Bên hồ phun nước, Mẫn Hành Châu vừa dập tắt điếu thuốc, tàn đã cháy đến tận đầu ngón tay mà anh không hề hay biết. Chỉ đến khi bị bỏng nhẹ, mới khẽ nhíu mày, tiện tay vứt đi.
Bảo vệ đi tới lấy chìa khóa xe, anh cũng chẳng vội xuống xe.
“Dịch Lợi Khuynh ở tòa nào?”
Là cư dân đặc biệt của Đàn Viên, thân phận quý giá từng là cổ đông lớn – đương nhiên bảo vệ nào lại không biết. Tuy bây giờ Mẫn Hành Châu đã chuyển sang làm dầu mỏ và công nghệ, nhưng ai dám sơ suất?
Bảo vệ lập tức đáp:
“Tòa C, căn 9088. Nhưng… hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy Dịch tiên sinh dẫn bạn gái về.”
Một bảo vệ khác cũng thêm lời:
“Hình như là sáng đến giờ vẫn chưa rời đi.”
Mẫn Hành Châu không nói gì thêm, khởi động xe, quay đầu, đạp ga rời khỏi Đàn Viên.
Bảo vệ vội chạy ra mở rào chắn, xe Bentley lướt qua, tiếng động cơ trầm thấp như thổi qua lòng người.
Bỗng, chuông điện thoại vang lên.
Người gọi là Tần Đào.
“Hành Châu, cậu đâu rồi?”
Giọng Mẫn Hành Châu nhàn nhạt:
“Đang bên đường.”
Tần Đào hấp tấp nói:
“Doãn Huyền bị đánh, là một nhóm côn đồ trẻ con trên phố, nghiêm trọng lắm. Áo quần bị xé, cô ấy còn đánh người chảy máu.”
Tần Đào không muốn dính vào, nhưng hiện giờ Doãn Huyền là người bên cạnh Mẫn thiếu, anh ta nào dám làm ngơ?
Chuyện là Doãn Huyền say xỉn, bị bọn côn đồ trêu ghẹo trong quán bar hạng ba, cô ấy dùng chai bia đập một tên chảy máu đầu – lập tức hỗn loạn.
Quán bar giờ bị phong tỏa, ngừng hoạt động, vụ việc lan nhanh.
Mà “nữ chính”… chính là bạn gái Mẫn công tử.
———
Trong góc quán bar u ám, Doãn Huyền cuộn mình trên ghế sofa.
Mẫn Hành Châu ngồi cạnh, cởi áo vest khoác cho cô, nhưng cô hất tay, không chịu.
Vẫn là cô gái ấy – kiêu ngạo, cố chấp, không rơi lấy một giọt nước mắt.
Tần Đào nhặt lại áo khoác, gật đầu ra hiệu nhân viên cùng rời khỏi.
Thật lòng mà nói, với loại quán bar này, một đám trai trẻ nát rượu có thể tử tế đến đâu? Huống chi, cái khí chất “hồ ly tinh” trên người Doãn Huyền – quyến rũ kiểu “đàn bà xấu xa”, vào những chỗ thế này thì không gây chuyện mới lạ.
Còn cô thì say rượu, giữa bầu không khí đậm đặc mùi cồn, thế giới như lộn ngược.
———
Giữa quán bar chỉ còn hai người, tĩnh lặng, mà cũng chẳng thật sự yên bình.
Doãn Huyền nhìn rõ ánh mắt của người đàn ông ẩn trong bóng tối – có đau lòng.
Cô thấy rõ.
Cô hiểu anh còn tình cảm với cô.
Chỉ là anh không chịu tha thứ.
Cô từng là người phụ nữ được Mẫn Hành Châu yêu – yêu đến mức thiên hạ ghen tị.
Anh từng dành cho cô ưu ái trắng trợn, không ai sánh được.
Còn cái “tiểu tiện nhân” kia – dù bây giờ có chiếm được mấy lần ôm hôn, cũng chẳng thể so với quá khứ của cô.
Nhưng… đã không thể quay lại.
Cô không cam tâm, nhưng cũng chẳng còn đường lui.
Thay đổi rõ ràng nhất — là Mẫn Hành Châu không còn có dục vọng với cô nữa.
Anh không chạm vào cô, để cô chìm trong sự nghẹt thở của thất vọng.
Không hề thỏa mãn, cũng không thể rời xa — cô sợ, sợ mất anh đến phát điên.
Ban đầu, cô giả vờ bán nhà, không có chỗ ở, nên Mẫn Hành Châu cho cô ở Đàn Viên.
Nhưng thực tế, anh không hề quay lại với cô.
Cô lùi bước, anh vì luyến tiếc kỷ niệm mà không nhẫn tâm đuổi đi.
Không từ chối, cũng không chủ động.
Anh đặt rõ ràng ranh giới:
Anh không còn yêu cô.
Ở lại hay rời đi, tùy cô.
Nhưng anh sẽ không bao giờ quay lại.
Dù là một đóa hồng độc ngạo nghễ, chỉ cần dính phải Mẫn Hành Châu, cũng sẽ từng bước lùi lại, cam chịu, luống cuống.
Sau một hồi im lặng, Doãn Huyền cầm lon bia trên bàn, bật nắp, dốc ngược vào miệng.
Bị Mẫn Hành Châu giật lại.
Giọng anh trầm thấp:
“Bọn chúng… có chạm vào em không?”
Anh là người chiếm hữu cực mạnh, điều anh để tâm nhất – là sự “trọn vẹn” của cô.
Doãn Huyền liếm vết bia nơi khóe môi, chậm rãi:
“Suýt chạm, quần áo thì bị xé nát.”
Mẫn Hành Châu cảm thấy áy náy – gần đây anh không để tâm đến cô. Cô tìm đến men rượu, là vì anh.
Anh khẽ nói, giọng mờ nhạt:
“Sau này đừng đến chỗ này nữa. Muốn uống thì tới hội sở, tôi thanh toán.”
Tất nhiên Doãn Huyền biết rõ thế nào là “hội sở cao cấp”.
Cô mang danh là người phụ nữ của Mẫn Hành Châu, ai dám không nể mặt?
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Nhưng Tần Đào cùng đám bạn anh ta lại không muốn chơi với cô.
Mà cô cũng không muốn bám lấy.
“Tần Đào không muốn thấy tôi, còn cảnh cáo tôi không được đến gần Lâm Yên.”
Mẫn Hành Châu chỉ đáp hờ hững bốn chữ:
“Em an phận một chút.”
An phận?
Doãn Huyền mất khống chế, giọng run lên vì giận:
“Anh kêu tôi an phận? Anh buông không được cô ta, tôi thì không thấy gì sao?”
Cô chỉ tay lên ngực mình, môi đỏ khẽ mở, hơi thở hỗn loạn:
“Tim em đau đến mức không ngủ được, chỉ muốn anh đến ôm lấy em một chút.
Còn anh? Anh xoay người giúp Lâm Yên hết chuyện này tới chuyện khác. Anh muốn em chết à?”
Người đàn ông lặng lẽ rút khăn giấy đưa cho cô –
Cô không nhận, máu từ vết trầy trên tay chậm rãi tràn ra.
Anh kéo tay cô qua, muốn giúp cô lau đi.
Cô không cho, rút tay lại, vòng hai tay ôm eo anh, dựa vào vai anh, thì thầm:
“Em đã cúi đầu rồi, mãi mãi cúi đầu, xin anh đừng quan tâm đến chuyện của cô ta nữa.”
Giọng Mẫn Hành Châu vẫn điềm tĩnh, không mang chút cảm xúc:
“Cô ấy từng ở bên tôi, tôi phải có trách nhiệm.”
Lời nói nhẹ như gió, mờ như khói.
Nhưng cái thái độ ấy – vừa như gió vừa như lửa, chạm vào là bỏng, nắm lấy là tan.
Không thể giữ, lại càng không thể buông.
Thế nhưng cô lại cam tâm tình nguyện, dẫu biết là đuổi theo gió, lao vào lửa –
Khao khát rồi sợ hãi, thậm chí sẵn sàng chấp nhận kết cục hỗn loạn và thiêu rụi chính mình.
“Tại sao người đàn ông của tôi, lại phải giúp cô ta dọn đường?”
Lần này, Mẫn Hành Châu không trả lời.
Doãn Huyền bắt đầu hoảng loạn, mất kiểm soát. Cô quay người lục túi, ném một hộp thuốc ra trước mặt anh.
“Mẫn Hành Châu, anh giải thích xem đây là gì?”
Anh vẫn không nói.
Cô ghét nhất, cũng đau lòng nhất, chính là sự im lặng của anh.
“Hộp thuốc tôi thấy trên xe Rolls-Royce – anh với vợ cũ anh dùng cái này?
Các người nhà giàu thật biết chơi. Không, phải gọi là vợ chồng cũ của giới thượng lưu chơi thật độc đáo, còn chọn ở trên xe nữa!”
Là thuốc kích thích.
Không độc, không tác dụng phụ – nhưng rõ ràng là dành cho đêm hoan lạc.
Đến mức nào thì mới phải dùng tới thứ này?
Anh si mê Lâm Yên đến mức điên cuồng như vậy sao?
Giọng cô bắt đầu vỡ vụn, run rẩy:
“Anh còn muốn thế nào, còn muốn ép tôi đến bao giờ?”
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng, giọng rất nhẹ:
“Tôi không ép em. Em tự mình buộc bản thân vào.”
Sự thật là, anh chưa từng cầu xin cô quay lại.
Cô hỏi như nghẹn thở:
“Anh từng yêu em đúng không?”
Lúc đó, Doãn Huyền mặc sườn xám, hút thuốc bạc hà, phong tình quyến rũ giữa thế giới trụy lạc.
Cô giống như bông anh túc rực rỡ nở giữa đống đổ nát, ai nhìn mà chẳng nghiện?
Đã từng, một trận yêu nồng cháy, hừng hực như thiêu đốt.
Mẫn Hành Châu đáp:
“Từng yêu.”
Nhưng tình yêu… làm sao chịu nổi sự tiêu hao và lặp đi lặp lại?
Doãn Huyền nhắm mắt, lẩm bẩm:
“Em không muốn như vậy… em đã nói rồi, em không muốn. Em muốn quay về lúc trước.”
—
Tần Đào đứng bên ngoài, thấy chiếc Bentley rời đi – là phiên bản mới nhất năm nay.
Anh biết – cả hai người trong xe đó, tâm trạng đều chẳng dễ chịu gì.
Trên đại lộ trung tâm về đêm, ánh đèn xe vạch ra những quãng sáng trắng, Mẫn Hành Châu lái xe, Doãn Huyền cuộn tròn trên ghế phụ, lặng lẽ nhìn góc nghiêng lạnh lùng của anh.
Ngũ quan rõ nét, sắc sảo, khí chất quý tộc ăn sâu vào từng thớ xương da —
Anh thực sự rất đẹp, không phải kiểu đẹp tầm thường, mà là một cái liếc mắt cũng đủ khiến phụ nữ sa ngã cả đời.
Cô nhìn hộp thuốc ấy, nước mắt rơi từng giọt không kiểm soát, rốt cuộc khóc thành lệ nhân.
Mẫn Hành Châu tấp xe vào lề, rút khăn giấy đưa cho cô, ngồi yên lặng nghe cô khóc.
Không ai nói gì.
Nhưng anh hiểu, vì lần đầu tiên cô khóc.
Và anh nghe thấy.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.