Dương Nguyên Nhất hơi do dự một chút, rồi nói: “Sáng nay có người đến nha môn báo án, nói phu nhân nhà họ mất tích ở huyện Sơn Dương, nhờ chúng ta hỗ trợ tìm kiếm.”
Vân Sương khẽ sững người: “Phu nhân đó… có liên quan đến ta?”
“Có.”
Dương Nguyên Nhất gật đầu, lông mày nhíu chặt: “Người đến báo là người hầu của nhà họ Trình, nói phu nhân của họ chính là Trình nương tử – Trình Phương – người trước đó đã rời khỏi huyện Sơn Dương cùng bọn họ về Túc Châu. Không ngờ mấy hôm trước, nàng ta lại âm thầm bỏ nhà ra đi, không để lại lời nào. Bọn họ đuổi theo tới đây, chỉ biết Trình nương tử đã quay lại huyện Sơn Dương, còn cụ thể ở đâu thì hoàn toàn không rõ.
Ta nhớ Trình nương tử này hình như từng có hiềm khích với Vân nương tử, chuyện nàng ta lén lút quay lại thế này, ta cũng không dám chắc có liên quan gì đến nương tử hay không, nhưng tốt hơn hết nương tử nên cẩn thận một chút.”
Cách nói của Dương Nguyên Nhất đã là giữ chừng mực. Giữa Trình Phương và Vân Sương, nào chỉ là hiềm khích—phải gọi là cừu hận mới đúng!
Hắn từng thấy tận mắt Trình Phương không chút kiêng nể buông lời châm chọc Vân Sương tại Khách Duyệt Lai, sau còn nghe kể lại chuyện nàng ta cả gan bày mưu hại Vân Sương tại yến tiệc của nhà họ Lâm, suýt khiến thanh danh nàng mất sạch.
Về sau, Trình Phương bị Giang tổng binh đưa vào vệ sở, nghe nói đến lúc được thả ra thì trên người chẳng còn chỗ nào lành lặn.
Dương Nguyên Nhất không biết giữa họ có thâm thù gì, nhưng nàng ta đột ngột quay lại, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Vân Sương.
Nghe đến cái tên Trình Phương, ánh mắt Vân Sương thoáng biến đổi, nhưng nét mặt vẫn chỉ khẽ mỉm cười: “Ta đã rõ, ta sẽ cẩn thận. Đa tạ Dương bộ đầu đã đặc biệt đến báo.”
Dương Nguyên Nhất liền bật cười: “Nương tử đừng khách sáo với ta mãi thế. Ta sớm đã xem nương tử như người trong huyện nha chúng ta, lẽ tất nhiên chuyện gì cũng nghiêng về phía nương tử rồi!”
Nói xong, hắn đứng dậy cáo từ.
Sau khi Dương Nguyên Nhất rời đi, Vân Sương không vội trở vào phòng, một mình ngồi nơi sảnh, trầm ngâm suy nghĩ.
Chẳng bao lâu sau, Ngô Khởi từ ngoài bước vào, hành lễ nói: “Vân nương tử, tiểu nhân nghe nói tổng binh đêm qua đã về thành, rồi lập tức đến chỗ nương tử. Không biết giờ tổng binh đã thức chưa?”
Mấy hôm nay, có lẽ vì Giang Tiếu sắp trở về, Ngô Khởi cũng bận rộn vô cùng, gần như không thấy bóng dáng.
Bất ngờ gặp hắn, Vân Sương hơi nhướng mày: “Giang tổng binh đang ở chỗ ta, có việc gì gấp tìm chàng sao?”
Ngô Khởi đáp: “Cũng không hẳn là việc gấp. Nếu tổng binh chưa thức, tiểu nhân có thể đợi hoặc quay lại sau.”
Vân Sương gật đầu, rồi như nhớ ra điều gì, hỏi: “Trước đây ta bảo ngươi cho người mang mấy thứ đến phủ Trình ở Túc Châu, đã đưa đến nơi rồi chứ?”
Sau lần nàng khéo léo dọa dẫm Hà Văn Tân, tên đó liền ngày ngày dâng tặng đủ thứ, nào là đồ chơi lặt vặt mà tiểu cô nương yêu thích, nào là các loại điểm tâm tinh xảo, thậm chí mỗi lần còn đính kèm một bài thơ tình sến súa.
Những thứ đó, Vân Sương chỉ liếc qua lúc đầu, sau đều giao cho Ngô Khởi xử lý. Mấy hôm trước, nàng bảo hắn gom lại hết, gửi hết cho Trình Phương.
Biết rõ Ngô Khởi vẫn luôn khó chịu với sự tồn tại của Hà Văn Tân, nên nàng giao trọn chuyện này cho hắn, không hỏi thêm.
Giờ nàng nhắc lại, Ngô Khởi hơi sững người, rồi đáp: “Tất nhiên là đã đưa đến nơi. Sao nương tử lại hỏi vậy?”
Những thứ ghê tởm đó, hắn vốn không muốn giữ lại bên cạnh nương tử dù chỉ một khắc!
Vân Sương khẽ nhếch khóe môi, nhàn nhạt cười: “Không có gì, chỉ là xác nhận thôi.”
Nàng muốn xử lý Hà Văn Tân, nhưng không cần tự mình ra tay.
Trình Phương là kẻ lòng dạ hẹp hòi, tính tình nhỏ nhen. Nếu biết Hà Văn Tân có ý định bỏ rơi nàng và cả Trình gia, nhất định sẽ phát điên.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Người đàn bà có thể bày ra mưu hèn kế độc như vậy để hại nàng, thì Vân Sương đã sớm biết Trình Phương tuyệt không phải kẻ lương thiện.
Cứ để đôi cẩu nam nữ ấy tự xâu xé lẫn nhau.
Sau khi để Ngô Khởi lui xuống, Vân Sương đang định quay về hậu viện xem Giang Tiếu đã thức dậy chưa, thì Phương Chính bất ngờ bước vào, sắc mặt có chút kỳ dị và lo lắng: “Nương tử, Hà lang quân từng đến đây trước kia giờ lại tới nữa, cứ khăng khăng đòi gặp nương tử. Tiểu nhân có cố gắng đuổi đi thế nào cũng không chịu rời!”
Bước chân Vân Sương khựng lại, đôi mày đã cau lại theo phản xạ.
Từ khi biết quan hệ giữa nàng và Giang Tiếu, tên Hà Văn Tân kia liền không dám công khai đến tìm nàng nữa, nếu có tâm tư gì cũng chỉ lén lút mà thôi.
Hôm nay hắn đột ngột tìm tới cửa, hiển nhiên là đã biết chuyện, bây giờ không cần giữ thể diện gì nữa, liền phá vỡ hết.
Vân Sương vốn không muốn tiếp hắn, nhưng chó cùng rứt giậu, ai biết tên đó trong lúc quẫn trí sẽ làm ra chuyện gì.
Nghĩ vậy, nàng dặn: “Ta ra xem một chút.”
Giờ đây cửa lớn phủ nàng đã có binh lính do Giang Tiếu phái tới canh giữ.
Còn chưa ra đến cổng, nàng đã nghe thấy giọng Hà Văn Tân tức tối truyền đến: “…Nương tử các ngươi đâu rồi! Ta muốn gặp nàng! Cái tiện nhân kia rốt cuộc đã làm gì!”
Phương Chính nghe thấy lời lẽ thô tục, hàm dưới liền siết chặt tức giận.
Vân Sương lại mặt lạnh như nước, thản nhiên bước ra cửa lớn, chỉ thấy Hà Văn Tân lúc này vô cùng nhếch nhác, tóc tai rối bù, áo bào trên người bị xé rách tả tơi, trên ngực có vài vết rạch do vật sắc bén gây ra, may mà mùa đông y phục dày nên chưa bị thương vào da thịt.
Chỉ tiếc mặt hắn thì không được may mắn vậy. Má phải có một vết máu dài bằng ngón tay trỏ, tuy không sâu nhưng vì kéo dài gần hết gò má, nên trông vừa dữ tợn vừa ghê người.
Vừa thấy Vân Sương, mắt hắn lập tức đỏ ngầu, gào lên đầy căm hận và tuyệt vọng: “Tiện nhân! Ngươi dám đùa giỡn ta! Những thứ ta gửi ngươi mấy hôm nay… ngươi lại đem hết cho con điên Trình Phương kia! Ngươi có biết con điên đó thật sự dám giết người không! Ngươi định để ta chết sao!”
Trời biết, sáng nay khi hắn đang ở khách điếm chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, Trình Phương đột ngột xông vào với một con dao găm trong tay, trực tiếp lao đến đâm hắn! Nếu không phải hắn tránh kịp, lúc này e là đã không còn mạng!
Dù vậy, hắn cũng phải chật vật lắm mới thoát được!
Chưa nói dứt lời, Vân Sương đã bật cười khinh miệt, lạnh lùng đáp: “Đúng vậy. Hà Văn Tân, chẳng lẽ ngươi còn cho rằng chúng ta có thể chia tay trong êm đẹp sao?”
Một câu này, chính là thừa nhận toàn bộ sự việc là nàng cố tình gài bẫy hắn!
Sắc mặt Hà Văn Tân biến hẳn, gào lên: “Vân Sương! Từ khi nào ngươi lại tàn nhẫn đến vậy! Ta còn tưởng… tưởng rằng ngươi sẽ nhớ chút tình nghĩa cũ, là ta đánh giá sai ngươi rồi!
Nhưng ngươi nghĩ rằng bám được vào Giang tổng binh, là từ nay có thể hưởng phúc sao! Ngươi có biết Giang tổng binh là ai không! Đừng nói Giang gia, riêng nhà mẹ đẻ của hắn—Do gia, đã là thế gia hiển hách vượt cả Giang gia! Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng mình xứng làm thê tử của hắn, ngươi nghĩ người ta sẽ chấp nhận hai đứa con hoang kia sao…”
Ánh mắt Vân Sương đột ngột trầm xuống, lạnh như băng.
Thế nhưng, nàng chưa kịp nói gì, phía sau đã vang lên một giọng nói quen thuộc, trầm ổn thường ngày lúc này lại lạnh thấu xương:
“Là ai… cho ngươi lá gan dám đứng trước cửa nhà vị hôn thê của ta mà la lối om sòm như vậy?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.