Trong mảnh ký ức lạ lẫm của Minh Viêm Đại Đế, trên một bình nguyên đen kịt, có một khe rãnh cực lớn.
Khe rãnh sâu thẳm như vực sâu.
Tại nơi sâu nhất, một lão giả mặc áo đen đang bước đi.
Hình dáng của hắn không còn là Minh Viêm mà hiện rõ một khuôn mặt tang thương.
Đó chính là Hắc bào nhân từng xuất hiện trong đạo đài của Ma Vũ Đại Đế.
Trên người hắn, xích sắt phát ra âm thanh rắc rắc mỗi khi di chuyển, kèm theo cảm giác như bị thiêu cháy mãnh liệt.
Nhưng điều này không làm hắn cảm thấy đau đớn, ngược lại, trên mặt lão hiện rõ sự phấn khích.
“Sắp đến rồi…”
Hơi thở của lão giả trở nên dồn dập, bước chân nhanh hơn, cuối cùng, sau một nén hương, hắn dừng lại.
Trước mặt hắn là vực sâu cuối cùng.
Nơi đó có một cái giếng nước.
Đứng bên giếng, thần sắc lão giả tràn ngập kích động, cúi đầu nhìn xuống.
Trong giếng có nước, mặt nước phản chiếu một thế giới mơ hồ.
Thế giới đó, bao trùm trong tử khí.
Ngoài trời, mưa đang rơi…
“Chính là nơi này!”
Lão giả hít sâu, ánh mắt quyết đoán, thân thể hắn lao thẳng xuống giếng.
Cùng lúc đó, tại một mảnh ký ức khác, nơi chim hót hoa nở, khung cảnh tựa Tiên cảnh.
Mây trắng trôi bồng bềnh, tiên hạc bay lượn.
Từng tòa tiên sơn sừng sững trên vùng đất, mây mù giăng khắp nơi, vô số Tiên Cung hiện ra.
Tại cổng Tiên Cung thứ mười bảy, Vân gia Thiếu chủ đứng đó, quay đầu nhìn thiên địa xa xăm, giọng nói khàn khàn vang lên.
“Trời sắp mưa.”
Nói xong, hắn đẩy cửa Tiên Cung.
Khi cửa cung mở ra, màn trời nơi này bỗng nổi lên một cơn gió.
Trong không khí dường như có một sự ẩm ướt bao trùm khắp thế gian.
Bên trong Tiên Cung, mọi thứ trở nên mờ mịt, và trời đang mưa.
Vân gia Thiếu chủ bước vào, như một người hành hương, với thần sắc cung kính.
Tại nơi bế quan của Minh Viêm Đại Đế, những kẻ đến từ Tây Ma Vũ cùng với Lâm Khôn từ Đông Ma Vũ, từng người đã sử dụng phương pháp của riêng mình để rời khỏi các mảnh ký ức ban đầu.
Họ thăm dò các mảnh ký ức khác nhau, và trong khi thăm dò, mọi người đều nhận thấy một hiện tượng lạ lùng: thời tiết bắt đầu thay đổi.
Mây mù dày đặc, và những giọt mưa bắt đầu rơi.
“Trời đang mưa sao?”
Một giọt nước mưa rơi xuống trước mặt Hứa Thanh, nhỏ lên lá của Thánh Thiên thần đằng.
Bầu trời xám xịt, những khe hở và lỗ hổng trong không gian đang dần khép lại, nhưng ở những khu vực khác, mây mù tụ lại, từng giọt mưa nhỏ đang rơi xuống.
Mưa đổ lên người Hứa Thanh, và cả Nhị Ngưu đang ngạo nghễ đứng đó, mưa rơi cả trên tóc của hắn.
“Đại sư huynh, chúng ta đi thôi.”
Hứa Thanh bình tĩnh nói.
Mục tiêu tiếp theo của hắn là tìm kiếm Nữ Đế.
Dù sao, sau tất cả những điều quái dị đã xảy ra ở nơi này, Hứa Thanh cảm thấy đi cùng Nữ Đế là lựa chọn an toàn nhất.
Tuy nhiên, rõ ràng Nhị Ngưu không nghĩ như vậy.
Trong lòng hắn, việc hắn đến tinh cầu này đã vô cùng chật vật.
Nhất là sau khi chứng kiến màn xuất hiện hoa lệ của Hứa Thanh, nội tâm không chịu thua của Nhị Ngưu lại bùng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
“Địa phương quái quỷ này, nếu lão tử không lấy được gì thì thật uổng công vô ích.”
Nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài hắn vẫn giữ thái độ ngạo nghễ, nhàn nhạt nói:
“Tiểu A Thanh, chúng ta không cần vội vàng rời đi.
Tinh cầu này đã bị Đại sư huynh của ngươi chinh phục.
Kế tiếp chính là thời khắc hái trái cơ duyên.”
“Ngươi thật may mắn, thân là Đại sư huynh, ta sẽ không tính toán với ngươi, mà cho ngươi tận mắt chứng kiến sự quật khởi của ta!”
Nhị Ngưu hất cằm, bả vai lắc lư, tay áo trống không đung đưa, thể hiện rõ vẻ khinh thường.
Tuy nhiên, với một chân và một tay, cùng bộ tóc rối bù và thân thể lấm lem, Nhị Ngưu lúc này trông vô cùng bi thảm.
Hứa Thanh thở dài trong lòng, hiểu rõ tính hiếu thắng của Đại sư huynh mình đã lại nổi lên.
Hắn nhảy khỏi thần đằng, đứng trước mặt Nhị Ngưu, phối hợp hỏi:
“Cơ duyên gì?”
“Đương nhiên là tạo hóa lớn nhất mà Minh Viêm Đại Đế đã thu được năm xưa tại nơi này!”
Nhị Ngưu liếm môi, ánh mắt sáng rực, đảo qua bốn phía, nhìn vào tinh cầu cằn cỗi, tràn ngập xác chết và giòi bọ.
Giọng nói của hắn trở nên trầm thấp.
“Tiểu A Thanh, ngươi mới đến nên không hiểu rõ.
Ta đã phân tích kỹ nơi này và nhìn thấu nhân quả.”
“Đừng nhìn vào hoàn cảnh tồi tệ của nó.
Thực ra, càng những nơi có vẻ tồi tàn như thế này, cơ duyên bên trong lại càng lớn.”
“Suy cho cùng, mảnh ký ức này của Minh Viêm Đại Đế có thể tạo thành một thế giới, điều này cho thấy ấn tượng của hắn về nơi này sâu sắc đến mức nào…”
“Trong suốt khoảng thời gian qua, ta đã phân tích rõ ràng.
Khi ta hóa thân thành Minh Viêm Đại Đế, hắn lúc đó bị trọng thương gần chết tại nơi này.
Vậy hắn đã hồi phục như thế nào?
Và làm sao hắn có thể rời đi được?”
“Theo lẽ thường, hắn hẳn đã chết ở đây, nhưng kỳ lạ thay, hắn lại sống sót và thoát khỏi nơi này.”
“Cái này đủ để chứng minh rằng nơi đây ẩn chứa một cơ duyên cực kỳ lớn, và Minh Viêm Đại Đế chính là người đã thu được cơ duyên đó!”
Nhị Ngưu nói với giọng chắc chắn.
Hứa Thanh nghe xong, hiểu rõ mối liên kết nhân quả, ánh mắt hắn hiện lên tia sáng sắc bén.
Hứa Thanh bắt đầu nhìn quanh bốn phía, trong lòng suy nghĩ.
Nhìn thấy Hứa Thanh có vẻ đồng tình với phán đoán của mình, Nhị Ngưu càng thêm tự tin, ho khan một tiếng rồi tiếp tục.
“Vì vậy, bộ dạng chật vật của ta lúc trước, cùng với việc bị những con giòi đó đuổi theo, thực ra đều là ta cố tình sắp đặt.
Ta chỉ đang thử nghiệm cảm giác tuyệt vọng mà Minh Viêm Đại Đế đã trải qua năm xưa.”
Nhị Ngưu vòng vo một hồi, cuối cùng cũng nói ra ý định thực sự của mình.
Phải nói rằng, Nhị Ngưu thật sự không dễ dàng gì.
Những lời của hắn, dù nghe qua có chút gượng ép, nhưng lại khiến người khác cảm thấy có phần hợp lý.
Hứa Thanh nhíu mày, nhìn Nhị Ngưu và hỏi:
“Đại sư huynh, ngươi đã tìm thấy cơ duyên đó chưa?”
Nhị Ngưu trừng mắt, đáp:
“Còn thiếu một chút nữa.
Ta đã thử rất nhiều cách, nhưng còn hai lựa chọn ta chưa làm.”
“Một là ăn tươi những con giòi ở đây, và hai là… chết một lần!”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
“Ta đã phân tích, Minh Viêm có thể đã thông qua cái chết để đạt được cơ duyên này, và có thể hắn đã có một bảo vật giúp phục sinh sau khi chết.”
“Nhưng ta thì không có bảo vật như vậy…”
“Nhưng bây giờ ngươi đã đến, ta nghĩ chúng ta có thể dùng một phương pháp khác để thay thế nó.”
Nhị Ngưu nhìn về phía Hứa Thanh.
Hai người nhìn nhau, và Hứa Thanh lập tức hiểu ra ý của Nhị Ngưu.
“Đại sư huynh, ngươi đang nói về việc chúng ta có thể dùng lục tặc vọng sinh để hóa thành sợi tơ thất tình lục dục?”
Nhị Ngưu gật đầu.
“Đúng rồi!
Chúng ta có cùng quyền hành lục tặc, nên sợi tơ thất tình lục dục của ta và ngươi có thể hợp lại, tạo thành một sợi dây thừng.”
“Sợi dây này sẽ kết nối với lòng tham của ta, và có thể kéo ta ra khỏi tử vong khi cần thiết.”
“Được rồi, chúng ta cứ làm thế!”
Nhị Ngưu nói với ánh mắt điên cuồng, quyền hành lục tặc lóe sáng, sợi tơ thất tình lục dục nhanh chóng hiện ra.
Thấy Nhị Ngưu quyết đoán như vậy, Hứa Thanh cũng không chần chừ, vận dụng quyền hành của mình, để sợi tơ thất tình lục dục của bản thân hòa quyện cùng sợi tơ của Nhị Ngưu.
Ngay khi hai sợi tơ hợp lại, một luồng tham lam mãnh liệt cùng sự điên cuồng từ phía Nhị Ngưu trào dâng.
Kèm theo đó là lòng hiếu thắng.
“Ngươi chắc chắn chứ?” Hứa Thanh hỏi.
“Chắc chắn.
Dù ý chí muốn sống của ta không mãnh liệt bằng ngươi, nhưng lòng tham của ta đủ lớn để kéo ta trở lại từ tử vong.”
Nhị Ngưu thở sâu, cắn răng và nhìn về phía Hứa Thanh, ánh mắt như muốn nói điều gì.
Hứa Thanh hiểu rõ ý Đại sư huynh mình, bèn ngồi xuống khoanh chân, không biểu lộ cảm xúc gì.
Nhị Ngưu cũng nhanh chóng ngồi xuống, đưa tay tự đánh mạnh vào đỉnh đầu.
Một tiếng “oanh” vang lên, thiên linh cái của Nhị Ngưu lõm xuống, toàn bộ người hắn ngã xuống đất.
Nhưng… hắn vẫn chưa chết hoàn toàn.
Ở tình trạng hấp hối, Nhị Ngưu yếu ớt nói:
“Tiểu A Thanh, giúp ta một tay…
Ta tự đánh mình không chết được…”
Hứa Thanh nhìn tình cảnh của Nhị Ngưu với vẻ mặt kỳ lạ, sau đó đưa tay phải chỉ vào ngực Nhị Ngưu.
Ngay lập tức, một tiếng nổ vang lên từ ngực Nhị Ngưu, sinh cơ của hắn bắt đầu nhanh chóng tiêu tán.
Hứa Thanh tập trung tinh thần, cẩn thận theo dõi sợi tơ thất tình lục dục liên kết với Nhị Ngưu, chuẩn bị kéo sinh cơ của hắn ra khỏi tử vong ở thời điểm then chốt.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Nhị Ngưu, với hóa thân của Minh Viêm, sinh cơ đã gần như cạn kiệt, chỉ còn lại chút ít, sắp biến mất hoàn toàn.
Ngay khi sinh cơ của Nhị Ngưu triệt để biến mất, Hứa Thanh lập tức kích hoạt quyền hành, kéo mạnh một cái.
Tức khắc, cơ thể của Nhị Ngưu run lên, lòng tham trỗi dậy, sinh cơ của hắn hồi sinh, nhịp thở dần ổn định trở lại.
Hắn mở mắt ra, trong lòng vô cùng kích động.
“Ta cảm nhận được một cỗ lực lượng tử vong…
Ta đã không sai, cơ duyên nơi đây chỉ có thể cảm nhận được khi trải qua tử vong!”
“Tiểu A Thanh, lại đến!
Lần này ngươi hãy chậm tay cứu ta một chút.”
Nhị Ngưu nhìn Hứa Thanh đầy mong chờ.
Hứa Thanh bất đắc dĩ, nhưng vẫn đưa tay ra, tung một chưởng hạ xuống.
Nhị Ngưu lại ngã xuống đất bất động.
Lần này, khi sinh cơ của Nhị Ngưu sắp hoàn toàn tiêu tán, Hứa Thanh kìm nén không kéo sợi tơ bản năng, mà chú ý đến sự thay đổi của sợi tơ thất tình lục dục.
