Có những lúc, Giang Tiếu cảm thấy mình thật khó lòng đoán được tâm ý của nữ tử trước mặt.
Rõ ràng có đôi khi, nàng tỏ vẻ như muốn chủ động gần gũi với hắn, thế nhưng đối với sự tiếp cận của hắn, lại luôn mơ hồ có chút kháng cự.
Điều duy nhất khiến hắn không cảm nhận được chút nào sự bài xích, thậm chí còn thấy được sự chân thành từ tận đáy lòng nàng, dường như đều có liên quan đến hai đứa trẻ kia.
Dù là ngày hôm qua, khi nàng bất ngờ đề nghị trong quân doanh, nếu hắn có thời gian, hãy cùng hai đứa nhỏ tham gia khảo nghiệm nhập học.
Hay là lúc này, khi nàng chủ động ngỏ lời mời hắn ở lại dùng bữa tối.
Điều đó thậm chí khiến hắn nảy sinh một ý nghĩ, rằng những lần nàng dường như chủ động tiếp cận hắn trong thời gian qua, thật ra chẳng phải xuất phát từ lòng nàng, mà chỉ là vì hai đứa trẻ ấy.
Giang Tiếu bất giác trầm mặc một lát, ý nghĩ vừa lóe lên ấy khiến lòng hắn khẽ trầm xuống.
Thế nhưng, khi nhìn nữ tử trước mặt, đôi mắt đẹp trong trẻo không chút tỳ vết, nhìn hắn không chớp mắt, lộ rõ sự chân thành không thể nghi ngờ, ánh mắt hắn chợt trở nên sâu lắng, khẽ gật đầu nói:
“Được.”
Vân Sương lập tức hài lòng cong môi, quay đầu nhìn Nghiêm Phương và Tưởng Binh:
“Vậy Nghiêm phó tướng và Tưởng Thiên Hộ cũng…”
“Họ còn chút việc phải giải quyết.”
Giang Tiếu bỗng lên tiếng, thản nhiên nhìn sang hai người kia nói:
“Các ngươi cứ đi lo công chuyện, đến giờ Tuất (tám giờ tối) quay lại đây tập hợp.”
Nghiêm Phương và Tưởng Binh lập tức đồng thanh:
“Tuân lệnh!”
Tưởng Binh vừa đáp, vừa không nhịn được âm thầm thở dài.
Bọn họ chẳng qua chỉ đến Dưỡng tế viện thăm hỏi đám quân hộ nơi đó, cần gì nhiều thời gian đến vậy?
Không đến nỗi đến một bữa cơm cũng không ăn được chứ!
Tổng binh này chẳng khác nào viết hẳn mấy chữ “đừng ở lại vướng tay vướng chân” lên trán!
Sau khi hai người rời đi, Vân Sương mỉm cười nhìn Giang Tiếu, nói:
“Ta phải vào chuẩn bị bữa tối, Giang tổng binh có thể giúp ta trông hai đứa nhỏ một lúc được không? Ta sẽ để Bát Nguyệt lại đây, nếu tổng binh thấy khó coi sóc, có thể nhờ Bát Nguyệt giúp đỡ.”
Giang Tiếu không trả lời ngay, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú.
Vân Sương bị hắn nhìn đến có phần khó hiểu, bất giác đưa tay sờ mặt mình, đang định hỏi gì đó, liền nghe nam tử trầm giọng nói:
“Được, Vân nương tử yên tâm.”
Từ nãy đến giờ, nam tử này có vẻ mang theo chút gì đó khó nói, khó tả.
Nhưng Vân Sương cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều, ai lại không có tâm sự riêng? Dù sao, hắn bằng lòng vun đắp tình cảm với hai đứa trẻ, là điều nàng rất vui lòng chứng kiến.
Nàng liền gọi hai đứa nhỏ tới, dặn dò vài câu, rồi dẫn theo Thập Ngũ vào nhà bếp chuẩn bị cơm tối.
