Thẩm Trường Thích trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt đầy khó tin. Hắn cúi đầu nhìn lão giả vừa tỉnh lại, lại nhìn hồn phách đang lơ lửng trước mặt mình – chưa từng có ai khi hồn phách lìa thể rồi mà vẫn còn sống được.
Một luồng hàn khí xuyên suốt toàn thân, Khương Thanh Tố lui về sau một bước, cơn đau gan bàn chân khiến nàng chau mày. Thấy lão giả đã được tiểu nhị trong quán hoành thánh khiêng đi về phía y quán, nàng mới hoàn hồn, lập tức quay sang Chung Lưu dặn: “Theo sát họ, xem kỹ mọi chuyện, rồi trở lại báo cho ta.”
Chung Lưu nhìn thi thể cháy đen, rồi lại nhìn hồn phách lão nhân, gật đầu đáp một tiếng, bèn vận khinh công đuổi theo đám người kia hướng về y quán.
Thẩm Trường Thích lấy từ trong ngực ra quyển Âm dương sách, lật tới lui cũng chỉ thấy có mỗi tên Tô Cừu, lại toàn là những chữ hắn không hiểu nổi, mà không có lấy một dòng về lão nhân kia. Rõ ràng lão không phải chết theo cách bình thường, nhưng vì cớ gì lại chẳng hiện trong sách?
Hắn cau mày, đành thu hồn phách lão nhân vào sách, lặng lẽ nhìn Đơn Tà, chờ mệnh lệnh từ Vô Thường đại nhân.
Đơn Tà chăm chú nhìn thi thể cháy đen một lúc, mới cất lời: “Đưa về Âm ty chuyển thế.”
“Tuân mệnh.” Thẩm Trường Thích gật đầu, cắn môi đốt bùa, quay về địa phủ.
Đợi Thẩm Trường Thích đi rồi, Khương Thanh Tố mới hỏi: “Người sống lại đó là thứ gì?”
“ Nàng nhìn xem tên họ Trương kia.” Đơn Tà đưa tay chỉ vào thi thể cháy đen, Khương Thanh Tố nhìn qua, chỉ thấy quanh người hắn không còn lấy một dấu tích hồn phách nào, hệt như người mấy hôm trước bị thiêu chết, ngay cả hồn cũng bị thiêu rụi.
…
Đơn Tà nói: “Tận mắt chứng kiến, quả thực khiến ta phải kinh ngạc. Cõi đời nay hiếm có người thông minh đến vậy, biết lợi dụng kẽ hở của sinh tử. Chỉ tiếc, trí tuệ kia lại không dùng vào chính đạo.”
Khương Thanh Tố hỏi: “Kẽ hở sinh tử gì?”
“Người sống nhận dạng bằng thân xác, nhưng rời thân xác, hồn phách vốn không khác biệt, điều này ta đã từng nói với nàng.” Đơn Tà xoay người, nắm tay Khương Thanh Tố cùng quay về, bữa hoành thánh hôm nay coi như không ăn được nữa.
“Đã nói, ta vẫn nhớ. Hồn không đổi, chỉ là thân xác và trải nghiệm của mỗi kiếp khác nhau. Nhưng chuyện đó liên quan gì đến những điều vừa thấy?”
Đơn Tà tiếp tục nói: “Cõi đời chỉ có canh Mạnh Bà mới có thể rửa sạch linh hồn một đời người. Ký ức, tập quán, tính khí, tất cả đều tiêu tán, sau đó nhảy xuống giếng luân hồi để tái sinh. Lửa mà nàng thấy vừa rồi, tựa như canh Mạnh Bà, còn tờ giấy nàng cầm trên tay, chính là Sổ sinh tử.”
Đơn Tà lấy tờ giấy cháy đen từ tay Khương Thanh Tố, giấy trong tay hắn tan dần thành từng hạt bụi đỏ từ mép ngoài, đến khi buông tay, giấy biến mất, cùng với trận pháp trên đó cũng tan tành.
Khương Thanh Tố hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi – khói đỏ, lửa trong thân, hồn phách sống lại nhập vào thân xác lão nhân – bỗng bừng tỉnh, quay ngoắt sang nhìn Đơn Tà: “Có kẻ muốn lập nên một âm ty giữa cõi trần?”
“Có thể nói vậy, cũng có thể kẻ đó chẳng chỉ nhắm đến việc đó.” Đơn Tà nói, “Thân người mang theo hồn hỏa, hồn hỏa bảo vệ tính mạng, ngăn tà khí xâm nhập, giúp con người không nhìn thấy cô hồn dã quỷ vất vưởng nhân gian. Có người sinh ra hồn hỏa không đủ, liền dễ bị tà khí ám, hoặc sinh nhãn âm, có thể thấy được cả hai giới âm dương.”
“Hồn hỏa tắt thì người chết. Ngọn lửa vừa rồi đã hợp vào hồn hỏa của tên họ Trương kia, rồi phản phệ chủ nhân, khiến từ trong thân thể phát hỏa mà chết, ruột gan thiêu rụi, toàn thân cháy đen.” Đơn Tà nói tiếp, “Lửa ấy không phải lửa thường, không chỉ đốt chết người, mà còn có thể thiêu hủy những thứ trong mệnh của họ – có thể là ký ức, thói quen, tính khí… song lại không thể thiêu rụi tất cả.”
Khương Thanh Tố khẽ cau mày: “Đó chính là canh Mạnh Bà chàng nói. Nhưng đốt đi ký ức để làm gì? Hắn đã chết rồi kia mà?”
“Người chưa đến số chết mà chết, hồn phách sẽ nhập Âm dương sách. Không vào sách, chứng tỏ hồn ấy vốn chưa chết.” Đôi mắt Đơn Tà thoáng trầm tư: “Hồn đổi xác, chẳng qua là mượn thân xác người khác mà sống tiếp.”
“!” Khương Thanh Tố sững người. Chẳng trách nàng lại thấy quanh thân xác lão nhân có làn khói đỏ – thì ra hồn Trương Tử Huyền bị gói trong làn khói đó.
Khói là lửa thiêu hồn hắn, rồi lại chui vào xác lão nhân. Hồn lão chết, xác còn sống; còn Trương Tử Huyền thì thân xác chết, hồn vẫn tồn tại.
Vì thế tên hắn không thể xuất hiện trong Âm dương sách, bởi hắn chỉ là thay đổi hình hài, vẫn đang sống.
“Làm vậy có ý nghĩa gì?” Khương Thanh Tố nhíu mày: “Mục đích của Tô Cừu là gì? Muốn để những kẻ giàu có ngông cuồng nếm trải nỗi khổ của kẻ nghèo? Muốn dùng cách này để cảm hóa họ?”
Ý tưởng này quá trẻ con, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nếu thực sự là ác nhân từ gốc, đổi thân xác sao có thể khiến tâm tánh đổi thay?
Đơn Tà lắc đầu: “Tô Cừu không phải chủ mưu, là kẻ cứu hắn mới là người đứng sau tất cả.”
Khương Thanh Tố gật đầu: “Vậy chàng định làm gì tiếp theo?”
“Có thể tạo ra ngọn lửa này, viết nên cuốn sách này – người ấy không thể coi thường. Biết đâu từ hắn, có thể giải được những hiện tượng quái dị suốt mấy trăm năm qua.” Ánh mắt Đơn Tà khẽ nheo lại, hắc khí vờn quanh con ngươi như lóe lên tia thích thú.
Đã lâu lắm rồi hắn chưa gặp ai khiến hắn cảm thấy hứng thú. Âm ty bao năm tuân theo quy củ, hiếm người có thể cùng hắn đàm luận về sinh tử luân hồi, âm dương lưỡng giới, người, thần, quỷ, yêu, và mệnh.
Nếu nhớ không lầm, đã tám trăm năm rồi chưa ai có thể khiến hắn có tâm trạng đối cờ như vậy.
Khương Thanh Tố nhận ra Đơn Tà bắt đầu quan tâm chuyện này, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút bất an. Việc người nên để người lo, việc quỷ để quỷ gánh. Nếu lẫn lộn giữa người và quỷ, ắt sẽ sinh nhiều phiền toái. Tô Cừu chưa chết, phía sau hắn còn có thể có kẻ khác trợ giúp, mà nếu để cả Lôi Nguyệt Nhược hay Giang Nhu bị lôi vào chuyện này… lòng nàng không đành.
Nàng giơ tay kéo nhẹ tay áo Đơn Tà, khẽ hỏi: “Chuyện của Lôi Nguyệt Nhược, chàng tính sao?”
“Thuận theo số mệnh, đã xuất hiện, tất sẽ gặp.” Đơn Tà nói xong, giữa chân mày Khương Thanh Tố liền nhíu lại. Đột nhiên, một luồng hàn ý từ gan bàn chân lan lên, cơn đau lúc nãy bị nàng tạm quên giờ như thủy triều cuốn tới, khiến nàng suýt chút nữa trượt ngã.
Đơn Tà vội vàng đỡ lấy nàng, ánh mắt lộ rõ lo lắng: “Nàng sao vậy?”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Khương Thanh Tố cắn môi nói: “Lúc nãy tờ giấy đó có lửa, ta giẫm phải… giờ đau lắm.”
Đơn Tà nhíu mày, lập tức bế bổng nàng lên. Khương Thanh Tố khẽ “a” một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, đã vòng tay ôm lấy cổ hắn theo bản năng. Thân hình nàng được nhấc khỏi mặt đất, nhìn vào khuôn mặt ở khoảng cách gần trong gang tấc, khuôn mặt trắng trẻo của nàng thoáng ửng đỏ.
Đơn Tà bước chân nhanh chóng, chỉ vài lần chớp mắt đã vượt qua phố xá, đưa nàng trở về trước cửa Vô Sự Trai. Một tú tài đang ngáp liền giật mình vì hai người xuất hiện đột ngột, vội vã tránh đường.
Đơn Tà ôm Khương Thanh Tố vào hậu viện trà lâu, đặt nàng xuống tháp mềm cạnh cửa sổ, rồi tháo giày tất của nàng ra, chăm chú nhìn gan bàn chân.
Phần da ở gan bàn chân nàng đã bị bỏng, giày tất thì không hề hấn gì – đủ thấy thứ ấy nhằm vào hồn phách, chẳng trách lại gây đau.
Đơn Tà ngẩng đầu nhìn nàng, thấy Khương Thanh Tố cau mày, môi mím lại, hai tay chống bên tháp, dáng vẻ ủy khuất, bờ vai co lại, ánh mắt mềm mại nhìn hắn, giọng nói như rót mật: “Đau…”
Đơn Tà nghiêng đầu, khẽ thở dài: “Đã bảo là nguy hiểm, nàng vẫn cố đi.”
“Nếu ta không đi, làm sao chàng thấy được tờ giấy ấy? Làm sao biết được có kẻ đã bắt đầu tạo ra Sổ sinh tử ở dương gian?” Khương Thanh Tố lúc này vẫn gác chân lên đầu gối của Đơn Tà, nàng khẽ cọ cọ đầu gối hắn, cười nói: “Đơn đại nhân, có cách nào làm dịu đau không?”
Đơn Tà đưa tay giữ lấy bàn chân nàng, lòng bàn tay áp vào gan bàn chân, hàn khí từ tay hắn chậm rãi truyền sang khiến Khương Thanh Tố bất chợt phì cười, dáng vẻ đáng thương vừa rồi nay hóa thành dở khóc dở cười: “Hơi… nhột đấy.”
“Nàng muốn đau hay muốn nhột?” Đơn Tà nhướng mày, nhìn nàng vừa tức vừa bất lực lại mang theo đôi phần thương xót.
“Ta chẳng muốn đau cũng chẳng muốn nhột… ta muốn dịu dàng cơ.” Khương Thanh Tố nói xong, Đơn Tà hơi khựng lại.
Trong phòng chợt tĩnh lặng. Khương Thanh Tố nhìn chằm chằm vào mắt Đơn Tà, trong đầu bỗng nghĩ đến chuyện rượu hợp cẩn, liền liếm môi, cất tiếng: “Đơn đại nhân… Đơn Tà, xem như ta vừa giúp chàng một việc, đúng không?”
“Ừm.” Đơn Tà khẽ đáp.
Khương Thanh Tố lập tức nở nụ cười: “Vậy sau khi vụ án này kết thúc, chàng có thể cùng ta uống một ly rượu được chăng?”
Lông mi Đơn Tà khẽ rung, không trả lời, chỉ thu tay về. Khương Thanh Tố chợt cảm thấy chân không còn đau nhói hay ngứa ngáy gì nữa, nàng cúi xuống nhìn, bàn chân đã nguyên vẹn như cũ, còn tia hỏa đỏ khi nãy đã nằm trong lòng bàn tay Đơn Tà, cháy âm ỉ.
Ngọn lửa rất nhỏ, nhưng có thể gặm nhấm hồn phách con người từng chút một. Nàng chớp mắt hỏi: “Chàng có thấy… lửa này giống Minh Hỏa của chàng không?”
“Giống, nhưng không bằng.” Đơn Tà hơi nâng cằm, thần sắc có chút kiêu ngạo. Một luồng Minh Hỏa màu lam bùng lên trong lòng bàn tay hắn, bao trọn lấy ngọn hồng hỏa. Chỉ chớp mắt, hồng hỏa đã biến mất, Minh Hỏa lại càng thêm hừng hực.
Khương Thanh Tố nói: “Người kia dường như hiểu rất rõ về Âm ty, thậm chí… hiểu rõ cả chàng.”
Nói đoạn, nàng khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ mấy trăm hay mấy ngàn năm trước, chàng từng động tâm với một nữ tử, đem lòng dạ dốc hết dạy nàng mọi thứ, rồi vì một lý do nào đó mà chia xa, trở mặt thành thù, khiến chàng sau này lạnh lùng khó gần đến vậy?”
Đơn Tà nghe nàng nói xong thì đứng hình. Hắn nhìn nàng, vẻ mặt thoáng ngơ ngác. Khương Thanh Tố đột nhiên thấy lạnh sống lưng: “Chẳng lẽ… ta đoán trúng rồi? Thật có chuyện ấy?”
“Sao có thể!” Đơn Tà cau mày, thu lại Minh Hỏa, hóa thành chiếc quạt, rồi “bốp” một cái gõ lên trán nàng: “Nói năng linh tinh, ta chỉ có mỗi nàng.”
Khương Thanh Tố “á” lên một tiếng, ôm trán, mím môi: “Vậy thì chờ chàng bắt được Tô Cừu, kết thúc vụ án, xem xem kẻ sau lưng rốt cuộc là người hay là quỷ.”
“Sau đó, chúng ta đến Thiên Bôi Phường.” Đơn Tà nói.
Khương Thanh Tố khó hiểu: “Đến đó làm gì?”
“Không phải nàng muốn uống rượu sao?” Đơn Tà nhìn nàng hỏi lại.
Ánh mắt phượng lóe lên một tia nhu tình. Khương Thanh Tố khẽ cắn môi cười, đưa tay kéo tay áo hắn, hơi cúi đầu, ngước mắt nhìn lên: “Điều ta muốn chính là sự dịu dàng như thế này của Đơn đại nhân.”
Đơn Tà nhìn vào gương mặt nàng, quạt trong tay hóa thành làn gió nhẹ tan biến. Hắn một tay chống xuống bên người nàng, nghiêng người lại gần, từ từ nhắm mắt. Khương Thanh Tố cũng nhắm mắt, ngẩng đầu lên đón lấy.
Ngay khi hai đôi môi chạm nhau, Đơn Tà đột nhiên mở choàng mắt, thân thể chưa kịp rút lui thì bên ngoài đã có người xông thẳng vào phòng. Cánh cửa bị đẩy tung, Chung Lưu lao vào như gió, chạy đến bên giường mở miệng gọi: “Vô Thường đại nhân! Bạch đại nhân! Lão đầu kia…”
Khương Thanh Tố lập tức đưa tay kéo tay áo che mặt, vẻ mặt phía sau ống tay áo đầy bất lực, còn kèm theo chút thất vọng.
Sắc mặt Đơn Tà lạnh như băng, ánh mắt quét sang phía Chung Lưu khiến hắn cảm thấy như vừa bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục.
Chung Lưu tròn xoe mắt, há miệng lắp bắp: “Lão đầu… lão đầu…”
Hỏng rồi.
Hắn hoàn toàn quên mất… mình định báo gì rồi!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Truyện hay lắm ạaaa, cảm ơn rừngg