Tối đến, Chung Lưu cùng Thẩm Trường Thích ngồi chồm hổm trước nha môn tri phủ. Thẩm Trường Thích một tay chống cằm, còn Chung Lưu không biết kiếm đâu ra được một que gỗ, đang gãi ngứa sau lưng.
Hắn vừa gãi vừa hỏi: “Chúng ta canh trước nha môn làm gì?”
“Không phải chúng ta, là ngươi.” Thẩm Trường Thích đáp, “Bạch đại nhân nói rồi, đêm qua Tô Cừu từng tìm đến Lôi Nguyệt Nhược, giờ muốn mượn thân thể nàng để dụ hắn vào bẫy. Mà cái bẫy này không thể để Giang Nhu phá hỏng, nên chúng ta phải giữ chặt hắn trong phủ, tốt nhất là không để hắn ta ra ngoài.”
Chung Lưu “á” một tiếng: “Vậy ta canh cửa trước, huynh đi đâu?”
Thẩm Trường Thích nói: “Ta canh cửa sau.”
Chung Lưu: “…”
Thẩm Trường Thích dặn dò xong liền đứng dậy: “Bất luận dùng cách gì, cũng không thể để Giang Nhu ra ngoài. Ta giữ cửa sau, ngươi giữ cửa trước, nếu lỡ có sai sót, ta không gánh nổi hậu quả đâu.”
Nói rồi hắn rời khỏi cửa trước nha môn, còn lại Chung Lưu bĩu môi, đành phải nghiêm túc làm nhiệm vụ canh giữ.
Ban ngày hôm đó, Khương Thanh Tố và Đơn Tà đến phủ họ Lôi, sau khi đánh thức Lôi Nguyệt Nhược, đã đạt thành thỏa thuận: Khương Thanh Tố mượn thân thể nàng đến khi bắt được Tô Cừu. Để tránh Giang Nhu bị liên lụy, Đơn Tà sẽ đóng vai Giang Nhu.
…
Khương Thanh Tố bắt chước Lôi Nguyệt Nhược không khó, nhưng Đơn Tà đóng giả Giang Nhu thì chẳng giống chút nào.
Ở hậu viện trà lâu, Khương Thanh Tố đã chỉ dẫn rất nhiều lần cũng không thấy tiến triển, cuối cùng đành dùng chiêu như năm xưa từng sai Đơn Tà quyến rũ bà chủ khách điếm Trường Phong – chỉ cần học mấy câu thoại là được.
Đến tối, khi Giang Nhu đi tra án trở về phủ, Khương Thanh Tố bảo Chung Lưu và Thẩm Trường Thích giữ chặt nha môn, còn nàng và Đơn Tà thì đi về hướng phủ họ Lôi.
Khương Thanh Tố khoác tay Đơn Tà, tay kia cầm xâu kẹo hồ lô, vừa mua bên đường. Dù không ngọt bằng ở Liễu Thành, nhưng cũng tạm được.
Nàng cắn một miếng, nói: “Lát nữa Đơn đại nhân phải phối hợp tốt với ta, ban ngày phủ họ Lôi đã loạn cả lên, nếu Tô Cừu còn chút tình cảm, ắt sẽ đến.”
“Nếu hắn đến, nàng định làm gì?” Đơn Tà hỏi.
Khương Thanh Tố sững lại: “Ta làm gì? Ta làm gì được? Phải là Đơn đại nhân chàng làm gì mới đúng, hắn mà đến, chàng không mau bắt lấy hắn đi!”
“Ta hỏi là, nếu gặp nguy hiểm thì sao…” Đơn Tà nhíu mày.
Khương Thanh Tố hiểu ra, tay đang khoác liền vỗ vỗ vai chàng: “Yên tâm, ta biết chừng mực, tuyệt không làm chàng vướng bận khi bắt quỷ.”
Đơn Tà khẽ ừ một tiếng, nhưng giữa mày vẫn không giãn ra.
Hắn không tin Tô Cừu hành động một mình. Ngày công tử họ Trương bị thiêu chết, những động tĩnh trong hẻm đã nói lên tất cả. Đây là một trong những lý do hắn không muốn Khương Thanh Tố mạo hiểm.
Lôi Nguyệt Nhược ra sao, hắn không quan tâm. Nhưng nếu Bạch Vô Thường của Thập Phương điện mà xảy ra chuyện, thì có bắt được bao nhiêu Tô Cừu cũng không bù nổi.
Trời tối, Khương Thanh Tố đến phủ họ Lôi tất nhiên không dám rình rang, nàng sợ đánh rắn động cỏ. Đơn Tà đi trước dò đường, xác định không có dị động mới đưa nàng vào phủ. Người trong phủ nghe tin hồn Tô Cừu còn vương vấn tiểu thư, đau đầu vô cùng, nên rất vui khi Khương Thanh Tố đến giúp bắt quỷ, mọi sự đều nghe theo nàng sắp đặt.
Lôi Nguyệt Nhược đã sớm chờ trong phòng, lòng bất an. Nàng dù đã đồng ý, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Tô Cừu sẽ bị bắt, lòng lại xót xa. Thấy cửa phòng mở ra, Khương Thanh Tố và Đơn Tà bước vào, nàng dù buồn vẫn đành chấp nhận số phận.
“Bạch phu nhân có thể hứa với ta, nếu bắt được chàng, xin đừng tổn thương chàng?” Lôi Nguyệt Nhược hỏi.
Khương Thanh Tố đáp: “Ta nào có bản lĩnh tổn thương hắn, chỉ đưa hắn một đoạn đường, sớm ngày đầu thai mà thôi.”
Lôi Nguyệt Nhược nghe vậy mới yên lòng, ngồi trên ghế, hai tay siết chặt tà váy, nhắm mắt hít sâu: “Vậy… Bạch phu nhân, xin mời.”
Khương Thanh Tố liếc nàng một cái, bước đến gần, vén mái tóc lòa xòa trước trán nàng, dịu giọng: “Lôi tiểu thư yên tâm, ta tuyệt không hại người tốt.”
Chỉ cần… Tô Cừu đừng làm chuyện ác thêm nữa.
Khi mở mắt lần nữa, Khương Thanh Tố chỉnh lại y phục, liếc nhìn Đơn Tà: “Đơn đại nhân giờ thế này chẳng giống Giang Nhu chút nào.”
Đơn Tà đáp: “Da thịt con người, đều là hư ảo. Nàng thấy ta không giống, người khác chưa chắc thấy vậy.”
Nói rồi, hắn xòe quạt phe phẩy, Khương Thanh Tố chỉ thấy trên quạt tỏa ra làn khí mờ, không thấy thay đổi gì về dung mạo.
Tiểu Uyển biết Bạch phu nhân và phu quân nàng vào phủ, nên mang hai chén trà nóng đến. Rõ ràng vừa thấy hai người vào phòng tiểu thư, thế mà lúc bước vào chẳng thấy ai.
“Ơ? Giang đại nhân? Ngài đến khi nào vậy?!” Tiểu Uyển kinh ngạc khi thấy Giang Nhu trong phòng, suýt đánh đổ khay trà.
Khương Thanh Tố xem như đã hiểu “hư ảo” trong miệng Đơn Tà là gì, mím môi cười: “Tiểu Uyển, ta cùng Giang đại nhân ra ngoài dạo chút, ngươi báo với lão gia phu nhân cứ yên tâm.”
“Vâng.” Tiểu Uyển đặt trà xuống, gật đầu: “Ta lập tức báo ngay. Tiểu thư ra ngoài dạo là việc tốt, có Giang đại nhân đi cùng, lão gia phu nhân chắc cũng yên tâm. Tiểu thư chờ ta, ta đi rồi về ngay.”
“Lần này ra ngoài, không dẫn ngươi theo.” Khương Thanh Tố nói.
Tiểu Uyển sững người: “Sao vậy ạ? Tiểu thư?”
“Đợi ta về rồi sẽ nói.”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Thế là Khương Thanh Tố mượn thân thể Lôi Nguyệt Nhược, cùng Đơn Tà hóa thành Giang Nhu, hai người rời khỏi phủ họ Lôi. Vừa ra cửa, một cơn gió đêm thổi qua chân họ, hất lên vài chiếc lá xanh rơi trên đất.
Khương Thanh Tố quay sang Đơn Tà: “Đến rồi?”
Đơn Tà khẽ gật: “Đến rồi.”
“Thế chàng không mau nói mấy câu ta dạy sao?” Khương Thanh Tố cong mắt cười, nụ cười nhẹ nhàng như trêu ghẹo.
Đơn Tà nhìn xuyên qua thân xác Lôi Nguyệt Nhược, thấy rõ hồn phách nghịch ngợm của Khương Thanh Tố. Dù là dung mạo của người khác, khí chất ấy vẫn đậm đà phong thái nàng.
“Lôi tiểu thư, chốn phồn hoa huyên náo, ta đưa nàng đến nơi thanh tĩnh… ngắm trăng.” Giọng Đơn Tà nhẹ nhàng nói ra, khác hẳn kiểu cứng nhắc ban đầu bị Khương Thanh Tố ép học thuộc.
Khương Thanh Tố ngẩn người, đưa tay vuốt lại mái tóc rủ trước ngực, má hơi ửng đỏ, quay đầu đi: “Ngài nói câu đó… quả thực có vài phần giống công tử nhà giàu trêu chọc khuê nữ người ta rồi đấy.”
“Xin mời.” Đơn Tà đưa tay dẫn đường, Khương Thanh Tố vén váy theo sau.
Cả hai đều hiểu rõ, một Tô Cừu mới chết không thể có năng lực lớn đến vậy. Lôi Nguyệt Nhược chỉ là mồi nhử để lôi kéo Tô Cừu, mà Tô Cừu lại là then chốt kéo theo kẻ đứng sau hắn. Chỉ khi kẻ đó xuất hiện, vụ án này mới thật sự khép lại.
Tô Cừu không phải là kẻ nguy hiểm – trong tim hắn vẫn còn Lôi Nguyệt Nhược, vẫn còn nhân tính và nghĩa tình. Nhưng kẻ tạo ra quyển sách có thể ghi sinh tử, tỏa ra sát khí và thiêu người thành tro ấy, lai lịch ra sao không ai rõ. Điều khiến Đơn Tà lo lắng không phải là Tô Cừu, mà chính là kẻ sau lưng kia – đến cả Đơn Tà cũng khó lòng bắt được.
Muốn bắt quỷ, tất nhiên không thể ở giữa phố đông người. Vì vậy Khương Thanh Tố và Đơn Tà bày trận, dẫn dụ Tô Cừu đến nơi hoang vắng dễ hành sự.
Trong thành có một hồ nước, dòng từ núi chảy về. Hồ không lớn, nhưng vì bên hồ không có đèn, nên đêm xuống chẳng ai đến, sợ sơ ý rơi xuống nước.
Khi họ đến hồ, bên bờ có rất nhiều đèn giấy được đặt sẵn, bên ngoài là lớp giấy hoa, bên trong ánh lửa hồng rực rỡ. Một hàng đèn giấy cùng ánh trăng phản chiếu, khiến mặt hồ lấp lánh, chiếu sáng cả không gian xung quanh.
Khương Thanh Tố sững lại khi nhìn thấy đèn giấy, đứng yên tại chỗ đầy nghi hoặc. Lại nhìn Đơn Tà tiến đến, tay cầm quạt giấu sau lưng, tay kia nâng một chiếc đèn giấy chỉ to bằng bàn tay – trên đèn vẽ đôi uyên ương chơi nước, phía dưới treo dải tua mềm mại.
Nàng thấy hắn cầm đèn bước về phía mình, thoáng ngẩn ngơ, không dám động đậy.
Đơn Tà nói: “Tặng nàng.”
Khương Thanh Tố từ từ vươn tay đón lấy, hỏi: “Vì… vì sao?”
Đơn Tà đáp: “Vì ta thích nàng.”
Bốn chữ đơn giản khiến Khương Thanh Tố đỏ bừng mặt. Dù nàng cố ý phối hợp cùng Đơn Tà diễn kịch, dụ rắn ra khỏi hang, nhưng chẳng ngờ hắn lại chuẩn bị một bất ngờ nơi hồ nước vắng thế này. Chỉ tiếc trong lòng nàng lúc này vẫn còn vướng bận Tô Cừu theo sau. Nếu không, ắt hẳn nàng đã cùng Đơn Tà thân mật thêm một phen.
“Đến rồi.” Tay Đơn Tà nắm quạt sau lưng khẽ siết lại, ánh mắt nhìn Khương Thanh Tố cũng thêm phần sắc bén.
Ban đầu Khương Thanh Tố chưa nhận ra. Nhưng khi thấy Đơn Tà từ thế chống quạt sau lưng chuyển sang đưa ra trước ngực, nàng mới nhận ra quanh đây đang tràn ngập một tầng sát khí. Nàng nhíu mày: “Sao lại nặng thế?”
Ánh mắt Đơn Tà chợt ngẩng lên, hắn lập tức kéo Khương Thanh Tố lao về bên phải, giữ nàng trong lòng, mắt nhìn về phía làn khói đỏ bốc lên tựa lửa rực.
Sát khí đỏ như mũi tên xuyên qua mặt nước, khuấy động hơi nước xung quanh, giọt nước rơi xuống dập tắt ngọn lửa trong đèn – chỉ còn chiếc đèn trên tay Khương Thanh Tố vẫn cháy sáng.
“Ngươi là ai?” Đơn Tà nhìn quanh, giờ mới hay – hắn và Khương Thanh Tố đã rơi vào bẫy của kẻ khác.
Khương Thanh Tố sững sờ: “Không phải Tô Cừu?”
“E rằng giờ này, Tô Cừu đã đến nha môn rồi.” Đơn Tà híp mắt, khí lạnh và sát ý quanh người bốc lên. Chiếc quạt trong tay hắn cuốn lấy hắc khí, biến thành một cây roi dài – Trấn Hồn Tiên. Một roi vung ra, trăm dặm quỷ hồn đều tan.
Khương Thanh Tố nhíu mày: “Ta tính sai ở đâu? Sao lại bị phản bẫy?”
Đơn Tà đưa một ngón tay điểm nhẹ giữa trán Lôi Nguyệt Nhược, trong khoảnh khắc đó, hồn Khương Thanh Tố rời khỏi thân xác nàng, thân thể Lôi Nguyệt Nhược ngã xuống, Khương Thanh Tố lùi lại vài bước đứng vững, trong tay xuất hiện một lá bùa vàng.
“Rời đi.” Đơn Tà ra lệnh.
Khương Thanh Tố cầm bùa, lòng còn chưa định. Bao năm phá án, chưa bao giờ nàng gặp cục diện lớn như hôm nay – sát khí vây quanh không ngừng mà người đứng sau vẫn chưa lộ mặt.
Đơn Tà cúi đầu bật cười: “Hồng hỏa cũng được đấy, chỉ tiếc học không đến nơi đến chốn.”
Hắn siết chặt Trấn Hồn Tiên trong tay, lần này nói với nàng đầy nghiêm nghị: “Đưa Lôi Nguyệt Nhược rời đi!”
Khương Thanh Tố lập tức tỉnh táo, ôm lấy Lôi Nguyệt Nhược, trong lòng vẫn run rẩy vì đòn sát khí vừa rồi rõ ràng nhắm vào nàng. Nàng biết bản thân không đủ lực, ở lại chỉ vướng víu. Thế là châm lửa đốt bùa, kéo theo Lôi Nguyệt Nhược rời đi.
Chờ Khương Thanh Tố đi khỏi, Đơn Tà mới bước về phía hồ. Mái tóc búi cao của hắn tung ra, y phục đen trên người theo hắc khí mà hóa thành trường bào – đúng kiểu hắn mặc ở địa phủ. Một lớp mỏng đen nhánh bao phủ thân, cổ áo thêu họa tiết mây đỏ sẫm.
Trấn Hồn Tiên khẽ quất gió, trên núi ngoài Vân Tiên thành vang lên tiếng quỷ kêu khắp nơi. Sát khí quanh hồ như hỏa diễm hừng hực xông tới Đơn Tà.
Hắn vung roi về phía mặt hồ, ngọn Minh Hỏa xanh bùng phát như dã thú mở miệng nuốt trọn sát khí, chỉ trong khoảnh khắc đã hóa sạch mọi thứ. Một bóng đỏ ẩn trong nước nhân lúc đó thoát về phía bên kia hồ.
Đơn Tà định đuổi theo, lại thấy những chiếc đèn giấy bị hồn hỏa thiêu rụi, hắn khẽ cau mày, nhưng luồng khí tức của kẻ kia đã biến mất. Hắn đành thu lại Trấn Hồn Tiên, quay về Vô Sự Trai xem tình hình Khương Thanh Tố.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Truyện hay lắm ạaaa, cảm ơn rừngg