Dưới thế gian này, chưa bao giờ tồn tại thứ gọi là “nắm tay ai to hơn thì người đó có lý”.
Nhưng nắm đấm lại có thể đập tan miệng lưỡi của kẻ khác, để toàn trường chỉ còn lại một người cất giọng diễn thuyết.
Dù thanh âm có nhỏ bé đến đâu, vẫn vang vọng như sấm rền.
Hai người từ tiểu viện bước ra, lặng lẽ đi tiếp về phía trước.
Không cần ngôn ngữ, không cần thông báo, cũng chẳng cần ra hiệu, cả hai cứ thế rời khỏi gia trạch trong trường học, băng qua nhà ăn, xuyên qua thao trường, đi thẳng một mạch đến cổng chính, lúc này mới dừng bước.
Lâm Phúc An nhìn về phía đồ đệ của mình, Trần Thủ Môn cũng dõi mắt nhìn sư phụ.
Dù không có quan hệ máu mủ, nhưng tình nghĩa sư đồ suốt nửa đời người còn hơn cả phụ tử.
Thế nhưng, hiếm khi nào hai người lại ăn ý đến mức này.
Trần Thủ Môn lẩm bẩm một cái tên: “Tần Lực.”
Lâm Phúc An đáp lại bằng một danh hiệu: “Long Vương.”
Năm đó, Trần Thủ Môn từng tận mắt chứng kiến người đàn ông với dáng vẻ mệt mỏi tựa vào giàn hoa ven sông Long Giang, thản nhiên lấy máu của một con thi công dài trăm mét.
Hỗn hợp máu đỏ, đen, vàng, tím bắn tung tóe hai bên bờ sông.
Giờ đây, nơi đó đã mọc lên một mảng cây cỏ xanh tươi rực rỡ, còn được cải tạo thành công viên ven sông mới.
Khi ấy, Trần Thủ Môn còn trẻ, ở cái tuổi nhiệt huyết bừng bừng, hoài bão rực cháy như ánh mặt trời giữa trưa.
Nhưng chính trong khoảnh khắc đó, hắn mới thực sự thấy được “mặt trời” chân chính.
Lúc con thi công dài trăm mét kia hiện thân, luồng uy áp kinh khủng cùng sát khí nồng đậm khiến hắn sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, thậm chí ngay cả đứng thẳng cũng không nổi.
Điều duy nhất khiến hắn tự hào là dù bản năng sợ hãi có mạnh mẽ đến đâu, hắn vẫn không thực sự lùi bước, vẫn còn nhớ rõ trách nhiệm của một quan gác cổng.
Sau đó, hắn trông thấy một người toàn thân phủ đầy phù chú lao lên từ lòng sông, một quyền đánh con thi công văng lên bờ.
Khoảnh khắc đó, hắn mới hiểu, thứ yêu tà vừa hiện thân đã làm mình kinh hồn bạt vía kia, thực chất lại đang bị một người từ dưới đáy sông đuổi đánh trối chết.
Cảm giác thất bại ư?
Hoàn toàn không có.
Bởi vì khi chênh lệch đủ lớn, ngươi thậm chí còn chẳng có tư cách để so sánh.
Người kia không có lên đồng, trên thân cũng không có Âm Thần, càng chẳng phải thần hàng, mời tiên hay xuất mã từ một hệ phái truyền thừa nào khác.
Y chỉ dựa vào sức mạnh thuần túy của bản thân mà đánh cho con yêu tà kia không còn chút sức phản kháng.
Từng cái chân dài bị bẻ gãy, từng đoạn xương vỡ vụn, tiếng rít chói tai vang vọng giữa thung lũng, tất cả chỉ là nhạc đệm cho quyền cước của y.
Về sau, Trần Thủ Môn tận lực tìm hiểu thông tin về người đó, mới biết y tên là Tần Lực, thuộc Tần gia.
Y là người đầu tiên của Tần gia trong gần trăm năm qua đặt chân xuống Long Giang.
Lại về sau nữa, hắn nghe được một tin tức—người đó thất bại trong lần đi sông cuối cùng, từ đó mai danh ẩn tích, sống chết không rõ.
Trần Thủ Môn không hiểu, rốt cuộc xuống sông khó đến mức nào mà ngay cả kẻ mạnh như thế cũng không thể thành công?
Nhưng từ dạo ấy, kẻ luôn kiêu ngạo như hắn, mỗi khi nghe sư phụ Lâm Phúc An kể cho cháu trai—cũng chính là đồ đệ hắn—về những câu chuyện của Long Vương, hắn đều đứng bên cạnh lặng lẽ lắng nghe.
Khi còn trẻ, có lần một đám tiểu bối hỏi hắn: “Long Vương lợi hại hơn hay quan gác cổng lợi hại hơn?”
Thân là sư phụ, Trần Thủ Môn chỉ im lặng.
Khi đó, Lâm Phúc An sẽ mở miệng khuyên bảo:
“Đều là những kẻ bảo vệ chính đạo, không thể đem ra so cao thấp.”
Nhưng rồi ông lại bổ sung một câu:
“Chỉ là… nhà người ta truyền thừa lâu đời.
Sau này nếu ngươi gặp người của Long Vương gia, nhất định phải chấp lễ tôn kính.”
Trần Thủ Môn chưa từng nghĩ rằng, cái bóng từng làm rung động hắn khi còn trẻ, lại một lần nữa xuất hiện trước mắt theo cách bất ngờ như vậy, ngay giữa những năm tháng trung niên.
Khi bước qua cửa tiểu viện, hắn nhớ lại con thi công năm ấy, hình ảnh con rết khổng lồ bị đập nát tan trong ký ức như hòa vào chính bản thân mình lúc này.
Lâm Phúc An chưa từng gặp Tần Lực, chỉ từng nghe đồ đệ kể lại câu chuyện này sau khi trở về từ miếu.
Nhưng đáng tiếc, Trần Thủ Môn không biết vẽ tranh.
Dù vậy, với tư cách là một lão quan gác cổng, Lâm Phúc An dù không cần mở thiên nhãn vẫn có thể nhìn ra thứ mà người thường chẳng thể thấy.
Khoảnh khắc liếc mắt nhìn qua, nữ nhân đang buộc tóc kia có thân hình như một con mãng xà ngẩng đầu, tựa hồ như đang dồn nén một thứ gì đó, chỉ chực phát tiết về phía trước.
Còn nam tử bên cạnh, đất bùn dưới chân hắn đã bắt đầu rung động khe khẽ, hệt như một con giao long đang vươn mình ra khỏi sương mù, chuẩn bị hiển lộ chân thân.
Tăng tổn hại nhị tướng vốn là Quỷ Vương thời dương gian, có thể trấn áp cả một vùng sông nước.
Nhưng trên người cặp nam nữ này, lại thấp thoáng khí tức của loài rồng.
Dù long khí đã suy tàn, nhưng vẫn chân thật tồn tại.
Long khí—thứ mà người bình thường dù chỉ cầu được một tia đã cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng lập bàn cúng bái tổ tiên.
Còn đối với hai người này, tổ tiên bọn họ thờ phụng—chính là Long Vương.
Ngoài một nam một nữ kia ra, Lâm Phúc An mơ hồ cảm nhận được rằng trên tầng ba của tòa nhà còn có một luồng long khí mạnh mẽ hơn hẳn.
Mạnh đến mức dù hắn không ngước mắt nhìn lên, nhưng uy áp và khí tượng kia vẫn như có như không đè ép tầm mắt hắn.
Hắn không dám ngẩng đầu.
Trong lòng có một cảm giác rất rõ ràng—nếu hắn thực sự cả gan nhìn lên, vậy thì không chỉ hôm nay, mà cả ngày mai, ngày kia, thậm chí cả đời này cũng đừng mong có thể rời đi nguyên vẹn.
Vận khí tốt thì may ra, nếu không, có khi hắn sẽ biến thành một sợi dây mướp mới treo trên cổng trường cũng nên.
“Thủ vệ.”
“Sư phụ.”
Dù đã ra đến cổng trường, giọng nói của hai người vẫn hạ thấp đến mức gần như thì thầm.
Bởi vì bọn họ đến đây không mời mà tới, hơn nữa còn mang theo uy thế, chiểu theo quy củ giang hồ mà nói, chính là đang “chọn tràng”.
Mà đã ra tay trước một lần, thì người ta xem như ngươi đã sẵn sàng gánh vác toàn bộ hậu quả, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Lúc trước Lưu Đình buộc tóc, Tần Lực cuộn ngón tay siết lại, ý tứ đã quá rõ ràng—chuẩn bị động thủ.
Không còn cách nào khác, đối phương đã chủ động tìm đến tận cửa, làm “tiểu môn tiểu hộ”—cô nhi quả mẫu, có thể làm gì ngoài việc liều mạng một phen?
Thật ra, trải nghiệm này đối với hai người bọn họ cũng là lần đầu tiên.
Long Vương Tần và Long Vương Liễu đã không còn nữa, lão thái thái cũng lười bước chân ra cửa, tránh khỏi việc từ ánh mắt cung kính của người khác lại cảm thấy oán giận trong lòng.
Nhưng dù côn trùng trăm chân có chết cũng vẫn giãy giụa, trong đại sảnh dù không có bài vị linh vị, nhưng vẫn còn một vị lão thái thái thỉnh thoảng nói chuyện với bọn họ.
Vài chục năm nay, thật sự chưa từng có ai dám ngang nhiên xông tới tận cửa.
Sau khi sư đồ hai người xưng hô với nhau, khóe mắt lướt nhanh bốn phía quan sát.
Sau đó, không ai nói gì thêm, vẫn ăn ý tiếp tục bước đi, tiến vào phòng y tế, rồi vào phòng bệnh.
Một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải giường của Lâm Thư Hữu.
Tối qua, giữa đêm khuya, tiểu tử này vì tức giận mà trốn khỏi nhà.
Khi mệnh văn ứng lên, người trong nhà còn tưởng rằng hắn cuối cùng cũng hồi tâm chuyển ý, nghĩ thông suốt.
Ai ngờ ngay khoảnh khắc văn ứng xuất hiện, hắn đã suýt mất mạng.
Cả nhà nháo nhào hoảng loạn, lập tức bày bàn tế, thiết lập sinh tử bàn, mời âm dương sư bói toán, tốn không biết bao nhiêu công sức mới có thể kéo hắn trở lại.
Thông thường, những bố trí này đều là việc quan gác miếu cần chuẩn bị sẵn để đề phòng vạn nhất khi gặp phải tà ma.
Biết tin lão út trong nhà xảy ra chuyện, trong miếu lập tức mở cuộc họp thương nghị, sau đó quyết định để Lâm Phúc An và Trần Thủ Môn đặt chuyến bay sớm nhất đến Kim Lăng.
Khi đó, ai cũng nghĩ rằng với sự có mặt của hai người bọn họ, dù có gặp chuyện lớn đến đâu cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Cả hai cũng tin chắc như vậy.
Nhưng không ai ngờ tới tình huống lại thành ra như bây giờ—đứng trước cửa nhà người ta, không những không dám vào, mà ngay cả dừng chân cũng không dám.
Lão gia tử thần sắc u ám, không hẳn là phẫn nộ, cũng không thể nói là khuất nhục, chỉ là cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mà khốn nạn nhất chính là, cơn tức này… thật sự không có cách nào phát ra được.
Cũng không thể túm lấy đứa cháu trai này mà giáng cho mấy quyền để hả giận được.
Chớ nói đến chuyện cháu hắn vừa bị thương, thân thể còn chưa hồi phục, sợ rằng chỉ cần vài quyền là đủ đập cho nó tan tành.
Nhưng cho dù thật sự muốn đánh, cũng không phải cứ muốn là được.
Chính xác hơn, đây không phải chuyện có thể giải quyết bằng cách đánh mấy trận là xong.
Truyền thừa của quan gác cổng không nhất thiết chỉ truyền cho người trong cùng một gia tộc, mà còn dựa vào hệ thống miếu thờ.
Ví dụ như con trai của Lâm Phúc An, dù là người nhà nhưng trong thế hệ của hắn vẫn không được sắp xếp làm người kế vị, mà vị trí đó lại rơi vào tay đồ đệ hắn—Trần Thủ Môn.
Nếu chỉ là chuyện trong nhà, lão gia tử đánh cháu một trận, đóng cửa lại coi như làm bộ làm dáng một phen rồi thôi.
Nhưng nếu liên lụy đến cả một ngôi miếu, mà hắn vẫn cứ nghĩ đơn giản như vậy, thì lại quá mức ấu trĩ.
Bởi vì chỉ cần sơ suất một chút, cả ngôi miếu này có khi bị chính đứa cháu trai nhà hắn liên lụy đến mức tập thể xuống mồ.
Lâm Phúc An hiểu rõ chuyện này hơn đồ đệ Trần Thủ Môn rất nhiều.
Từ xưa đến nay, người của Long Vương gia trên sông vốn đã không nhiều.
Bởi vì để có danh phận đi sông, từng thế hệ phải lấy máu thịt mà chém giết, tự nhiên dẫn đến sự khan hiếm.
Nhưng phong cách hành xử của Long Vương gia lại vô cùng thống nhất—họ có thể không thèm để ý đến những nhánh sông nhỏ hay những vùng hồ lặng sóng.
Nhưng nếu có con sông hay cái hồ nào dám nổi bão, dậy sóng, làm loạn, mà họ không ra tay trấn áp, thì thật sự không còn gì để nói.
Nếu không ra mặt, e rằng ngoại nhân còn tưởng rằng Long Vương gia đã hết thời.
Trong thời kỳ hoàng kim, Long Vương gia nổi danh nhất chính là hai chi Tần gia và Liễu gia.
Bởi vì vốn dĩ, trong nội bộ Long Vương gia đã có mối thù truyền kiếp.
Mỗi thế hệ đi sông, nếu không phải ta trấn áp ngươi, thì cũng là ngươi trấn sát ta.
Nếu đặt bài vị của hai nhà cạnh nhau, có khi còn có thể lần ra mối thù hằn qua từng đời:
“Tằng tổ phụ ngươi giết tằng tổ phụ ta.”
“Tổ phụ ta giết tổ phụ ngươi.”
“Cha ngươi giết cha ta.”
Nhưng không ai ngờ rằng, dưới mối quan hệ huyết cừu phức tạp ấy, Long Vương Tần và Long Vương Liễu lại có thể kết thành phu thê.
Năm đó, ngày cưới của bọn họ làm chấn động toàn bộ giang hồ.
Ai cũng nghĩ rằng từ nay về sau, giang hồ sẽ đổi thành hai họ.
Chỉ tiếc rằng, về sau cả hai gia tộc đều đột ngột gián đoạn, khiến cho khí tượng này không thể tiếp tục kéo dài.
Nhưng ngay cả khi suy tàn, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo.
Chỉ cần nhìn hai sư đồ bọn họ tận mắt chứng kiến vừa rồi, thậm chí chẳng cần vị kia trên lầu ba ra tay, chỉ cần hai người trong viện kia xuất thủ, ngay cả khi bọn họ liều mạng gọi viện trợ từ miếu, e rằng cũng khó mà bảo toàn.
Thậm chí, chỉ cần một người trong số đó ra tay là đủ.
Không phải Lâm Phúc An sợ.
Người có thể làm quan gác cổng, trong bản chất tuyệt đối không thể là kẻ nhát gan.
Nếu thật sự đến thời khắc miếu bị phá, người vong mạng, thì cùng lắm là liều chết đánh một trận mà thôi.
Nhưng người trong nhà thì hiểu rõ nhà mình.
Nếu đối diện với những kẻ tà ma thích ẩn mình trong bóng tối, âm thầm làm hại nhân gian, thì quan gác cổng hoàn toàn có thể đơn đấu hoặc bày trận chém giết.
Nhưng giang hồ tranh đấu thì lại khác.
Nhất là đối mặt với những kẻ chỉ thuần túy dựa vào thực lực bản thân như thế này, nhược điểm của miếu nhà bọn họ sẽ bị phóng đại đến vô hạn.
Đặc biệt là với “Tần thị Quan Giao pháp” của Long Vương Tần, điều đáng sợ nhất chính là có thể dùng khí thế bản thân để cuốn theo long khí, sinh sôi không ngừng.
Bảo một người có thể đơn độc chống lại thiên quân vạn mã, thì đúng là nói quá.
Nhưng bảo một người có thể đánh liên tục mấy ngày mấy đêm… thì cũng không hẳn là chuyện hiếm thấy.
Chỉ cần y bước tới cổng miếu nhà bọn họ, đặt một chân lên ngưỡng cửa, thì làm sao?
Ngươi có lên đồng không?
Chờ ngươi lên đồng, y liền rời đi.
Chờ ngươi tỉnh lại, quan tướng quân ngự giá rời đi, y lại quay về.
Quan gác cổng bình thường chỉ cần lên đồng một lần đã phải nghỉ ngơi mấy tháng.
Trong một năm, hội chùa cũng chỉ có vài dịp, nên như vậy là quá đủ.
Quan gác cổng thâm niên, lên đồng một lần thì cũng phải nghỉ ngơi nửa tháng.
Còn miếu nhà bọn họ, vì truyền thừa lâu đời, nên miễn cưỡng có thể duy trì trạng thái lên đồng mỗi ngày một lần.
Hồi còn nhỏ, A Bạn từng có lần tham gia lễ cúng, một ngày lên đồng hai lần, suýt chút nữa thì ngất đi không cứu nổi.
Nhưng cũng chính nhờ đó mà được cả miếu coi như thiên tài hiếm có.
Dù vậy, mỗi lần lên đồng cũng không thể kéo dài.
Dù có cắm ba nén hương hỏi đường để kéo dài thời gian, thì khi hương cháy hết, quan tướng quân cũng sẽ rời đi.
Từ trước đến nay, không biết bao nhiêu quan gác cổng không phải chết vì thực lực không đủ, mà là vì thời gian lên đồng không đủ dài—quan tướng quân rời đi, chỉ để lại một người bình thường suy yếu, bị tà ma giết chết.
Cho nên, nếu đối phương chỉ cần phái một người, mà nhà bọn họ không thể bày trận vây giết trong một lần dứt điểm, thì sẽ rơi vào thế bị động hoàn toàn.
Đến lúc đó, đối phương có thể dễ dàng dùng chiến thuật “thả diều” mà đùa bỡn bọn họ đến chết.
Sau đó, hắn có thể hành hạ cả ngôi miếu của ngươi đến chết.
Mà khi ngươi đã bị vắt kiệt, cả một tòa miếu đổ nát, đối phương có lẽ vẫn chẳng hề tổn thương dù chỉ một chút.
Bởi vì y chỉ cần nhắm vào những kẻ không có năng lực chống trả mà ra tay.
Những gia tộc giang hồ thông thường không có loại cường nhân này.
Nhưng Long Vương gia thì có.
Trong tình huống khác, nếu đối thủ là một thế lực nào đó, các miếu có thể liên kết với nhau để cùng chống lại, nhưng nếu trêu vào Long Vương gia… chưa chắc đã có ai dám kết minh với ngươi.
Lâm Phúc An mở miệng:
“Nếu Long Vương gia thực sự ra tay, có lẽ cũng không phải chuyện gì không thể.”
Trần Thủ Môn lạnh giọng:
“Nhưng trưởng bối Long Vương gia lại ra tay với tiểu bối nhà ta làm gì?
Nếu đã có động thủ, thì cũng hẳn là vãn bối của Long Vương gia.”
Lâm Phúc An trầm ngâm:
“Nhưng Tần gia và Liễu gia nhân khẩu thưa thớt, lớp trẻ e rằng không nhiều.
Nếu có người ra mặt, vậy hẳn là dòng chính của Long Vương gia.”
Trần Thủ Môn siết chặt nắm tay:
“Vậy thì A Bạn chính là bị dòng chính của Long Vương gia nhắm tới rồi.”
“Dòng chính” ở đây không phải chỉ huyết thống, mà là mức độ coi trọng trong truyền thừa và địa vị.
Nếu là trước kia, nói đến Long Vương, dù không dám chọc vào nhưng trong lòng vẫn biết rõ—Long Vương gia cơ nghiệp lớn, nhân khẩu đông đúc, ngươi có cúi đầu bái lạy cũng chưa chắc gặp được dòng chính.
Trong đó còn không biết bao nhiêu tầng bậc, bao nhiêu quy tắc.
Còn chân chính dòng chính… đó mới là tồn tại đáng sợ.
Tài nguyên gia tộc, giáo dục, truyền thừa—tất cả đều dồn lên người đó.
Nếu ngày sau đi sông thành công, thì chính là siêu thoát khỏi thế gian.
Với tình trạng hiện tại của Tần gia và Liễu gia, nếu thực sự còn có một vãn bối dòng chính, vậy kẻ đó chắc chắn được nuôi dưỡng bằng mọi giá, sủng ái đến cực điểm, được dồn vào người lượng tài nguyên có thể chất thành núi.
Thậm chí, dù người đó không xuống sông, chỉ cần ăn không ngồi rồi cũng có thể tạo thành một thế lực riêng.
Bởi vì Tần gia và Liễu gia… vẫn còn một tầng bảo hộ khác.
Suy nghĩ đến đây, sư đồ hai người lặng lẽ gật đầu.
Tâm trạng vốn đang căng thẳng, giờ tạm thời thư giãn một chút.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cả hai lại lập tức nghĩ đến một vấn đề khác.
Nếu đây chỉ là chuyện giữa vãn bối Long Vương gia và A Bạn, vậy thì sự xuất hiện của bọn họ tính là gì?
Ban đầu chỉ là mâu thuẫn giữa hai đứa trẻ, dù có cãi nhau, xô xát, thậm chí có chút toan tính, nhưng cùng lắm cũng chỉ là trò đùa giữa đám hậu bối.
Dù có xảy ra án mạng, ngươi cũng không thể chỉ tay ép người khác nhận tội được.
Năm đó, Hán Cảnh Đế khi còn nhỏ từng vô tình dùng quân cờ đập chết con trai một phiên vương, thế rồi sao?
Huống hồ, bây giờ ngay cả mạng người cũng chưa mất, đối phương vẫn đang nằm trên giường bệnh chờ được điều trị.
Thế nhưng hai người bọn họ lại hớt hải chạy tới, lo lắng đến mức này.
Không chỉ tới, mà còn tỏ thái độ, đường đường chính chính xông thẳng đến cửa nhà người ta.
Nếu ban đầu đưa bái thiếp, thì dù người ta có không gặp, ít nhất vẫn coi như giữ tròn cấp bậc lễ nghĩa.
Nếu đối phương chịu gặp, bọn họ cũng không thể ngay lập tức vặn hỏi về chuyện của đám tiểu bối, mà phải hỏi han trước, chào hỏi lễ phép rồi mới tính tiếp.
Tất nhiên, bước này đã vô cùng nguy hiểm, vì phản ứng của đối phương có thể là: Ngươi không phục?
Ngươi dám đến tận cửa gây áp lực với ta?
Cho nên, lựa chọn khôn ngoan hơn chính là: Dù con ta bị thương nặng nằm liệt giường, nhưng ta vẫn phải tự mình đến nhận lỗi, hạ thấp tư thái đến mức thấp nhất.
Còn con đường mà bọn họ đã đi hôm nay lại là: Ngươi đánh người nhà ta, nhà ta phái lão nhân ra mặt.
Nếu vậy, ngươi cũng có thể phái lão nhân ra.
Kết quả, họ đã thành công biến mâu thuẫn giữa hậu bối thành tranh chấp giữa hai thế lực.
Trần Thủ Môn u ám nói:
“A Bạn và vãn bối Long Vương gia có khi nào vốn không có thù hằn gì?”
Lâm Phúc An cảm thấy ngực như bị một tảng đá đè nặng, giống như có một ngụm huyết nghẹn ngay cổ họng, muốn phun mà lại nuốt xuống.
Ban đầu có lẽ thật sự không có thù.
Nhưng vì bọn họ đến đây, mà mối thù đã hình thành.
Trần Thủ Môn lại buồn bã nói tiếp:
“A Bạn còn bảo chúng ta trở về chuẩn bị gia phả, mở thêm một tờ cho hắn.
Có phải là ý muốn nói, A Bạn đã cùng vị kia của Long Vương gia thiết lập mối quan hệ?”
Lâm Phúc An cảm giác như đồ đệ mình vừa cầm dao, hung hăng đâm thẳng vào tim hắn.
Trần Thủ Môn tiếp tục:
“Nếu cả hai lần A Bạn bị thương đều có liên quan đến vị kia của Long Vương gia, vậy dù đối phương có sắt đá thế nào, e rằng cũng đã động tâm.
Dù hắn không động tâm… thì những kẻ xung quanh hắn cũng đã động rồi.”
Ánh mắt Trần Thủ Môn dừng lại trên chậu rửa mặt ở đầu giường, nhìn đống quần áo và đồ vệ sinh cá nhân ngâm trong nước.
Người kia mang đồ đến, sau đó còn thẳng thừng tiến vào Long Vương gia, nhiệt tình chào hỏi một cách tùy ý như chẳng có gì quan trọng.
“Người đó hẳn là đã bái Long Vương rồi.”
Trần Thủ Môn chỉ vào bụng Lâm Thư Hữu, trầm giọng nói:
“Khi chúng ta đến đây giúp A Bạn trị thương, phát hiện bản mệnh văn của hắn không phải bị bổ sung, mà là được mượn từ nơi khác, từng nét vẽ đều ngay ngắn, hoàn toàn tuân theo quy tắc.”
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
“Trong toàn bộ miếu, người có thể vẽ bản mệnh văn chỉ có sư phụ ngài.
Ta thì vẫn chưa nắm vững hoàn toàn, còn A Bạn chắc chắn là không làm được.
Càng đừng nói đến loại thủ đoạn mượn nguyên hình để bổ sung hình dạng…
Sư phụ, ngài có làm được không?”
Mặt Lâm Phúc An nghẹn đỏ bừng.
Làm được?
Làm cái quỷ gì chứ!
Đây là trận pháp!
Trận pháp một khi đã hư hại, phải lau đi rồi vẽ lại từ đầu.
Có ai thấy một trận pháp bị phá mà còn có thể lấy tạm vài cây cột từ nơi khác, cắm lại rồi dùng tiếp không?
Trần Thủ Môn vừa định lên tiếng thì Lâm Phúc An không nhịn được nữa, từ cổ họng bật ra một tiếng gầm nhẹ:
“Ngươi còn dùng cái giọng đó nói chuyện, ta sẽ thanh lý môn hộ ngay lập tức!”
Trần Thủ Môn giơ hai tay che mặt, cúi đầu xuống.
Lâm Phúc An nhìn hắn, cơn giận bốc lên lại nghẹn ngang cổ, chỉ có thể tức tối nói:
“Ngươi là một nam nhân trưởng thành, làm cái tư thế đó làm gì?
Thật là…”
Đúng lúc này, Lâm Thư Hữu mơ màng tỉnh lại, mở mắt ra.
Lâm Phúc An lập tức đưa tay lên che mặt, cúi đầu thật thấp.
Không khác…
Vẫn là không có mặt mũi gặp người.
“Gia gia, sư phụ…”
Lâm Thư Hữu ngủ một giấc rất sâu, nhờ có sư phụ và gia gia điều trị nên thân thể đã dễ chịu hơn.
Nhưng hắn vẫn nhớ rõ trước khi hôn mê, cả hai người đều không tin rằng hắn thực sự đạt được một cơ duyên lớn.
“Ta thật sự đã gặp đại cơ duyên!”
Lâm Phúc An và Trần Thủ Môn liếc nhau, không ai muốn nói chuyện.
Lẽ nào phải bảo:
Hài tử ngoan, ngươi căn bản không có cơ duyên gì cả.
Chúng ta đến đây chẳng những không giúp được gì, mà còn thay ngươi kết thêm một món thù?
Lâm Thư Hữu nắm chặt tay, kích động nói:
“Sư phụ, gia gia, tin tưởng ta!
Thứ đó rất hữu dụng cho quan gác cổng chúng ta, là thứ chúng ta cần nhất!
Chờ ta có được nó, gia gia có thể chia sẻ nó cho các miếu khác, để tất cả quan gác cổng đều có thể dễ dàng trừ ma vệ đạo hơn!”
Hắn dừng một chút, chớp chớp mắt nhìn Lâm Phúc An:
“Gia gia?”
Lâm Phúc An sắc mặt cứng đờ, nhưng Lâm Thư Hữu lại tưởng rằng gia gia vui mừng, nên càng cao hứng hơn.
Hắn nhớ lại những lời Thụ Đàm Văn Bân từng nói, khiến kẻ vốn ngay thẳng trầm lặng như hắn cũng bắt đầu học cách nịnh nọt:
“Gia gia, không phải ngài vẫn muốn làm hội trưởng của Miếu Thủ Hội sao?
Có nó trong tay, ngài nhất định có thể lên làm!
Chẳng phải rất tốt sao?”
Lâm Phúc An nặn ra một nụ cười méo mó, nắm chặt tay Lâm Thư Hữu:
“Hảo hài tử, chuyện Miếu Thủ Hội hội trưởng, gia gia không phải không thể làm…”
Chỉ là, hiện tại ngay cả chuyện miếu nhà mình có giữ được hay không còn chưa chắc chắn.
Trần Thủ Môn dùng sức xoa mặt, thở dài:
“A Bạn, sư phụ có chuyện muốn nói với ngươi…”
Lâm Phúc An bỗng nhiên đứng dậy, cắt ngang:
“A Bạn vừa mới tỉnh, để hắn ngủ thêm một lát.
Chúng ta ra ngoài trước.”
Trần Thủ Môn không còn cách nào khác, chỉ đành theo sư phụ đi ra hành lang bên ngoài phòng bệnh.
Hắn vừa ra khỏi cửa liền hỏi:
“Sư phụ, không nói thật sao?”
“Không thể nói.
Chúng ta đã sai một bước, không thể tiếp tục sai nữa.”
“Vậy bây giờ chúng ta về miếu?”
“Không thể cứ thế mà về, phải có lời giải thích.
Nếu cứ rời đi như vậy, sự việc sẽ không chấm dứt.
Kim Lăng không kết thúc, chẳng khác nào ép người ta phải đuổi theo đến tận quê nhà mà kết thúc.”
“Vậy chúng ta gửi bái thiếp?”
“Không thể.”
Lâm Phúc An thở dài, trầm giọng nói:
“Dù chúng ta đã tỏ ra kiêu ngạo trước, sau đó lại cung kính, nhưng nếu lúc này còn đường hoàng gửi bái thiếp, chẳng khác nào nói thẳng với người ta:
Nếu không phải vì nể mặt Long Vương gia, hôm nay chúng ta đến là để chọn người đấu một trận, thậm chí là phá luôn cửa nhà các ngươi!”
Trần Thủ Môn cau mày:
“Vậy chúng ta…”
“Chờ.”
Lâm Phúc An ngẩng đầu nhìn về phía xa, giọng điệu đầy bất đắc dĩ:
“Chỉ có thể chờ người ta lên tiếng.”
Lúc này, Phạm Thụ Lâm—vị bác sĩ vừa về nhà ngủ một giấc—đã quay lại làm việc.
Không chỉ mang theo tinh thần sảng khoái, mà còn xách theo một túi quýt cùng một hộp bánh gạo ngọt do mẹ hắn tự tay làm.
Khi đi ngang qua, Phạm Thụ Lâm liếc nhìn chỗ hai người kia vừa đứng lúc trước, rồi thản nhiên bước vào phòng bệnh.
“A, Bân Bân không có ở đây à?”
Hắn tiện tay đặt túi đồ lên tủ đầu giường.
“Phạm ca, Bân Bân ca không có ở đây, nhưng chắc là anh ấy vừa mới ghé qua, có mang đồ đến cho tôi.”
Lâm Thư Hữu biết, lần trước chính vị bác sĩ trẻ này đã thực hiện ca phẫu thuật cho mình, lần này chắc cũng không khác.
“Ha ha, xem ra đại ca của ngươi đối với ngươi không tệ, còn mang nhiều đồ ăn thế này.”
Phạm Thụ Lâm cầm lấy một chai sữa bò, vặn nắp ra, uống một ngụm.
Hương vị của nó nồng đậm như cái phong bì đỏ tối hôm qua hắn nhận được.
“Là tôi khiến đại ca lo lắng rồi.”
“Cũng không hẳn, nhưng ta thật sự nhìn không ra.
Người đó cho ta cảm giác giống như một lão tiền bối trong trường học.”
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
“Nói thế nào nhỉ, trên người hắn có chút gì đó giống như đã nhìn thấu sinh tử.
Không chừng ngày nào đó hắn chết thật, còn có thể từ trong quan tài ngồi dậy, vui vẻ tự mình thổi kèn nữa kìa.”
Cảm giác này khiến Phạm Thụ Lâm thấy quỷ dị.
Đối phương chỉ là một sinh viên đại học năm nhất, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mà có thể trở thành như vậy?
Nhưng thú vị là, dù đã nhiều lần bị hắn chèn ép, hắn lại không hề ghét người này, mà ngược lại còn sinh ra chút thiện cảm.
Thiện cảm này không đến từ phong bì đỏ.
Bởi vì nếu thực sự hắn để mặc bệnh nhân chết ở đây, thì cả sự nghiệp và cuộc đời của hắn cũng sẽ bị hủy hoại theo.
“Đến đây, ta kiểm tra một chút.”
“Được rồi, Phạm ca.”
Sau khi kiểm tra xong, Phạm Thụ Lâm đột nhiên ngây người:
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
“Trời ạ, hồi phục tốt như vậy sao?”
Khoảnh khắc này, trong đầu hắn không khỏi vang lên những lời tự lẩm bẩm tối qua của Đàm Văn Bân:
Chẳng lẽ…
Ta thật sự là Biển Thước tái sinh, Hoa Đà tại thế?
…
Hai đóa hoa nở, mỗi bên một nhánh.
Hai người tới với khí thế ngút trời, lại lặng lẽ như thủy ngân lan chảy mà rời đi.
Tần thúc vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ cười cười, nhưng vẫn chưa vội vén tay áo xuống.
Hắn đang đợi lão thái thái trong phòng ra chỉ thị.
Ngược lại, Lưu di thì có phần không vui.
Những ngày này, tâm trạng nàng không hề dễ chịu, rất cần một trận đánh để phát tiết.
Nhưng ai mà ngờ, nàng vừa mới buộc tóc xong, đối phương đã bỏ đi mất.
Dù vậy, nàng cũng không vội buông tóc ra.
Ai biết được lão thái thái có thể không gọi A Lực mà gọi nàng hay không?
Trước đây, Lý Truy Viễn cũng là trong lúc bị Lưu di cắt tóc mà biết đến sự tồn tại của quan gác cổng.
Điều đó chứng tỏ Lưu di rất quen thuộc với hệ thống này.
Dưới góc nhìn của nàng, nếu lão thái thái bảo A Lực ra tay, thì hắn có lẽ sẽ thong thả mà chơi trò thả diều với đối phương.
Nhưng nếu đến lượt nàng… vậy thì càng đơn giản hơn rồi.
Dù có là Âm Thần lợi hại đến đâu, cũng chưa từng nghe nói có thể chữa bệnh giải độc.
Coi như có thật, nhưng từng người một lên đồng mời xuống, e rằng còn không kịp xếp hàng đăng ký.
…
Đàm Văn Bân sờ đầu, rốt cuộc cũng nhận ra một chuyện.
Hỏng rồi.
Chính hắn đã dẫn hoàng quân vào thôn.
“Tiểu Viễn ca…”
“Lên đi, nãi nãi còn đang chờ ngươi lên lớp.”
“Ai, được rồi.”
…
Bữa cơm trưa hôm nay vẫn là món đậu que xào, do Tần thúc nấu.
Lưu di hiện tại không phải tạm thời mất vị giác, mà là vị giác trở nên rối loạn.
Điều đó có nghĩa là… nàng có thể cảm thấy cho nửa bát muối vào canh sẽ ngon hơn.
Bữa cơm đạm bạc lại càng làm lão thái thái ngồi trên ghế như ngồi trên chông, cảm thấy giờ này bà lẽ ra nên đỉnh trên đầu trời, nhưng lại không làm được, khiến bà càng cảm thấy bản thân vô dụng.
Lý Truy Viễn đi đến bên cạnh Tần thúc, thấp giọng nói:
“Thúc, hai người kia là chạy ta.”
Chỉ cần nhìn tư thế hành lễ của bọn họ, giống như dáng vẻ của Lữ Trường An khi bước qua miếu gặp tướng quân, cũng có thể đoán được họ là vớt thi nhân.
Hơn nữa, phong thái di chuyển của hai người này, cứ ba bước lại tán ra một cái bóng, rõ ràng là có điểm khác thường.
Đương nhiên, dù không nhìn bộ pháp, chỉ cần liếc qua cũng thấy trên đỉnh đầu họ có một tầng hương nến lờ mờ—đây là dấu hiệu của người đã lên kê, hoặc ít nhất là đã sẵn sàng để lên kê bất cứ lúc nào.
Tần thúc nhìn Lý Truy Viễn, mỉm cười nói:
“Ta biết.”
“Thúc, nhưng ta đã qua sông rồi.”
“Ta thì chưa.”
“Vậy vừa nãy ngươi và Lưu di…”
Lý Truy Viễn hiểu rõ, vừa rồi hai người đó thật sự đã chuẩn bị động thủ.
Theo lý mà nói, nếu hắn đã đi sông, những phiền phức hắn gây ra sẽ do chính hắn gánh chịu.
Nếu người trong nhà ra tay thay hắn, vậy họ sẽ phải chịu nhân quả phản phệ.
Chắc chắn Tần thúc và Lưu di đều hiểu điều này.
Thực tế, ngay từ khi hai người bọn họ lần lượt dạy bảo Nhuận Sinh và Âm Manh, họ đã bắt đầu gánh chịu phản phệ rồi.
Nhưng hắn thì khác, hắn đã nắm rõ quy luật của việc đi sông.
Làn sóng nhân quả thứ nhất đã kết thúc, mà đợt thứ hai vẫn chưa đến.
Điều đó có nghĩa là, hai kẻ vừa mới đến không phải do nước sông đẩy tới.
Nói cách khác, họ không phải là đối thủ đã định sẵn của hắn trên con đường nhân quả.
Điều này đồng nghĩa với một khả năng—hắn hoàn toàn có thể nhờ Tần thúc và Lưu di ra tay, triệt hạ hai kẻ này ngay tại chỗ.
Dĩ nhiên, điều này Tần thúc và Lưu di không biết.
Tần thúc chỉ đơn giản nói:
“Ngươi là hài tử trong nhà.”
Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục:
“Người khác đã tìm đến tận cửa, nếu thật sự dám đẩy cổng vào, vậy thì chỉ có thể đánh chết.
Không còn lựa chọn thứ hai.
Chuyện này chẳng liên quan gì đến việc ngươi có đi sông hay không.”
Lý Truy Viễn nghe xong, cười cười.
Nhưng trong lòng lại sáng tỏ—có lẽ hắn cần đi tìm Liễu nãi nãi để báo cáo tình hình.
Vì nhìn dáng vẻ của Tần thúc, rõ ràng hắn thực sự sẵn sàng liều mạng, thậm chí không tiếc gánh chịu phản phệ, để giúp hắn giết sạch những kẻ ngáng đường.
Không chỉ vì hắn, mà còn vì bù đắp những tiếc nuối thời trẻ.
Đáng tiếc, tất cả những gì hắn biết về đi sông, những điều hắn tổng kết được để viết thành sách, hiện tại chỉ có thể chia sẻ với đội ngũ của mình, không thể nói tỉ mỉ với Tần thúc hay Lưu di.
Nếu không, họ cũng sẽ bị liên lụy.
Nhưng A Lê thì khác.
A Lê là người hắn có thể nói, bởi vì giữa hắn và A Lê không có bí mật.
Thứ nhất, A Lê sẽ không tiết lộ những chuyện này ra ngoài.
Thứ hai, quan hệ giữa hắn và A Lê vốn dĩ đã gắn chặt với nhau từ khi hắn đứng ngoài cổng nhà nàng, bị đánh đến mức không còn đường lui.
Con sông này, vốn dĩ là con đường mà hắn và A Lê đã nắm tay nhau bước đi.
Trên danh nghĩa, Nhuận Sinh có thể là người gia nhập đội ngũ sớm nhất.
Nhưng về bản chất, A Lê mới là người đã đi cùng hắn từ đầu.
Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Lý Truy Viễn.
Nếu như những người khác đọc sách của hắn mà bị liên lụy, vậy thì khi hắn ngồi trên sân thượng nhà Thái gia đọc cuốn sách của Ngụy Chính Đạo… chẳng phải cũng có nghĩa là hắn đã bắt đầu bị liên lụy rồi sao?
Lại nghĩ đến cuốn tà thư trong phòng mình, bị bao bọc bởi từng lớp từng lớp giấy vàng, rồi so sánh với những gì mình viết ra…
Cái thứ như ngươi, cũng xứng được gọi là “tà” sao?
…
Liễu Ngọc Mai vốn đang ngồi trên lầu uống trà.
Khi hai người kia xuất hiện, ánh mắt bà thoáng sầm xuống.
Bà đã già rồi, nhưng điều khiến bà khó chịu nhất chính là khi có kẻ không còn kính sợ tấm bảng hiệu của Long Vương gia.
Nhưng cũng tốt thôi.
Lại có kẻ dám tìm đến tận cửa rồi.
Lửa giận trong lòng bà bị châm lên.
Bà thậm chí đã nghĩ kỹ, sau khi giải quyết hai kẻ này, sẽ thuận tiện lần theo manh mối, xử lý luôn những kẻ đứng sau lưng họ.
Con hổ này đã ngủ yên quá lâu, nếu không mạnh tay dạy dỗ những kẻ dám khiêu khích trước tiên, vậy sớm muộn gì cũng sẽ có một bầy kền kền đến rỉa xác, khiến bà phiền lòng không dứt.
Thế nhưng…
Hai kẻ kia lại lặng lẽ rời đi, cứ như chỉ đang tản bộ ngang qua, chứ không hề có ý định xông vào.
Nhìn cảnh tượng đó, Liễu Ngọc Mai không nhịn được bật cười.
Lửa giận trong lòng cũng dần tan biến.
Thậm chí, bà còn cảm thấy có chút thú vị.
Suy cho cùng, chuyện này cũng giống như việc bà từng dặn Tần thúc không trồng hoa trong nội viện, mà chỉ trồng rau củ và cây ăn quả.
Bởi vì Tiểu Viễn đã nhập môn, lại còn có quan hệ với việc đi sông, nên trong lòng bà an tâm hơn, cũng dễ dàng khoan dung hơn, không còn nhạy cảm như trước.
Thế đạo này từ xưa đến nay vốn như vậy, sinh tử của rất nhiều người chỉ phụ thuộc vào một ý niệm trong đầu của vài kẻ nhất định.
…
Đàm Văn Bân đi lên lầu.
Trước khi bước vào phòng, hắn đã chuẩn bị sẵn cảm xúc để diễn một màn kịch trước mặt lão thái thái.
Vừa vào cửa, hắn liền bắt đầu than khóc:
“Lão thái thái, ngài nhất định phải làm chủ cho ta!
Ta chỉ đang đi dạo yên lành, lại bị người ta vụng trộm theo dõi!
Không phải bọn họ có ý đồ muốn làm gì ta đấy chứ?”
Một người là hồ ly ngàn năm.
Một người khác thì đang cố tình dính lông hồ ly lên người mình.
Trong nhà này, có lẽ chỉ có Tiểu Viễn mới có thể đấu với lão thái thái được vài chiêu.
Liễu Ngọc Mai đặt chén trà xuống, nhàn nhạt nói:
“Được rồi, được rồi.
Ngươi muốn cầu tình cho người nhà bọn họ thì cứ nói thẳng.
Không cần vòng vo, rườm rà như vậy.”
“Hắc hắc hắc…”
Đàm Văn Bân nhanh chóng đổi sắc mặt, bắt đầu rót trà.
Kỹ thuật này là do hắn học từ Tiểu Viễn trong phòng ngủ, hắn vẫn nhớ rõ từng bước một.
Liễu Ngọc Mai khoát tay:
“Không uống trà.
Cho ta ít rượu gạo đi, dạo này ta ngủ không ngon, uống một chút cho dễ chịu.”
“Thành!”
Đàm Văn Bân lấy một bình rượu gạo ra, vừa rót rượu vừa bắt đầu đổi giọng than thở:
“Thật ra cũng không hẳn là muốn cầu tình, mà là tại ta chưa làm tốt việc của mình.”
“Oh?”
“Ta đã quản lý tốt chuyện bên tiểu nhân rồi, không ngờ lão có thể ra tay nhanh đến vậy, là ta sơ suất.”
Nói trắng ra, chuyện này thực ra không thể trách Đàm Văn Bân.
Hắn đã khống chế tốt Lâm Thư Hữu, hơn nữa, Lâm Thư Hữu còn phối hợp rất ăn ý, gần như khóc lóc cầu xin Tiểu Viễn truyền bí pháp.
Nhưng sai lầm chính là ở chỗ…
Dù Lâm Thư Hữu bị phong tỏa miệng, không thể nói rõ chuyện đã xảy ra, nhưng hắn lại cứ nằm trên giường bệnh mà cười không ngừng, miệng thì hô lên những câu như:
“Đại hảo sự!”
“Đại cơ duyên!”
“Bữa cơm đoàn viên, ta ngồi chủ tọa!”
“Gia phả phải mở thêm một tờ!”
Cảnh tượng này, trong mắt bậc trưởng bối trong nhà, chẳng khác nào một đứa con bị người ta bán đi, nhưng vẫn còn giúp kẻ bán mình đếm tiền.
Liễu Ngọc Mai khẽ nhướng mày:
“Cụ thể là chuyện gì?”
“Được rồi…”
Đàm Văn Bân bắt đầu lựa lời giải thích.
Vì lo lắng thân thể lão thái thái không chịu nổi cơn tức giận, hắn không thể nói thẳng, chỉ có thể mượn những phép so sánh, vòng vo, tránh đâm trúng điểm mấu chốt.
Mệt mỏi quá, cuối cùng cũng kể xong chuyện.
Lão thái thái nghe xong cũng thấy mệt, bà suýt chút nữa đã muốn thẳng thắn mà nói:
“Không cần phải vòng vo nữa, ta tình nguyện phun ra một búng máu, còn hơn là mất công phí đầu óc nghĩ chuyện này!”
Nhưng đến khi nghe được phần cuối cùng, ánh mắt bà bỗng trừng lớn, chén trà trong tay rắc một tiếng, vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
“Thật là to gan!”
Đàm Văn Bân giật mình.
A?
Liễu Ngọc Mai thực sự tức giận, bởi vì bà cảm thấy mình bị chiếm lợi.
Phía bà, từ một năm trước đã dốc lòng bồi dưỡng tình cảm, còn để cháu gái ruột đi theo hắn, thậm chí còn đem truyền thừa của hai nhà gộp chung lại mà truyền dạy.
Để làm được điều đó, nhà bà đã bỏ ra bao nhiêu cái giá?
Còn bên kia thì sao?
Thế mà lại có kẻ muốn chiếm lấy bí pháp truyền thừa theo cách trắng trợn như vậy!
Cái này chẳng khác nào tượng Bồ Tát mà nhà bà tốn công ngày đêm hương khói thờ phụng, lại bị kẻ khác mời đi nơi khác xem bói!
Từ xưa đến nay, kẻ nào dám dòm ngó bí pháp nhà ta, thì đó chính là kết tử thù!
Liễu Ngọc Mai cúi đầu nhìn Đàm Văn Bân.
Bà biết hắn chưa chắc đã hiểu chuyện này.
Còn về phần Tiểu Viễn, hắn có hiểu hay không không quan trọng, bởi vì Tiểu Viễn vốn không quan tâm.
Nhưng nhà bà không phải là thiện đường, bà có thể không để ý, nhưng người ngoài há có tư cách nhúng tay?
Trước đây, nếu ai muốn cầu bí pháp, hoặc muốn mời truyền thừa của gia tộc bà, thì điều kiện tiên quyết là:
Một, phải nhập môn làm nô bộc, có thời hạn nhất định, đến khi mãn hạn mới được rời đi.
Hai, phải vì bà ra mặt tranh đấu, ít nhất phải chết mất nửa gia tộc thì may ra mới đổi được một chút truyền thừa.
Thế nhưng rất nhanh, Liễu Ngọc Mai nhận ra một điểm bất thường.
Nếu đây thực sự là một “thiên đại hảo sự”, vậy thì…
Hai kẻ kia tại sao lại đích thân đến tận cửa như vậy?
Dù sao thì Đàm Văn Bân cũng chỉ có trình độ văn ngữ đại học, không thể nào trích dẫn kinh điển lưu loát như Tiểu Viễn, có thể kể xong sự việc đã là không tệ rồi, đừng mong hắn còn có thể tạo dựng nhân vật đầy đặn.
Liễu Ngọc Mai hỏi:
“Tiểu tử kia, có phải hơi ngốc không?”
“Ừm?” Đàm Văn Bân gật gù, đáp:
“Không ngốc, nhưng hơi khù khờ.”
“A…”
Cuối cùng cũng hiểu rõ trước sau sự việc, Liễu Ngọc Mai lại lần nữa bị chọc cười.
Nhà này đúng là thú vị, hai lần khiến bà tức giận, lại cũng hai lần khiến bà phải bật cười.
“Ngươi nói với Tiểu Viễn, bí pháp…” Bà nói được một nửa thì dừng lại, sau đó lắc đầu, “Thôi, không cần nói.
Chuyện của Tiểu Viễn, tự hắn quyết định.”
“Ai, được rồi.”
“Còn nữa, chuyện này, ngươi đi xử lý một chút.
Bọn hắn vẫn còn ở đó, không dám đến đây, nhưng cũng không dám đi.”
“Được, lão thái thái cứ chỉ thị.”
“Ta không có gì để nói.”
Đàm Văn Bân cẩn thận quan sát sắc mặt bà, xác nhận rằng đây không phải là lời ẩn ý, mà thực sự là lão thái thái cảm thấy im lặng không còn gì để nói nữa.
“Vậy ta đi nhé?”
“Chờ đã.”
Liễu Ngọc Mai híp mắt, nói tiếp:
“Hôm nay khóa còn chưa lên, cứ để bọn chúng phơi thêm một chút.
Cũng là do chính chúng chuốc lấy.”
“Ngài nói sao, thì ta nghe vậy.”
Lúc này, Đàm Văn Bân vốn đang ngồi xổm bên cạnh phục vụ lão thái thái, bèn kéo ghế ra, ngồi xuống.
“Tráng Tráng à.”
“Ai, ta đây!”
Đàm Văn Bân lập tức đứng dậy.
Lão thái thái bình thường không gọi hắn bằng nhũ danh.
Nhưng mỗi khi gọi lên, thì chắc chắn là có điều muốn dạy bảo.
Đứng từ một góc độ nào đó mà nói, nhũ danh này quả thực có chút ý nghĩa.
“Ngươi đang bắt chước Tiểu Viễn sao?”
“Lão thái thái, ngài nói gì vậy?
Đây không phải là điều hiển nhiên sao?
Cái này gọi là… cạnh tranh học hỏi!”
“Nhưng mà, Tiểu Viễn thật sự thích dáng vẻ hiện tại của hắn sao?”
“Chuyện này…”
“Cái gì nên học, cái gì không nên học, trong lòng ngươi tự cân nhắc lấy.
Nghĩ lại lúc mới quen biết, vì sao Tiểu Viễn lại chịu chơi với ngươi?
Chẳng lẽ là vì ngươi giống hắn sao?”
“Ta…”
“Con người sống cả đời, thực chất chỉ làm một việc, đó là không ngừng nắm lấy, rồi lại không ngừng buông bỏ.
Điều đáng sợ nhất chính là cứ mãi không chịu buông tay.
Không cần biết ngươi đã trải qua những gì, ta không bảo ngươi quên, nhưng có những chuyện phải biết nghĩ thoáng, phải học cách nhìn nhận rõ ràng.
Dù trong lòng ngươi đặt ai đó vào vị trí quan trọng, hắn cũng sẽ không vui nếu thấy ngươi cứ mãi bị trói buộc, để hắn trở thành gánh nặng của ngươi.”
Bà dừng một chút, nhìn hắn chằm chằm.
“Tráng Tráng, ngươi rất giỏi khuyên nhủ người khác, nhưng đừng chỉ lo hống người khác vui vẻ, mà quên mất chính bản thân mình.”
Đàm Văn Bân hít sâu một hơi, cúi đầu nói:
“Ta hiểu đôi chút rồi…
Cảm ơn ngài, lão thái thái.”
“Không cần cảm ơn ta.
Ta cũng là vì tốt cho Tiểu Viễn thôi.
Tiểu Viễn tính tình lạnh nhạt, ta biết rõ điều đó.
Trước đây, khi còn ở Lý Tam Giang, hắn có thể tỏ ra nhiệt tình, nhưng bây giờ thì sao?
Hắn ngày càng không muốn diễn nữa.
Ngươi là người gào to trên thuyền của hắn.
Long Vương không muốn lên tiếng, thì ngươi phải nói.
Long Vương không muốn ứng phó tình thế, thì ngươi phải đứng ra thay.
Nhưng nếu trên người Long Vương có nhược điểm, thì ngươi phải bù đắp, để kẻ khác không nhìn ra sơ hở.”
“Hô…”
Đàm Văn Bân nở nụ cười:
“Minh bạch rồi.”
“Đi đi.”
Liễu Ngọc Mai giơ tay lên, khẽ phất một cái:
“Nhớ kỹ, ta tuy không có gì để nói, nhưng cũng đừng để hai tên kia quá dễ chịu.”
“Ngài cứ chờ xem, ta sẽ giúp ngài hảo hảo trêu chọc bọn chúng, tối nay quay về lại kể ngài nghe, coi như chuyện vui trước khi ngủ.”
“Kia nói xong, nếu mà không có gì vui, thì lòng ta thật sự sẽ thấy tiếc nuối.”
“Ngài yên tâm, nhất định sẽ có chuyện vui!”
“Hắn đến rồi.”
Lâm Phúc An và Trần Thủ Môn liếc nhau, trong mắt cả hai đều lộ vẻ nặng nề.
“Sư phụ bên kia phái người đến thuyết pháp cho chúng ta, rốt cuộc là phúc hay là họa đây…”
“Ngươi mà còn mong có phúc?”
Trần Thủ Môn: “…”
Lâm Phúc An thở dài: “Họa chưa đến mức diệt miếu, thì nên thắp nhang cầu phúc đi.”
Ngay lúc này, Đàm Văn Bân từ xa đi tới, trên mặt mang theo vẻ tươi cười.
Lâm Phúc An và Trần Thủ Môn tuy trong lòng căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười trên mặt.
Mức độ khó của việc này chẳng khác gì lần đầu tiên họ học lên kê.
Thế nhưng Đàm Văn Bân căn bản không nhìn bọn họ, chỉ cất bước đi vào phòng bệnh:
“A Bạn, đỡ hơn chưa?”
Lâm Phúc An và Trần Thủ Môn lại liếc nhau, sau đó lặng lẽ theo vào trong phòng bệnh.
Bọn họ không tin được tên này lại không nhận ra sự hiện diện của mình.
“Bân Bân ca, ta đỡ hơn nhiều rồi.
Đúng rồi, để ta giới thiệu, đây là sư phụ ta, còn đây là gia gia ta, bọn họ đến thăm ta.”
Lâm Thư Hữu vui vẻ chỉ tay giới thiệu, hoàn toàn không nhận ra rằng tay mình vừa chỉ một cái, hai vị trưởng bối đã khẽ run lên.
Lâm Phúc An và Trần Thủ Môn cùng lúc bước lên nửa bước, chuẩn bị hành giang hồ lễ.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo—
“Phù phù!”
Đàm Văn Bân bất ngờ quỳ sụp xuống trước mặt họ.
“Thúc thúc, gia gia!
Ta có lỗi với Thư Hữu!
Là ta hại Thư Hữu thành ra thế này!
Ta sai rồi!
Xin các ngài trách phạt!”
“Phù phù!
Phù phù!”
Lâm Phúc An và Trần Thủ Môn chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, bản năng quỳ xuống theo.
Ngồi trên giường bệnh, Lâm Thư Hữu bỗng dưng thấy vị trí của mình không thích hợp lắm.
“Thúc thúc, gia gia, hai người quỳ cái gì chứ?
Người sai là con mà.”
Trần Thủ Môn nghiêm túc nói: “Không, ngươi không sai!”
Lâm Phúc An cũng nghiêm mặt: “Sai là ở chúng ta!
A Bạn không dạy dỗ tốt chúng ta!”
“Thúc thúc, gia gia, hai người đều thông tình đạt lý như vậy, khiến con không biết phải tự xử thế nào!
Nếu vậy… con dập đầu cho hai người!”
Hai người già đồng loạt biến sắc.
Trời chưa chỉ sập, mà còn muốn nổ tung rồi!
Cái này mà dập đầu, chẳng phải Long Vương gia phái hắn tới để giúp miếu nhà mình lo hậu sự sao?!
“Đừng, đừng, đừng!
Đừng có làm vậy!”
“A, được.”
Đàm Văn Bân lập tức đứng dậy, rồi tiến lên đỡ hai người dậy:
“Thúc thúc, gia gia, các ngài cũng mau đứng lên đi.
Ta với A Bạn là huynh đệ, ta là vãn bối, quỳ trước mặt các ngài là chuyện nên làm.
Nhà các ngài không phải cũng có tập tục dập đầu nhận hồng bao sao?”
Lâm Phúc An và Trần Thủ Môn được đỡ lên, nhưng đầu óc vẫn còn choáng váng, chỉ nghe hai chữ “hồng bao” là vô thức đưa tay sờ túi áo.
Nếu chỉ cần đưa một phong bì hoặc một món quà có thể hóa giải oán thù này, vậy muốn gì họ cũng cho!
Nhưng ngay lúc này, Đàm Văn Bân lại nói tiếp:
“Trưởng bối nhà ta nói, gia đạo sa sút, dù có bằng hữu bên ngoài, bọn họ cũng chẳng thèm để mắt đến.
Ngay cả khi đi ngang qua cổng nhà ta, cũng sợ bẩn giày mà vội vã bước nhanh.
Ai mà đi chậm một chút, chỉ sợ bị ta đuổi theo vay tiền vậy…”
“Ai ai ai!
Thúc thúc, gia gia, hai người đừng quỳ nữa!
Đừng quỳ mà!
Hai người quỳ thì ta cũng quỳ theo đấy!”
Ngay lúc đó, Phạm Thụ Lâm vừa kiểm tra phòng xong, bước vào, liếc nhìn một lượt cảnh tượng trong phòng, ngạc nhiên nói:
“Nha?
Trong bang kết bái sao?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Sốp dịch thêm các bộ khác đi shop
Sốp bận lắm còn phải đi kiếm cơm @@
Hay quá sốp, đọc 3 chương dài quá đã, iu sốpp
ra nhanh xíu được hông sốp, hôm qua ko ra rồi, hóng quá đi mất
sốp cũng phải xếp hàng chờ tác giả thôi khách ơi @@
Chương 240 bị thiếu một đoạn á team ơi
Cảm ơn bạn đã góp ý, mình bổ sung rồi nhé!
Chương này đọc ko hiểu gì hết có lỗi test ko thớt
Chương này team tạm ẩn soát lại, đạo hữu quay lại sau nhé. Cảm ơn đã góp ý!