Giọng nói yếu ớt vang lên, mang theo một sự lạnh lẽo kỳ dị, khi lọt vào tai, như một dòng sông băng lan tỏa trong tâm thần, giống như có một khối băng đột nhiên xuất hiện trong linh hồn Hứa Thanh.
Khối băng đó tỏa ra một cảm giác lạnh lẽo tê buốt, từ linh hồn Hứa Thanh lan ra khắp cơ thể, làm cho toàn thân hắn như mất đi hết nhiệt độ.
Chỉ còn lại cái lạnh thấu xương, xâm chiếm tất cả.
Từng chữ từng câu như một lời nguyền rủa, hòa với hàn khí, gợn sóng trong thức hải của Hứa Thanh.
Thần nguyên trong người hắn dần mất đi sự hoạt động, trở nên trơ lì như nước đọng.
Cảm giác lạnh lẽo ấy, dưới sự tích tụ của từng lớp hàn khí, dường như muốn đóng băng Hứa Thanh vĩnh viễn.
Loại cảm giác này làm cho ý thức của Hứa Thanh dần đình trệ, nhưng trước khi ý thức hoàn toàn trống rỗng, hắn dùng tia thần trí cuối cùng để kích phát Kim Ô trong cơ thể.
Trong khoảnh khắc, tiếng “Hi…i…iiii” của Kim Ô vang lên trong tâm thần Hứa Thanh.
Âm thanh đó tựa như một lời triệu hồi, gọi mặt trời từ trong cơ thể Hứa Thanh thức tỉnh.
Ngay lập tức, trong cơ thể hắn như có một mặt trời mọc lên, chiếu rọi khắp linh hồn!
Ngọn lửa đen bùng phát, thiêu đốt toàn bộ khu vực xung quanh, đồng thời mười đạo Huyền Dương Tiên Quang cũng bừng lên, tỏa ra ánh sáng và nhiệt độ vô biên.
Lúc này, mặt trời mọc trong thức hải, ánh sáng chói lọi.
Khi ánh sáng ấy chạm vào hàn khí vô hình, một tiếng cười khẽ vang lên bên tai Hứa Thanh.
“Tiểu ca ca, nhớ kỹ lời nhắc nhở của ta, hơn nữa, những gì các ngươi nói đều không đúng.
Ta không phải ma, nếu hắn còn mắng ta nữa, ta sẽ đưa hắn đi.”
Giọng nói này mang theo ý vị khó hiểu, đầy thâm sâu.
Sau khi vang lên, không biết là nhờ sức mạnh của mặt trời trong cơ thể Hứa Thanh, hay tiểu cô nương kia tự thay đổi ý định, mà hàn khí trên lưng hắn nhanh chóng tan biến.
Tiếng cười dần xa.
Trong chớp mắt, cảm giác lạnh lẽo cùng tâm thần bị đóng băng hoàn toàn bị ngọn lửa thiêu đốt, làm cho Hứa Thanh lấy lại cảm giác.
Thị giác của hắn từ từ khôi phục, ngay lập tức Hứa Thanh thở dồn dập, mạnh mẽ quay đầu lại.
Phía sau… không có gì.
Chỉ thấy Nhị Ngưu ở cách đó không xa, toàn thân đã biến thành một bức tượng băng, bất động tại chỗ.
Tuy nhiên, trên người Nhị Ngưu lại tỏa ra hơi ấm, mang theo mùi trà thơm, đang dần dần chống lại hàn khí, từ từ tan chảy băng đá.
Loại trà này chính là từ Ngọc Lưu Trần ban tặng trước đó.
Nhận thấy đại sư huynh tạm thời không sao, Hứa Thanh ép bản thân kìm nén cảm xúc, điều khiển Đại Dực bay nhanh qua, cuối cùng sau một nén nhang, vượt khỏi khu vực phế tích đầy ám ảnh.
Sau khi bay đi một khoảng rất xa, Hứa Thanh với gương mặt tái nhợt ngoái đầu nhìn lại, phía xa trong bóng đêm mờ ảo vẫn lấp ló hình bóng của những phế tích.
Trong lòng hắn, cảm giác cảnh giác đối với hải ngoại càng thêm mãnh liệt.
“Đó là cái gì…
Thần linh chăng?”
Hứa Thanh cảm thấy tim đập nhanh.
Dù đã từng gặp nhiều Thần Linh, nhưng tiểu cô nương này lại mang đến cho hắn cảm giác khác lạ.
Cô ta dường như liên quan đến Thần Linh, nhưng lại không phải Thần Linh.
“Còn nữa, vào giây phút cuối cùng, Tiên Quang của ta có thể đã đóng vai trò nào đó, nhưng dường như… chính cô ta chủ động rời đi.
Tại sao lại như vậy?”
“Và cô ta nói mình không phải là quỷ như ta nghĩ…”
Hứa Thanh trầm tư, liếc nhìn Nhị Ngưu, người vẫn đang trong trạng thái bị đóng băng, rồi giơ tay lên, Tiên Quang từ trong cơ thể hắn tràn ra, rơi xuống lớp băng bao quanh Nhị Ngưu.
Dần dần, lớp băng tan ra, và sau một nén nhang, nó hoàn toàn biến mất.
Nhị Ngưu mở mắt, hành động đầu tiên của hắn là hít mạnh một hơi vào lớp hàn khí đang tan rã.
Dưới cái hít này, toàn thân Nhị Ngưu run rẩy, lông mi và tóc phủ đầy sương giá.
Hàn khí vốn là một trong những thủ đoạn thường ngày của Nhị Ngưu, nhưng lần này, hắn lại không thể kìm nén được sự tham lam.
Dù thân thể bắt đầu có dấu hiệu đóng băng trở lại, nhưng hắn vẫn nuốt hết hàn khí kia vào.
Thế nhưng, ngay sau đó, sắc mặt Nhị Ngưu biến đổi, hắn lập tức nôn mửa dữ dội.
Từ miệng hắn phun ra vô số sợi tóc mục nát.
Những sợi tóc vừa rơi xuống liền hóa thành hàn khí, tan biến khắp nơi.
Sau khi nôn mửa một lúc lâu, cuối cùng Nhị Ngưu đã phun hết những sợi tóc ra ngoài.
Hắn ngồi xuống, thở hổn hển với vẻ mặt kinh hoàng.
“Ta tính sai rồi, đây không phải là hàn khí, mà là tử khí và thi khí hỗn hợp, hôi thối kinh khủng.
Ăn vào chẳng có lợi gì cả!”
“Thứ đó… là cái gì vậy…”
Nhị Ngưu vừa ôm bụng, vừa nhìn về phía phế tích sau lưng.
Nhưng trước khi hắn nói hết câu, Hứa Thanh đã vội ngắt lời.
“Nó bảo ta nhắn với ngươi rằng, nếu ngươi còn mắng nó, nó sẽ đưa ngươi đi.”
Nghe xong câu này, Nhị Ngưu hít vào một hơi, ngay lập tức câm lặng.
Trong lòng hắn kinh ngạc, nhớ lại lúc trước khi tiểu cô nương quay đầu nhìn về phía họ, hắn đã vô thức thốt lên một câu trong đầu: “Đây là cái quái gì…?”
“Chẳng lẽ chỉ vì một câu nói thầm trong lòng mà cô ta xuất hiện?”
“Nhỏ mọn như vậy sao?”
Nhị Ngưu bối rối.
Cùng lúc đó, so với Nhị Ngưu, người đang bối rối hơn chính là Ngọc Lưu Trần.
Hắn ẩn mình trong hư vô, nhìn chằm chằm về phía phế tích, sắc mặt ngưng trọng.
Những gì hắn thấy khác hẳn với hình ảnh mà Hứa Thanh và Nhị Ngưu đã thấy.
Khu vực phế tích đó, thực ra không phải là phế tích.
