Hứa Thanh cũng không còn cách nào khác.
Theo bản tâm, hắn sẽ không hành xử và nói chuyện theo cách này.
Nhưng… dù sao đây cũng là pháp chỉ của Nữ Đế.
Lời nói của Nữ Đế đã ngầm bảo hắn phải phô trương, và trong hoàn cảnh này, nhận ân huệ từ nàng, Hứa Thanh không thể không thi hành mệnh lệnh.
Vì vậy, hắn chỉ có thể nhớ lại cách làm việc và ngữ khí của Đại sư huynh, mới có thể thốt ra những lời kiêu ngạo như trước và giữ thái độ cao ngạo lúc này.
Thân ảnh của hắn, trong mắt mọi người, chẳng khác gì đang thể hiện sự kiêu căng.
Giờ phút này, đứng dưới chân Chúa Tể Sơn, với hai tay chắp sau lưng, Hứa Thanh mang đến cho tất cả những người ở ngọn núi này một cảm giác vô cùng ương ngạnh.
Đối mặt với một vị đại năng Uẩn Thần Cửu Giới, hắn lại nói những lời kiêu ngạo như thế.
Ngay sau đó, từ trong ngọn núi này, vô số tu sĩ phẫn nộ bùng lên, thân ảnh của họ bay lên không trung, ánh mắt tập trung toàn bộ vào Hứa Thanh.
Đối mặt với áp lực này, Hứa Thanh trong lòng cực kỳ cảnh giác, nhưng vẻ ngoài lại không để lộ bất kỳ điều gì, thậm chí hai mắt hắn vẫn nhắm lại.
Hành động này khiến lão giả Uẩn Thần Cửu Giới đứng trên không trung bật cười giận dữ.
“Hảo, hảo, hảo!”
Lời nói và thái độ kiêu ngạo của Hứa Thanh khiến trong mắt lão giả lóe lên sát khí.
Suốt đời lão chinh chiến, những kẻ liều lĩnh như Hứa Thanh không phải chưa từng gặp qua, nhưng hầu hết đều đã trở thành tử thi.
Khi thấy Hứa Thanh thậm chí còn nhắm mắt, lão giả Uẩn Thần Cửu Giới bỗng nhiên giơ tay phải lên.
Lập tức, không gian biến sắc, mặt đất rung chuyển, và phong bạo bùng lên khắp bốn phía.
Ngay khi bàn tay của lão hạ xuống, một chưởng ấn khổng lồ xuất hiện phía sau, dường như thay thế cả bầu trời, xuyên thấu không gian và cùng với bàn tay của lão giáng thẳng về phía Hứa Thanh.
Chưởng ấn này mang theo toàn bộ sức mạnh của Uẩn Thần Cửu Giới, tạo ra uy lực hủy diệt, thậm chí các quy tắc và pháp tắc dưới sự tác động của nó đều bị xé toạc.
Không gian xuất hiện những vết nứt, hướng thẳng về phía Hứa Thanh.
Cuồng phong quét ngang, làm tóc và áo bào của Hứa Thanh tung bay, nhưng hắn vẫn đứng yên, mắt nhắm nghiền, không chút động đậy.
Cho đến khi chưởng ấn khổng lồ, mang theo sức mạnh hủy diệt, ầm ầm giáng xuống, thiên địa chấn động.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người thấy trên người Hứa Thanh bùng lên ngọn lửa đen, nhanh chóng lan ra dưới chân hắn, tạo thành một đóa Hắc Liên rực rỡ!
Hắc Liên nở rộ, vô số cánh hoa lửa đen xoay quanh, còn Hứa Thanh đứng yên ở vị trí trung tâm của đóa sen.
Ngọn lửa Hắc Liên bao quanh hắn, giống như một lớp phòng hộ hoàn hảo, trực tiếp va chạm với chưởng ấn khổng lồ trên không trung.
Tiếng nổ vang trời, điếc tai, vang vọng khắp thiên tế.
Hắc Liên vẫn như cũ, ngọn lửa đen bừng bừng cháy, các cánh hoa lửa phấp phới.
Còn Hứa Thanh, ngay cả một sợi tóc cũng không bị tổn hại, thậm chí hắn còn chưa mở mắt, chỉ nhàn nhạt thốt ra một câu:
“Còn hai chiêu nữa.”
Âm thanh vang vọng, lão giả trên không trung nhìn chằm chằm, tu sĩ trên Chúa Tể Sơn thứ mười bảy cũng lần lượt biến sắc.
Không phải ai cũng có thể chống đỡ được một đòn toàn lực của Uẩn Thần Cửu Giới.
Việc Hứa Thanh làm được điều này đã thể hiện rõ sự cường đại của hắn.
