Trinh Nghi bị mẫu thân nắm cổ tay kéo ra khỏi thư phòng, suốt dọc đường không dám hó hé nửa lời.
Vương Nguyên thì thầm:
“Xem kìa, nhị muội bị dọa đến mức không dám thở mạnh luôn rồi…”
Chiêm Mai liếc nhìn qua, mơ hồ cảm thấy Trinh Nghi có vẻ như đang thất thần… Có lẽ nàng còn chưa hoàn toàn đuổi hết những con số trong đầu ra ngoài chăng?
Chủ nhân không lên tiếng, nhưng Quýt lại kêu meo meo suốt cả quãng đường, chẳng khác nào đang đóng vai luật sư biện hộ cho nàng.
Trinh Nghi được đưa đến trước mặt tổ phụ tổ mẫu.
Hai vị lão nhân gia lo lắng cho cháu gái, nên vẫn chưa an giấc.
Dương Cẩn Nương mắt ngấn lệ, kể lại chuyện của nữ nhi, rồi bảo nàng quỳ xuống nhận lỗi, xin lỗi hai cụ vì đã khiến họ phải bận lòng.
Trinh Nghi liền ngoan ngoãn quỳ xuống, dập đầu hành lễ một cách nghiêm chỉnh.
Vương Giả Phụ dĩ nhiên không trách tội cháu gái, chỉ hiền từ hỏi:
“Nói cho tổ phụ nghe, vì sao con muốn học lịch toán?”
Cô bé nhỏ nhắn quỳ dưới đất, chẳng cần suy nghĩ đã đáp:
“Bởi vì con thích.”
“Ồ?” Vương Giả Phụ cười: “Vậy vì sao con lại thích thứ khô khan khó hiểu này?”
“Tổ phụ, Trinh Nghi không thấy khô khan.”
Mái tóc Trinh Nghi bị gió thổi hơi rối, đôi mắt to tròn sáng rực:
“Con cảm thấy trong đó có vô số điều kỳ diệu.”
Trinh Nghi ba tuổi khai tâm học chữ, đến nay đã bốn năm.
Nàng luôn có rất nhiều thắc mắc, nhưng người có thể giải đáp cho nàng lại chẳng được bao nhiêu.
Nàng thích văn chương thi phú, dù bây giờ chưa thể diễn đạt rõ ràng, nhưng rồi lớn lên, nàng sẽ hiểu ra điều nàng thực sự yêu thích là đạo lý, là cảnh sắc, là tình hoài, là văn minh, là sự biểu đạt không giới hạn.
Nhưng lịch toán thì khác.
Nó lạnh lẽo, công bằng, bất biến.
Không có ngoại lực hay cảm xúc nào có thể làm thay đổi đáp án của nó.
Nó không dùng để bày tỏ lòng người, nó chỉ lặng lẽ tồn tại, chờ đợi người đến khám phá, ứng dụng.
Trinh Nghi bị chính sự công bằng tuyệt đối này hấp dẫn.
Chỉ là, nàng mới bảy tuổi, còn quá non nớt để diễn giải rõ ràng cảm xúc trong lòng mình.
Tất cả những điều này đều bắt nguồn từ đêm Thượng Nguyên tại Tùy Viên đăng hội nửa tháng trước.
Hôm đó, Trinh Nghi đã chứng kiến một nhóm văn nhân nho sĩ tụ tập dưới ánh trăng, trong sân viện dựng lên một chiếc thước gỗ dài năm tấc.
Đến đúng giờ Tý, họ dựa vào sự di chuyển của bóng trăng để suy đoán tình hình hạn hán trong năm.
Đây là một tập tục trong đêm Thượng Nguyên, gọi là “Nghiệm thủy biểu”.
Đám nữ quyến cũng đến xem náo nhiệt.
Mẫu thân nàng nói với nàng rằng—đó là đang bói toán thiên ý, cầu hỏi trời cao xem năm nay có mưa thuận gió hòa hay không.
“Thiên ý cũng có thể bói toán được sao?”
Trên đường về, Trinh Nghi ngẩng đầu hỏi tổ phụ.
Tổ phụ cười đáp:
“Chuyện này phải nói từ thiên tượng và toán học.”
Từ hôm đó, nàng liền quấn lấy tổ phụ đòi học.
Vương Giả Phụ cũng tùy ý giảng giải cho cháu gái đôi câu.
Nhưng đến lúc này, khi nghe bốn chữ “kỳ diệu vô cùng”, ông mới thực sự nhìn thẳng vào chuyện này.
Ông đứng dậy, trên mặt hiện rõ sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng:
“…Thật là kỳ diệu vô cùng!
Chính xác!”
“Toán học chính là chìa khóa mở ra bản chất thật sự của vạn vật thế gian.”
Lão nhân gia đỡ cháu gái nhỏ dậy, ánh mắt chứa đựng sự yêu thương gấp trăm gấp ngàn lần so với trước đây.
Dường như ông nhìn thấy được một con đường truyền thừa mà mình vốn không dám kỳ vọng.
Cuối cùng, ông xúc động than lên một tiếng:
“Đức Khánh của chúng ta, quả nhiên là một đứa trẻ tốt.”
Thấy Trinh Nghi được tán dương, Quýt vừa vui vẻ vừa cảm thấy chút tiếc nuối—nếu ở hiện đại, nó nhất định sẽ đăng ký cho Trinh Nghi cả chục lớp bồi dưỡng, để nàng học cho thỏa thích.
Vương Giả Phụ nghiêm túc nói, từ nay về sau, ông sẽ tự mình dạy Trinh Nghi lịch toán.
Vương Tích Thụy nghe vậy, bèn đề nghị để Vương Nguyên, Vương Giới, cùng với Chiêm Mai học chung.
Chiêm Mai vốn là du học sinh đến Kim Lăng, mà hai nhà Vương—Chiêm vốn là thế giao, Chiêm phụ từ lâu đã mong nhi tử có cơ hội thỉnh giáo Vương Giả Phụ.
Chiêm Mai còn đang thất thần vì bốn chữ “kỳ diệu vô cùng”, Vương Nguyên thì bị “tai bay vạ gió” đánh trúng, mắt tối sầm lại.
—Rõ ràng là đang thẩm vấn nhị muội, tại sao người bị kết án lại thành hắn?!
Mấy người thông minh này có thể tạo ra một thế giới riêng mà sống được không?
Đừng kéo theo một kẻ vô dụng như hắn, hu hu hu!
Dương Cẩn Nương nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo, lòng càng thêm lo lắng, nhưng không dám phản bác quyết định của cha chồng, đành quay sang hỏi ý em dâu.
Tam phu nhân khẽ cười an ủi:
“Không có gì đâu, cứ xem như học kế toán trước vậy.
Nếu nữ tử muốn quản lý việc nội trợ, thì cũng phải biết xem sổ sách chứ.”
Dương Cẩn Nương lúc này mới yên lòng hơn, nhưng trong lòng vẫn dâng lên chút hối hận vì đã quá giận dữ với nữ nhi trong thư phòng.
Trở về viện, Trinh Nghi đã quá mệt mỏi.
Trong lúc tắm, nàng tựa vào thành chậu nước mà ngủ thiếp đi.
Xuân Nhi buồn cười, chọc chọc gương mặt tròn xoe của nàng, rồi bế nàng ra ngoài, lau khô người, mặc trung y mềm mại, đắp chăn cẩn thận.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Trinh Nghi ôm chăn ngủ say sưa.
Bên cạnh nàng, Quýt cũng nằm ngửa bốn chân lên trời, để lộ chiếc bụng lông xù mềm mại mà ngủ vô cùng thoải mái—làm trấn thạch cũng tốn sức lắm chứ bộ!
Phu thê Dương Cẩn Nương ngồi bên giường, nhìn nữ nhi say ngủ, lòng dâng lên cảm giác vừa mềm mại vừa áy náy.
Dương Cẩn Nương nghẹn giọng:
“Hôm nay trong thư phòng, thiếp không biết mình bị làm sao nữa, như thể trúng tà vậy… Không biết có dọa đến con bé không…”
Vương Tích Thâm bật cười:
“Nhìn dáng vẻ này, làm gì có dọa đến chứ.”
Hắn im lặng một lát, rồi chậm rãi nói:
“Đây là lần đầu tiên ta thấy phụ thân khen ngợi một đứa trẻ đến vậy.
Nếu như Nghi nhi là nam hài, hẳn đã hơn ta gấp trăm lần rồi.”
Dương Cẩn Nương cúi đầu lau nước mắt, giọng khẽ khàng:
“Là do thiếp… không sinh được nam nhi…”
“Cẩn Nương, ta nào có ý đó?” Vương Tích Thâm bật cười, đưa tay lau nước mắt cho nàng:
“Hơn nữa, chúng ta rồi cũng sẽ có thêm con thôi.”
Vương Tích Thâm ôm thê tử vào lòng, giọng ôn nhu:
“Nghi nhi thông minh ham học, chẳng phải điều xấu.
Về sau, con bé có thể giúp ta dạy dỗ đệ muội…”
Dương Cẩn Nương mặt hơi đỏ lên, nhưng trong lòng bỗng nhiên cảm thấy an tâm lạ thường, như thể cuối cùng đã tìm được một lý do chính đáng và thể diện để con gái ham học có thể phát huy.
Nghe phu thê họ thủ thỉ chuyện riêng tư, Quýt cảm thấy bản thân có phần hơi mạo muội, bèn xoay người, duỗi hai chân qua đầu, vòng hai tay ôm lấy chân, vùi đầu xuống, thu mình lại thành một con ốc sên xù lông, tiếp tục ngủ.
Cuộc náo động vì chuyện Trinh Nghi học lịch toán, đến đây xem như đã lặng sóng trong tiết Kinh Trập này.
Kinh Trập nên tránh rét, dưỡng ấm.
Ngoài giờ đọc sách, lão gia tử đôi khi lại dẫn bọn trẻ ra đình Đức Phong phơi nắng.
Có lúc, ông còn múa một bài Thái Cực quyền, Quýt cũng bắt chước học theo, thầm tính sau này tìm một con mèo hoang để thực chiến thử xem sao.
Một hôm, Trinh Nghi ăn quá no, tiêu hóa không kịp, bụng hơi đau.
Vương Tích Thâm kê đơn sắc thuốc, ngoài ra còn lấy củ cải trắng, táo đỏ và sơn tra nấu nước cho nữ nhi uống.
Nước sắc xong có vị thanh ngọt, Trinh Nghi liền múc vào chiếc chén gỗ nhỏ, đặt lên bàn, chậm rãi thưởng thức.
Quýt nhẹ nhàng nhảy lên bàn, thè lưỡi liếm hai ngụm, cảm thấy hương vị cũng không tệ, bèn cúi đầu uống rất chăm chú.
Vương Tích Thâm xưa nay thích nấu canh thay trà, suốt bốn mùa, thậm chí theo từng tiết khí, đều có những loại nước uống riêng biệt.
Lắng nghe phụ thân giảng về chế độ ăn uống theo thời tiết, Trinh Nghi ngoan ngoãn ngồi trên ghế, tò mò hỏi:
“A cha, vì sao con người phải ăn những món khác nhau tùy theo tiết khí?”
Vương Tích Thâm cười nói:
“Con thường đọc Thất thập nhị vật hậu tập giải, lẽ nào không biết đạo lý biến hóa của trời đất bốn mùa?
Con người cũng là một phần của vạn vật, tất nhiên cũng nằm trong vòng biến chuyển ấy.
Chỉ là cơ thể người không héo úa rõ ràng như cỏ cây, nên ít bị nhận ra mà thôi.”
Hắn nói đến đây, ánh mắt hơi sáng lên:
“Dùng ăn uống, sinh hoạt để thuận theo thiên thời, ấy mới là đạo dưỡng sinh chân chính.”
Quýt nghĩ bụng—nếu Vương Tích Thâm mà ở hiện đại, chắc chắn sẽ trở thành một blogger dưỡng sinh nổi tiếng.
Nó nhớ lại lần trước mình bị tiêu chảy, ở triều Đại Thanh không có bệnh viện thú y, nó vốn đã nghĩ đến chỗ mình nên chọn để làm mộ phần, nào ngờ hai thang thuốc của Vương Tích Thâm lại cứu nó về từ quỷ môn quan.
Khi đó, nó đã meo meo gợi ý—nghe lời mèo đi, đổi nghề làm đại phu đi, đừng thi khoa cử nữa, không có tiền đồ đâu!
Uống xong nước củ cải, Quýt vẩy vẩy móng vuốt, ngay ngắn ngồi trên bàn nhỏ, bắt đầu liếm lông.
Trinh Nghi hiếu kỳ hỏi nó:
“Quýt à, vì sao mỗi lần uống nước xong, ngươi lại phải vẩy móng vuốt?
Rõ ràng đâu có bị dính nước đâu.”
Quýt “meo” một tiếng, tiếp tục liếm lông.
—Vấn đề này nó cũng không biết trả lời thế nào, chỉ là muốn lắc lắc vậy thôi.
Mèo làm việc, đâu phải chuyện gì cũng cần có lý do?
Nếu có, thì nó không còn là mèo nữa!
Nhưng con người thì lại luôn truy cầu lý do cho mọi việc.
Gần đây, Quýt mơ hồ nhận thấy bầu không khí trong nhà có chút thay đổi, nhưng không hiểu vì sao.
Vương Tích Thụy và Vương Tích Thâm lúc nào cũng có vẻ âm thầm lo lắng, trong nhà thường xuyên có những người mặc trường bào lui tới.
Mỗi khi họ bái biệt lão gia tử, đa phần đều lắc đầu thở dài.
Dẫu vậy, lão gia tử vẫn tươi cười như đóa cúc vàng, không khác ngày thường.
Hôm ấy, sau khi tiễn khách xong, ông trở lại thư phòng, cười nói với bọn trẻ:
“Tối nay, ta sẽ dẫn các con đi xem rồng.”
Quýt quang minh chính đại nằm trên thư án, nghe vậy bĩu môi đầy khinh thường.
Rồng giấy thì có gì đáng xem?
Nhưng lão gia tử lại bổ sung thêm:
“Không phải rồng giấy, mà là rồng trên trời.”
Quýt trợn tròn mắt, ngẩng phắt đầu—Ở đâu?!
Dẫn nó đi xem ngay đi!!!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.