Cô phụ?
Những người có mặt vừa nghe đến hai chữ này, khóe miệng đồng loạt co giật.
Cô phụ của Lục Huyền chẳng phải là Hoàng thượng sao!
Khắp Đại Ngụy, người có thể quang minh chính đại gọi Hoàng thượng một tiếng “Cô phụ” chỉ có người nhà họ Lục.
Nếu Lục Huyền thật sự đến trước mặt Hoàng thượng kể tội, Hoàng thượng cũng sẽ không trách hắn.
Một thiếu niên mới mười sáu tuổi, có chút nóng nảy, chẳng phải là chuyện thường tình sao?
Có thể nói, từ lúc Lục Huyền bước chân vào vụ án này, một số người đã định trước sẽ khó sống.
Tuổi trẻ, tự nhiên có lợi thế của tuổi trẻ.
“Cô phụ ngươi là ai?” Tạ Chí Bình khinh khỉnh hỏi.
Thiếu niên này nhìn khá quen mặt, hẳn cũng là con cháu nhà quyền quý, nhưng nhất thời hắn không nhớ ra là con nhà nào.
Chu thiếu khanh liền ho mạnh một tiếng.
Tạ Chí Bình theo phản xạ nhìn sang.
Chu thiếu khanh lập tức nhắc: “Vị này là đại công tử của Thành Quốc Công phủ.”
Tạ Chí Bình nhíu mày suy nghĩ, rồi kinh ngạc nhìn Lục Huyền.
Đại công tử Thành Quốc Công phủ, chẳng phải là biểu đệ của Thái tử, cháu ruột của Hoàng hậu!
Giờ thì hắn đã biết Cô phụ của tiểu tử này là ai rồi…
Hiểu ra rồi, thần sắc cao ngạo vừa nãy của Tạ Chí Bình lập tức tan biến.
Tên nhóc này nhìn chỉ tầm mười sáu, mười bảy, đúng độ tuổi không sợ trời không sợ đất, nếu thật sự dám làm loạn đến trước mặt Hoàng thượng, dù Hoàng thượng không phạt hắn thì tỷ phu hắn – Hàn Thủ phụ – cũng sẽ phải ra tay.
Nhận thấy thái độ của Tạ Chí Bình thay đổi, Lục Huyền khẽ nhếch môi, giả vờ như bừng tỉnh: “Chẳng hay Tạ lang trung cũng có dính líu đến vụ án gian lận hương thí, nên hai người mới thân thiết vậy?”
“Đừng có nói bậy!” Sắc mặt Tạ Chí Bình lập tức thay đổi, đối diện với ánh mắt sắc bén của thiếu niên kia mà không thể phát tác.
Tiểu tử này còn khó đối phó hơn mấy lão già nhiều!
Trong lòng Tạ Chí Bình hận đến nghiến răng, nhưng thấy đối phương không chịu buông tha, hắn đành miễn cưỡng nói: “Là hắn tự tìm đến, muốn nhờ ta xin giúp một chút từ tỷ phu ta thôi.”
Khi bổ nhiệm giám khảo hương thí, đúng là Hàn Thủ phụ có từng nói giúp Thích Thư Cường.
Giám khảo khoa cử vốn là chức vụ vừa có danh vừa có lợi.
Dù không nhận hối lộ từ thí sinh trong kỳ thi, nhưng sau khi thi xong, chỉ cần có tên trên bảng vàng là đã hình thành quan hệ thầy trò. Theo lệ không thành văn, thí sinh sẽ mang lễ vật tạ ơn ân sư, về sau trong quan trường còn có thể trở thành chỗ dựa, bè phái giúp đỡ lẫn nhau.
Huống hồ, được làm giám khảo cũng là sự khẳng định năng lực học vấn của bản thân.
Vì những lợi ích ấy, chức giám khảo là vị trí tranh giành đến vỡ đầu.
“Tuy ta không định giúp hắn mưu cầu riêng tư, nhưng ai lại từ chối người đến xin xỏ bằng mặt tươi cười? Mời hắn uống chén trà cũng là chuyện thường tình, có gì lạ?” Tạ Chí Bình nhìn thẳng Lục Huyền, hỏi ngược lại, rõ ràng đã quyết không nói thêm gì nữa.
Dù gì những người này cũng không thể tra tấn hắn.
Dương thị lang nhẹ ho một tiếng, dịu giọng nói: “Hôm nay làm phiền Tạ lang trung rồi. Tiểu Lâm, đưa Tạ lang trung ra ngoài giúp ta.”
Vừa nói ông vừa liếc mắt trông chừng Lục Huyền, sợ thiếu niên này nổi nóng.
Không ngờ Lục Huyền lại giữ vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường.
Dương thị lang vội ra hiệu cho Lâm Khiếu, bảo hắn mau đưa người rời đi.
Lâm Khiếu bước ra: “Tạ lang trung, mời.”
“Cáo từ.” Tạ Chí Bình chắp tay với Dương thị lang cùng các vị quan.
Dương thị lang mấy người cũng khách sáo đáp: “Tạ lang trung đi thong thả.”
“Hừ.” Tạ Chí Bình liếc Lục Huyền một cái, hừ lạnh rồi vung tay áo bỏ đi.
Lúc này, Lục Huyền mở miệng: “Ta đi cùng Lâm huynh tiễn Tạ lang trung một đoạn.”
Dương thị lang nghe vậy không khỏi lo lắng: “Tiểu Lục, không cần tiễn đâu.”
Chẳng lẽ định chạy ra ngoài đánh người?
Lục Huyền mỉm cười: “Chỉ là tiễn thôi mà.”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Chờ ba người rời đi, trong đại đường thoáng chốc lặng như tờ.
Chu thiếu khanh nhíu mày hỏi: “Dương thị lang, trước đây Tiểu Lục chẳng phải không tham gia vụ án này sao?”
Dương thị lang chỉ cười khẽ.
Chính ông cũng không rõ vì sao, Lục Huyền lại như thể rất tự nhiên mà nhúng tay vào vụ án này.
“Điều tra đến giờ, năm thí sinh kia đều là nhờ đường dây của Thích Biên Tu mà được chọn, có thể xác định Thích Thư Cường có hành vi gian lận trong khoa cử.” Triệu Ngự sử lên tiếng.
“Thích Thư Cường dĩ nhiên tội không thể tha, chỉ không biết có còn ai dính líu nữa không…” Dương thị lang hơi do dự.
Chu thiếu khanh thong thả uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Hai vị trước đây chẳng phải đã xác minh rồi sao? Năm thí sinh ấy đều được chọn thông qua những từ khóa đặc biệt, đây là hành vi liều lĩnh của Thích Thư Cường, người khác sao có thể can dự?”
Lời này không phải không có lý.
Huống hồ điều tra đến đây, nếu còn tiếp tục, chẳng phải là muốn lôi kéo đến Hàn Thủ phụ sao? Không có chứng cứ xác thực, họ đâu thể triệu Hàn Thủ phụ đến thẩm vấn? Rõ ràng là không thể.
Như vậy, nếu cứ dây dưa tiếp thì vụ án này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Nên đến lúc phải bẩm báo Hoàng thượng rồi, quyết định xử lý thế nào thì phải chờ ý chỉ của ngài.
Mấy vị quan đạt được đồng thuận, bắt đầu thu xếp hồ sơ.
—
Tạ Chí Bình ra khỏi nha môn, cười lạnh: “Không cần hai vị tiễn nữa.”
Bên ngoài, một tên hạ nhân xách đèn chạy tới: “Lão gia.”
“Về phủ!” Tạ Chí Bình không ngoái đầu, bước lên xe ngựa.
Nhìn xe ngựa dần khuất trong bóng đêm mờ ảo, Lâm Khiếu khẽ hỏi: “Lục huynh thấy thất vọng không?”
Những vụ án dân gian thì dễ xử lý, tìm được hung thủ, phán tội công bằng, từ đầu đến cuối đều khiến lòng người hả hê.
Nhưng hễ dính dáng đến quyền quý, kết cục thường khiến người ta thấy uất ức, thậm chí còn chẳng thể làm gì hơn.
Hắn từng phẫn nộ, từng bất bình, nhưng trải qua nhiều rồi, thứ có thể làm là điều chỉnh tâm thái, tập trung vào bản thân vụ án.
Lục Huyền còn quá trẻ, hắn lo lắng bằng hữu của mình không thể chấp nhận kết quả như thế.
Mười sáu tuổi, tuổi của sự bất chấp và cứng đầu.
Không ngờ Lục Huyền lại bật cười.
Trong màn đêm mờ ảo như sương, thiếu niên áo đen, mặt như tuyết trắng, mà trong đôi mắt lại đầy ý cười.
“Không có gì thất vọng cả, cố gắng rồi thì sẽ có tác dụng thôi.”
Một vị Thủ phụ đứng đầu triều đình, thân phận cao vời vợi, đâu thể bị một vụ án đơn lẻ lay chuyển. Nhưng ít ra, cũng đã để lại dấu vết trong lòng Hoàng đế.
Từ vụ mất tích của Phùng Tranh và Nhị đệ lần ra đến vụ gian lận khoa cử, Thích Thư Cường là người của ai, người sáng suốt đều hiểu rõ.
Hai thế lực tranh đấu, tranh là tranh sự suy thịnh lẫn nhau, muốn đánh sập một phe đang hưng thịnh thì không dễ, nhưng từng vết nứt nhỏ cũng sẽ tích lũy thành rạn nứt lớn.
Lâm Khiếu khẽ thở phào, nở nụ cười: “Lục huynh nghĩ được vậy là tốt rồi. Đợi kết thúc vụ án này, ta mời huynh đến Đào Nhiên Trai ăn gà nướng.”
Lục Huyền không chút do dự đồng ý.
—
Sáng hôm sau, Khánh Xuân đế nghe Dương thị lang cùng các đại thần bẩm báo về vụ án gian lận khoa cử, rất nhanh liền ban ra kết luận xử lý:
Vưu Hàm Chương cùng ba thí sinh gian lận khác vĩnh viễn không được tham gia khoa cử, phạt đánh 50 trượng, đeo gông 3 tháng.
Trong số bốn thí sinh, có kẻ tự mình tiếp cận Thích Thư Cường, cũng có người để thân nhân dàn xếp, hễ ai hối lộ cho giám khảo như Vưu đại cữu thì cũng bị đánh 50 trượng.
Về phần Âu Dương Lỗi, cha hắn vốn dính án mưu tài hại mạng, không đủ tư cách dự thi, lại còn gian lận, tội chồng tội, bị đày ra biên ải.
Đồng khảo quan Thích Thư Cường tuy đã tự tử để tránh tội, nhưng không thoát được trách nhiệm, bị tịch biên gia sản, vợ bị tước bỏ phong hàm cáo mệnh.
Khánh Xuân đế thừa biết Thích Thư Cường là người của Hàn Thủ phụ, còn nhớ rõ chuyện Thủ phụ đề cử hắn làm đồng khảo không lâu trước đây, bèn trước mặt triều thần, nghiêm khắc trách mắng Hàn Thủ phụ một trận.
Phùng Thượng thư vừa nghe đã khoan khoái, vừa lẩm bẩm tiểu khúc vừa vui vẻ về phủ Thượng thư.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.