Đặc biệt là… trong số các tu sĩ có những người học giả tinh thông.
Họ chăm chú nhìn Hắc Liên xung quanh Hứa Thanh và cảm thấy hình ảnh này vô cùng quen thuộc, như đã từng thấy qua các ghi chép cổ.
Rất nhanh, có người nhận ra và thất thanh kêu lên.
“Đây là Minh Liên!”
“Đông Ma Vũ có Minh Viêm Đại Đế, người sử dụng hộ thân bí pháp này!”
Khi lời này vang lên, ngày càng nhiều người nhận ra, lập tức nhớ lại những ghi chép và tin đồn về Minh Viêm Đại Đế.
“Không ngờ Huyết Trần Tử lại nắm giữ loại bí pháp này!”
“Khó trách Chúa Tể Lữ Lăng Tử khi đến Tây Ma Vũ lại dẫn hắn theo!”
“Đây chính là lý do vì sao Huyết Trần Tử dám liều lĩnh như vậy!”
Tiếng bàn tán xôn xao vang vọng khắp nơi, nhưng Hứa Thanh vẫn đứng đó, nhắm mắt, không động đậy.
Còn lão giả Uẩn Thần Cửu Giới trên không trung thì cau mày.
Lão từng nghe qua về Minh Liên, biết rằng bí pháp này cực kỳ đáng sợ về mặt phòng thủ.
Vì vậy, lão giả nheo mắt lại, hai tay giơ lên, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Lập tức, chín tòa Đại Thế Giới phía sau lưng lão lóe sáng, từng tòa trong số đó bay lên cao, chuyển từ hư ảo thành thực thể, xuất hiện trên bầu trời Thánh Địa.
Chín tòa núi sừng sững hiện ra, dẫn động pháp tắc thiên địa, khiến lôi đình không ngừng vang rền.
Sau đó, lão giả giơ tay chỉ xuống phía dưới, chín ngọn núi lao thẳng về phía Hứa Thanh.
Nhưng chưa dừng lại ở đó.
Sau khi thi triển chiêu thứ hai, lão giả dứt khoát giơ tay phải lên, nhấn mạnh vào mi tâm, khiến chín tòa Đại Thế Giới phía sau lưng tiếp tục nổ vang.
Từ trong những thế giới ấy, vô số quy tắc và pháp tắc tràn ra, tất cả đều là những điều lão đã cảm ngộ suốt đời.
Khi xuất hiện, lão giả gầm nhẹ:
“Lấy đạo hóa mũi nhọn!”
Lực đạo hội tụ trước mặt lão, tạo thành một ngọn thương khổng lồ!
Tiếp theo, lão giả lại trầm giọng quát:
“Lấy thế giới thành thân!”
Chín tòa Đại Thế Giới lẫn nhau kết nối, từ xa nhìn lại giống như thân thương khổng lồ!
“Lấy thuật đốt cháy hóa thương anh!”
Vô số thuật pháp bùng nổ từ cơ thể lão, màu sắc rực rỡ bao quanh thanh thương kinh thiên động địa này.
Cuối cùng, sát ý lóe lên trong mắt lão giả, lão đẩy mạnh ngọn thương về phía trước.
Thanh thương khổng lồ này lao thẳng đến Hứa Thanh, rung động thiên địa, như muốn hủy diệt tất cả.
Lão giả rõ ràng có ý định kết hợp thuật pháp thứ hai với thần thông thứ ba, dùng sức mạnh này để thử xem liệu có thể phá vỡ Minh Liên trong truyền thuyết hay không.
Giờ đây, thiên địa biến sắc, vô số ánh mắt đổ dồn về phía trận chiến.
Trên không trung, chín ngọn núi khổng lồ lao thẳng về phía Hứa Thanh.
Những ngọn núi này khi bay nhanh về phía trước bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành chín thanh đại kiếm khổng lồ, nhắm thẳng vào Hắc Liên đang bốc cháy quanh thân thể Hứa Thanh, toàn lực oanh kích.
Thế công như dời non lấp biển, nhưng Hứa Thanh vẫn đứng vững.
Minh Liên quanh thân hắn bùng cháy dữ dội, mặc cho chín thanh kiếm hóa từ cửu sơn sắc bén thế nào, vẫn không thể lay chuyển hắn dù chỉ một chút.
Chỉ trong chốc lát, Minh Liên phóng ra hỏa diễm mãnh liệt, khiến cửu sơn chi kiếm từ thực thể biến thành hư ảo và dần tan biến.
Ngay lúc đó, thanh trường thương khổng lồ xuyên qua hư không, lao thẳng xuống đỉnh đầu Hứa Thanh với sức mạnh cực hạn.
Tiếng nổ vang trời, kèm theo lực chấn động kinh khủng.
Dưới áp lực của đòn tấn công, Hứa Thanh không thể đứng yên tại chỗ và buộc phải lùi lại.
Thanh trường thương như mũi dùi không ngừng áp sát, tiến tới mãnh liệt.
Hứa Thanh bỗng nhiên mở mắt, định đưa tay ra ngăn chặn, nhưng tốc độ của thanh trường thương quá nhanh, nó đã đâm thẳng vào ngực hắn trước khi hắn kịp phản ứng.
Mũi thương chạm vào người Hứa Thanh, khiến hắn lại lùi tiếp.
Mười trượng… trăm trượng… rồi năm trăm trượng.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Dưới sức ép của thanh trường thương, Hứa Thanh lùi mãi không dừng lại.
Tuy nhiên, mặc dù thương thế vô cùng khủng khiếp, thanh thương vẫn không thể phá vỡ được phòng hộ của Hứa Thanh.
Đến khi hắn đã lùi gần ngàn trượng, thế công của trường thương bắt đầu suy yếu.
Hứa Thanh dừng bước, đạp mạnh xuống đất, khiến thanh thương chấn động kêu lên tiếng răng rắc.
Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả, từ mũi thương xuất hiện những vết nứt nhỏ, lan rộng nhanh chóng khắp thân thương.
Cuối cùng, với một tiếng nổ vang lớn, thanh thương vỡ vụn hoàn toàn.
Lực lượng của thanh thương này đạt tới đỉnh cao của Uẩn Thần, nhưng vẫn chưa đủ sức để chạm đến cấp độ Chúa Tể.
Hứa Thanh đứng thẳng người, gió thổi tung áo bào, hắn bình thản nói:
“Kết thúc rồi.”
Bốn phía im lặng như tờ.
Trên không trung, lão giả Uẩn Thần Cửu Giới nhìn Hứa Thanh với ánh mắt phức tạp, trầm mặc một lúc rồi lắc đầu, quay người bước vào trong núi.
Hứa Thanh đi thẳng về phía trước, vượt qua ngàn trượng, tiến tới chân Chúa Tể Sơn, sau đó ngồi xuống trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi.
Nhớ lại tư thái thường ngày của Đại sư huynh, hắn nhàn nhạt cất lời:
“Ta sẽ ngồi ở đây, dưới chân Chúa Tể Sơn, không dùng Chúa Tể chi bảo.
Trong ba ngày, phàm ai có thể phá vỡ phòng hộ của ta, coi như ta thua!”
Cả ngọn núi Chúa Tể Sơn thứ mười bảy im lặng.
Ngay cả các tu sĩ Uẩn Thần Cửu Giới cũng không thể phá vỡ được phòng hộ của Hứa Thanh, nên những tu sĩ Uẩn Thần khác đều cảm thấy vô cùng bất lực.
Tiếp tục ra tay cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Dù trên ngọn núi này không chỉ có một tu sĩ Uẩn Thần Cửu Giới, nhưng thông qua những chiêu thức mà Hứa Thanh đã thi triển, mọi người đều nhận ra rằng khả năng tấn công của hắn dường như có phần yếu kém, nhưng khả năng phòng hộ lại cực kỳ mạnh mẽ.
Tuy nhiên, trừ phi họ học theo cách của Hứa Thanh, ngồi yên để người khác đánh thử, nếu không thì họ cũng không biết làm thế nào để đối phó với hắn.
Nhưng nếu những tu sĩ có tu vi cao hơn Hứa Thanh mà chọn cách này, chẳng khác gì thừa nhận bản thân không bằng hắn.
Vì tu vi của hai bên không cùng đẳng cấp, dù Hứa Thanh không thể phá vỡ phòng hộ của họ, điều đó vẫn hợp lý.
Nhưng đối với họ, việc dựa vào phương pháp như vậy để giành chiến thắng… cũng chẳng khác gì thất bại.
Thậm chí, về mặt thể diện, có thể còn tệ hơn thua cuộc.
Quan trọng nhất là, cuộc tranh đấu này không chỉ là giữa các tu sĩ, mà còn là giữa các Chúa Tể, càng là cuộc cạnh tranh giữa Đông và Tây Ma Vũ.
Vì thế, toàn bộ Chúa Tể Sơn chìm trong sự trầm mặc.
Thời gian trôi qua, ba ngày rồi cũng qua đi.
Ở Tây Ma Vũ, dư luận bắt đầu dấy lên sóng gió.
Đúng giờ, Hứa Thanh mở mắt, đứng lên.
Dưới ánh mắt phức tạp của các tu sĩ trên ngọn núi, hắn không nói lời nào, quay người rời khỏi, tiến về Chúa Tể Sơn thứ mười sáu.
Khi đến gần, trước ánh mắt địch ý của tu sĩ trên Chúa Tể Sơn thứ mười sáu, Hứa Thanh lại ngồi xuống trên bậc thang, bình thản nói:
“Quy củ, các ngươi chắc hẳn đã biết rồi.”
“Dưới chân Chúa Tể Sơn, không dùng Chúa Tể chi bảo.
Trong ba ngày, phàm ai phá vỡ phòng hộ của ta, ta sẽ nhận thua!”
Ba ngày sau, Hứa Thanh lắc đầu rời đi.
Trong khoảng thời gian này, rất ít tu sĩ ra tay với hắn, nhưng đều thất bại.
Kết quả cuối cùng cũng giống như ở ngọn núi thứ mười bảy, họ chọn cách im lặng.
Thế là, Hứa Thanh tiến đến Chúa Tể Sơn thứ mười lăm, tiếp tục ngồi xuống, nói những lời tương tự.
Cứ thế, một đường thẳng tiến, mỗi ngọn núi là ba ngày, cho đến nửa tháng sau, khi thân ảnh của hắn xuất hiện tại Chúa Tể Sơn thứ mười.
Danh tiếng của Huyết Trần Tử đã vang dội khắp Tây Ma Vũ, không ai không biết, không ai không hiểu, trở thành tâm điểm chú ý của vô số tu sĩ.
Cùng lúc đó, tin tức về những hành động của Hứa Thanh tại Tây Ma Vũ cũng lan truyền ngược lại Đông Ma Vũ.
Trong thời gian ngắn, tu sĩ Đông Ma Vũ nhao nhao phấn khởi, thậm chí nhiều người còn kéo đến Tây Ma Vũ để tận mắt chứng kiến những gì đang diễn ra.
Ở Đông Ma Vũ, trong Tiên Thuật Điện.
Nguyệt Đông đang khoanh chân ngồi trong một cung điện, xung quanh lan tràn khí tức máu tanh.
Rất nhanh, tiếng bước chân vang lên ngoài điện.
Nguyệt Đông mở mắt, nhìn về phía bên ngoài.
Chỉ thấy một thanh niên mặc hoa bào, vẻ mặt đầy thâm tình, bước nhanh vào, trong tay hắn còn mang theo một cái đầu lâu.
Tới gần Nguyệt Đông, thanh niên hoa bào ôn nhu nói:
“Đông Nhi, lão tặc này dám chất vấn thân phận của ngươi, ta đã thay ngươi trừ khử hắn rồi.
Ngươi yên tâm, có ta ở đây, trong Đông Ma Vũ này, không ai dám làm hại ngươi.”
“Chỉ là… có chuyện xảy ra.”
“Ngươi còn nhớ Huyết Trần Tử không?
Tất cả là lỗi của ta.
Lần trước ngươi rõ ràng có thể giết chết tên cẩu tặc đó, nhưng ta lại làm rối loạn hành động của ngươi.
Thật là…”
“Không ngờ tên cẩu tặc đó lại có cơ duyên, trở thành tùy tùng của Chúa Tể thứ mười.
Giờ hắn còn đang dương danh ở Tây Ma Vũ, thật đáng chết!”
“Nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi giết chết tên cẩu tặc đó, lấy mạng chó của hắn!”
Nghe thấy những lời của thanh niên hoa bào, lòng nàng không khỏi giật mình.
“Tiểu A Thanh?
Lại đã đến mức đó sao?
Lại còn ở bên cạnh Nữ Đế và dương danh tại Tây Ma Vũ?”
Nguyệt Đông nghĩ thầm, ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên pha lẫn chút ấm ức.
Tiểu sư đệ của nàng, Hứa Thanh, kẻ mà nàng từng có thể dễ dàng chiếm ưu thế, nay đã thành danh khắp Tây Ma Vũ, thậm chí còn ở bên cạnh một nhân vật lớn như Nữ Đế.
Vị trí mà Hứa Thanh đạt được giờ đây vượt xa những gì nàng có thể tưởng tượng.
Nhị Ngưu, tức Nguyệt Đông, thở sâu, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy áp lực cực lớn, như thể mọi cố gắng của nàng đều bị lu mờ.
Nhưng cùng lúc đó, một cảm giác ủy khuất cũng dâng lên không ngừng.
“Không phải chỉ là ăn mảnh thôi sao?
Vậy mà giờ bọn họ lại sát cánh cùng nhau, bỏ rơi mình thế này à?”
Nguyệt Đông thầm nghĩ, cảm giác vừa tức giận vừa buồn bã.
Nàng không thể hiểu nổi tại sao mọi việc lại thành ra như vậy.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi