Cô nương nhỏ trước mặt càng nói càng chột dạ, giọng cũng nhỏ dần.
Thái dương Do Dã giật giật, hít sâu một hơi, hỏi: “Muội đã làm gì?”
Tiểu cô nương nhờ vào việc đại huynh nhà mình từ trước đến nay luôn hiền hòa thân thiết, liền lén lút xoắn tay một hồi, rốt cuộc vẫn nói ra: “Muội đã nói với Thang Tứ nương rằng, biểu huynh mới không thích nàng ta, muội đã có biểu tẩu rồi, biểu tẩu của muội còn hơn nàng ta gấp trăm lần!”
Khi xưa Giang Tiếu gửi thư về báo tin muốn thành thân, người trong Do gia đều biết cả.
Hôm qua, sau khi đại huynh trở về, tiểu cô nương vô tình nghe lén được cuộc trò chuyện giữa huynh và phụ thân, biết rằng lần này hồi kinh, biểu huynh và biểu tẩu cũng cùng đến.
Nghe đến đây, Vân Sương: “…”
Tiểu cô nương rụt rè quan sát sắc mặt Do Dã, tiếp tục nói: “Thang Tứ nương giận lắm, nói biểu tẩu của muội chắc chắn là một nữ tử quê mùa không ra gì, muội bèn đáp lại rằng, biểu tẩu của muội không chỉ xinh đẹp hơn nàng ta, mà còn lương thiện, dễ mến, lại thông thạo cầm kỳ thi họa, ai gặp cũng mến.”
Vân Sương: “…”
Khi thấy sắc mặt đại huynh nhà mình cuối cùng cũng biến đổi, tiểu cô nương bèn nhắm mắt, giọng uất ức: “Muội… muội không cố ý, chỉ là bị Thang Tứ nương chọc giận quá, nên nói năng thiếu suy nghĩ. Sau đó Thang Tứ nương liền bảo, nếu biểu tẩu muội đã tốt như vậy, thì hai ngày nữa tại tiệc đầy tháng nhà họ Thang, nàng ta nhất định phải được gặp biểu tẩu xem thử. Nàng còn nói nhà họ Thang đã gửi thiệp cho biểu tẩu rồi, dặn muội nhất định phải đưa biểu tẩu tới dự tiệc, kẻo đến lúc đó lại trốn tránh không dám đến.”
Tuy Do gia và Thang gia đứng ở hai trận tuyến khác nhau, nhưng khi chưa hoàn toàn trở mặt, trên mặt vẫn phải giữ gìn thể diện, cho nên tiệc đầy tháng của Thang gia cũng gửi thiệp mời đến Do phủ.
Tiểu cô nương lúc khẩu chiến với Thang Tứ nương, vốn không biết Thang gia còn gửi cả thiệp mời cho vị biểu tẩu chưa từng gặp mặt kia. Bị Thang Tứ nương bất ngờ nhắc tới, nàng có chút sững sờ.
Cũng bởi thế mà nàng bỏ lỡ cơ hội phản bác câu “phải đưa biểu tẩu đến dự tiệc”, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thang Tứ nương cùng đám khuê mật bỏ đi.
Nghĩ lại mới thấy hối hận — chẳng phải mình vừa mặc nhiên thừa nhận biểu tẩu nhất định sẽ đến tham dự yến tiệc rồi sao?!
Nhưng vấn đề là, nàng còn chẳng biết biểu tẩu có dự tiệc hay không, thậm chí… nàng còn chưa từng gặp biểu tẩu nữa là!
Tuy rằng nàng mù quáng tin rằng biểu huynh anh tuấn uy phong như thế, mắt nhìn người hẳn không tệ, nhưng dù sao biểu tẩu cũng là nữ tử đến từ một châu trấn biên cảnh, nghe đâu còn chẳng phải xuất thân thế gia đại tộc. Nếu… nếu biểu tẩu thật sự chỉ là một nữ tử bình thường, thì mặt mũi nàng chẳng phải sẽ bị vả nát sao?
Mặt mũi bị đánh là chuyện nhỏ, nàng sợ nhất là sẽ liên lụy tới biểu huynh và biểu tẩu!
Tiểu cô nương vốn có phần kiêu ngạo và bướng bỉnh, nhưng cũng không đến nỗi không có lương tâm.
Cho nên khi biết đại huynh trở về phủ, nàng vội vàng chạy tới tìm. Từ nhỏ đến lớn, dù nàng gây ra chuyện lớn thế nào, cũng đều là vị đại huynh này thay nàng thu dọn hậu quả. Nàng vẫn luôn sùng bái huynh mình như một người có thể làm mọi việc.
Nhưng lần này, vẻ mặt của vị đại huynh ấy còn khó coi hơn bất kỳ lần nào trước đây, quai hàm căng chặt, giọng nói như từ kẽ răng bật ra: “Do Tranh Huệ, huynh có từng nói, dù khi nào cũng không được gây phiền phức cho người khác không?”
Tiểu cô nương — Do Tranh Huệ — sắc mặt trắng bệch, đầu cúi thấp xuống, giọng hối hận, lo lắng: “Muội xin lỗi…”
“Muội không nên xin lỗi huynh, mà nên xin lỗi biểu tẩu của muội!”
Do Tranh Huệ lập tức không kìm nổi, nhào tới ôm lấy cánh tay đại huynh, mặt mếu máo: “Đại huynh, muội biết muội làm phiền biểu tẩu rồi, huynh… huynh muốn trừng phạt muội thế nào cũng được, muốn muội dập đầu xin lỗi cũng được!
Nhưng, muội sợ Thang Tứ nương và đám người kia sẽ nhắm vào biểu tẩu. Huynh không biết bọn họ có bao nhiêu thủ đoạn xấu xa đâu, nếu biểu tẩu thật sự đến dự yến, họ nhất định sẽ tìm cách làm khó tẩu ấy. Nhưng nếu biểu tẩu không đến, họ cũng chắc chắn sẽ lấy đó làm cớ để nhục mạ tẩu ấy!”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
“Muội… muội chỉ là lo sẽ liên lụy đến biểu tẩu. Đại huynh, muội phải làm gì mới tốt đây…”
“Giờ muội mới biết sợ à? Khi nãy vì chút khẩu khí mà ăn nói bừa bãi, sao không nghĩ đến hậu quả?! Muội đã cập kê hai tháng trước rồi, không nên cứ như trước kia, chuyện gì cũng chẳng suy nghĩ, chỉ theo tính khí mà làm liều!”
Sắc mặt Do Dã trầm xuống. Thường ngày trên gương mặt hắn luôn có một nụ cười nhàn nhạt, bởi vậy khi nụ cười ấy biến mất hoàn toàn, cả người hắn liền trở nên nghiêm nghị lạ thường.
Do Tranh Huệ là tiểu muội út của hắn, là con gái cưng sinh muộn của phụ mẫu. Từ nhỏ nàng được cưng chiều vô cùng, đến cả tổ phụ luôn nghiêm khắc với con cháu cũng mềm lòng không nỡ trách phạt nàng, dần dà nuôi ra tính tình bướng bỉnh, ngạo mạn, làm càn chẳng nghĩ đến hậu quả.
May thay, tuy nàng có phần kiêu ngạo nhưng bản tính không xấu. Do Dã lớn hơn nàng hơn chục tuổi, tuy biết muội muội bị nuông chiều quá mức, hắn cũng không nỡ quá nghiêm khắc. Bao năm qua, mỗi khi nàng gây chuyện, đều là hắn đứng phía sau thu dọn tàn cục.
Nào ngờ lần này, nàng lại lớn gan đến mức khiến Giang Tiếu và Vân Sương cũng bị cuốn vào.
Do Tranh Huệ chưa từng thấy đại huynh tức giận đến thế, biết chuyện lần này không dễ giải quyết, nước mắt liền tuôn rơi.
Bên cạnh, Vân Sương cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi sự việc, không khỏi lặng lẽ nhìn trời. Thấy cô nương nhỏ kia khóc đến sướt mướt, nàng rốt cuộc mềm lòng, lên tiếng: “Thôi thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.”
Do Tranh Huệ lúc này mới chú ý tới Vân Sương, đôi mắt sưng đỏ nhìn nàng, nức nở hỏi: “Huynh… huynh là ai vậy?”
Trong lòng nghĩ thầm, khi nào thì bên cạnh đại huynh lại có thêm một vị lang quân như thế?
Vân Sương mỉm cười dịu dàng, cân nhắc một lúc, rồi đáp: “Ta… đại khái chính là vị biểu tẩu mà muội vừa nhắc tới đó.”
Dù trước kia ở huyện Sơn Dương, Do Hứa đã luôn gọi nàng là biểu tẩu, nhưng thật lòng mà nói, Vân Sương vẫn thấy cách xưng hô này hơi gượng gạo.
Do Tranh Huệ lập tức sững người, đôi mắt tròn xoe càng trợn to, kinh hoảng nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Đang lúc Vân Sương nghĩ cô nương này là người biết ngượng, không biết nên đối mặt thế nào, thì đột nhiên — Do Tranh Huệ bỗng “oa” một tiếng bật khóc lớn:
“Xong rồi xong rồi! Biểu tẩu của muội… lại không phải nữ tử! Giờ phải làm sao mới tốt đây?!”
Nàng đã có thể tưởng tượng được bộ dạng đám người Thang Tứ nương mỉa mai châm chọc như thế nào rồi.
Vân Sương: “…”
Do Dã: “…”
May thay, trong nhà cũng có không ít tiểu cô nương đầu óc kỳ quái, nên Vân Sương cũng chưa đến nỗi hoàn toàn rối loạn. Nàng bình tĩnh ứng phó, mất không ít công sức mới khiến tiểu cô nương trước mặt tin được rằng mình đích thực là một nữ tử chân chính.
Cuối cùng, Vân Sương bước vào phòng, rửa sạch lớp hóa trang trên mặt, thay một bộ áo váy màu lam nhạt, dáng vẻ đoan trang bước ra.
Lúc này, Do Tranh Huệ mới hoàn toàn tin tưởng — người đứng trước mặt nàng đây, chính là vị biểu tẩu thần bí kia của mình!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.