—
Khi Bạch Mộ Dao đến gần nơi ở của Mặc Tang, cô đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Các bảo vệ xung quanh rõ ràng đang tìm kiếm thứ gì đó.
Những người này đều là cận vệ của Mặc Tang, danh nghĩa là bảo vệ nhưng thực chất là những lính đánh thuê có vũ khí và kỹ năng chiến đấu ngang ngửa.
Cô không làm họ kinh động, chỉ lặng lẽ quan sát từ bóng tối và đoán rằng có lẽ người bị giam cầm đã trốn thoát, nhưng vẫn cần xác nhận.
Bạch Mộ Dao thấy có người tiến về phía mình, liền nhanh chóng leo lên cây gần đó, ẩn mình trong tán lá rậm rạp.
“Vẫn chưa tìm thấy sao?”
“Không.”
“Chỗ này cũng không có.”
Một số người mặc đồng phục bảo vệ, tay cầm súng thật gặp nhau, một người có vị trí cao hơn tức giận mắng: “Mẹ kiếp!
Đừng để tao bắt được hai đứa khốn đó!”
“Đại ca, bọn chúng có thể đã chạy ra ngoài không?”
“Không thể, xung quanh trang viên Mặc gia đều có lưới điện cao áp và cảm biến, nếu có người chạy ra ngoài sẽ phát ra báo động.”
Bây giờ báo động bên ngoài không có phản ứng, chỉ có thể cho thấy người vẫn còn trong Mặc gia.
“Tìm!
Tìm cho tao!
Tao không tin lật tung Mặc gia lên mà không tìm thấy hai người đó!”
Mấy người đáp lại, tản ra mọi hướng.
Đợi họ đi xa, Bạch Mộ Dao nhẹ nhàng nhảy xuống đất.
Cô nhân lúc tất cả đều đang tập trung tìm kiếm, lẻn vào thư phòng của Mặc Tang từ ban công tầng hai.
Theo lời ông Mặc, lối vào địa lao của Mặc Tang nằm trong thư phòng của ông ta.
Lão già này rất xảo quyệt, các lối đi trong địa lao được thiết kế bốn phương tám hướng, lối vào và lối ra không chỉ có một, không biết có thể nằm ở góc nào của Mặc gia.
Những điều này cô biết được từ sơ đồ mặt bằng địa lao mà cô tìm thấy trong ngăn bí mật trên tường thư phòng.
Vì sao Mặc Tang lại làm ra sơ đồ mặt bằng địa lao và để trong thư phòng, lý do rất có thể là do trí nhớ của ông ta gặp vấn đề.
Có lẽ ông ta quá tự tin vào hệ thống an ninh của thư phòng, nên tất cả tài liệu và ghi chép đều để trên bàn, ai cũng có thể thấy.
Từ một số tài liệu nhỏ nhặt trong thư phòng, có thể thấy trí nhớ của Mặc Tang đã suy giảm nghiêm trọng, đến mức phải dùng sổ ghi nhớ.
Sổ ghi nhớ được đặt ngay bên phải bàn làm việc, nơi dễ dàng với tới nhất.
Vì thế Bạch Mộ Dao không khỏi nghi ngờ, tất cả những việc Mặc Tang làm đều do vấn đề sức khỏe của ông ta.
Việc vẽ sơ đồ địa lao cũng vì ông ta rất có thể không nhớ được đường đi trong đó.
Tất nhiên, tất cả chỉ là phỏng đoán, chưa có bằng chứng cụ thể, bây giờ không phải lúc để nghĩ đến những điều này, Bạch Mộ Dao chỉ hơi nghi ngờ trong lòng rồi nhanh chóng theo sơ đồ đi vào địa lao.
Xác nhận người bên trong đã chạy trốn, Bạch Mộ Dao đi quanh nơi Jackie từng bị giam hai vòng, rồi suy đoán ra lộ trình trốn thoát cuối cùng của anh ta.
Không thể phủ nhận, khả năng chống truy đuổi của Jackie rất cao, tất cả các thiết bị giám sát trên đường đều bị phá hủy, dấu vết nhân tạo cũng bị xóa sạch, tình trạng tất cả lối ra đều giống nhau, không thể phân biệt được anh ta đi lối nào.
Lúc này, ưu thế của dị năng giả của Bạch Mộ Dao mới thể hiện, cô nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, giải phóng từng tia tinh thần lực để dò tìm.
Lát sau, cô mở mắt, khóe miệng nở một nụ cười, đi về một hướng.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Trong mắt cô, cảnh tượng bây giờ đã khác, nơi Jackie đi qua đều được bao phủ một lớp ánh sáng màu xanh nhạt, ánh sáng xanh uốn lượn đến xa, không thấy điểm cuối, có chỗ còn giao nhau.
Đó là dấu vết của Jackie.
Theo tinh thần lực của mình, Bạch Mộ Dao đi lại lộ trình của Jackie và Thôi Ẩm Băng, cuối cùng dừng lại ở nơi tinh thần lực biến mất.
Sắc mặt Bạch Mộ Dao không tốt, cảnh vật xung quanh cô quen thuộc vô cùng, vì một giờ trước cô đã từ đây đi ra.
Đây là nơi ở của Lê Cửu.
Tinh thần lực của cô dừng ở đây mà không quay lại hướng khác, chỉ có thể nói Jackie và Thôi Ẩm Băng đã vào đây và chưa ra ngoài.
Điều này làm cô rất bực bội, cô không biết Jackie là ai, là vô tình lạc vào hay có lý do khác, nhưng lúc này là giờ nghỉ trưa của Lê Cửu, nếu họ làm phiền giấc ngủ của cô ấy, Bạch Mộ Dao nghĩ rằng mình rất có thể sẽ đón nhận gói huấn luyện tình yêu sâu sắc từ lão đại nhà mình.
Vì vậy, Bạch Mộ Dao chửi thầm một tiếng, nhanh chóng tìm hai kẻ ngốc không sợ chết dám làm phiền giấc ngủ của Lê Cửu.
Hai kẻ ngốc lúc này đang ngồi dưới ban công phòng ngủ tầng hai của Lê Cửu, bàn luận xem nên làm gì tiếp theo.
“Chúng ta mau lên đi.”
Jackie ngẩng đầu ước lượng khoảng cách, thấy không thành vấn đề, định nhảy lên thì bị Thôi Ẩm Băng níu lại.
“Sao vậy?”
Thôi Ẩm Băng ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai, nuốt nước bọt, khuyên: “Tôi nghĩ chúng ta đừng hành động vội.”
Jackie không hiểu: “Tại sao?”
Thôi Ẩm Băng không biết nói sao, chỉ biết rằng khi đến gần chỗ ở của Lê Cửu, tim cô không ngừng run rẩy, giống như… con vật gặp phải thiên địch, cảm giác sợ hãi không thể chống lại, làm cô rất sợ hãi.
“Tôi cảm thấy, bên trong rất nguy hiểm, tốt nhất đừng liều lĩnh.”
Jackie nhíu mày, gạt tay cô ra, nói: “Đừng lo bò trắng răng, vừa rồi chúng ta đã kiểm tra rồi mà?
Trong phòng ngủ không có ai.”
Khi vào, họ đã leo lên cây bên ngoài, từ đó dễ dàng nhìn thấy tình hình tầng hai, bên trong không có ai, chứng tỏ Lê Cửu không ở đây.
Nếu bây giờ họ vào, có thể chờ Lê Cửu.
“Nhưng tôi thật sự có cảm giác lo lắng.”
Thôi Ẩm Băng rất sợ hãi, lòng cô không ngừng hoảng loạn, không biết tại sao lại như vậy, từ khi bước vào đây, cô đã cảm thấy như có một tảng đá nặng đè lên ngực, không thở nổi.
“Vậy cô ở lại đây, tôi tự lên.”
Jackie bảo cô, rồi nhảy lên, độ cao tầng hai không quá khó với anh cao hơn 1m8, lại thêm sức bật đáng kinh ngạc, anh dễ dàng nắm lấy lan can ban công.
Tiếp theo, anh dùng sức định leo lên ban công, nhưng ngay sau đó nghe thấy tiếng hét bên dưới: “Cẩn thận!”
Tiếng xé gió vang lên bên tai, phản ứng ngay tức khắc trước nguy hiểm, Jackie nghiêng người, hai tay vô thức buông ra, rơi xuống.
Anh cố gắng giữ thăng bằng, nhìn kỹ, thấy đó là một cành cây, còn bị ai đó bẻ ra từ trên cây.
Đầu nhọn của cành cây đâm sâu vào tường, nếu anh không né kịp, lưng anh đã bị xuyên qua.
Jackie im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn người đến.
Bạch Mộ Dao mặc đồ đen, gió lạnh lẽo, mặt đeo mặt nạ kim loại, ánh kim lạnh lẽo, giọng nói băng giá: “Các người to gan thật!
Dám xông vào đây!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Không có ý kiến gì