Mà là vô số sợi tóc quấn vào nhau, tạo thành một khối tóc… mục nát, héo úa, bốc mùi tanh hôi khắp nơi.
Về phần tiểu cô nương, đó thực chất là một tập hợp lớn của những sợi tóc, bện lại thành hình người, tỏa ra vô tận tà ác, nhìn chằm chằm vào Ngọc Lưu Trần.
“Không biết là do Hứa Thanh đặc biệt, hay do con bò kia đặc biệt, mà chúng lại hấp dẫn vật này…”
Ngọc Lưu Trần do dự một lúc, rồi quyết định hành động.
Hắn tách ra một tia thần nguyên, biến thành một chén trà, đưa về phía tiểu cô nương.
“Mời uống trà.”
Tiểu cô nương mỉm cười, tỏa ra một lượng lớn tóc, quấn lấy chén trà, sau đó hòa nhập trở lại vào khối tóc trong phế tích, rồi biến mất.
Thời gian lại trôi qua…
Nhị Ngưu dù đã nôn ra rất nhiều thứ kinh khủng, nhưng rõ ràng tình trạng của hắn vẫn chưa khá hơn.
Trong nửa tháng tiếp theo, toàn thân hắn dần chuyển sang màu đen, và những sợi tóc dài mục nát bắt đầu mọc ra từ người hắn.
Nghiêm trọng nhất là khi toàn bộ cơ thể hắn bị bao quanh bởi đám tóc mục nát, dù có cởi hết quần áo ra, trông hắn vẫn giống như đang mặc một bộ áo lông thú.
Dù cố gắng thế nào, hắn cũng không thể gỡ bỏ những sợi tóc này.
Dù vậy, không thể không thừa nhận rằng tâm tính của Nhị Ngưu thật sự mạnh mẽ, vượt qua người thường.
Ngoại trừ giai đoạn đầu có chút buồn rầu, những ngày sau, hắn dường như đã quen thuộc với tình trạng này, thậm chí còn có phần đắc ý.
“Tiểu A Thanh, ta cảm thấy bộ lông này có khả năng phòng hộ không tầm thường, bao phủ toàn thân như thế này chẳng khác gì mặc một lớp giáp lông phiến!”
“Hơn nữa, còn rất ấm áp!”
“Không tệ, không tệ, chờ nó mọc dài thêm một chút, ta sẽ nghĩ cách cắt ra, rồi nhờ Y Tộc bện thành thứ gì đó.
Lúc đó đem bán, có lẽ còn kiếm được giá cao!”
Nhị Ngưu sờ lên bộ lông trên người, ánh mắt sáng rực.
“Vả lại, ta còn phát hiện từ khi bộ lông này bắt đầu mọc, chúng ta đã tránh được khá nhiều hiểm nguy trên đường.
Ngươi có để ý không?
Chúng ta từ lúc đó đến giờ chưa gặp phải nguy hiểm gì nữa…
Thật tiếc là nơi này có áp lực quá lớn, không thể bay trên cao lâu được.
Nếu không, chúng ta đã đi nhanh hơn rất nhiều.”
Hứa Thanh lười không để ý tới những lời nói tán loạn của Nhị Ngưu, chỉ ngồi xuống tĩnh tâm, trong khi Nhị Ngưu tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Nhưng đúng lúc đó, Hứa Thanh đột nhiên mở to mắt, và tiếng nói của Nhị Ngưu cũng ngưng bặt.
Cả hai đồng loạt nhìn về phía xa.
Ở phía xa của Đại Dực, nơi vốn là một mảnh đen kịt, giờ đây bỗng nhiên xuất hiện một vòng mặt trời… từ dưới mặt biển bay lên.
Mặt trời đó vô cùng lớn và rực rỡ, làm sáng bừng bầu trời, ánh sáng của nó chiếu rọi lên mặt biển, tạo nên những làn sóng phản chiếu, khiến cho cả thiên địa bừng sáng trong ánh huyết quang, giống như ánh hoàng hôn.
Tâm thần của Hứa Thanh rung động, Nhị Ngưu cũng trợn to mắt.
Nhưng chẳng bao lâu sau, họ nhận ra, thứ vừa xuất hiện có lẽ không phải mặt trời.
Bởi vì… ở một hướng khác, một mặt trời thứ hai cũng đang từ từ bay lên khỏi mặt biển.
Và chưa dừng lại ở đó, rồi đến mặt trời thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu…
Thiên địa càng lúc càng sáng, và trong khoảng thời gian một nén nhang, hơn ba mươi vòng mặt trời đã bay lên!
Mỗi mặt trời tỏa ra ánh sáng với cường độ khác nhau, nhưng ánh sáng của chúng không thể chiếu rọi quá xa, chỉ bao trùm một phần khu vực hải ngoại, chứ không chiếu sáng toàn bộ.
Đặc biệt, những mặt trời này không hề tỏa ra bất kỳ nhiệt lượng nào.
Điều kỳ quái hơn nữa là những mặt trời này lần lượt bay lên và hạ xuống nhanh chóng, không có quy tắc nào rõ ràng, khi thì bay lên trời, khi thì chìm xuống biển.
Vì thế, vùng hải ngoại này liên tục thay đổi giữa sáng và tối.
Dị chất trở nên dày đặc hơn, và khí tức thần linh cũng ngày càng nặng nề hơn.
Vào khoảnh khắc mà Hứa Thanh và Nhị Ngưu còn đang bị choáng ngợp bởi cảnh tượng này, một trong những mặt trời gần họ nhất đột nhiên xuất hiện một vết nứt.
Tiếp theo, vết nứt dần lan rộng, đóng mở như một con mắt!
Chính xác mà nói, đó thực sự là một con mắt!
Con mắt ấy như vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài, và giờ đang nhìn chằm chằm về phía Hứa Thanh và Nhị Ngưu trên Đại Dực.
Ngay khi ánh mắt ấy chiếu đến, Đại Dực phát ra tiếng nổ vang, bắt đầu tan rã.
Con mắt đó tỏa ra một luồng sức mạnh vặn vẹo, ngay lập tức lan đến Hứa Thanh và Nhị Ngưu, khiến cơ thể họ cũng xuất hiện hiện tượng dị hóa.
Trong cơn hoảng loạn, Nhị Ngưu run rẩy, giọng nói cũng trở nên bén nhọn hơn.
“A Thanh, mau nhảy Tế Vũ cùng ta!
Đây là mộng của một vị Thần Linh nào đó!
Thần Linh này rất đáng sợ, mộng của hắn cũng là nửa thật nửa giả!”
Nói rồi, Nhị Ngưu liền lập tức nhảy dựng lên, toàn bộ lông lá trên người hắn rung lên, hắn bắt đầu nhảy điệu Tế Vũ chuyên dùng để dâng tế cho Thần Linh.
Trong miệng hắn lẩm bẩm những lời tế tự.
Hứa Thanh cũng không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy cùng Nhị Ngưu nhảy Tế Vũ.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Nhị Ngưu, kiếp trước từng là đại tế tự của Tế Nguyệt đại vực, rõ ràng rất am hiểu việc dâng tế cho Thần Linh.
Giờ đây, khi hắn nhảy múa, con mắt giống như mặt trời kia dừng lại trên không trung, dường như bị thu hút và chú ý.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ba canh giờ sau, con mắt khổng lồ ấy dần khép lại, cùng với những mặt trời khác, chìm xuống biển và biến mất không còn thấy nữa.
Hứa Thanh không chút chần chờ, lập tức điều khiển Đại Dực đã rách nát, nhanh chóng rời khỏi khu vực này, một lần nữa chìm vào bóng tối.
Sau một hồi lâu, khi nhận thấy không còn dấu hiệu của bất kỳ nguy hiểm nào khác, Hứa Thanh và Nhị Ngưu mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Hai người nhìn nhau, rồi cười khổ.
“Tiểu A Thanh, ngươi nói xem…
Ngọc Lưu Trần còn ở đây không nhỉ?”
“Nơi này thật sự quá nguy hiểm, ta đoán Ngọc Lưu Trần có lẽ đã câu được cá rồi.
Nếu không, chúng ta quay về?”
Hứa Thanh suy nghĩ một lúc, nhìn xung quanh rồi khẽ gật đầu.
“Chúng ta quay về thôi.
Nếu Ngọc Lưu Trần tiền bối không đồng ý, hẳn sẽ xuất hiện để nói với chúng ta.”
“Đúng, nếu hắn không hiện thân, có nghĩa là hắn ngầm đồng ý cho chúng ta rời đi.” Nhị Ngưu nhanh chóng đồng tình.
Cả hai liếc nhìn nhau một lần nữa, không chút do dự, lập tức thay đổi phương hướng của Đại Dực, bay về phía nội hải.
Lúc này, trong khi họ đang nghĩ về Ngọc Lưu Trần, thì vị tiền bối này lại đang ở dưới đáy biển…
Dưới đáy biển, nơi mà hơn ba mươi mặt trời vừa lặn xuống, giờ đây đã trở lại hình dạng thật, tụ tập thành một đám dày đặc.
Những thứ đó thực ra là hơn ba mươi con mắt khổng lồ, liên kết với nhau bằng những dây mơ hồ như xúc tu.
Từ xa nhìn lại, chúng trông giống như một chùm nho khổng lồ.
Cả đám mắt đang nhìn chằm chằm vào Ngọc Lưu Trần.
Ngọc Lưu Trần trầm mặc.
Trong lòng hắn bắt đầu mắng chửi thầm.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn đến hải ngoại.
Trước đây, hắn đã dò xét nhiều lần.
Dù hải ngoại rất thần bí và có nhiều khu vực nguy hiểm, ngay cả với hắn, nhưng hải ngoại rộng lớn đến mức, chỉ cần không tiến sâu vào những vùng hiểm địa, sẽ ít gặp phải những tồn tại mà hắn cần phải mời uống trà.
Nhưng lần này, mọi thứ lại khác.
Tiểu cô nương kia có thể coi là một sự trùng hợp, nhưng cái vị trước mặt hắn lúc này rõ ràng không phải là chuyện nhỏ.
Bình thường, vị này chỉ xuất hiện ở ngoài biển sâu, nhưng hôm nay lại xuất hiện ở đây, gần bờ biển.
Phải biết rằng, khoảng cách từ nơi này đến vùng biển sâu còn rất xa…
“Ta dẫn họ đi câu cá, mất mồi một lần thì thôi, nhưng lần này lại quá lộn xộn!”
Ngọc Lưu Trần bất lực thở dài, đưa tay ra và lấy một chén trà đưa tới.
“Mời uống trà.”
Những con mắt khổng lồ kia híp lại, những xúc tu giống như dây leo vươn ra, cuốn quanh chén trà, rồi từ từ chìm xuống đáy biển và biến mất.
Ngọc Lưu Trần cảm thấy mệt mỏi trong lòng.
Khi cảm nhận được Hứa Thanh và Nhị Ngưu đã rời khỏi vùng biển này, hắn chần chừ một chút nhưng quyết định không ngăn cản.
“Họ chỉ quanh quẩn gần bờ biển, hy vọng trong khoảng thời gian tới mọi chuyện sẽ yên bình, để ta có thể thuận lợi câu ra Chân Thần kia.
Ta cảm nhận được… vị đó đã bắt đầu cử động.”
“Và còn rất suy yếu…”
Trong lòng Ngọc Lưu Trần dâng lên niềm hy vọng.
Tuy nhiên, sự chờ mong của hắn dường như cách xa thực tế rất nhiều.
Có vẻ như câu chuyện về Thần Linh mà hắn muốn tái hiện trong hải ngoại này đã bị ảnh hưởng, thậm chí còn có chỗ vặn vẹo.
Nguyên nhân có lẽ là do mấy ngày sau, khi mọi thứ vẫn yên tĩnh trên biển, Nhị Ngưu đột nhiên nói một câu.
“A Thanh, mấy ngày nay ta nhớ lại… tiểu cô nương kia xuất hiện chỉ vì ta mắng một câu trong lòng.
Còn những mặt trời kia hình như là vì ta nói rằng chúng ta đang rất an toàn…”
Trên Đại Dực, Nhị Ngưu lộ vẻ nghiêm trọng, nhìn về phía Hứa Thanh.
“Ta cảm thấy có điều không đúng!”
“Tại mảnh hải ngoại này, dường như lời nói của ta tạo ra một loại lực lượng kỳ lạ!”
“Chẳng lẽ truyền thuyết lâu đời thực sự là sự thật?”
Nghe vậy, Hứa Thanh cũng trở nên nghiêm trọng.
Thực tế, trên đường đi, hắn cũng đã suy tư về một vấn đề tương tự, nhưng không phải vì lời của Nhị Ngưu, mà là do thân phận của Kim Ô trong người hắn.
Hắn luôn cảm giác rằng từ khi bước vào hải ngoại, có một ánh mắt cổ xưa, vô hình dõi theo mình.
Nghe Nhị Ngưu nói, Hứa Thanh liền hỏi:
“Truyền thuyết gì?”
Nhị Ngưu thở sâu, đáp:
“Trong truyền thuyết, hải ngoại có một vị chủ nhân.
Hắn đẹp trai vô cùng, là người đầu tiên của thiên địa, phong độ uy nghi, hậu cung vô số.
Hắn nguyên thủy và cổ xưa, vừa mênh mông lại vừa thần thánh.
Nhưng một ngày nọ, hắn chán ghét sự vô địch của mình, nên đã rời khỏi biển rộng này.”
“Trước khi đi, hắn để lại một câu: Khi ta trở về, Chúng Thần sẽ đến bái lạy ta.”
Nhị Ngưu ho khan một tiếng.
Ban đầu, Hứa Thanh còn nghe khá chăm chú, nhưng dần dần hắn nhận ra có điều không ổn.
“Đại sư huynh, truyền thuyết này từ đâu ra vậy?”
“Ta tự nghĩ ra thôi.” Nhị Ngưu cười hì hì, toàn thân run rẩy trong lớp lông.
“Chỉ đùa chút thôi, hắc hắc, ta thấy mọi người căng thẳng quá nên muốn xả stress.
An tâm đi, ta đoán đoạn đường này chúng ta đi trước đó rất an toàn…”
Nhị Ngưu còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên một tiếng nổ vang rền phát ra!
Trong cái mảnh hải ngoại vốn yên tĩnh này, tiếng nổ đó vô cùng bất ngờ và lớn kinh khủng.
Mặt biển bắt đầu dậy sóng.
Những đợt sóng lớn cuộn trào.
Đây là tình huống chưa từng xảy ra trước đây.
Nội tâm Hứa Thanh chấn động, Nhị Ngưu thì trố mắt, hít vào một hơi lạnh.
Hai người lập tức điều khiển Đại Dực, cố gắng bay lên để tránh khỏi những con sóng, nhưng ngay lúc đó… mặt biển bên dưới bỗng nhiên phồng lên!
Nếu nhìn từ trên cao, có thể thấy rõ một vùng biển khổng lồ đang phồng lên thành hình tròn, với phạm vi cực kỳ rộng lớn.
Hứa Thanh và Nhị Ngưu chỉ là một điểm nhỏ bé trên đó.
Vùng biển phồng lên như một cái bát khổng lồ.
Một con hải yêu khổng lồ, to lớn không kém một châu lục, từ dưới biển hiện ra một phần thân thể.
Thân ảnh của nó to lớn đến kinh tâm động phách, rung chuyển cả thiên địa.
Hắn, quá khổng lồ!
Mỗi cánh tay của hắn đều cầm những vật phẩm khác nhau, trong đó một tay cầm… đúng là vùng biển nơi Hứa Thanh và Nhị Ngưu đang ở, như thể đó là một cái bát biển.
Lúc này, con hải yêu khổng lồ đang di chuyển về phía trước.
Hứa Thanh và Nhị Ngưu đều cảm thấy tâm thần nổ tung, không dám cử động chút nào.
Hiển nhiên, sự hiện diện của họ đối với hải yêu kia chẳng có chút ý nghĩa gì, như thể họ chỉ là những hạt bụi nhỏ bé.
Sau vài canh giờ trôi qua, hải yêu khổng lồ lại lặn xuống mặt biển, biến mất cùng với chiếc bát biển.
Trên Đại Dực, Hứa Thanh và Nhị Ngưu mặt mày tái nhợt.
Xa xa, trong hư vô, Ngọc Lưu Trần cũng tái nhợt không kém.
“Hai người bọn họ thực sự có vấn đề lớn.
Nếu không, một chút mồi câu này làm sao có thể thu hút những tồn tại cổ xưa khủng khiếp như thế?”
“Ta đưa họ đến đây để câu cá, nhưng đâu phải để câu những thứ này!”
Ngọc Lưu Trần cảm thấy nếu để mọi thứ tiếp tục như vậy, có lẽ trước khi câu được ngư, mồi câu và cả người câu cá như hắn sẽ đều mất mạng.
Nghĩ tới đây, hắn không chần chừ nữa, lập tức biến mất khỏi chỗ ẩn thân và xuất hiện ngay trên Đại Dực của Hứa Thanh và Nhị Ngưu.
Thấy Ngọc Lưu Trần, Hứa Thanh và Nhị Ngưu cả hai đều kinh ngạc, vội vàng chào hỏi.
“Không cần bái, ta sẽ đưa các ngươi đi!”
“A?
Không phải để chúng ta tự đi sao?” Nhị Ngưu vội vàng hỏi.
“Nếu các ngươi tiếp tục đi một mình, ta sợ sẽ gặp phải tồn tại có thể một ngụm nuốt chửng cả ta.”
Ngọc Lưu Trần không muốn lãng phí thêm thời gian.
Vừa nói, hắn vừa đưa tay vung lên, lập tức cuốn lấy Hứa Thanh và Nhị Ngưu, rồi bay lên không trung.
“Tiền bối nói đùa, có tiền bối ở đây, làm sao có thể gặp phải thứ có thể nuốt chửng được người…”
Nhị Ngưu vừa nói được đến đây, Hứa Thanh đột nhiên hít vào một hơi lạnh, da đầu có chút tê dại.
Hắn nhớ lại những lời đáng sợ của Nhị Ngưu trước đó và định nhắc nhở Ngọc Lưu Trần.
Ngay lúc đó, Ngọc Lưu Trần bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt đại biến.
Hứa Thanh và Nhị Ngưu cũng nhận ra sự bất thường, ngẩng đầu nhìn theo.
“Trời… sao lại chuyển thành màu đỏ thế này?”
Nhị Ngưu lẩm bẩm, trợn tròn mắt, hoàn toàn hoảng loạn.
“Chẳng lẽ lời nói của ta ở hải ngoại thật sự có sức mạnh đến vậy?”
Trong khi Hứa Thanh đang hoảng sợ, hắn còn cảm nhận được một điều khác.
Kể từ khi bước vào hải ngoại, hắn luôn có cảm giác một ánh mắt cổ xưa đang theo dõi mình.
Giờ đây, ánh mắt đó trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết!
Ngay lúc đó, thiên địa như sụp đổ!
Có thứ gì đó tồn tại khổng lồ, mở ra cái miệng khủng khiếp… hoặc có lẽ, cái miệng ấy đã luôn mở, giờ đây nó chuẩn bị nuốt chửng tất cả…
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi