Chương 102: Người chuyên nghiệp

Bộ truyện: Cành Cao Khó Với

Tác giả: Hựu Kiến Đào Hoa Ngư

Phải trả lời thế nào đây?

Mặc Y lưỡng lự…

Lời đã nói đến mức ấy, nàng lại không trả lời? Vương thị lập tức sốt ruột, nếu là thường ngày, e rằng đã mở miệng mắng rồi.

“Mặc Y! Ngoại tổ mẫu con đang nói chuyện với con đấy! Con ngẩn người ra làm gì vậy?”

“Mẫu thân, nữ nhi không dám nói những lời ấy với Triệu ma ma, hay là để mẫu thân đi nói?” Mặc Y liền đẩy trách nhiệm.

Vương lão phu nhân nhìn sang Vương Tú Quyên: “Vậy để con đi nói đi!”

Nghĩ đến dáng vẻ của Triệu ma ma, Vương thị cũng thấy chột dạ…

“Cũng được… chỉ là, nghĩ kỹ thì, vẫn là để nha đầu Y nói thì hơn! Dù sao cũng là Triệu ma ma chủ động tới dạy nó, thể diện của nó vẫn lớn hơn! Huống chi chỉ thêm hai người học cùng, cũng chẳng ảnh hưởng gì… Một con cừu là chăn, ba con cừu cũng là chăn!”

Mọi người lại quay đầu nhìn Mặc Y.

“Đúng đó Y Y, con cứ nói với Triệu ma ma một tiếng đi!”

Không còn cách nào khác, nàng đành phải nhận lời trước: “Vậy ngày mai, nữ nhi sẽ tìm cơ hội hỏi thử Triệu ma ma. Nhưng bà ấy có đồng ý hay không, thì chẳng phải điều chúng ta có thể quyết định được. Nếu chẳng thành, mong các trưởng bối và các tỷ tỷ chớ trách.”

Thái độ của nàng như vậy, khiến mọi người hơi thất vọng, đưa mắt nhìn nhau.

Mặc Văn bỗng nhiên khúc khích cười hai tiếng, ánh mắt đầy chế giễu quay đi, xem ra lại nổi giận rồi!

Mặc Y giận bốc lên đầu, cũng cụp mi mắt xuống, không nói thêm lời nào.

Vương thị cố nhịn, mới không buông lời mắng chửi như thường lệ.

Đúng lúc đó, người giữ cửa bước vào.

“Đại phu nhân, ngoài kia có xe đến, nói là người của Triệu ma ma!”

Mọi người lập tức bị thu hút, Trang thị đứng dậy: “Lão phu nhân cứ ngồi, ta ra xem một chút!”

Vương thị đảo mắt, “Nương, con cũng ra xem!” liền bước nhanh theo, Lưu thị tất nhiên cũng không chịu kém, vội vàng bám theo.

Sau đó từng người một, đều len lén chạy ra tiền viện, chuẩn bị xem chuyện lạ.

Trước cổng dừng lại hai cỗ xe.

Dưới xe, đứng bốn nha đầu, cùng mấy gia nhân nam.

Điều khiến người ta chú ý là bốn nha đầu kia, cao thấp béo gầy giống nhau, đều mặc áo chẽn tay hẹp cổ chéo màu lam sáng, quần ống rộng màu lam sẫm. Xem ra vì tiện làm việc nên ăn mặc khá giản dị.

Thấy Trang thị ra, một cô gái dẫn đầu bước tới hành lễ.

“Xin hỏi là Mặc đại phu nhân?”

Trang thị tươi cười: “Là ta! Đây là mẫu thân của Mặc Y, Mặc nhị phu nhân!”

Cô nương ấy lại thi lễ với Vương thị: “Nô tỳ Hồng Nhan, phụng mệnh Triệu ma ma, đến để thu dọn phòng ốc.”

Trang thị vội đáp: “Vất vả cho cô nương rồi! Sân viện đã chuẩn bị xong! Người hầu cũng sẵn sàng, có điều gì cần, cứ sai họ làm là được.”

Hồng Nhan mỉm cười: “Đa tạ Mặc phu nhân đã chu đáo! Chúng ta theo ma ma đã lâu, hiểu rõ thói quen của bà, làm việc sẽ tiện hơn. Thời gian gấp rút, nô tỳ xin được bắt đầu công việc!”

“Mời cô nương đi bên này.”

“Phiền phu nhân dẫn đường. Lục Ý, ngươi theo ta!”

Hồng Nhan vừa vào viện, liền thấy một đám phụ nữ đang đứng tụ lại.

Nàng cũng không lấy làm lạ, mỉm cười nhẹ nhàng hành lễ rồi bước thẳng vào trong.

Nhìn dáng vẻ, thần thái, bước đi của nha đầu ấy, còn oai phong hơn cả các tiểu thư trong nhà!

Mọi người lại càng thêm háo hức.

Đặc biệt là Vương Tú Quyên, bà vốn sống sung túc, người sai bảo bên mình không thiếu, lại còn cố tình mua nha đầu từng học quy củ từ nhà giàu để rèn nếp.

Thế nhưng, cũng không thể so được với những nha đầu trước mắt.

Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...

Vương thị đi theo sau, trong lòng cũng có chút động tâm: bên Mặc Văn hiện có hai nha đầu lớn. Ban đầu định sau Tết sẽ mua thêm hai đứa nữa, còn đang cân nhắc có nên chuẩn bị thêm một đứa thông phòng?

Nhưng vừa thấy Hồng Nhan, liền nhớ tới Từ ma ma mà nhà họ Từ phái đến, cử chỉ cũng không chê vào đâu được… Nếu người hầu bên cạnh chủ nhân nhà họ Từ đều như vậy… thì đừng nói là hai nha đầu bên cạnh Mặc Văn hiện nay không đủ dùng, đến cả kế hoạch mua thêm, cũng phải tính lại.

Xem ra, muốn trèo lên cành cao, của hồi môn phải chuẩn bị tinh tế không chỉ về vật chất, mà cả nhân lực cũng phải thật tinh tuyển!

May mà gặp được Triệu ma ma, phát hiện vấn đề sớm, phải mau chóng giải quyết thôi…

Trang thị chuẩn bị cho Triệu ma ma một căn phòng vốn là của hai tiểu thư trước kia, sau khi họ xuất giá thì được dọn dẹp lại, dự tính làm phòng tân hôn cho Mặc Phàm. Vậy nên phòng khá gọn gàng, tường cũng mới quét trắng.

Phòng đã được dọn trống, gian ngoài có bàn ghế, trong phòng có hai chiếc giường, tủ kê ngăn nắp.

Quét dọn sạch sẽ, lò than cũng đã nhóm, không ẩm ướt, không có mùi lạ.

Trang thị nói: “Không biết cô nương thấy nơi này thế nào? Nếu không tiện, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”

Hồng Nhan chỉ nhìn sơ qua, liền gật đầu nói: “Đa tạ Mặc phu nhân đã nhọc lòng, thế này là tốt rồi. Vậy chúng nô tỳ xin được đưa đồ vào.”

“Ta gọi thêm mấy người giúp nhé?!”

“Bọn nô tỳ cũng mang theo người, nhưng nếu Mặc đại phu nhân cho người giúp, sẽ nhanh hơn nhiều.”

Lục Ý liền ra ngoài dặn dò một tiếng, lập tức người họ mang theo bắt đầu chuyển đồ vào trong viện. Trang thị cũng đã chuẩn bị sẵn hai người giúp việc, chỉ là sợ trong đồ có vật quý dễ vỡ, nên chỉ bảo họ khiêng mấy thứ nhẹ nhàng.

Toàn bộ người nhà họ Mặc đều đứng im bên cạnh, yên lặng quan sát.

Mấy món đồ, có cái đựng trong rương gỗ, có cái đựng trong rương đan bằng mây tre, tổng cộng có bảy tám chiếc rương. Có cái nặng, có cái nhẹ, mấy tiểu đồng thân thủ nhanh nhẹn, sức lực dồi dào, chẳng bao lâu đã khiêng hết vào viện.

Bốn nha đầu trước tiên xin nước sạch, lại lau dọn phòng một lượt.

Sau đó bắt đầu mở rương, vừa lấy đồ vừa sắp xếp.

Vương thị tinh ý, lặng lẽ gọi mấy tiểu thư nhà họ Mặc tới, bảo các nàng học hỏi thêm ít nhiều.

Bà kéo Mặc Văn lại gần, khẽ thì thầm bên tai: “Văn Văn, nhìn đi… mấy nha đầu này mới thực sự là nha hoàn của nhà quyền quý! Nhìn dáng điệu, cách làm việc của họ…”

Đến lúc này, Mặc Văn mới thật sự mở mang tầm mắt.

Hai ngày nay nàng bị chấn động không ít, nhiều điều trước nay chưa từng thấy, cũng chưa từng nghĩ đến.

Ban đầu vốn tự tin tràn đầy, chuẩn bị gả vào nhà họ Từ. Giờ thì phát hiện ra bản thân còn thiếu sót rất nhiều. Nếu nha đầu bên nhà họ Từ đều như vậy…

Chưa nói chuyện khác, chỉ riêng việc sắp xếp vật dụng, đã thấy rõ sự khác biệt.

Mấy chiếc rương được đặt theo thứ tự dọn dẹp.

Mở ra, bên trong đồ đạc xếp ngay ngắn. Trên đặt gì, dưới đặt gì, đều có quy tắc. Mở ra là dùng được ngay, chứ không chất lung tung một chỗ!

Lại nhìn mấy nha đầu kia, cúi đầu làm việc không lắm lời. Nhưng khi mở miệng thì luôn tươi cười, giọng nhẹ nhàng.

Động tác nhanh nhẹn, mỗi người làm phần việc của mình. Khi cần phối hợp, cũng chẳng cần bàn bạc, cứ như đã tập luyện hàng trăm lần.

Làm cái gì trước, cái gì sau, nắm chắc trình tự, không có chút lãng phí hay dư thừa.

Chẳng bao lâu, màn giường trong phòng đã treo xong, chăn đệm được trải chỉnh tề. Y phục được lấy ra, gấp nếp ngay ngắn cất vào tủ, từng bộ từng bộ rõ ràng mạch lạc.

Ngoài phòng, trải thảm dưới sàn.

Trên bàn đặt vài quyển sách và vật dụng, lấy lò đồng ra, bắt đầu xông hương…

Vương thị trước tiên kéo Mặc Văn thì thầm: “Con có thấy chưa? Cách họ làm việc, kỹ lưỡng biết bao!” rồi lại nhìn sang bàn học chỉ chuẩn bị cho một người của đại tẩu, vội quay sang Mặc Y thì thầm: “Sáng mai, con vừa gặp Triệu ma ma là phải nhắc ngay chuyện các tỷ tỷ học cùng đấy! Nghe chưa?”

Xem ra không thoát nổi rồi, Mặc Y đành gật đầu: “Mẫu thân yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ nói.”

Không lâu sau, phòng đã được thu dọn xong, mấy nha đầu đang làm nốt việc kiểm tra cuối cùng, chẳng ai trò chuyện với người nhà họ Mặc.

Lưu thị xách ấm trà và điểm tâm lại gần, định bắt chuyện.

Nha đầu dẫn đầu tuy cười nói duyên dáng, nhưng lại không tiết lộ điều gì…

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top