Cho đến khi ngay cả lòng tham cũng dần phai nhạt, Hứa Thanh biết không thể chờ thêm nữa.
Lập tức, hắn kích hoạt quyền hành, mạnh mẽ kéo sợi tơ.
Đồng thời, vận mệnh khắc đao trong cơ thể Hứa Thanh cũng lóe sáng.
Ngay khi sợi tơ bị kéo, lòng tham của Nhị Ngưu bùng nổ, sinh cơ chuẩn bị được khôi phục.
Nhưng vào lúc này, từ tinh cầu bắt đầu tràn ra một cỗ tử vong khí tức, nhanh chóng lao về phía cơ thể của Nhị Ngưu.
Trên sợi tơ thất tình lục dục, một đám sương mù xám hiện ra, bao phủ hoàn toàn lấy Nhị Ngưu.
Ánh mắt Hứa Thanh lóe lên.
Hắn biết rằng thứ mà Đại sư huynh mình đang chờ đợi đã xuất hiện.
Hứa Thanh đã hiểu rõ Nhị Ngưu từ lâu, nhìn rõ mọi thứ qua ánh mắt của hắn.
Không chút do dự, Hứa Thanh phóng xuất vận mệnh khắc đao, hung hăng chém vào sương mù xám.
Đồng thời, lòng tham của Nhị Ngưu, dù đã phai nhạt, lại bùng lên mãnh liệt.
Lòng tham của hắn như hóa thành một con Thiên Cẩu, im lặng lao vào sương mù xám, mạnh mẽ nuốt trọn nó.
Ngay khoảnh khắc đó, thiên địa biến sắc.
Không trung vang lên những tiếng nổ lớn, đại địa rung chuyển dữ dội.
Trên hoang vu tinh cầu này, tất cả thi hài đồng loạt mở mắt.
Vô số giòi bọ phát ra những âm thanh thê lương, từng con một run rẩy và tiếp tục tan vỡ.
Nhìn về phía Nhị Ngưu, Hứa Thanh nhận thấy trong cơ thể hắn, sương mù xám đã bị hút nhanh trở lại tinh cầu này, nhưng cuối cùng có một luồng vẫn bị lòng tham của Nhị Ngưu nuốt trọn.
Đồng thời, Hứa Thanh kiểm tra vận mệnh khắc đao của mình và phát hiện cũng có một luồng sương mù xám đang bị khắc đao hấp thụ.
Đây chính là sương mù đã cuốn trở lại sau khi bị khắc đao chém xuống.
Cảnh tượng này khiến Hứa Thanh ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên một tia sáng lạ lùng.
Ngay sau đó, một cỗ khí tức tử vong bùng phát từ người Nhị Ngưu, khiến thân thể hắn bỗng nhiên dựng lên giữa không trung.
Khoảnh khắc đó, toàn bộ thi hài trên tinh cầu cúi đầu, quỳ lạy về phía Nhị Ngưu.
Những con giòi bọ còn sống sót co rút lại, cuộn mình thành một đống nhỏ, phát ra niệm thần phục.
Ở trên cao, hai mắt Nhị Ngưu đột nhiên mở ra, đôi mắt hắn giờ đã chuyển thành màu xám.
Nhưng chỉ một chốc sau, màu xám biến mất, bị lòng tham thay thế.
Nhị Ngưu ngửa mặt lên trời, cười lớn.
“Ta đã chinh phục tinh cầu này!”
Hứa Thanh nghe vậy, lòng có chút an tâm, định mở miệng nói gì đó, nhưng đúng lúc đó, dị biến đột ngột xảy ra.
Cả thế giới này, bầu trời như bị xé toạc, cơn mưa ào ạt đổ xuống, mạnh mẽ hơn gấp bội lần so với trước.
Những hạt mưa hóa thành từng đường vũ tuyến dày đặc, tạo thành một màn mưa vô biên vô hạn.
Trong màn mưa dày đặc ấy, dường như ẩn hiện một thế giới khác.
Thế giới đó mơ hồ, vô số nấm mộ hiện ra mờ mờ ảo ảo…
Bên ngoài trời mưa, bên trong cũng trời mưa.
Cơn mưa lúc này không chỉ là những giọt nước đơn thuần, mà đã trở thành một phương tiện kết nối, dung hợp mọi thứ.
Bao gồm cả Nhị Ngưu đang cười lớn giữa không trung, và Hứa Thanh với vẻ mặt biến sắc.
Cả hai người đều bị màn mưa đó nuốt trọn.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi