Trên phố Trường Anh có một cửa hàng chuyên bán hương lộ tên là Lộ Sinh Hương, từ loại hương hoa hồng thượng hạng đến hương nhài phổ thông mà các bà các cô đều mua được, thứ gì cũng có. Vì thế, đây là một trong những cửa tiệm các nữ nhân khó bỏ qua mỗi khi dạo chơi phố Trường Anh.
Phùng Tranh nghe ngóng được rằng trưởng nữ của Âu Dương Khánh thường hay ghé qua tiệm này, nên quyết định tạo một cuộc “vô tình gặp gỡ”, trước tiên kết giao với vị Âu Dương cô nương ấy.
“Âu Dương cô nương hôm nay ra ngoài rồi, hướng đi chắc là phố Trường Anh.” Tiểu Ngư vừa từ ngoài về, mặt đỏ bừng vì nắng.
Việc theo dõi một cô nương thì không tiện để Tiền Tam làm, nên giao cho Tiểu Ngư là thích hợp nhất.
“Tiểu Ngư ở lại nghỉ ngơi, Bạch Lộ theo ta ra phố Trường Anh.”
Sau khi phân phó, Phùng Tranh nhanh nhẹn thay y phục ra ngoài, rồi lên xe đến phố Trường Anh.
So với Âu Dương gia, khoảng cách từ phủ Phùng đến phố Trường Anh gần hơn, nên Phùng Tranh đến nơi trước một bước.
“Trời oi quá.” Bạch Lộ đỡ Phùng Tranh bước xuống xe, suýt bị ánh nắng chói chang làm lóa mắt.
Hai bên phố trồng đầy liễu rủ, những cành liễu đã ngả màu trắng mệt mỏi rũ xuống, nhìn càng thêm nóng nực.
Bạch Lộ bung dù, che lên đầu Phùng Tranh: “Hôm nay chẳng có lấy một cơn gió, tiểu thư ra ngoài lúc này quả thật là vất vả.”
Phùng Tranh nhìn bảng hiệu Lộ Sinh Hương, khẽ cười: “Dạo phố sao lại gọi là vất vả?”
Bạch Lộ nghĩ cũng đúng, lập tức phấn chấn trở lại: “Tiểu thư, vậy chúng ta mau vào tiệm thôi.”
Phùng Tranh gật đầu, bước về phía cửa hàng.
Trước cửa Lộ Sinh Hương có một tiểu nữ tử phục vụ dung mạo thanh tú, vừa thấy hai chủ tớ bước tới liền nhiệt tình nghênh đón: “Mời cô nương vào trong.”
Phùng Tranh nhẹ nhàng gật đầu, bước vào đại sảnh.
Trong cửa hàng trưng bày đầy những giá gỗ xinh xắn, các loại chai lọ tinh tế đẹp mắt, mùi hương dịu nhẹ thoảng quanh, cộng thêm bồn nước đá tỏa ra luồng khí mát lạnh, lập tức cách biệt hẳn với cái oi nóng bên ngoài.
Trong không gian như vậy mà thưởng hương chọn lộ, khó trách giữa mùa hè nóng nực vẫn lôi kéo được nhiều nữ nhân ghé qua.
“Có loại hương lộ mới nào không?” Phùng Tranh hỏi.
Tiểu nữ tử vội đáp: “Cô nương đến thật đúng lúc, Lộ Sinh Hương mới ra một loại hương lộ mùi trái cây.”
“Mùi trái cây? Là mùi gì?” Ánh mắt Phùng Tranh lộ vẻ hứng thú.
“Là mùi quýt.”
Phùng Tranh thật sự bị thu hút: “Mang ta ngửi thử xem.”
Tiểu nữ tử nhanh chóng mang đến một lọ lưu ly nhỏ, trong lọ là chất lỏng màu cam nhạt, khẽ lắc một chút đã tạo thành gợn sóng, trông vô cùng đẹp mắt.
Phùng Tranh cầm lấy, cúi đầu ngửi thử, hương quýt ngọt ngào dễ chịu lập tức lan tỏa.
Mùi nhẹ, ngòn ngọt, chua dịu như một quả quýt chín đặt ngay trước mặt, khiến người ta muốn nếm thử một miếng.
So với những mùi hoa quen thuộc, loại hương quả này lại rất hợp ý nàng.
“Gói cho ta một chai. Lại lấy thêm cho ta mỗi loại một chai hương hoa hồng và hương chi tử.”
“Cô nương chờ một chút.”
Tiểu nữ tử gói gọn các chai hương lộ lại, định đưa cho tiểu nha hoàn đi theo khách, nhưng phát hiện nàng kia lại đứng khá xa.
Một bàn tay thon dài đưa ra: “Đưa ta.”
Tiểu nữ tử ngẩn ra một chút, rồi vẫn trao hương lộ cho Phùng Tranh: “Cô nương còn muốn xem gì nữa không?”
“Ta đi dạo thêm một chút.” Phùng Tranh vừa nói vừa thong thả bước đến các giá hàng khác.
Thấy thế, tiểu nữ tử liền đứng sang một bên, không làm phiền nữa.
Lúc này, Bạch Lộ khẽ ho một tiếng.
Đây chính là tín hiệu đã hẹn từ trước—Âu Dương cô nương đã đến.
“Không cần xem gì thêm, thanh toán đi. Bạch Lộ—”
Bạch Lộ trả tiền, hai chủ tớ rời cửa hàng trong tiếng tiễn khách vui vẻ của tiểu nữ tử.
Một thiếu nữ mặc váy lựu đỏ từ đối diện đi tới, phía sau là một tiểu nha đầu theo hầu.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Phùng Tranh đã từng âm thầm nhìn qua Âu Dương cô nương, vừa nhìn liền nhận ra thiếu nữ váy đỏ kia chính là mục tiêu của lần “tình cờ gặp gỡ” này.
Nàng cụp mi mắt, giả vờ mải mê xem lọ hương lộ mới mua, bước chân khẽ tăng tốc.
Thiếu nữ váy đỏ còn chưa kịp phản ứng thì vai đã bị một thiếu nữ từ phía đối diện va nhẹ vào.
Chỉ nghe một tràng “đinh đang”, mấy lọ hương lộ lăn xuống đất, hương thơm lập tức lan tỏa khắp nơi.
Thiếu nữ váy đỏ nhìn những chiếc lọ lưu ly vỡ vụn trên mặt đất, lập tức ngây người.
Có câu thơ rằng: “Đa phần vật quý chẳng bền lâu, mây màu dễ tan, lưu ly dễ vỡ”, đủ thấy sự quý giá của lưu ly.
Là khách quen của Lộ Sinh Hương, nàng biết rất rõ: hễ là loại hương lộ đựng trong lọ lưu ly đều thuộc hàng giá cao.
Mấy lọ này cộng lại chắc không ít bạc, mà hôm nay nàng lại không mang theo nhiều như thế.
Tiểu nha đầu bên cạnh thấy tiểu thư nhà mình hoảng sợ thì không nhịn được lên tiếng: “Là các người đụng vào tiểu thư chúng ta trước đấy!”
Thiếu nữ váy đỏ kịp lấy lại tinh thần, liếc mắt trừng nàng ta: “Tiểu Hoàn, câm miệng.”
Tiểu nha đầu bị gọi là Tiểu Hoàn tức tối im bặt, nhưng trên mặt vẫn đầy vẻ không cam lòng.
Rõ ràng lúc nãy nàng nhìn thấy, là vị tiểu nương tử xinh đẹp kia cúi đầu xem hương lộ rồi va vào tiểu thư nhà nàng.
Không lẽ bọn họ định vu vạ cho tiểu thư sao?
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên: “Thật xin lỗi, vừa rồi ta không để ý đường đi.”
Phùng Tranh hơi cúi người trước thiếu nữ váy đỏ, vẻ mặt áy náy.
Thiếu nữ váy đỏ vừa nhẹ nhõm, vừa vội đáp lễ: “Vừa rồi muội cũng không chú ý, tỷ tỷ không cần phải như vậy.”
Phùng Tranh âm thầm cảm khái.
Một thiếu nữ hiền lành như thế này, vậy mà hai năm sau lại bị chính cha ruột đánh chết, đúng là thế gian ăn thịt người.
“Nếu tỷ tỷ không sao, vậy muội vào tiệm trước.” Thiếu nữ váy đỏ dè dặt nói.
Nghĩ đi nghĩ lại, quả thật là đối phương đụng nàng trước, nàng cũng không phải loại người thích vác vạ thay người khác.
Chỉ là những lọ hương lộ kia quá quý giá, nàng cũng hiểu đối phương chắc đang rất khó xử.
“Vậy không được.” Phùng Tranh khẽ lắc đầu.
Thiếu nữ váy đỏ thoáng sửng sốt, mím môi: “Tỷ tỷ có thể cùng muội vào Lộ Sinh Hương, muội muốn mua một lọ hương lộ để đền cho tỷ.”
Phùng Tranh khẽ cười, chỉ vào vạt váy nàng: “Lúc nãy hương lộ bắn trúng váy của cô nương rồi.”
Thiếu nữ váy đỏ cúi đầu nhìn, lúc này mới thấy váy lựu của mình bị dính khá nhiều vết nước hoa.
“Chỉ là vương chút hương lộ, không sao cả.”
Sắc mặt Phùng Tranh nghiêm túc: “Muội cảm thấy không sao, nhưng ta thì không thể yên lòng. Là ta bất cẩn va vào muội, khiến váy muội bị bẩn, nếu cứ để vậy mà bỏ qua, ta sẽ tự trách nhiều ngày.”
“Tỷ tỷ thật sự không cần làm vậy, chỉ là một chiếc váy thôi mà.”
“Ta thấy váy lựu của muội là váy mới cắt, hẳn là muội rất yêu thích. Hay là thế này đi, để ta cùng muội sang Tài Vân Phường mua lại một chiếc váy lựu mới nhé.” Phùng Tranh nhẹ giọng nói.
Thiếu nữ váy đỏ vội xua tay: “Như vậy sao được—”
“Muội đừng từ chối nữa, nợ nần trả bằng tiền là lẽ thường, làm hỏng đồ người khác thì đền bù cũng là chuyện phải đạo. Ta bồi muội một chiếc váy mới, chẳng qua chỉ để lòng được nhẹ nhõm, mong muội cho ta được toại nguyện.”
Nghe Phùng Tranh nói vậy, thiếu nữ váy đỏ thực sự không thể từ chối nữa, bèn khẽ gật đầu: “Vậy muội xin mạo muội nhận lấy lòng tốt này.”
Tài Vân Phường nằm đối diện Lộ Sinh Hương, hai người cùng nhau bước vào, nhanh chóng chọn được một chiếc váy lựu ưng ý.
Cùng nhau dạo phố chọn váy, đúng là cách nhanh nhất để hai cô nương cùng tuổi kéo gần khoảng cách.
Mua được chiếc váy yêu thích, đối phương lại vừa xinh đẹp vừa rộng lượng, thiếu nữ váy đỏ không khỏi luyến tiếc khi nghĩ tới việc phải chia tay ngay sau đó.
“Muội tên là Âu Dương Tĩnh, không biết tỷ tỷ xưng hô thế nào?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.