Trịnh Trân khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng ngưng trọng.
Pho tượng Kim Phật này hẳn đã được chuẩn bị từ lâu, tuyệt không phải việc gấp gáp mà thành.
Chỉ có Nam Dương quận tài lực dồi dào mới có thể lo liệu chu toàn.
Nếu đổi lại là Trịnh gia, chẳng phải không lấy ra nổi từng ấy vàng, chỉ là hắn tuổi còn trẻ, chưa phải gia chủ.
Dù phụ thân có đồng ý, muốn sử dụng lượng lớn hoàng kim như vậy cũng cần có sự phê chuẩn của tộc nhân.
Trịnh Thái hậu thân là mẫu nghi thiên hạ, nhất cử nhất động đều thu hút sự chú ý, lại là người có tham vọng lớn, danh vọng cũng không nhỏ.
Ngay cả bà cũng không thể dễ dàng lấy ra mấy nghìn lượng vàng để đúc Kim Phật.
Nhưng Giang Thiệu Hoa thì khác.
Nàng là Nam Dương quận chúa, sở hữu cả sản nghiệp của Nam Dương vương phủ cùng bao năm tích lũy.
Các huyện thuộc Nam Dương quận có mỏ vàng, có trại ngựa, tất cả đều là của nàng.
Nàng dùng hoàng kim đúc tượng Phật để lấy lòng Trịnh Thái hậu, truyền ra ngoài, người người cũng chỉ khen nàng là cháu hiếu thuận.
“Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tướng đãi.”
(Ba ngày không gặp, nên nhìn bằng con mắt khác.)
Chiêu này của Giang Thiệu Hoa vừa nhanh vừa chuẩn!
Lam công công thấy Trịnh Trân im lặng không nói, lại hạ giọng bẩm báo:
“Nam Dương quận chúa còn tặng một quyển cổ tịch cho Triệu công công, kẻ vốn ưa thích phong nhã.
Triệu công công nhận sách xong, liền hết mực ca ngợi quận chúa.”
Trịnh Trân hoàn hồn, thản nhiên nói:
“Trong sách hẳn kẹp ngân phiếu.
Bằng không, Triệu Xuân Minh làm sao có thể tận tâm tận lực vì nàng đến vậy?”
Lam công công thoáng sốt ruột:
“Vậy phải làm sao đây?
Triệu Xuân Minh kia không ngừng tâng bốc, lấy lòng Thái hậu nương nương, khiến nô tài bị chèn ép đến mức không còn chỗ dung thân!”
Trịnh Trân khẽ nhíu mày, liếc hắn một cái:
“Chớ nóng vội, việc này, ta tự có tính toán.”
Lam công công chỉ đành ngậm miệng.
Trước khi rời đi, Trịnh Trân để lại một câu:
“Đừng vội manh động, có những chuyện, cần phải từ từ tính toán.”
Lam công công trong lòng âm thầm phỉ nhổ.
Tiểu công gia tất nhiên không gấp.
Trịnh Thái hậu yêu thương tiểu công gia chẳng kém gì Thái tử.
Còn hắn, chỉ là một thái giám vô hậu, đâu có được phúc phận như vậy?
Giờ đây, Triệu công công được sủng ái, liền tìm đủ cách chèn ép hắn.
Ngày tháng ở Cảnh Dương cung này quả thật khó sống.
Sau khi Trịnh Trân rời đi, Triệu công công lập tức ân cần hầu hạ Trịnh Thái hậu đi lễ Phật.
Hoàng thất Đại Lương từ xưa đã tín Phật, đến đời Thái hậu và Thái Khang Đế mẫu tử, chữ “tín” này lại càng thêm sâu nặng.
Đặc biệt là Trịnh Thái hậu, e là thuở thiếu thời đã làm không ít chuyện trái lương tâm, nay lúc nào cũng mong Phật tổ trên cao đại từ đại bi, rộng lòng tha thứ.
Vì thế, mỗi ngày đều phải đốt hương tụng kinh suốt một canh giờ.
Trong Cảnh Dương cung có một tiểu Phật đường.
Trước kia, trong điện thờ một pho tượng Phật cao sáu thước mạ vàng.
Nhưng từ hôm qua, đã được thay bằng một pho tượng Phật ba thước bằng hoàng kim ròng.
Tuy rằng kích thước nhỏ đi một nửa, nhưng vàng đều là thật, đủ để thể hiện tấm lòng thành kính của Thái hậu đối với Phật pháp.
Pho tượng này do hơn mười thợ thủ công bậc thầy trong Nam Dương quận tốn nửa năm trời dốc sức chế tác.
Khuôn mặt hiền từ, thần thái sinh động như thật.
Nhìn kỹ, đường nét ôn hòa trên mi mục kia thậm chí có vài phần giống với Trịnh Thái hậu.
Mà đây, mới chính là nguyên nhân khiến Trịnh Thái hậu hài lòng nhất.
“Thiệu Hoa nha đầu này, quả thực có tâm.”
Sau khi đốt một nén hương xong, Trịnh Thái hậu tâm trạng khoan khoái, tùy ý cười nói với Triệu công công:
“Nó còn đặc biệt chép một rương kinh thư tặng bản cung.”
Kinh thư kia có phải do quận chúa tự tay chép hay không không quan trọng.
Chỉ cần nàng nói là nàng viết, thì đương nhiên chính là nàng viết.
Triệu công công nghĩ đến xấp ngân phiếu dày trong cổ tịch, trong lòng như được hơ trên lửa ấm, cười tươi nịnh nọt:
“Quận chúa một lòng hiếu thuận với Thái hậu nương nương, sau này nương nương chỉ cần để tâm chăm sóc nàng đôi chút là được.”
Nói rồi, hắn thở dài một tiếng đầy tiếc nuối:
“Tân kiểu cày bừa mới kia thực sự là món lợi ích cho quốc gia, quận chúa đã đặc biệt dâng lên Thái hậu nương nương.
Tiếc thay, Vương thừa tướng gây khó dễ, khiến Công bộ đến giờ vẫn chần chừ chưa chịu phổ biến.”
Nhắc đến việc này, sắc mặt Trịnh Thái hậu trầm xuống, hừ lạnh:
“Vụ án Tả Chân lần trước, Vương Dung đã chịu thiệt.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Bây giờ, hắn muốn nhân cơ hội này gỡ gạc lại một ván đây mà.”
“Chỉ vì đấu đá mà xem nhẹ nông cụ có lợi cho bách tính, tâm tư như vậy, quả thật không xứng làm thừa tướng.”
Triệu công công lập tức bày ra vẻ mặt tiểu nhân xúi giục:
“Đợi hoàng thượng đến Cảnh Dương cung, Thái hậu nương nương nhất định phải nói chuyện này thật kỹ với người.
Không thể dễ dàng tha cho Vương thừa tướng!”
Trịnh Thái hậu lại lạnh lùng hừ một tiếng.
Đại Lương lấy chữ “hiếu” làm gốc.
Thái Khang Đế đối với Trịnh Thái hậu – mẫu thân ruột thịt của mình – quả thực vô cùng hiếu thuận.
Gần như mỗi ngày đều ghé Cảnh Dương cung thỉnh an.
Chiều tối hôm đó, sau khi xử lý chính sự xong, Thái Khang Đế liền đến Cảnh Dương cung.
Trịnh Thái hậu tươi cười rạng rỡ đón hoàng đế vào trong điện, sai người đi mời Thái tử và Bảo Hoa công chúa đến.
Nhị hoàng tử còn nhỏ, mới hai tuổi, vẫn chưa thể rời vú nuôi, nên không gọi đến.
Thái tử vừa đến, bốn vị bạn đọc cũng theo vào.
Bên cạnh Bảo Hoa công chúa, ngoài Giang Nguyệt Hoa và Giang Hoàn Hoa, còn có thêm một gương mặt mới.
Đó là một thiếu nữ mười ba tuổi, dáng người thướt tha, vận váy hồng phấn, làn da trắng trẻo, dung mạo đáng yêu.
Khi cười, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Thiếu nữ kia họ Phạm, khuê danh Gia Ninh, là cháu gái của Phạm đại tướng quân, cũng là cháu ruột của Phạm Quý nhân, đồng thời là biểu tỷ ruột thịt của Nhị hoàng tử Giang Hạo.
