Nguyên thủy hải.
Sau khi Tuế Khư tiêu tán, tại vùng biển tĩnh lặng này, một cảm giác nguy hiểm khó hiểu âm thầm tiến đến.
Mặt nước khẽ dao động, bóng tối dần phủ lên, tầm nhìn bị bóp méo, tạo nên một áp lực khủng khiếp đè nặng lên tâm trí.
Trong màn đêm mờ mịt, từng đợt tiếng lẩm bẩm làm người ta phát cuồng vang lên, như vọng ra từ lòng biển sâu.
Tử thần dường như đang cận kề.
Đây chính là Nguyên thủy hải, một vùng biển mà hiểm họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.
Hứa Thanh và Nhị Ngưu lập tức trở nên nghiêm trọng.
Sau hơn một tháng ở lại vùng biển này, qua những kinh nghiệm họ đã trải qua, hai người đã thấm thía sự nguy hiểm nơi đây.
Giờ phút này, một người điều khiển pháp Hạm bay nhanh, người còn lại thả ra giác quan, cẩn trọng chú ý xung quanh, đồng thời thi triển pháp thuật ẩn nấp, biến chiếc pháp Chu thành một phần của bóng tối hư vô.
Đại Dực trước đây đã bị tan vỡ trong quá trình Tuế Khư cắn nuốt, giờ đây hai người chỉ còn lại pháp Hạm để sử dụng.
Tuy nhiên, nhờ có sự gia trì từ thần nguyên trong cơ thể Hứa Thanh, pháp Hạm này như được khoác thêm áo choàng của Thần Linh, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Sau một nén nhang, không rõ là do vận may của Hứa Thanh và Nhị Ngưu, hay do khí tức Tuế Khư tiêu tán, hoặc có thể là nhờ phương pháp ẩn nấp của Nhị Ngưu đã phát huy tác dụng.
Tử thần không thực sự chạm tới họ.
Vì vậy, hai người vẫn căng thẳng bay nhanh và dần dần rời xa vùng biển nguy hiểm này.
Cho đến khi một canh giờ trôi qua, cảm giác nguy hiểm kia cuối cùng cũng yếu đi và biến mất.
Lúc này, Hứa Thanh và Nhị Ngưu mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người nhìn nhau, đều thấy sự lo lắng trong mắt nhau.
“Chúng ta đã mất phương vị…” Hứa Thanh trầm giọng nói.
Trước đây, họ luôn chú ý cẩn thận vị trí của mình trong suốt hành trình trên biển, phòng ngừa việc mất phương hướng giữa hải ngoại mênh mông.
Nhưng sau sự cắn nuốt của Tuế Khư, cảm giác phương vị đã bị cắt đứt.
Giờ đây, họ hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Mọi nơi nhìn lại chỉ toàn là bóng tối vô tận.
“Cũng không biết lão Ngọc Thủ giờ ra sao.
Mặc dù hắn không bị Tuế Khư nuốt mất, nhưng ta có cảm giác hắn cũng không được may mắn lắm khi ở vùng biển này.”
Nhị Ngưu thở dài.
“Tính sai rồi, nếu biết sớm thế này, chúng ta đã tìm cách khác để tránh đến nơi này.”
Hứa Thanh trầm ngâm, một lát sau hắn bỗng nhiên mở miệng.
“Ta có một cách có thể giúp tìm lại phương hướng, nhưng trong quá trình thi triển có thể sẽ thu hút sự chú ý của những tồn tại không biết.”
Nghe vậy, Nhị Ngưu suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Tiểu A Thanh, ngươi cần bao nhiêu thời gian để thi pháp?”
“Một nén nhang là đủ.”
Hứa Thanh tính toán và cho ra một khoảng thời gian chính xác.
“Vậy không vấn đề gì, ngươi chờ ta chuẩn bị một chút.
Nhưng ngươi có còn chiếc pháp Chu nào nhỏ hơn không?”
Nhị Ngưu nhìn chiếc pháp Chu hiện tại rồi chần chừ.
Ngay lập tức, Hứa Thanh lấy ra một chiếc pháp Chu nhỏ hơn, thay thế pháp Hạm cũ.
Sau đó, Nhị Ngưu nghiến răng, mạnh tay đấm vào ngực mình khiến máu tươi phun ra, rải lên khắp pháp Chu.
Với hành động này của Nhị Ngưu, Hứa Thanh không hề bất ngờ.
Qua nhiều năm đồng hành, hắn biết rằng máu của Đại sư huynh đôi khi thực sự vạn năng.
Quả nhiên, không lâu sau, khi toàn bộ pháp Chu đã được thoa đầy máu của Nhị Ngưu, sắc mặt hắn tái nhợt nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ, ra hiệu cho Hứa Thanh.
“Ta dùng máu của mình để mô phỏng vô tự ẩn nấp, trong vòng một nén nhang, chúng ta có thể an toàn!”
Hứa Thanh không do dự, lập tức nhắm mắt, tản ra Thần tri, trong cơ thể thần quyền âm chi đột ngột dao động.
Chỉ trong chốc lát, vùng biển tĩnh lặng xung quanh Hứa Thanh liền vang lên âm thanh.
Đó là tiếng sóng nước, tiếng bóng tối chảy trôi, và cả tiếng của những phế tích trôi nổi trên mặt biển cùng những âm thanh không rõ ràng từ dưới lòng biển sâu.
Vô số âm thanh đồng loạt vang lên, bao trùm lấy Hứa Thanh.
Thời gian trôi qua, những âm thanh này liên tục truyền tới, không ngừng bao phủ lấy hắn.
Trong quá trình đó, những ý chí khủng khiếp kèm theo Thần Niệm đáng sợ cũng bắt đầu khuếch tán ra.
Có tiếng cười, tiếng khóc, có những lời hỏi han lễ phép, và cả những tiếng gào thét giận dữ.
Giữa rất nhiều âm thanh đó, Hứa Thanh cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể mình.
Hắn cố gắng hết sức che đậy cảm giác, để Thần quyền tiếp tục lan tỏa trong những gợn sóng, tìm kiếm phương vị của mình và xác định lộ tuyến trở về.
Trong quá trình này, áp lực xung quanh càng lúc càng lớn.
Nhị Ngưu cũng trở nên căng thẳng hơn, hắn liên tục phun ra máu tươi để gia tăng lực ẩn nấp.
Cuối cùng, một nén nhang đã trôi qua.
Hứa Thanh bất ngờ mở mắt, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng trong ánh mắt hắn lấp lánh ánh sáng u mang, tay chỉ về một hướng.
“Nơi đó, là nội hải!”
Nhị Ngưu không do dự, cùng Hứa Thanh vận sức gia trì pháp Chu, làm cho tốc độ pháp Chu tăng vọt, lao thẳng về phương hướng mà Hứa Thanh đã cảm nhận.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nửa tháng đã qua.
Từ khi bị Tuế Khư cắn nuốt đến giờ, đã tròn một tháng.
Giờ đây, tại khoảng cách tám nghìn vạn dặm về phía đông từ nơi Tuế Khư từng cắn nuốt, pháp Chu của Hứa Thanh và Nhị Ngưu lao vút qua, thì đột nhiên mặt nước nổ vang.
Âm thanh vang dội khắp không gian, và một dòng nước xiết khổng lồ như suối phun từ đáy biển trào lên, bao trùm bốn phương tám hướng, cuốn pháp Chu của hai người lên cao.
Hai người giật mình chấn động, vừa định phản ứng thì một âm thanh như Thiên Lan vang lên bên tai họ.
“Hai người các ngươi, hành trình này vui vẻ chứ?”
Ngay sau âm thanh đó, một mảnh sương đỏ bỗng xuất hiện, trong nháy mắt bao phủ Hứa Thanh và Nhị Ngưu, kéo họ đi xa và biến mất trong chớp mắt.
Sương đỏ tràn ngập trên chu thuyền, và trước mặt Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu, hiện lên một bóng dáng.
Thân hình người này như cây thông vững chãi, thẳng tắp đứng đó, áo bào màu hồng phấp phới, khí chất siêu phàm thoát tục.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Đúng là người che giấu mọi lo âu và phiền muộn… Ngọc Lưu Trần.
Khi vừa nhìn thấy Ngọc Lưu Trần, tâm trạng Hứa Thanh bỗng chùng xuống, hắn cúi đầu cung kính ôm quyền.
“Bái kiến tiền bối.”
Nhị Ngưu cũng đầy vẻ kích động.
“Tiền bối, ngài cuối cùng cũng đến.”
Ngọc Lưu Trần xoay người lại, dung mạo tuấn mỹ vẫn không thay đổi so với lần đầu ra biển, gương mặt như cười mà không phải cười, mang dáng vẻ dường như mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát.
“Trong câu chuyện của ta, chơi có vui không?”
Hứa Thanh thoáng sững sờ.
Hắn không nghĩ rằng trong câu chuyện của Ngọc Lưu Trần lại có thể miêu tả rõ ràng vị lão giả thần bí của Đệ Ngũ tinh hoàn Nhân tộc, nên lời nói của Ngọc Lưu Trần lúc này chắc chắn có phần cường điệu.
Tuy nhiên, việc Ngọc Lưu Trần tìm đến họ chắc chắn có liên quan đến “câu chuyện” đó.
Vì vậy, Hứa Thanh thể hiện sự ngạc nhiên, bày ra vẻ không thể tin nổi.
Nhị Ngưu và Hứa Thanh tâm ý tương thông, không cần trao đổi thêm cũng cùng đồng cảm, cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, sợ hãi và thán phục.
“Nguyên lai tất cả những gì chúng ta gặp trên đường, đều là chuyện xưa của tiền bối.”
“Tiền bối một lời triệu tập quần Thần, vô số quỷ dị mắc kẹt trong câu chuyện mà không hay biết.
Thần uy của ngài thật khiến cho Thần Linh phải cúng bái, thiên địa mất đi ánh sáng, tinh không phải lung linh trước uy quyền tuyệt thế của ngài!”
Nhị Ngưu nhanh chóng khen ngợi, sau đó lại hỏi thêm một câu.
“Cái đó… chúng ta có tiếp tục câu cá không?”
Nghe đến hai chữ “câu cá”, trong lòng Ngọc Lưu Trần không khỏi nhói lên một chút, nhưng bên ngoài vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, như thể đã quên đi những khó chịu mà mình trải qua trong thời gian vừa qua.
Hắn chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua.
“Không cần nữa, hắn đã đến rồi, nhiệm vụ của các ngươi cũng coi như hoàn thành.”
Nói xong, Ngọc Lưu Trần quay đầu, nhìn về phía biển rộng sau lưng, bước lên trời.
Trên không trung, hắn vung tay áo, lập tức Hứa Thanh và Nhị Ngưu cùng với chu thuyền của họ được gia trì thần lực, bay nhanh về phía xa.
Giọng nói của Ngọc Lưu Trần mang theo một sự nhân quả nào đó, vang lên quanh quẩn.
“Hoàng Thiên có Thần, đã từng là Hạ Tiên.
Chân thân tan vỡ, Thần tri tiêu diệt, chân danh trở về với tinh không.”
“Rồi sau đó là vạn năm, kỳ danh ẩn hiện, lại thêm vạn năm, Thần tri cảm nhận, và thêm một vạn năm nữa, chân thân hồi phục.
Đây là tuần hoàn.”
“Tuần hoàn không ngừng, chân danh cuối cùng sẽ tỏa sáng, trở về từ hư vô.”
“Con đường trở về đầy gian khổ, gặp những tồn tại không biết, bị nuốt một hai lần, rồi lại gặp những tồn tại khác, lại bị nuốt thêm một hai lần.
Và cuối cùng gặp hung hiểm, liên tục đối mặt với sự tan vỡ cho đến khi thần nguyên bị phân tán.”
“Khi đã tan rã đến cực hạn, suy yếu vô cùng, không còn là Chân Thần, mà chỉ còn là một bóng mờ nơi biên giới Thần đài.”
Theo lời nói của Ngọc Lưu Trần, thần quyền của hắn lan tỏa, dung nhập vào không trung, khắc sâu lên biển rộng, hình thành chân ngôn, kể rõ về chân danh của vị Thần.
“Cuối cùng, khi ở Nguyên thủy hải, vãng sinh chi hỏa được thắp lên, vốn dĩ muốn nghỉ ngơi, tu dưỡng mười vạn năm…
Nhưng một kiếp nạn lại đến, đó chính là kẻ mang kiếp nạn – Ngọc Lưu Trần!”
“Ngọc Lưu Trần lấy nhân quả của Hạ Tiên, liên quan đến hai Nhân tộc làm mồi nhử, trải qua hai tháng, vào Nguyên thủy hải dẫn dắt vị Thần trở về, và tại nơi đây…
Hắn sẽ hiện thân!”
“Khi vị Thần trở về, thần uy yếu ớt, Thần lực thấp kém, chân danh mơ hồ, chỉ còn lại một chút thần lực, không còn năm sáu gì cả.”
Lời vừa dứt, thiên địa nổ vang, nước biển xung quanh dâng lên như sóng thần, vô số tiếng gầm gừ vang vọng khắp bốn phương.
Chỉ có Ngọc Lưu Trần đứng trên không trung, giọng nói như sấm sét, ngày càng lớn, càng ngày càng vang dội.
“Vì vậy, dưới sự chứng kiến của Ngọc Lưu Trần, vị Thần tự tan vỡ, vĩnh viễn không tồn tại nữa!”
Ngay khoảnh khắc ấy, thiên địa biến sắc, âm thanh nổ vang quanh quẩn khi chân ngôn bắt đầu có dấu hiệu tan vỡ.
Ngọc Lưu Trần nhíu mày, tiếp tục nói để điều chỉnh lại câu chuyện của mình.
“Nhưng sức mạnh còn sót lại của vị Thần này vẫn tồn tại, dưới sự đấu tranh, phá vỡ tầm nhìn của Ngọc Lưu Trần.
Nhưng Ngọc Lưu Trần đã chuẩn bị trước, bày ra cực hạn chi uy, nuốt chửng vị Thần trở về này!”
Chân ngôn lại nổ vang, dấu ấn một lần nữa nứt ra, hiển nhiên vẫn chưa thành công.
“Dù cắn nuốt thất bại, nhưng chân danh của vị Thần trở về này càng thêm mờ mịt, chỉ còn một chút.
Hắn muốn trốn thoát, nhưng tất cả đều nằm trong kế hoạch của Ngọc Lưu Trần, hắn chờ đợi chính khoảnh khắc này để truy đuổi!”
Lần này, dấu ấn tuy có nổ vang nhưng không hoàn toàn vỡ vụn.
Thấy vậy, Ngọc Lưu Trần tiếp tục nói.
“Truy đuổi suốt một trăm ba mươi bảy ngày, cuối cùng Ngọc Lưu Trần đã hấp thụ chân danh của vị Thần này, thay thế hắn!”
“Vì Ngọc Lưu Trần đã kể câu chuyện này, và còn trở thành nhân vật chính của câu chuyện, nên hắn đã ứng với Chân Thần!”
Chân ngôn một lần nữa xuất hiện dấu hiệu tan vỡ.
Đôi mắt Ngọc Lưu Trần lóe lên ánh sáng kỳ lạ, toàn thân tràn ngập tia máu, gia trì thêm cho chân ngôn.
“Bởi vì Ngọc Lưu Trần đã kể câu chuyện này, và trở thành nhân vật chính của nó, nên hắn ứng với đỉnh cao của Thần đài, thậm chí có cơ hội tiến hóa thành Chân Thần!”
Ngay khi lời nói vừa dứt, thiên lôi cuồn cuộn, biển cả gầm vang, một dấu ấn trên bầu trời phát ra ánh sáng rực rỡ, như thể đã trở thành chân lý.
Cùng lúc đó, khi Hứa Thanh và Nhị Ngưu đang bay xa, tâm thần họ bỗng bốc lên cảm giác khó tả.
Phía sau, mặt biển nơi họ vừa rời đi đột nhiên bùng nổ, vô số tiếng thì thầm ma mị vang lên khắp trời đất.
Cảnh tượng này tạo ra một áp lực khổng lồ, trấn áp toàn bộ không gian.
Những tiếng thì thầm đó như những bài ca cổ xưa, vang vọng khắp mọi nơi.
Áp lực đó như thời gian quay ngược lại, hội tụ lại trong không gian.
Trên bầu trời, đôi mắt của Ngọc Lưu Trần lấp lánh kỳ mang.
Hắn đã lên kế hoạch suốt vạn năm, và cuối cùng, nhân vật chính của câu chuyện mà hắn cẩn thận chọn lựa… đã xuất hiện!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi