Hương xà phòng nhè nhẹ, vòng tay ấm áp.
Khoảnh khắc chạm đất, Phùng Tranh có chút ngẩn ngơ, ngỡ mình vẫn là con mèo hoa nhỏ kia, mỗi khi đi ngang qua Lục Huyền lại bị hắn bất ngờ ôm lấy, giữ chặt trong lòng mà xoa đầu nàng.
Cánh tay đang ôm ngang eo nàng lập tức buông ra.
Thanh âm lạnh nhạt của thiếu niên vang bên tai: “Ngẩn người gì vậy, còn không mau đi.”
Phùng Tranh sực tỉnh, lúng túng liếc hắn một cái rồi vội vàng rảo bước rời đi.
Lục Huyền trông theo bóng thiếu nữ đi được mấy trượng, thấy nha hoàn tên Tiểu Ngư bước đến gần nàng, lúc này hắn mới thu ánh mắt lại, quay người đi về hướng phủ Thành Quốc Công.
Tiểu nhị lần thứ ba bưng trà lên lầu, vừa nhìn thấy nhã thất trống không thì kinh ngạc đến sững người.
Công tử đâu rồi?
Phùng đại tiểu thư đâu?
Tiểu nhị nhìn trái ngó phải, thậm chí còn cúi xuống xem dưới gầm bàn, xác nhận thật sự không còn ai, chỉ còn lại một chiếc mũ màn lẻ loi nằm trên bàn.
Đây chẳng phải là mũ màn của Phùng đại tiểu thư sao?
Hắn bước đến nhìn kỹ, vội vàng cẩn thận thu lại.
Ừm, đợi công tử quay lại thì trả cho công tử vậy.
Phùng Tranh trở về Vãn Thu Cư, hoàn toàn thả lỏng, bất giác nhớ lại cảnh Lục Huyền bế nàng nhảy từ lầu hai xuống.
Chẳng lẽ hắn không tin nàng có thể tự mình nhảy xuống sao?
Nhưng quả thực thân thủ của hắn rất tốt.
“Tiểu thư?”
Tiếng gọi của Bạch Lộ kéo nàng về thực tại.
“Chuyện gì vậy?”
Bạch Lộ dở khóc dở cười: “Nô tỳ hỏi tiểu thư có thể dọn cơm chưa ạ?”
Sao cảm thấy tiểu thư sau khi đi ra ngoài về cứ như hồn vía lạc đâu mất vậy.
“Dọn đi.” Phùng Tranh cởi túi thơm thắt ở eo đưa qua, “Đổi cái khác.”
Bạch Lộ nắn túi thơm một cái, hơi kinh ngạc: “Tiểu thư ăn hết rồi ạ?”
Mới sáng nay vừa bỏ đầy vào mà.
“Ừ.” Phùng Tranh đáp khẽ, lại bất giác nhớ tới thiếu niên cùng nàng tranh ăn cá khô nhỏ.
Lục Huyền trước đây đâu có như vậy!
Bạch Lộ cầm chiếc túi rỗng đi dặn tiểu nha hoàn dọn cơm, trong lòng bỗng dâng lên một suy đoán táo bạo: nàng nghi Lục đại công tử đã ăn mất cá khô của tiểu thư.
Hôm sau.
Nắng sớm tràn ngập sân viện, hoa cỏ đung đưa nhàn nhã dưới làn gió hạ.
Phùng Tranh ngồi trên ghế dựa trong viện nhắm mắt nghỉ ngơi, bên cạnh là một con mèo hoa ngày càng mập tròn chen chúc bên nàng.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên.
Phùng Tranh mở mắt: “Có chuyện gì?”
Bạch Lộ bẩm: “Phía trước truyền tin về, nói rằng công tử nhà ta bị người ta đánh bị thương.”
“Công tử nào?” Phùng Tranh ngồi thẳng người.
Hiện nay phủ Thượng thư có bốn vị công tử: đại ca Phùng Dự, nhị đường huynh Phùng Huy, tam đường đệ Phùng Diệu, và tứ đường đệ Phùng Thuần.
Phản ứng đầu tiên của Phùng Tranh là nghĩ đến Phùng Diệu.
Phùng Diệu đang học ở tư thục Khang An Phường, bởi tính tình nghịch ngợm lại còn nhỏ tuổi, đánh nhau với bạn học không phải chuyện hiếm.
Dĩ nhiên cũng có thể là Phùng Thuần.
Phùng Thuần sau khi vào phủ cũng được đưa đến tư thục Khang An Phường, với thân phận con vợ lẽ nhạy cảm của hắn, bị người bắt nạt cũng không phải chuyện lạ.
Phải biết rằng, những đứa trẻ được học ở tư thục Khang An Phường đều là con cháu nhà thế gia, thêm vào độ tuổi không biết che giấu cảm xúc, chuyện xem thường và bắt nạt Phùng Thuần cũng có khả năng xảy ra.
“Là từ Thanh Nhã Thư Viện đưa về, nhất thời không phân rõ là đại công tử hay nhị công tử.”
Phùng Tranh lập tức bật dậy, để lại một câu “Đi xem thế nào”, rồi vội vã chạy về phía trước.
Lúc này phủ Thượng thư đã nhốn nháo vì tin này.
Khi Phùng Tranh tới nơi, Vưu thị đã đến từ trước.
“Mẫu thân—”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Vưu thị nắm lấy tay Phùng Tranh, thấp giọng nói: “Là nhị ca con bị thương rồi.”
Phùng Tranh thở phào một hơi.
Thân sơ có khác, phản ứng như thế cũng là điều đương nhiên.
Chỉ là chuyện nhị ca bị đánh, lúc còn ở Lai Phúc, nàng dường như chưa từng nghe nói tới.
Lúc này, Phùng Dự từ gian phòng sắp xếp cho Phùng Huy bước ra.
Ngưu lão phu nhân lập tức hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Phùng Dự đảo mắt nhìn quanh mọi người trong phòng, sắc mặt trầm trọng nói: “Nhị đệ tranh cãi với Hàn Trình Thạc, hai người không kiềm chế được liền động thủ, nhị đệ bị Hàn Trình Thạc dùng nghiên mực đập vào đầu, chảy máu…”
“Là đứa cháu nhà Hàn Thủ phụ?” Ngưu lão phu nhân vừa nghe liền thấy nhức đầu.
Nhà họ Hàn và nhà họ Phùng cùng ở Khang An Phường, hai nhà vốn rất thân quen. Vậy mà không hiểu sao, lũ cháu hai nhà lại không hòa hợp được.
Nhưng cho dù bất hòa đến đâu, đánh nhau đến chảy máu đầu cũng thật quá kỳ lạ. Cả hai đều học ở Thanh Nhã Thư Viện, đâu phải đám vô lại ngoài đường!
“Nhị đệ con xưa nay vẫn điềm đạm, sao có thể xảy ra tranh cãi với tiểu tử nhà họ Hàn?”
Phùng Dự trầm mặc một hồi, đáp: “Hàn Trình Thạc xúc phạm đến nhị thẩm…”
Ngưu lão phu nhân giận đến đập bàn: “Quả nhiên là vì chuyện này!”
Phùng Mai hấp tấp chạy vào, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Nhị ca ta làm sao rồi?”
Nàng đến muộn, đã biết người bị thương là Phùng Huy.
Thấy đường muội nóng ruột không thôi, Phùng Dự dịu giọng trấn an: “Nhị muội yên tâm, nhị đệ không sao, chỉ là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
“Nhị ca ở bên trong?”
Thấy Phùng Dự gật đầu, Phùng Mai liền xách váy chạy vào trong.
Ngưu lão phu nhân nhíu mày, sai người đi mời Phùng Thượng thư và Phùng Nhị lão gia trở về, sau đó nói với Phùng Dự: “Chốc nữa ăn cơm xong, con mau trở lại thư viện.”
Thời gian này phủ Thượng thư liên tiếp gặp chuyện không hay, toàn là việc mất mặt. Chỉ trông mong trưởng tôn thi Hương tỏa sáng, mới mong xua tan xui xẻo.
Kỳ thi Hương sắp đến, lẽ nào để trưởng tôn xao nhãng bài vở.
Phùng Dự đáp: “Lúc đưa nhị đệ về, tôn nhi đã xin phép tiên sinh rồi, để mai trở lại thư viện cũng không muộn.”
Ngưu lão phu nhân còn định nói nữa, Phùng Tranh đã vui vẻ xen vào: “Đại ca được ở nhà một đêm thì thật tốt quá, tiện thể bồi bổ ít đồ ngon, đến lúc thi cử mới có sức khỏe đối phó.”
Thấy muội muội giải vây, Phùng Dự không khỏi mỉm cười.
Ngưu lão phu nhân nghe xong cũng thấy có lý, bèn không hối thúc nữa.
Chưa bao lâu, Phùng Nhị lão gia và Phùng Thượng thư lần lượt trở về.
“Lại có chuyện gì nữa sao?” Phùng Thượng thư vừa bước vào, mở miệng đã hỏi.
Ngưu lão phu nhân nhẫn nhịn kể rõ sự tình.
Phùng Thượng thư sắc mặt âm trầm lắng nghe, liếc mắt qua Phùng Nhị lão gia, liền cởi giày ném thẳng về phía hắn.
Phùng Nhị lão gia từ lúc bị phụ thân liếc qua đã có linh cảm chẳng lành, thấy giày bay tới lập tức né sang bên.
Chiếc giày rơi phịch xuống đất.
“Ngươi còn dám né?” Phùng Thượng thư xông lên, cởi nốt chiếc giày còn lại đánh tới tấp vào đầu nghịch tử.
Phùng Dự lần đầu tiên thấy tổ phụ như vậy, kinh ngạc nhìn sang muội muội.
Phùng Tranh nhỏ giọng: “Lúc nhị thẩm gặp chuyện cũng bị đánh vậy đó, đại ca quen dần là được.”
Phùng Dự: “……” Ở thư viện suốt ngày, hình như bỏ lỡ nhiều chuyện rồi.
“Lão gia vẫn là nói xem việc của Huy nhi nên giải quyết thế nào đi.” Ngưu lão phu nhân nhịn không nổi mở lời.
Phùng Thượng thư xỏ giày lại, mặt nghiêm nghị nói: “Chút nữa bên Hàn gia chắc sẽ có người đến xin lỗi, bà thay ta ứng đối một phen.”
Nói đến đây, Phùng Thượng thư lại nổi giận, chỉ vào Phùng Nhị lão gia mắng: “Nếu không phải ngươi hồ đồ, đâu ra nhiều chuyện rắc rối thế này!”
Cháu trai bị người ta đánh, ngoài việc chờ người đến nhận lỗi rồi cuối cùng rộng lượng bỏ qua, cũng chẳng làm được gì hơn.
Ông có thể lấy cớ giáo dục không nghiêm để gây khó dễ cho Hàn Nham Bách, nhưng ngược lại, Hàn Nham Bách cũng có thể dùng lý do tương tự để dâng tấu hạch tội ông.
Ai bảo con trai ông nuôi ngoại thất, lại còn để thiên hạ đều biết!
Xét cho cùng, vẫn là lỗi của tên nghịch tử này!
Cho đến khi Phùng Dự kéo Phùng Tranh rời khỏi Trường Ninh Đường, vẫn còn nghe được tiếng tổ phụ đánh con vang vọng sau lưng.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.