Ánh nắng buổi chiều vẫn gay gắt, không chút keo kiệt mà rải đầy lên cỗ xe phủ rèm xanh biếc.
Vừa bước lên xe, Phùng Tranh đã híp mắt, bắt đầu gật gù lim dim.
Bạch Lộ cầm chiếc quạt tròn bằng lụa trắng nhẹ nhàng quạt mát cho nàng, đợi đến khi phủ Thượng thư đã tới mới khẽ gọi:
“Tiểu thư, về đến nhà rồi.”
Phùng Tranh mở mắt, xoa xoa mặt:
“Đến rồi sao?”
“Đã vào đến đại môn rồi ạ.”
Lời còn chưa dứt, xe ngựa cũng vừa dừng lại.
Tiểu Ngư ngồi sát cửa xe lập tức nhảy xuống trước, kế đến là Bạch Lộ khom người bước ra ngoài.
Khi nàng xoay người định đỡ tiểu thư nhà mình, thì Phùng Tranh đã đứng sừng sững phía sau.
“Tiểu thư!” Bạch Lộ đưa tay đè ngực, hoảng hồn thốt lên.
Tiểu thư im lìm không một tiếng động, làm nàng giật cả mình.
Phùng Tranh lúc này mới phản ứng:
“Quên mất phải để ngươi đỡ rồi.”
Bạch Lộ: “……”
Sự chu đáo cố ý để nàng có việc làm của tiểu thư, thật khiến lòng tự tôn của một đại nha hoàn bị tổn thương không ít.
Về đến Vãn Thu Cư, Phùng Tranh cho Bạch Lộ lui xuống nghỉ ngơi, còn gọi Tiểu Ngư vào trong nội thất.
Tiểu Ngư lặng lẽ đứng trước mặt Phùng Tranh, chờ đợi phân phó.
Phùng Tranh uống mấy ngụm nước nhuận giọng, ngước mắt nhìn Tiểu Ngư hỏi:
“Bố cục phủ nhà Âu Dương, ngươi đã quen thuộc chưa?”
Tiểu Ngư gật đầu.
“Vài ngày tới sẽ có một nhiệm vụ giao cho ngươi.”
“Xin tiểu thư phân phó.” Tiểu Ngư nghiêm cẩn đáp lời.
“Giả làm quỷ.”
Tiểu Ngư mặt không đổi sắc nhìn tiểu thư nhà mình, chẳng có chút kinh ngạc nào.
Phùng Tranh rất hài lòng với sự khiến người yên tâm của Tiểu Ngư, mỉm cười nói:
“Ngươi cứ suy tính trước vài chiêu giả quỷ đi, ta cũng sẽ ngẫm thử một phen, sau đó chúng ta cùng nhau hoàn thiện.”
“Dạ.”
“Vậy ngươi lui ra trước đi.”
Sau khi Tiểu Ngư lui xuống, Phùng Tranh nằm nghiêng trên giường, ôm lấy chiếc gối mềm, trầm tư suy nghĩ.
Viện của nhà Âu Dương vốn không lớn như vậy, tòa viện phụ cùng hậu viện đều là về sau mới mở rộng thêm.
Thời điểm mở rộng này, hiển nhiên là sau khi Âu Dương Khánh phát đạt.
Tức là sau khi gây án giết người.
Như vậy có thể suy đoán nơi chôn xác đôi chủ tớ lữ hành kia sẽ không phải là viện phụ hay hậu viện.
Âu Dương Khánh vì thấy lợi mà nảy lòng tham, ra tay giết người là hành động bộc phát. Sau khi tỉnh táo lại, hắn sẽ xử lý xác chết ra sao?
Tìm một chỗ trong nhà để chôn giấu, hẳn là phương pháp thần không hay, quỷ không biết.
Một đôi người ngoài không ai quen biết, chỉ cần âm thầm chôn xuống, ai mà biết được?
Nơi ấy có thể là dưới gốc cây lựu trong viện, có thể là góc tường, cũng có thể là gian phòng hiện đang cho thiếp thất ở.
Trong mắt Phùng Tranh, có thể loại trừ ba gian chính phòng.
Âu Dương Khánh tuy hành sự tàn nhẫn, nhưng khả năng chôn xác ngay tại nơi ngủ nghỉ e là quá nhỏ.
Dù Âu Dương Khánh có hung tàn đến không biết sợ hãi, thì Âu Dương thị với vai trò người biết rõ chân tướng, nếu người chết bị chôn ngay trong nơi sinh hoạt thường ngày, e là bà ta sớm đã phát điên rồi.
Nhưng chuyện đã qua mười năm, bất kể đôi chủ tớ kia bị chôn ở đâu, thì dấu tích năm xưa cũng đã bị thời gian xóa nhòa. Chỉ dựa vào vài lần làm khách để tìm nơi chôn xác, chẳng khác gì kẻ si tâm vọng tưởng.
Vậy thì chỉ còn cách đi nước cờ hiểm.
Giả làm quỷ, khơi gợi ký ức năm xưa của vợ chồng Âu Dương Khánh, khiến đôi vợ chồng ấy vì chột dạ mà bại lộ sơ hở.
Chỉ tiếc bản thân không có kinh nghiệm giả quỷ gì cả.
Phùng Tranh ôm gối mềm, thở dài đầy phiền muộn.
Con mèo hoa đang ngủ trên giường đã nhịn không nổi nữa, mở mắt trừng trừng nhìn kẻ đang tranh giành chỗ nằm với nó, vẻ mặt đầy chán ghét, rồi nhảy phốc xuống giường bỏ đi.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Vài đêm sau, Phùng Tranh dặn Bạch Lộ trông coi kỹ cổng lớn, rồi lặng lẽ rời khỏi Vãn Thu Cư cùng Tiểu Ngư – lúc này cải trang thành tiểu tư.
Bạch Lộ suýt nữa thì bật khóc.
Nàng thật lòng chỉ mong tiểu thư nhà mình là một đại gia khuê tú bình thường, cho dù thích mang theo bên người một túi nhỏ chứa khô cá có mùi tanh nhè nhẹ nàng cũng cam chịu, nhưng việc nữ giả nam trang ra ngoài giữa đêm khuya thế này… nàng thật sự không chịu nổi nữa…
Đêm vắng lặng, vì có gió nên thêm phần mát mẻ.
Một vầng trăng non treo lơ lửng giữa bầu trời đen như mực, gầy guộc phát ra ánh sáng nhàn nhạt và thê lương.
Bốn phía tối đen, song hai bóng người mảnh khảnh gần như hòa vào bóng đêm lại không chút trở ngại, như hai con cá linh hoạt bơi lượn trong từng con phố, từng ngõ nhỏ.
Phùng Tranh dừng lại trước một căn nhà dân, khẽ nói:
“Đến rồi.”
Tiếng nói nhẹ nhàng ấy nhanh chóng bị gió đêm cuốn đi, tiêu tán giữa không gian.
Tiểu Ngư gật đầu đáp lại.
Hai người lặng lẽ men theo tường viện, chọn chỗ tường bao của viện phụ để vào, nơi đó có một cây lớn cao hơn cả tường, tiện ẩn thân sau khi vào viện.
Chủ tớ hai người nhẹ nhàng vượt tường vào, vừa nghe thấy tiếng huyên náo liền lập tức núp sau gốc cổ thụ.
Phùng Tranh trấn định tinh thần, cẩn thận thò đầu quan sát.
Trong phòng vẫn còn sáng đèn, bóng người lay động in trên màn sa, âm thanh cũng truyền từ đó ra.
Phùng Tranh liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Ngư, rồi lặng lẽ tiến lại gần.
Nấp dưới cửa sổ, âm thanh trong phòng đã nghe rõ mồn một.
“Phụ thân vẫn chưa đi nghỉ sao?”
Tiếng nói đầu tiên là của một nam tử trẻ tuổi, trong giọng mang chút bực dọc.
Phùng Tranh nhận ra đó chính là Âu Dương Lôi, huynh trưởng của Âu Dương Tĩnh, mấy hôm trước nàng còn gặp ngoài đại môn nhà họ Âu Dương.
Giọng còn lại tất nhiên là của Âu Dương Khánh:
“Hôm nay cha vui, cha con ta uống với nhau một chầu cho đã.”
“Phụ thân, đã ăn uống khá lâu rồi, nhi tử còn phải ôn bài.” Giọng kia càng thêm không kiên nhẫn.
Phùng Tranh khẽ lắc đầu.
Quả là một kẻ được phụ thân chiều hư. Thường thì cảnh tượng phổ biến trong các gia đình hiện nay là con không nghe lời thì bị đánh một trận.
“Hà hà hà, ôn sách gì chứ, nhi tử của ta nhất định sẽ trúng tuyển.” Tiếng cười sang sảng vang ra từ sau cửa sổ, đầy tự tin.
Phùng Tranh khẽ động tâm, không khỏi nín thở.
Chẳng lẽ sẽ có thu hoạch ngoài dự kiến?
Nàng còn đang nghĩ vậy, thì nghe thấy Âu Dương Lỗi bất mãn nói:
“Phụ thân nói vậy, nhi tử càng thấy áp lực. Phu tử nói lần này chỉ là xuống trường lấy kinh nghiệm, thực sự muốn nổi bật phải đợi ba năm sau.”
“Ba năm cái gì! Ta đã nói nhi tử ta nhất định trúng tuyển, thì chắc chắn sẽ đỗ!”
Ba năm?
Ba năm nữa thì nhi tử nhà ông cũng gần hai mươi rồi.
Khổ nỗi nhi tử lại nhất quyết phải có công danh tú tài rồi mới chịu thành thân, nếu ba năm sau vẫn chưa đỗ thì biết làm sao?
Hắn chỉ có một đứa con trai độc đinh như vậy, làm sao có thể chờ đợi thêm ba năm?
“Phụ thân say rồi thì mau mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Ta chưa say đâu——” Âu Dương Khánh đánh một cái nấc cụt, giọng theo bản năng hạ thấp xuống, “Lỗi nhi, kỳ hương thí lần này, ta đã sớm lo liệu thông đường rồi, đến lúc đó chỉ cần con làm đúng theo dặn dò, tên lên bảng vàng là chuyện chắc như đinh đóng cột!”
“Phụ thân vừa nói gì?” Cùng với tiếng Âu Dương Lỗi đột ngột cao giọng, còn có âm thanh chén đĩa va đổ.
Phùng Tranh chăm chú lắng nghe, càng thêm chuyên chú.
Thật không ngờ lại đúng là như vậy, thì ra mục đích Âu Dương Khánh tiếp cận cữu cữu nàng chính là để gian lận cho con trai trong khoa cử.
“Nhỏ tiếng chút!” Âu Dương Khánh vội vàng nhắc nhở nhi tử.
“Cũng chẳng có người ngoài.” Âu Dương Lỗi hiển nhiên vẫn còn đang mải nghĩ về lời nói vừa rồi của phụ thân, “Phụ thân, người không phải đang nói lời lúc say đấy chứ?”
“Ta sao lại đem chuyện này ra đùa được, cho nên Lỗi nhi cứ yên tâm uống rượu với ta đi, hôm nay phụ thânrất vui!”
Phùng Tranh khẽ nhướng mày.
Vậy là, Âu Dương Khánh quả thực đã moi được tin tức từ chỗ cữu cữu nàng hôm nay.
Nàng chọn đêm nay để giả quỷ dọa người, quả đúng là gặp dịp thuận lợi.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.