Giọng nói lạnh lẽo vang vọng bên tai, nam nhân giật mình quay lại.
Thấy thiếu niên khi nãy quay trở lại, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
Một thỏi bạc rơi vào tay phụ nhân, thiếu niên giọng ôn hòa: “Đại nương, ta thay hắn bồi thường rồi.”
Phụ nhân cầm bạc, phì một tiếng về phía nam nhân: “Coi như ngươi gặp may!”
Được Lục Huyền ra hiệu, phụ nhân mới chịu xoay người rời đi.
Trong ngoài cửa, ánh mắt hai người chạm nhau.
Nam nhân vội định đóng cửa, bị thiếu niên đưa tay cản lại.
“Ngươi—”
Lục Huyền đẩy một cái, bước nhanh vào trong.
Nam nhân vội vàng đóng cửa, gượng cười đầy chột dạ: “Đại nhân sao lại quay lại?”
Lục Huyền xoay người, ánh mắt lạnh như băng quét qua.
Tuy thiếu niên này vẫn mang dáng vẻ gầy gò đặc trưng tuổi mười sáu mười bảy, nhưng vóc dáng lại cao hơn nam nhân chuyên nghề xiếc khỉ nửa cái đầu.
Bị ánh mắt sắc bén ấy đảo qua, trong lòng nam nhân bất giác hoảng hốt.
“Nếu không quay lại, ta sao nghe được lời thật lòng của ngươi.” Lục Huyền nhìn hắn, nửa cười nửa không.
Nam nhân run da đầu, vẻ mặt mù mờ: “Đại nhân nói gì, tiểu dân thật không hiểu.”
“Lúc nãy ngươi nói súc sinh thì mãi là súc sinh, sao có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện như người. Vừa rồi lại bảo với đại nương kia rằng khỉ được huấn luyện còn nghe lời hơn cả người.” Nụ cười trong mắt thiếu niên khiến người ta lạnh sống lưng, “Không phải tự mâu thuẫn sao?”
Nam nhân liên tục chắp tay: “Vừa rồi tiểu dân nói vậy là không muốn bị người ta bắt chẹt thôi, tiểu dân nào dám gạt đại nhân—”
Một luồng lực mạnh kéo tới, nam nhân loạng choạng suýt ngã.
“Đại nhân—”
Lục Huyền túm lấy cổ áo hắn, lôi thẳng vào trong phòng.
Sân tuy nhỏ, ánh sáng vẫn đủ, còn gian phòng thì thấp bé ẩm mốc, tối tăm đầy mùi ẩm thối.
Nam nhân bị ấn vào vách tường lạnh buốt, thở gấp gáp: “Đại nhân, ngài… ngài làm gì vậy?”
Dù thấy thiếu niên thần sắc lạnh lẽo, hắn vẫn không thể tin người trẻ thế này lại ra tay tàn nhẫn.
Thiếu niên mười sáu mười bảy, dù sao cũng chưa trải sự đời, khó mà nhẫn tâm lắm thủ đoạn.
Nam nhân âm thầm tự trấn an.
Nhưng ánh sáng lạnh lóe lên—lưỡi dao băng giá đã kề sát cổ.
“Đại nhân!” Nam nhân kinh hoảng, giọng run như sắp khóc.
Thiếu niên đứng gần trong gang tấc, mặt không đổi sắc, giọng điệu lạnh nhạt: “Ta không có thời gian nghe ngươi quanh co. Ngày hôm đó, vì sao con khỉ của ngươi lại mất kiểm soát, nói rõ ràng cho ta.”
“Đại nhân, tiểu dân thật sự không dám lừa ngài, hôm đó—”
Phía sau câu nói là một tiếng thét thảm thiết.
Mũi dao đâm vào vai, rút ra lập tức máu tuôn xối xả.
“Giờ thì muốn thành thật kể lại chưa?”
Lưỡi dao nhuộm máu lắc lư trước mắt, khiến lòng nam nhân run rẩy.
Nhưng bảo hắn cứ thế thú nhận, hắn vẫn chưa cam tâm.
Nam nhân lấy hết can đảm, run rẩy đáp: “Đại nhân, ngài thật sự hiểu lầm rồi—”
Dao vung tay, một đốt ngón tay út rơi xuống.
Lần này tiếng gào thảm thiết còn lớn hơn trước.
Máu nhỏ tong tỏng, trong gian phòng thấp tối như địa ngục.
Dưới ánh sáng lờ mờ và sắc máu hòa quyện, gương mặt tái nhợt lạnh băng của thiếu niên dường như lại càng ma mị, tà mị như bóng quỷ giữa đêm.
Hắn thong thả rút khăn tay trắng như tuyết ra, chậm rãi lau sạch lưỡi dao dính máu, giọng bình thản hỏi: “Giờ thì muốn thành thật kể lại chưa?”
Vẫn là những lời khi nãy, nhưng vào tai nam nhân lúc này lại chẳng khác nào tiếng gọi từ địa ngục.
Nhìn thiếu niên mặt không đổi sắc trước mặt, trong lòng nam nhân trào dâng nỗi sợ hãi tột cùng.
Hắn cuối cùng đã thực sự ý thức được — thiếu niên trước mặt này thật sự dám giết người.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
“Tiểu dân, tiểu dân khai…” Nam nhân run lẩy bẩy, siết lấy bàn tay vừa mất nửa ngón út.
Lục Huyền ném qua một lọ sứ nhỏ, lạnh nhạt nói: “Cầm máu trước đi. Từ từ kể, ta không vội.”
Nam nhân càng sợ hơn.
Chặt tay người ta còn chuẩn bị cả kim sang dược, hiển nhiên tên sát tinh này chẳng phải lần đầu làm loại chuyện ấy!
Nam nhân run run bôi thuốc, vừa đau vừa sợ, tay chân luống cuống.
Lục Huyền khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt lạnh băng, không một chút cảm thông.
Nhị đệ mất tích đã mấy ngày, đến nay vẫn không chút tin tức, mà mọi đầu mối đều chỉ rõ — đây là một âm mưu.
Nghĩ đến gia đình đang lo lắng, nghĩ đến cảnh ngộ của nhị đệ, chớ nói cảm thông, đến cả việc chém chết tên này hắn cũng không thèm chớp mắt.
“Có thể khai rồi chứ?”
Giọng thiếu niên lạnh lùng vang lên, khiến nam nhân run rẩy như bị dội một gáo nước lạnh.
“Tiểu dân khai, tiểu dân khai!” Nam nhân cuối cùng đã hoàn toàn sụp đổ.
Lục Huyền không lấy làm ngạc nhiên khi dễ dàng moi được lời.
Kẻ có thể vì mấy đồng bạc mà hại người, tuyệt chẳng phải loại can đảm gì.
“Có người đưa tiểu dân mười lượng bạc, bảo tiểu dân đến phố Trường Anh diễn xiếc khỉ, đợi khi nào thấy trong đám người có ai buộc dải lụa đỏ nơi cổ tay thì tìm cách gây náo loạn…” Nam nhân vừa kể vừa quan sát sắc mặt Lục Huyền, khóc lóc, “Đại nhân, tiểu dân thật không ngờ sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy…”
Chỉ là để con khỉ nhảy vào đám đông, vậy mà có thể kiếm được mười lượng bạc — ai mà nỡ từ chối?
“Bớt nói nhảm!” Lục Huyền lườm hắn một cái, mặt lạnh như sương, “Người có buộc lụa đỏ trông thế nào?”
Nam nhân cố sức nhớ lại: “Là một người trẻ, không cao không thấp, không béo không gầy, mặt mũi chẳng có gì đặc biệt, tiểu dân lúc ấy không nhìn kỹ, giờ thật sự nhớ không ra…”
Thấy thiếu niên ánh mắt lạnh lùng, nam nhân vội giơ tay thề: “Tiểu dân thề, nếu nói dối nửa câu, trời đánh thánh đâm!”
Lục Huyền thấy hắn không giống đang nói dối, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Ngươi chắc chắn là nam nhân?”
Nam nhân gật đầu lia lịa: “Tiểu dân chắc chắn, điều này không sai được.”
“Ta nghe bọn sai dịch nói ngươi vốn không có nơi ở cố định, sao hôm đó gây chuyện xong lại không rời khỏi kinh thành?”
Nam nhân nghe vậy liền khổ sở nói: “Tiểu dân cũng muốn trốn chứ, nhưng người kia căn dặn rất kỹ, bảo cứ làm như bình thường, không được để lộ dấu vết.”
Nếu biết sẽ đụng phải sát tinh thế này, hắn đã sớm chuồn từ lâu rồi.
Lục Huyền nghe xong liền trầm ngâm suy nghĩ.
Tính toán chu toàn đến mức đó — rõ ràng đối phương không muốn để ai nhìn ra bất kỳ điểm khả nghi nào.
Đáng tiếc ông trời có mắt, Phùng đại tiểu thư không chết, lại vừa hay gặp được hắn, nhanh chóng đưa nàng hồi kinh.
“Người đưa bạc cho ngươi trông thế nào?”
Nam nhân lộ vẻ khó xử: “Người đó đội nón trúc, không nhìn rõ mặt, y phục vóc dáng cũng bình thường…”
Lục Huyền thấy không moi thêm được gì, liền vứt một thỏi bạc lên bàn, lạnh lùng cảnh cáo: “Giữ mồm giữ miệng, nếu không, lần sau ngươi mất không chỉ là một đốt ngón tay.”
“Tiểu dân hiểu, tiểu dân hiểu.”
Tiễn sát tinh đi rồi, nam nhân dựa lưng vào cửa, từ từ trượt ngồi xuống đất.
Chẳng biết từ bao giờ, con khỉ quay về, thấy chủ không động đậy liền chạy tới kêu chi chit.
Nam nhân ôm lấy con khỉ đang ngơ ngác, gào khóc nức nở.
…
Lục Huyền về đến phủ Quốc Công, dùng xong cơm tối, liền dặn dò tên tiểu tư thân cận: “Ta có việc phải ra ngoài, ngươi liệu mà ứng phó.”
Tiểu tư tên Lai Hỉ, người gầy nhỏ, nghe xong liền nói: “Công tử cứ yên tâm, tiểu dân sẽ che chắn cho ngài.”
Lục Huyền gật đầu, nhân lúc bóng đêm mờ mờ, âm thầm rời phủ Thành Quốc Công.
Hắn định gặp lại Phùng đại tiểu thư, bàn bạc thêm về vị biểu tỷ kia của nàng.
Loại tiểu thư khuê các như nàng, muốn gặp mặt quả thực phiền phức, không chừng phải trèo tường mới gặp được.
Tất nhiên, thời điểm phải chọn cho khéo — quá sớm thì dễ bị phát hiện, quá muộn thì người ta đã ngủ.
Dừng lại gần Thượng thư phủ, thiếu niên ngẩng đầu nhìn bức tường cao vút, thầm nghĩ: giờ này là vừa đẹp.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.