Từ khi dọn đến nơi này, bữa tối đều do Thập Ngũ đích thân đảm nhiệm.
Nhưng khách đến là khách, huống hồ thân phận người này lại đặc biệt như thế, Vân Sương cảm thấy cả về tình lẫn lý, mình nên đích thân xuống bếp chuẩn bị một bữa cơm chiêu đãi hắn.
Tới hậu viện, nàng xem xét nguyên liệu nấu ăn một lượt, rất nhanh đã quyết định thực đơn tối nay — thịt kho tàu, cải thảo xào thịt, cá hầm củ cải, trứng xào hẹ, cùng một nồi canh gà hầm hạt dẻ lớn.
Khi làm xong, nàng bảo Thập Ngũ đem thức ăn dọn ra tiền sảnh, còn mình thì ra tiền viện gọi mọi người vào ăn cơm.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối, Bát Nguyệt đã thắp sáng toàn bộ đèn trong tiền viện. Dưới ánh sáng ấm áp rực rỡ, Giang Tiếu đang đứng cạnh Vân Doãn, tay cầm một cành cây làm kiếm, dạy cậu bé luyện kiếm.
“…cổ tay giữ thẳng, đúng, chính là như vậy. Tiếp theo, quan sát động tác của ta, đây là hoa trong, đây là hoa ngoài.”
Vừa giảng giải, hắn vừa xoay cổ tay, thao tác thuần thục múa cành cây trong tay.
Vân Doãn dường như có chút căng thẳng, môi nhỏ mím chặt. Nhìn thấy vậy, cậu bé nóng lòng muốn thử, nhưng do chưa quen, tay vừa nhúc nhích, cành cây đã “bốp” một tiếng rơi xuống đất.
Thời gian qua, Dương Nguyên Nhất mới chỉ đến dạy bọn trẻ hai buổi, vẫn chỉ dừng ở những bài khởi động cơ bản như đứng tấn.
Còn những chiêu kiếm pháp phức tạp thế này, dĩ nhiên bọn nhỏ chưa thể nắm bắt được.
Nhìn cành cây rơi xuống đất, Vân Doãn khẽ cắn môi dưới, lộ rõ vẻ bối rối.
Giang Tiếu lại cúi người nhặt cành cây lên, đưa cho cậu bé, điềm đạm nói:
“Chỉ là một lần thất bại, không sao cả, tiếp tục đi.”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Một bên, Vân Y ngồi bên bàn, đôi chân nhỏ lắc lư, vừa ăn quýt vừa cười hì hì:
“A huynh, đợi muội ăn xong múi quýt này sẽ tới luyện cùng huynh nha~”
Vân Sương nhìn thấy mà vừa bất lực vừa buồn cười.
Nàng còn không hiểu tính tình tiểu nha đầu này sao? Chuyên môn lười biếng là giỏi!
May thay, mỗi lần đến giờ học, nha đầu này vẫn rất tích cực, đầu óc linh hoạt, những gì Dương Nguyên Nhất dạy, con bé chỉ cần nghe qua một hai lần liền có thể nhớ rõ. Chỉ là bình thường lại rất lười luyện tập, thường đến khi Vân Doãn đã luyện đến mồ hôi nhễ nhại, Vân Y mới chầm chậm lết lại.
Nàng bước thẳng tới, mỉm cười nói:
“Được rồi, đừng luyện nữa, không đi ăn bây giờ thì đồ ăn nguội hết mất.”
Vân Y lập tức nhảy khỏi ghế, phấn khởi reo lên:
“Ôi chao! Được ăn cơm rồi!”
Hôm nay Vân Sương nấu nhiều món, ăn tối cũng muộn hơn, hai tiểu tử sớm đã đói meo.
Sau khi bảo cả bọn rửa tay sạch sẽ, Vân Sương liền dẫn mọi người vào tiền sảnh dùng bữa.
Ở cùng hai đứa trẻ quả thực khiến lòng người nhẹ nhõm, suốt cả bữa ăn, Vân Sương không cần nghĩ xem phải đối mặt với Giang Tiếu thế nào, bởi hai đứa nhỏ đã sớm tự giác vây lấy hắn.
Vân Y vốn giỏi làm nũng thì không cần nói, đến cả Vân Doãn cũng nhiệt tình giới thiệu những món ăn do mẫu thân mình nấu, ánh mắt chăm chú dõi theo Giang Tiếu ăn miếng thịt kho tàu mà cậu yêu thích nhất, vừa nghe hắn nói: “Hương vị thật sự không tệ”, khuôn mặt lập tức rạng rỡ, tràn đầy mãn nguyện.
Vân Sương nhìn thấy mà không nhịn được bật cười, thỉnh thoảng còn giả bộ trách mắng hai đứa nhỏ đừng cứ quấn lấy Giang thúc thúc, quả thật thoải mái vô cùng.
Thời gian dùng bữa cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Gần đến giờ Tuất chính, Giang Tiếu đã thu xếp xong, chuẩn bị rời đi.
Vân Sương lập tức đứng dậy, mỉm cười nói:
“Ta tiễn Giang tổng binh ra ngoài.”
Hôm nay hắn giúp nàng trông nom hai đứa nhỏ cả buổi tối, Vân Sương rất hài lòng.
Nói xong, nàng liền dắt theo hai đứa trẻ đang mặt mày rầu rĩ vì sắp phải chia tay, cùng Giang Tiếu đi ra cửa lớn.
Nào ngờ, suốt dọc đường vẫn còn ổn, đến khi vừa trông thấy cổng lớn, Vân Y bỗng xoay người, lao tới ôm chặt lấy chân Giang Tiếu, nức nở hét lên:
“Giang thúc thúc đừng đi! Con không muốn người đi, hu hu hu…”
Giang Tiếu và Vân Sương đều ngẩn ra, Vân Sương vội vàng bước tới, định kéo tiểu nha đầu đang nhõng nhẽo kia ra:
“Y nhi, Giang thúc thúc còn có việc phải làm…”
“Con không muốn, con không muốn! Con muốn ở cùng Giang thúc thúc!”
Một bên, Vân Doãn tuy không nói gì, nhưng cũng cắn chặt môi dưới, ánh mắt đầy khẩn cầu nhìn Giang Tiếu.
Vân Sương chưa từng thấy Vân Y bướng bỉnh đến vậy, mày khẽ nhíu, mắng không được, dỗ cũng không xong, thoáng chốc không biết nên làm gì.
Giang Tiếu lại bất ngờ cúi xuống bế nàng lên, nhìn đôi mắt đỏ hoe kia, dịu dàng nói:
“Thúc thúc chỉ là quay về làm việc thôi, đâu có nói là sẽ không quay lại nữa.”
Vân Y nấc lên một tiếng, hỏi:
“Thật… thật vậy sao?”
“Đương nhiên rồi. Mẫu thân con nói, con và A huynh mấy ngày nữa sẽ tham gia khảo nghiệm nhập học, mấy hôm nay đều đang chăm chỉ chuẩn bị.”
Giang Tiếu đưa tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng, nhẹ giọng nói:
“Đến khi đó, ta sẽ tới xem các con.”
Trẻ con tuy còn nhỏ, nhưng không ngốc.
Nếu Giang Tiếu chỉ nói câu trước, bọn chúng có lẽ sẽ không tin, cho rằng hắn đang dỗ dành qua loa.
Nhưng lúc này, nghe hắn nói rõ ngày tháng cụ thể, ánh mắt Vân Y mới lại bừng sáng, gật đầu thật mạnh:
“Phải rồi! Giang thúc thúc, con… con với A huynh dạo này rất cố gắng nha! Sau này, con và A huynh nhất định sẽ trở thành những đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như Vật Dĩ! Chúng con sẽ không để thúc thúc thất vọng đâu!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.