Đệ Nhất tinh hoàn có hình tam giác mờ mịt, bị một lực lượng vô thượng bao phủ, khiến không thể điều tra rõ ràng!
Đệ Nhị tinh hoàn thì rõ ràng hơn nhiều, nhưng chỉ có một số hình dáng mơ hồ.
Đệ Tam và Đệ Tứ tinh hoàn cũng tương tự.
Nhưng Đệ Ngũ tinh hoàn thì khác biệt hoàn toàn. Ở trung tâm của nó là hình bóng một lão giả khoanh chân, rõ ràng hơn rất nhiều so với những tinh hoàn khác.
Khi phóng mắt nhìn toàn bộ tinh hoàn, Hứa Thanh nhận ra mỗi nơi đều có những dấu hiệu khủng bố riêng, có cái rõ ràng, có cái mơ hồ, hình dáng và kích thước khác nhau.
Ngắm nhìn cảnh tượng này, Hứa Thanh cảm thấy tâm thần của mình bùng nổ dữ dội.
Trước đây, sau khi sử dụng máu thịt Thượng Hoang để hồi sinh, trong ý thức của hắn đã xuất hiện một vài nhận thức mơ hồ, ví dụ như về ba mươi sáu tinh hoàn.
Khi đi theo Ngọc Lưu Trần ra hải ngoại và bị Kình Ngư khổng lồ cắn nuốt, Hứa Thanh đã gặp một lão giả tự xưng là đến từ Tiên Đô thuộc Đệ Ngũ tinh hoàn.
Cuộc trò chuyện với lão giả đó đã mở rộng tầm nhìn của Hứa Thanh, và hắn bắt đầu nhận thức rằng nơi mình sống chỉ là một phần của vũ trụ rộng lớn, gồm ba mươi sáu tinh hoàn.
Nhưng đó chỉ là thông tin lý thuyết, không có hình ảnh cụ thể, và hắn cũng không biết chính xác mình đang ở tinh hoàn nào.
Vì vậy, khi bản đồ ba mươi sáu tinh hoàn hiện ra trước mắt, Hứa Thanh cảm thấy tâm trí của mình như bị chấn động dữ dội, thức hải của hắn bùng nổ với những gợn sóng không thể kiểm soát.
Cuối cùng, Hứa Thanh đã biết rõ mình đang ở đâu—Đệ Cửu tinh hoàn!
Trong Đệ Cửu tinh hoàn, có rất nhiều thế lực lớn mạnh.
Đông, Tây, Nam, Bắc đều có những dấu hiệu khủng bố riêng.
Nhưng Hứa Thanh cảm nhận được một điều kỳ lạ: dù là Cự thú, Kim Hà, hắc tháp hay người giấy, tất cả đều như đang bị Tàn Diện thu hút, hướng về phía nó.
Và xét theo độ rõ ràng, Tàn Diện là dấu hiệu rõ nhất trong toàn bộ ba mươi sáu tinh hoàn!
Đó là dấu hiệu duy nhất mà Hứa Thanh có thể thấy rõ hoàn toàn.
Về phần những dấu hiệu khác trong Đệ Cửu tinh hoàn, thậm chí dấu hiệu của lão giả trong Đệ Ngũ tinh hoàn, tất cả đều mờ nhạt hơn so với Tàn Diện.
Chỉ có Đệ Nhất tinh hoàn là không rõ, vì bị lực lượng vô thượng bao phủ.
Nhưng Hứa Thanh nghi ngờ rằng trong Đệ Nhất tinh hoàn có thể tồn tại những thực thể khủng bố như Tàn Diện.
Dù sao đi nữa, việc nhìn thấy bản đồ này khiến Hứa Thanh cảm giác như thế giới của mình đột ngột được mở rộng vô hạn, giống như Khai Thiên Tích Địa, mở ra một thế giới quan mới.
Thế giới này bây giờ không còn là một vùng đất nhỏ nữa.
Tinh không đã trở thành một phần trong tầm nhìn của hắn.
Vũ trụ vô hạn mênh mông.
So với sự bao la đó, Vọng Cổ đại lục chỉ như một hạt cát trong biển cát mênh mông.
Nhưng bởi vì Thượng Hoang tồn tại ở đó, nên hạt cát này lại sáng chói rực rỡ.
Mất nửa ngày, Hứa Thanh mới có thể điều hòa tâm trạng, khiến cơn sóng trong lòng dịu xuống.
“Tàn Diện thuộc cấp độ nửa bước Thần Minh…
Vì vậy, độ rõ ràng của nó vượt qua tất cả.”
“Vậy còn các dấu hiệu khác ở bốn phương Đệ Cửu tinh hoàn?
Thực lực của chúng liệu có ở cấp độ Thần Chủ, Thần Tôn?”
“Có khả năng cao là như vậy.”
“Nhưng Tàn Diện liệu có xuất hiện từ Đệ Cửu tinh hoàn, hay đến từ một tinh hoàn khác?”
“Còn các thế lực ở Đông, Tây, Nam, Bắc, dường như đều bị Tàn Diện thu hút…”
Hứa Thanh suy tư.
Hắn không biết gì về Cự thú hay Kim Hà, nhưng hắn nhớ rõ về hắc tháp.
“Cấm hải phía sau tàn tháp mà ta từng gặp, sau đó được dung nhập vào Đại Dực của ta, trở thành Thánh Thiên bảo tháp…
Không biết có liên quan gì đến hắc tháp này không.”
“Và người giấy…”
Ánh mắt Hứa Thanh lóe lên, nghĩ đến Đức La Tử, người từng xuất hiện trong trận chiến với Chấp Kiếm Đại Đế.
“Thủ đoạn của Đức La Tử liên quan đến giấy, liệu có dính dáng gì đến người giấy này?”
Sau một hồi lâu suy nghĩ, Hứa Thanh dần đè nén những ý tưởng bùng phát trong đầu.
Những gì hắn chứng kiến hôm nay quá mức rung động, cần một khoảng thời gian để lắng đọng và suy xét kỹ lưỡng.
Nhưng nơi này không phải là chỗ thích hợp.
Vì vậy, Hứa Thanh bắt đầu tỏa thần thức ra xung quanh, cố gắng tìm kiếm gương mặt đã bỏ chạy trước đó.
Tuy nhiên, không có dấu vết của gương mặt đó.
Dù vậy, Tinh Đồ này vô cùng quý giá, giá trị của nó không thể đo đếm.
Hứa Thanh ghi nhớ tất cả trong đầu, sau đó bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng lần này, hắn cố tránh xa khỏi Tinh Đồ mênh mông.
Bởi vì, nếu tầng thứ nhất của Ngọc Giản đã có khả năng đồng hóa khủng khiếp, thì Hứa Thanh hiểu rằng tầng thứ hai này cũng không hề kém cạnh.
Rất có thể, nơi đây cũng có một loại đồng hóa tương tự.
Thời gian trôi qua, một canh giờ sau…
Cùng với việc thăm dò của Hứa Thanh, cảm giác nguy hiểm không rõ ràng trong lòng hắn ngày càng gia tăng.
Cảm giác ấy càng lúc càng mạnh, cho đến khi đạt đến mức khiến Hứa Thanh cảm thấy kinh hãi.
Cảm giác này khiến Hứa Thanh càng thêm chắc chắn về những suy đoán trước đó của mình.
“Không thể ở lại lâu thêm nữa.”
Mặc dù tiếc nuối vì chuyến đi này không tìm được gương mặt kia, và việc rời khỏi tầng này để quay lại thế giới ánh nến sẽ khiến Hứa Thanh khó lòng tìm ra nó, điều đó đồng nghĩa với việc mục đích của hắn chưa đạt được.
Tuy nhiên, Hứa Thanh hiểu rõ rằng đôi khi, duyên phận đã định như vậy.
Hai lần hắn bắt gặp gương mặt đó, hai lần tìm kiếm đều thất bại.
Điều này có thể chỉ ra rằng… gương mặt đó có ý chí riêng, không muốn bị phát hiện.
“Thật đáng tiếc…” Hứa Thanh thở dài, tay sờ lên bình ngọc trong túi trữ vật.
“Hy vọng lượng bụi trắng trong này đủ để ta nghiên cứu và sử dụng.”
Với suy nghĩ đó, Hứa Thanh không do dự thêm nữa.
Hắn đưa ra quyết định dứt khoát, thân thể lướt đi như cầu vồng, tiến thẳng về phía vết nứt không gian nơi hắn đã đến.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
“Tại Giới Nguyên Bí Cảnh này, ta đã dừng lại quá lâu.
Để phòng ngừa bất trắc, tốt nhất là nên rời đi.”
Tốc độ của Hứa Thanh cực nhanh, bay vút qua hư không, không lâu sau đã quay lại gần khe nứt không gian mà hắn để lại một chút thần niệm.
Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, hắn tiến sát tới khe nứt, chuẩn bị quay trở lại tầng ánh nến.
Nhưng ngay lúc Hứa Thanh sắp bước qua khe nứt, từ hư không phía sau bỗng nhiên truyền đến một luồng khí tức quen thuộc nhưng lạ lẫm.
Cảm nhận được điều này, Hứa Thanh lập tức dừng lại, tu vi bộc phát, quyền hành Song Diện lóe sáng, hắn xoay người lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào hư không phía sau.
Từ đó, những gợn sóng bắt đầu lan tỏa.
Ngay khi Hứa Thanh nhìn lại, giữa những gợn sóng ấy, trống rỗng xuất hiện một vật.
Đó là… một chiếc mặt nạ!
Chiếc mặt nạ này chính là gương mặt mà Hứa Thanh đã từng thấy hai lần nhưng không thể tìm ra.
Chỉ khác là, giờ đây nó đã cụ thể hóa, trở thành một chiếc mặt nạ thật sự.
Tựa như đây mới là bản thể của nó.
Mặt nạ đối diện Hứa Thanh, dường như đang quan sát, nhưng lại bắt đầu lay động như muốn rời đi, chuẩn bị biến mất.
Hứa Thanh đứng im, không hành động vội vã, mà cẩn thận quan sát nó.
Trong lòng hắn dâng lên nhiều suy nghĩ.
“Ta tìm nó, nó tránh.
Nhưng khi ta từ bỏ, nó lại chủ động xuất hiện.”
Thời gian trôi qua một nén nhang, cả hai bên đều không có động tĩnh gì, chỉ đơn thuần quan sát lẫn nhau.
Mặt nạ dường như cảm nhận được rằng Hứa Thanh không có ý định tấn công, nên sự cảnh giác của nó cũng giảm dần.
Hứa Thanh híp mắt, trong đầu bắt đầu suy nghĩ cách tóm lấy chiếc mặt nạ này.
Nhưng ngay khi hắn có ý định hành động, mặt nạ dường như cảm nhận được và lập tức trở nên mờ ảo, như muốn biến mất.
Hứa Thanh nhíu mày, ngừng ý định bắt lấy nó, rồi buông bỏ hoàn toàn suy nghĩ đó.
Gần như ngay lập tức, chiếc mặt nạ từ trạng thái mờ ảo trở nên rõ ràng, lại tiếp tục quan sát Hứa Thanh.
Sau một hồi, nó bỗng truyền ra một luồng dao động.
Đôi môi của mặt nạ hé mở, và một giọng nói lạnh lùng, tê liệt vang lên trong lòng Hứa Thanh.
“Ngươi, muốn ước nguyện gì?”
Hứa Thanh im lặng, cảnh giác càng tăng lên.
Hắn không biết chiếc mặt nạ này thực sự là gì, nhưng hắn hiểu rằng một số câu hỏi không nên tùy tiện trả lời.
Trong lúc Hứa Thanh đang suy nghĩ, chiếc mặt nạ thấy hắn không trả lời liền bắt đầu mờ dần, như muốn tan biến lần nữa.
Nhìn thấy vậy, ánh mắt Hứa Thanh lóe lên, rồi bất ngờ mở miệng.
“Ta cầu nguyện…”
Ba chữ vừa thốt ra, chiếc mặt nạ lập tức dừng lại, từ trạng thái mờ ảo chuyển sang rõ ràng.
Nó tiếp tục nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh, trong khi Hứa Thanh lui một bước, bước thẳng vào khe nứt không gian.
Trong khoảnh khắc, thân ảnh Hứa Thanh biến mất.
Khi xuất hiện trở lại, hắn đã quay về tầng ánh nến với màu đỏ rực cháy.
Ánh sáng và hơi nóng ùa tới.
Hứa Thanh không để ý nhiều, lập tức nhìn về phía khe nứt để xem liệu chiếc mặt nạ có đi theo hắn hay không.
Rất nhanh… hắn nhận thấy gợn sóng xuất hiện từ khe nứt không gian, và chiếc mặt nạ thật sự đã đi theo hắn, xuất hiện trước mặt.
Chiếc mặt nạ ngắm nhìn Hứa Thanh, giống như đang chờ đợi hắn nói ra điều ước của mình.
Hứa Thanh híp mắt, thân thể nhanh chóng bay xa, nhưng vẫn chú ý theo dõi chiếc mặt nạ.
Chiếc mặt nạ có vẻ do dự trong giây lát, nhưng rồi lại quyết định theo đuổi, tiếp tục bay theo sau Hứa Thanh.
Tựa như khi Hứa Thanh nói ra ba chữ “ta cầu nguyện”, đã tạo ra một ràng buộc nào đó, và vì chưa có kết quả, chiếc mặt nạ không rời đi mà tiếp tục bám theo.
Bay được nửa nén nhang, Hứa Thanh bất ngờ lùi lại, xuất hiện ngay sau chiếc mặt nạ và đưa tay chộp lấy.
Lần này, chiếc mặt nạ không tan biến như trước, mà để Hứa Thanh dễ dàng bắt được.
Trong tay Hứa Thanh, chiếc mặt nạ vẫn tiếp tục nhìn hắn, như thể đang chờ đợi hắn nói ra điều ước.
Khuôn mặt Hứa Thanh không biểu lộ cảm xúc, hắn cất chiếc mặt nạ vào trong tay áo.
Hắn không dám đặt chiếc mặt nạ này vào túi trữ vật, vì nó là một vật sống.
Phong ấn hay bất kỳ hành động nào có thể bị xem là ác ý, phá vỡ trạng thái hiện tại của cả hai bên.
Nhất là sau khi thử nghiệm, Hứa Thanh nhận định rằng chiếc mặt nạ này sẽ tiếp tục bám theo hắn, ít nhất là cho đến khi hắn nói ra điều ước.
Vì vậy, để nó trong tay áo là lựa chọn hợp lý nhất.
Về phần cụ thể làm sao để giải quyết chiếc mặt nạ này, cùng với nghiên cứu về bụi trắng, Hứa Thanh dự định sẽ xử lý sau khi rời khỏi Giới Nguyên Bí Cảnh.
Hiện tại, mục tiêu của hắn đã hoàn thành, và việc dừng lại quá lâu có thể khiến hắn gặp nguy hiểm vì bị đồng hóa.
Do đó, Hứa Thanh không do dự, lấy ra lệnh bài của Giới Nguyên Bí Cảnh, miết nhẹ để rời đi.
Nhưng khi hắn miết lệnh bài, ánh lửa màu đỏ từ ngọn nến đột ngột bùng lên, bao phủ toàn bộ khu vực, chiếu rọi lên người Hứa Thanh.
Lệnh bài… không có phản ứng gì!
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía ngọn nến đỏ.
“Chẳng lẽ vì chiếc mặt nạ ở trên người ta, nên ngọn nến này không cho phép ta rời đi?”
“Hay là nguyên nhân khác khiến ngọn nến vừa bùng lên?”
“Hoặc… chỉ là sự trùng hợp?”
Hứa Thanh trầm ngâm, miết lệnh bài lần nữa, nhưng ngọn lửa từ nến đỏ lại lóe sáng, khiến lệnh bài mất hiệu lực.
Cảnh tượng này làm lòng Hứa Thanh dâng lên một cảm giác bất an, khiến sắc mặt hắn dần trở nên trầm trọng.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi