Sở Kha nguyên bản cùng Sở tiểu thư đồng hành trên một cỗ xe ngựa, nhưng từ sau khi Tiêu Tuân gia nhập đoàn, Tiêu Tuân phần lớn thời gian đều cưỡi ngựa, Sở Kha cũng theo đó mà cưỡi ngựa theo.
Như thế có thể sánh vai cùng Tiêu Tuân đàm đạo.
Hai ngày gần đây, Sở Kha bỗng nhiên không cưỡi ngựa nữa. Tiêu Tuân tuy chẳng mấy để tâm đến Sở Kha, song lại đặc biệt mẫn cảm với những điều bất thường, liền phái Thiết Anh đi dò hỏi.
Do thái độ của Sở tiểu thư, Tiêu Tuân hầu như không lại gần, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn hoàn toàn không quan tâm đến tình hình phía nàng.
Giờ đây cả đoàn đều nằm trong tay hắn kiểm soát.
Thiết Anh rất nhanh đã tra rõ nguyên nhân — Sở Kha từ sau đêm hạ trại trong thành để thay đổi xe ngựa thì bắt đầu tiêu chảy, tuy không quá nghiêm trọng, nhưng đủ khiến hắn không thể tiếp tục cưỡi ngựa, chỉ có thể nằm trong xe nghỉ ngơi.
Đại phu theo vương phủ cũng đã xem qua, không ngại gì lớn. Song, hộ vệ lại mật báo với Thiết Anh rằng trông thấy tỳ nữ bên cạnh Sở tiểu thư đã rắc gì đó vào cơm canh của Sở Kha.
Không cần nghi ngờ, ắt là do Sở tiểu thư ra tay.
“Chỉ là để Sở công tử không đến gần thế tử mà thôi.” Thiết Anh giận dữ lại chẳng thể tin nổi mà nói, “Sở tiểu thư này tuổi còn nhỏ, dung mạo cũng xinh đẹp, sao tâm địa lại ác độc đến vậy?”
Ở kinh thành hành hung người khác, sau khi đánh liền trộm tiền chạy trốn, trên đường còn cải danh đổi họ, dối lừa diễn trò, thậm chí dây dưa với dịch binh, nay lại ra tay hạ độc chính đường huynh của mình, những việc nàng làm sao đều khiến người ta phẫn nộ và chán ghét đến thế?
Tiêu Tuân cũng có chút không biết nên nói gì cho phải, phụ vương từng nhiều lần khen ngợi riêng: Sở Lăng văn võ song toàn, trí tuệ thanh cao, là một tướng tài hiếm có, vô cùng tán thưởng ông ấy.
Sở Lăng sao lại nuôi dạy ra một nữ nhi như thế?
Tiêu Tuân quay đầu nhìn về phía xe của Sở tiểu thư, lúc này tiết trời đã ấm, rèm cửa xe cuốn lên, gió xuân phả vào mặt, cô nương ấy ngồi bên cửa sổ xe, tay chống má, chẳng rõ đang xuất thần hay đang ngắm cảnh.
Nàng diện mạo như ngọc, tóc đen búi cao, dáng vẻ còn vương nét trẻ thơ.
Phát giác có ánh mắt nhìn tới, thần sắc lơ đãng trong mắt nàng lập tức biến đổi, sắc bén như mũi tên, cũng nhìn lại.
Tiêu Tuân không vận hoa phục rực rỡ thường nhật, chỉ mặc một chiếc trường bào mỏng hơi cũ, cả người như được phủ trong ánh xuân dịu dàng.
Thật tuấn tú làm sao.
Ở kiếp trước, mỗi lần nhìn thấy hắn, tim Sở Chiêu đều đập dồn dập không thôi.
Nhưng trái tim ấy đã chết từ kiếp trước rồi.
Giờ đây khi đối diện với hắn, Sở Chiêu không còn cảm thấy tim đập nữa.
Sở Chiêu thu ánh mắt lại, “xoạch” một tiếng kéo rèm cửa xuống.
Ánh nhìn của Tiêu Tuân bị chắn lại, hắn khẽ sững sờ, cúi đầu nhìn tay mình đang cầm dây cương, trên mu bàn tay lớp lông tơ mịn màng vẫn đang dựng đứng.
Kỳ lạ thật, lúc ánh mắt giao nhau ấy, vì sao hắn lại cảm thấy cô nương kia có sát ý?
“Thế tử?” Thiết Anh lên tiếng, nhận ra sự khác thường của Tiêu Tuân.
Tiêu Tuân khẽ ừ, siết chặt dây cương, nói: “Không có gì.”
Thiết Anh định lui, nhưng Tiêu Tuân lại gọi hắn lại.
“Sở tiểu thư này quá mức ngang ngược, phải trông chừng nàng cho kỹ.” Hắn mỉm cười nói, “Ta không muốn cũng bị nàng hạ độc, tiêu chảy không dứt, không thể vào kinh thành được.”
Thiết Anh hiểu rõ. Sở tiểu thư phản đối bọn họ hộ tống, lúc trước thái độ xấu một chút thì thôi, nay đến cả việc hạ độc cũng làm được, vậy thì nhất định phải cảnh giác.
“Xin thế tử yên tâm.” Hắn trầm giọng nói, “Ăn uống nghỉ ngơi của điện hạ, nàng không có nửa phần cơ hội tiếp cận.”
Thiết Anh lui xuống, Tiêu Tuân tiếp tục tiến về phía trước, ánh mắt xưa nay bình thản nay lại hơi trầm trọng.
Thái độ khó coi của cô nương kia có thể xem nhẹ, nhưng nếu có sát ý thì lại là chuyện khác.
Sát ý ấy là của cô nương kia, hay là của Sở Lăng?
Trong đoàn xe có tổng cộng bốn cỗ, ngoài xe của Sở Chiêu và Sở Kha, còn có xe của Đặng Dịch và Tiêu Tuân, chiếc còn lại là xe chở hành lý của gia nhân Tiêu Tuân.
Song Đặng Dịch rất ít khi ngồi xe, nhất là từ sau khi đồng hành cùng Tiêu Tuân.
Hắn thường cưỡi ngựa đi trước tiên phong.
Một hộ vệ bên cạnh hắn đang thấp giọng bẩm báo điều gì đó.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Họ cũng đang bàn chuyện của Sở Kha.
Chuyện Sở Chiêu hạ dược Sở Kha, Đặng Dịch đã sớm biết, có điều sự việc không liên quan đến hắn, tất nhiên hắn cũng chẳng quan tâm.
So với hai ngày trước, sắc mặt Sở công tử hôm nay khá hơn nhiều. Không rõ trong xe lại cùng Sở Chiêu xảy ra tranh chấp gì, lớn tiếng hô gọi gia nhân dắt ngựa, rồi từ trong xe bước ra trèo lên ngựa, Đặng Dịch có chút hứng thú nhìn hắn thúc ngựa đuổi theo Tiêu Tuân phía trước.
Cảnh tượng này, Đặng Dịch đã quá quen thuộc. Sở Kha xưa nay chưa từng có cơ hội tiếp xúc với hoàng thân quốc thích, nay gặp được một vị thế tử vương phủ, liền nóng lòng muốn kết giao.
Thế tử là một công tử nho nhã phong lưu, đối với bất kỳ ai cũng ôn hòa nhã nhặn, nhất là với những thiếu niên ngưỡng mộ mình, lại càng không dễ khiến người ta phật ý.
Thế nhưng lần này, Sở Kha còn chưa kịp đến gần Tiêu Tuân, đã bị một hộ vệ ngăn lại, chỉ tay về phía Tiêu Tuân — bên cạnh Tiêu Tuân có mấy người hộ vệ đang nhỏ giọng trò chuyện, dường như không muốn bị Sở Kha quấy rầy.
Sở Kha vội vàng né tránh, cưỡi ngựa chờ đợi trong đoàn, nhưng khi hộ vệ quanh Tiêu Tuân lui ra, hắn chưa kịp tiến lên thì Tiêu Tuân đã rời ngựa, trở lại xe.
Xe của thế tử Trung Sơn Vương rộng rãi, hoa lệ, nếu không được mời, hắn không thể lên xe.
Sở Kha cưỡi ngựa loanh quanh mấy lượt, vẫn chẳng thấy Tiêu Tuân mở miệng mời, đành buồn bực từ bỏ.
Mấy ngày sau đều như vậy, dường như chỉ sau một đêm, mọi người mới chợt nhận ra trong đoàn có một vị hoàng thân quốc thích, Tiêu Tuân lập tức bày ra uy nghi thế tử, hộ vệ vây quanh, cao cao tại thượng, người thường miễn đến gần.
Một hộ vệ cúi đầu nói với Đặng Dịch: “Sở tiểu thư hẳn là hài lòng rồi, thế tử hiện giờ đã cực kỳ chán ghét huynh muội họ.”
Tuy trước kia cũng chẳng nhiệt tình bao nhiêu, nhưng vẫn giữ phép lịch sự, còn bây giờ thì rõ ràng không chút che giấu sự lạnh nhạt.
Đặng Dịch cười: “Vậy chẳng phải rất tốt sao?”
“Đây cũng gọi là tốt?” Hộ vệ không hiểu.
Người khác chán ghét là bị cô nương kia thao túng, là điều nàng mong muốn, với nàng thì chính là “tốt”. Đặng Dịch cầm dây cương, liếc mắt nhìn xe ngựa của Sở Chiêu.
Sở Chiêu đang nhìn ra ngoài qua ô cửa xe, cô nương này vốn luôn trầm lặng, trừ phi lúc nàng chủ động phát động công kích —
Ý niệm ấy vừa thoáng qua đầu, ánh mắt cô nương nọ lập tức hướng tới, rồi trên mặt nở một nụ cười, vén rèm xe lên.
“Đặng đại nhân, Đặng đại nhân.” Nàng vẫy tay gọi.
Đặng Dịch chậm lại vài bước, chờ xe Sở Chiêu ghé gần mới hỏi: “Sở tiểu thư có việc gì?”
Sở Chiêu từ tay tỳ nữ A Lạc lấy một bình sứ nhỏ: “Đặng đại nhân, đây là cao trị nẻ gia truyền của nhà ta, xuân hàn trái mùa dữ dội, ta thấy tay đại nhân có vết thương cũ, thoa chút để bảo dưỡng.”
Đặng Dịch nhìn tay mình, trên mu bàn tay quả thật có một vết thương cũ, là dấu vết để lại do bị tê cóng năm nào.
“Được.” Hắn nói, đưa tay tiếp nhận, “Đa tạ Sở tiểu thư.”
Sở Chiêu lắc đầu: “Nên mà.”
“Nên mà?” Đặng Dịch suýt nữa bật cười. Cũng là người phá hỏng kế hoạch của nàng, sao với hắn lại là “nên”, còn Tiêu Tuân thì không?
Cô nương này biết đắc tội người khác, cũng biết lấy lòng người ta.
Chỉ là, vì sao lại là hắn?
Bất luận là xét về thân phận địa vị hay diện mạo tuổi tác, so với Tiêu Tuân đều không bằng.
Thú vị đấy. Hắn mỉm cười, thúc ngựa đi lên phía trước.
Sở Kha nằm trong xe, nhìn toàn bộ tình hình, chờ đến khi Đặng Dịch rời đi mới nhịn không được cười lạnh chất vấn: “Sao hắn thì lại là ‘nên’? Còn thế tử thì không nên?”
Hắn đâu có ngốc, nhận ra rõ sự lạnh nhạt của Tiêu Tuân, tất nhiên đoán được là do Sở Chiêu mà ra, Sở Chiêu đắc tội thế tử, khiến thế tử giận lây, ngay cả hắn cũng bị vạ lây.
Thật khiến hắn tức đến nghiến răng ken két.
“Bởi vì hắn là người trực tiếp bắt ta.” Sở Chiêu thản nhiên nói, “Đương nhiên ta phải lấy lòng hắn. Chuyện này không liên quan đến thế tử.”
“Ngươi có phải ngốc không đấy!” Sở Kha tức mắng, “Muốn tránh bị xử phạt, càng phải lấy lòng thế tử mới đúng! Đặng Dịch chẳng qua là một lệnh thừa, chuyện này cũng không phải do Vệ úy phủ quản, hắn chỉ là một kẻ chạy chân. Nhưng thế tử thì khác, thân phận cao quý, chuyện này dù chẳng liên quan đến hắn, nhưng chỉ cần mở miệng nói giúp một câu, còn hơn cả Đặng Dịch hữu dụng.”
Sở Chiêu liếc hắn một cái: “Vậy ngươi nhầm rồi, Đặng đại nhân mới là người lợi hại nhất.”
Cảm ơn bạn VU THI LAN HUONG donate 50K! Cảm ơn bạn LE THUY DUONG donate 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.