Đời trước, sau khi Thái Khang Đế và Thái tử lần lượt băng hà, Nhị hoàng tử khi ấy còn nhỏ đã được đưa lên ngôi.
Trịnh Thái hậu vì củng cố quyền lực, ra sức thúc đẩy hôn sự giữa Trịnh gia và Phạm thị.
Khi đó, hắn chẳng có quyền lựa chọn, chỉ có thể cưới Phạm Gia Ninh vào cửa.
Thế nhưng, nàng chưa kịp ở bên hắn bao lâu đã qua đời vì khó sinh, một thi hai mệnh, hồng nhan bạc mệnh.
Trong cuộc đời hắn, nàng chỉ như một vệt sao băng lướt qua, không để lại bao nhiêu dấu vết.
Theo lý, đêm nay trong điện Cảnh Dương, người nên có mặt còn có cả Nam Dương quận chúa Giang Thiệu Hoa!
Trịnh Trân lạnh nhạt quét mắt qua thiếu nữ nọ, rất nhanh đã thu lại ánh nhìn.
Trịnh Thái hậu cười hiền hòa, lên tiếng:
“Tử Hiến, con vừa hồi kinh, trong cung lại có thêm một vị công chúa bạn đọc.
Đây là lần đầu tiên con gặp nàng, đúng không?”
Bà khẽ nâng tay chỉ về thiếu nữ mặc váy hồng phấn, dáng người mảnh mai kia rồi chậm rãi nói:
“Đây là cháu gái Phạm đại tướng quân, cũng là cháu ruột Phạm Quý nhân.”
Trịnh Trân chắp tay hành lễ:
“Phạm tiểu thư.”
Phạm Gia Ninh thoáng đỏ mặt, cúi người đáp lễ, nhẹ giọng nói:
“Gia Ninh bái kiến tiểu công gia.”
Chỉ vậy, coi như đã làm tròn lễ nghi chào hỏi.
Giữa một đám thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi, Trịnh Thái hậu cảm thấy vô cùng vui vẻ, liền cho bày ba bàn tiệc.
Một bàn dành cho đám công tử trẻ tuổi, một bàn dành cho các tiểu thư khuê tú, bàn cuối cùng là nơi Thái Khang Đế cùng Trịnh Thái hậu dùng bữa, có Thái tử và Bảo Hoa công chúa ngồi cùng.
Bữa tối trôi qua trong không khí vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Trịnh Thái hậu lưu lại trò chuyện với Thái Khang Đế, còn đám thiếu niên thiếu nữ lần lượt cáo lui.
Phạm Gia Ninh vào cung chưa lâu, mới ở trong cung công chúa được nửa tháng.
Lúc này, nàng lặng lẽ bước cạnh Bảo Hoa công chúa, thấp giọng hỏi:
“Điện hạ, bình thường Trịnh tiểu công gia cũng cao ngạo, không để ai vào mắt như vậy sao?”
Bảo Hoa công chúa bật cười:
“Không hẳn.
Bình thường hắn cũng khá hài hước và hòa nhã.
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên gặp muội, nên không tiện nhiều lời.”
“Hoặc cũng có thể do hắn vừa từ Nam Dương quận trở về, lại chẳng thu được gì, nhất thời chưa nuốt trôi cơn giận mà thôi.”
Giang Nguyệt Hoa cười tít mắt chen vào một câu.
Giang Hoàn Hoa liền che miệng bật cười:
“Trước đó, ai cũng khuyên hắn đừng đi, thế mà hắn cứ khăng khăng muốn thử, giờ bị đụng phải tảng đá lớn, trách được ai?”
Phạm Gia Ninh cũng đã nghe nói về chuyện này, khẽ cong khóe môi, cười nhẹ:
“Vị Nam Dương quận chúa kia, tính tình cũng thật cứng rắn.
Thái hậu nương nương một lòng yêu thương, muốn đón nàng vào cung.
Trong cung có công chúa, còn có hai vị huyện chủ làm bạn, chẳng phải rất náo nhiệt hay sao?
Cớ gì nàng ấy lại không muốn đến?”
Nghe vậy, Giang Nguyệt Hoa và Giang Hoàn Hoa liếc nhau một cái, ánh mắt sâu xa.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.