Tại Vưu gia, Vưu Hàm Chương là người được kỳ vọng lớn nhất, toàn bộ gia đình đều xem hắn như châu báu trong tay. Nhất là khi kỳ thi Hương đã cận kề, chỉ cần hắn ho khan một tiếng cũng khiến mọi người lo lắng không yên.
Nha hoàn vội vàng đỡ Vưu Hàm Chương dậy, sắc mặt trắng bệch: “Công tử, ngài không sao chứ?”
Vưu Hàm Chương chẳng buồn để tâm đến nha hoàn, như thể vừa thấy quỷ, trừng mắt nhìn Phùng Tranh.
Vừa rồi hắn bị làm sao mà bay ra xa?
Hình như là bị biểu muội đá—không thể nào!
Chẳng lẽ hắn là bao cát, để một cô nương yếu ớt như hoa như ngọc đá bay được sao?
Nhìn bộ dạng chật vật, đờ đẫn của Vưu Hàm Chương, lửa giận trong lòng Phùng Tranh vẫn chưa nguôi, lạnh lùng nói: “Bạch Lộ, chúng ta đi!”
Thiếu nữ vung tay áo bỏ đi, mà còn chẳng đi về phía phòng Vưu Hàm Ngọc, khiến Vưu Hàm Chương như tỉnh khỏi mộng, vội gọi một tiếng.
Phùng Tranh không ngoảnh đầu lại, sải bước rời khỏi.
Vưu Hàm Chương tức đến giậm chân: “Thật là quá đáng! Quá không ra thể thống gì!”
“Công tử—” nha hoàn không hiểu đầu đuôi, đầy nghi hoặc.
Công tử là cãi nhau với biểu tiểu thư sao?
Vưu Hàm Chương thấy mất hết mặt mũi, khó chịu hất tay nha hoàn, chạy theo Phùng Tranh.
Hôm nay nhất định phải khiến biểu muội nhận ra lỗi của mình, nếu không sau này chẳng phải trèo đầu cưỡi cổ hắn hay sao?
Bên kia, Vưu Hàm Ngọc từ sớm đã biết Phùng Tranh sẽ đến, đang ngồi trong phòng chờ đợi.
Bôi Vân Sương cao hai ngày, vết cào trên mặt trông không còn đáng sợ như trước, nhưng tâm trạng của nàng thì vẫn tồi tệ cực độ.
Con gái, ai mà chẳng coi trọng nhan sắc? Dù cho sẹo mờ đến mức mắt thường khó thấy, cũng là khó lòng chấp nhận.
Phùng Tranh nhất định là bị cô cô dẫn đến xin lỗi, lần này nàng phải xả giận mới được.
Bao năm qua, vì chênh lệch thân phận, nàng luôn phải chiều chuộng Phùng Tranh. Nay chịu uất ức lớn như thế, chẳng lẽ vẫn phải nhẫn nhịn?
Đợi mãi vẫn không thấy người tới, nàng bèn sai nha hoàn ra ngoài dò hỏi.
Không bao lâu, nha hoàn quay về bẩm báo: “Biểu tiểu thư đi được nửa đường thì quay về rồi.”
Vưu Hàm Ngọc tức đến nỗi ngửa mặt ngã ra.
Con nha đầu vô lễ này, hoàn toàn không xem nàng là biểu tỷ! Trước kia còn giả vờ dịu dàng rộng lượng, giờ rốt cuộc cũng lộ mặt thật cao cao tại thượng!
Vưu Hàm Ngọc tức đến độ vung tay ném vỡ một chén trà.
Nha hoàn thất kinh: “Cô nương đừng ném nữa, bộ ấm trà phấn thái này là thứ cô nương yêu thích nhất mà!”
Vưu Hàm Ngọc sực tỉnh, nhìn chiếc chén vỡ tan tành dưới đất, ngực tức đến phát nghẹn, càng thêm khó chịu.
Phùng Tranh mặt lạnh, bước đi ngày một nhanh. Bạch Lộ thấy có điều không ổn, không nhịn được nhắc: “ Tiểu thư, người không đi về chỗ lão phu nhân đâu.”
“Ngươi đi nói với mẫu thân một tiếng, bảo ta chợt nhớ ra có việc gấp, nên lên xe về trước.”
Bạch Lộ giật mình: “Tiểu thư, làm vậy liệu có ổn không?”
“Có gì không ổn?”
Bạch Lộ nhỏ giọng: “Biểu công tử bị đá, chắc chắn sẽ tới chỗ lão phu nhân cáo trạng. Lúc đó người không có mặt, chẳng phải để mặc hắn nói sao thì nói?”
Nàng còn đang định làm chứng là công tử nhà ấy tự ngã, không hề liên quan gì tới Tiểu thư nhà mình!
Phùng Tranh cười nhạt: “Không sao, cứ để hắn nói.”
Nếu không nhờ bị từ hôn với Tiết Phồn Sơn, nàng còn chưa biết Vưu Hàm Chương có tâm tư như thế.
Có tâm tư thì cũng thôi đi, đằng này lại dùng giọng điệu ban phát đến gặp nàng, như thể nàng chiếm được đại lợi, vậy thì không thể nhịn.
Bao năm nay, sự khoan hậu của mẫu thân, sự nhẫn nhịn của nàng, có lẽ khiến một số người tưởng mình có thể trèo đầu cưỡi cổ.
“Cho dù hắn có nói ta thất lễ, cữu mẫu họ có thể làm được gì ta?” Phùng Tranh khẽ cong khóe môi đầy khinh miệt.
Đúng lúc nên khiến vài kẻ chết tâm thì hơn.
Bạch Lộ ngẩn người, chợt bừng tỉnh.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Tiểu thư nói đúng, xử sự quá hiền lành sẽ khiến những kẻ mặt dày càng được nước lấn tới. Vừa rồi lời lẽ của biểu công tử nàng nghe rõ mồn một, đừng nói Tiểu thư, đến nàng cũng muốn xông lên cho một cước!
Còn dám bảo tiểu thư nhà nàng sửa tính nết, phì, cái mặt dày ở đâu mà lòi ra thế chứ!
Bạch Lộ nhận được căn dặn, bước nhanh tới chỗ ở của Vưu lão phu nhân.
Vưu Hàm Chương đã đến trước một bước.
Tiếng cười trò chuyện bên trong vừa dứt, Vưu lão phu nhân ân cần hỏi: “Sao chỉ có một mình con về? Không phải đưa biểu muội đi gặp Hàm Ngọc rồi sao?”
“Biểu muội chưa về ạ?” Vưu Hàm Chương mặt sa sầm hỏi lại.
Vưu lão phu nhân cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn sang Vưu thị và Hứa thị: “Biểu muội con chưa về. Hàm Chương, có chuyện gì sao?”
Vưu Hàm Chương nghiêm mặt đáp: “Đi được nửa đường, biểu muội đột nhiên không muốn tới chỗ biểu muội Hàm Ngọc, quay người bỏ đi.”
Vưu lão phu nhân trợn tròn mắt: “Đang yên đang lành sao lại không đi nữa?”
Vưu thị càng kinh ngạc: “Tranh nhi đi một mình à?”
“Điệt nhi tưởng biểu muội quay về gặp tổ mẫu, nên mới vội quay lại xem sao, không ngờ nàng không có ở đây.” Vưu Hàm Chương điềm đạm nói.
Chuyện hắn muốn cưới biểu muội, chỉ mới nói riêng với mẫu thân, mẫu thân cũng đã hứa sau kỳ thi Hương sẽ xin tổ mẫu đồng ý. Hiện tại đương nhiên không thể lộ nguyên nhân Phùng Tranh “bất tuân” vì chuyện ấy.
Dù hắn có ý với biểu muội, cũng không thể để nàng quen thói trèo đầu cưỡi cổ.
Con gái nhà lành, sao lại có thể vô phép tắc như vậy?
Đúng lúc đó, Bạch Lộ đến nơi.
Vưu thị vội hỏi: “Tiểu thư các ngươi đâu rồi?”
Bạch Lộ hành lễ, đáp: “Phu nhân, tiểu thư chợt nhớ ra có việc gấp nên đã lên xe về phủ trước, sai nô tỳ đến bẩm báo.”
“Có việc gấp?” Vưu thị không khỏi lo lắng, “Tiểu thư nhà ngươi gặp chuyện gì sao?”
“Tiểu thư không nói ạ.”
Vưu thị ngồi không yên: “Mẫu thân, Tranh nhi một mình về, con có chút lo lắng, muốn về xem tình hình ra sao.”
“Cứ đi đi.” Tuy trong lòng thấy cháu gái hành xử có phần không ổn, nhưng Vưu lão phu nhân không hề để lộ ra ngoài.
Cháu gái là thiên kim của phủ Thượng thư, có gì bất ổn ắt sẽ do Thượng thư phu nhân quản thúc, nếu bà nói nhiều chẳng phải hóa thành khó coi?
Vưu thị quay sang xin lỗi Hứa thị: “Đệ muội, hôm nay thật thất lễ, hôm khác ta lại đưa Tranh nhi đến thăm Hàm Ngọc.”
Hứa thị đè nén bất mãn, vẫn cười khách sáo: “Đại tỷ cứ về xem Tranh nhi có chuyện gì không, đột nhiên bỏ đi khiến người khác cũng lo. À, Tranh nhi ngồi xe của phủ Thượng thư về rồi, chi bằng đại tỷ dùng xe nhà muội về luôn cho tiện.”
Vưu thị chẳng kịp từ chối, gật đầu nhận lời.
Trên xe về, Vưu thị lại hỏi: “Tiểu thư thật sự không nói rõ là có chuyện gì sao?”
Bạch Lộ lúc này mới đáp: “Phu nhân, thật ra là tiểu thư bị biểu công tử chọc giận nên mới bỏ đi.”
“Giận Hàm Chương?” Vưu thị vô cùng kinh ngạc.
Cháu trai từ nhỏ chăm chỉ học hành, chưa bao giờ nghịch ngợm, sao lại có chuyện cãi nhau với biểu muội?
“Rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Bạch Lộ vốn chẳng định bao che gì cho Vưu Hàm Chương, bèn từ tốn kể lại: “Biểu công tử nói sau kỳ thi Hương sẽ xin Vưu lão phu nhân gả tiểu thư cho mình, bảo tiểu thư đừng lo chuyện bị từ hôn ảnh hưởng thanh danh. Chỉ cần sau này tiểu thư biết giữ mình đoan chính, công tử sẽ không ghét bỏ.”
Lời Bạch Lộ tuy nói nhẹ nhàng, trong lòng lại hận không thể biến Vưu Hàm Chương thành đầu heo.
Vưu thị nghe xong thì hoàn toàn đờ người.
Cháu trai muốn cưới con gái mình?
“Biểu công tử tự nhiên nói ra chuyện này sao?”
“Cũng không phải là tự nhiên… có lẽ là vì thấy tiểu thư đi nhanh, cảm thấy không đúng phép tắc nên mới khuyên bảo.” Bạch Lộ nói khẽ.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.