Chương 107: Tiền tài và quyền thế, nàng đều có thể nắm trong tay

Bộ truyện: Mẫu thân ta là thần thám

Tác giả: Tề Vũ Ngư Nhi Xuất

Thư nương từ nhỏ đã quen với gian bếp, bởi phụ thân nàng vốn là đầu bếp. Nàng được dạy dỗ từ bé, cơ bản nấu nướng rất vững, huống hồ bản thân lại yêu thích việc mày mò món ăn.

“Đúng đúng! Món Thư di nấu là ngon nhất luôn đó!”

Vân Y, vốn đang học thuộc có chút bực bội, liền nhân cơ hội chạy lại, cười hí hửng nói:

“Con thích nhất là mì trứng cà chua của món Thư di nấu nha!”

Mặc dù chỉ là món trứng xào cà chua đơn giản, nhưng nàng lại có thể làm ra hương vị thơm ngon, quyến rũ hơn hẳn người khác.

Dù trong đầu Vân Sương có cả một kho tàng các món ăn vặt hiện đại, nhưng tay nghề chỉ thuộc loại trung bình. Nếu nàng muốn mở rộng và phát triển việc buôn bán ăn vặt của mình, một đầu bếp giỏi là không thể thiếu!

Mà Thư nương trước mắt, chính là lựa chọn tốt nhất hiện tại của nàng.

Dưới sự khích lệ liên tục từ Vân Sương và Vân Y, đến cả Thư nương vốn luôn tự ti cũng cảm thấy choáng váng, khẽ liếm môi, lấy hết can đảm nói:

“Nếu… nếu Sương nương không chê, ta… ta nguyện ý thử một lần!”

Thế là từ khi Thư nương chuyển đến sống cùng, liền bắt tay vào nghiên cứu cách làm thịt đông và ngưu nãi bố đinh trong hậu trù, không quản ngày đêm.

Rõ ràng nàng chỉ làm theo công thức của Vân Sương, vậy mà hương vị lại vượt trội hơn hẳn. Điều này khiến Vân Sương cũng phải tâm phục khẩu phục.

Hôm nay, Vân Sương dùng hai chiếc hộp lớn, đựng đầy thịt đông do Thư nương làm và hơn mười phần ngưu nãi bố đinh, chuẩn bị mang đến huyện nha xin giấy phép dựng sạp hàng.

Tuy với mối quan hệ hiện tại giữa nàng và đám người trong huyện nha, xin phép chẳng qua chỉ là một lời nói, nhưng nhân tình vẫn phải chu toàn.

Thập Ngũ theo sau nàng, nhìn hộp đồ ăn trên tay, mím môi cười nói:

“Chắc chắn Dương bổ khoái bọn họ ăn được món thịt đông và ngưu nãi bố đinh này sẽ rất bất ngờ.”

Họ nhất định không nghĩ tới, hương vị hiện tại lại còn ngon hơn cả những lần trước!

Vân Sương cũng cảm thán:

“Đúng vậy, đến ta ăn còn ngỡ ngàng, cái món thịt đông kia sao có thể giòn dai đến thế! Nước sốt sao lại có thể đậm đà thơm ngọt đến vậy! Còn ngưu nãi bố đinh, cứ như viên kẹo sữa tan chảy trong miệng, dư vị mãi chưa tan!

Nghĩ lại, ta thấy thịt đông và bố đinh ta làm trước đây thật sự đã uổng phí mấy nguyên liệu ấy rồi!

Có được tay nghề của Thư nương, sau này sạp hàng của chúng ta nhất định sẽ đông khách nườm nượp!”

Nhắc tới việc làm ăn sau này, Vân Sương liền không giấu nổi hứng thú dạt dào.

Thập Ngũ lặng lẽ liếc nhìn chủ nhân của mình.

Vị chủ tử mới này, thật sự khiến người ta nhìn mãi không thấu. Nàng được Lý tổng quản đích thân tuyển chọn, từng nghe nói Vân nương tử đã nhận được khoản thưởng lớn từ nhà họ La.

Huống chi, Vân nương tử không những có mối quan hệ thân thiết với đám người huyện nha, mà ngay cả những quân gia ở vệ sở cũng kính trọng nàng, thậm chí đến cả vị Giang tổng binh cao cao tại thượng, dường như cũng có tình ý không nhỏ với nàng.

Nếu nàng muốn, tiền tài và quyền thế, đều là chuyện trong tầm tay.

Thế mà nàng lại chọn đích thân làm những việc buôn bán nhọc nhằn, thậm chí còn nói muốn biến “tiểu sinh ý” thành “đại sinh ý”!

Thập Ngũ theo chân nhà họ La đi khắp nơi, từng gặp không ít người tài, nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc khi gặp Vân Sương.

Mới đầu về hầu hạ nàng ấy, nàng từng lo lắng không yên.

Nhưng đến nay, nàng chẳng còn chút do dự nào, chỉ sợ nếu nói cho các tỷ muội bên nhà họ La biết tình hình hiện tại, đám người đó sẽ ganh tỵ đến đỏ cả mắt!

Tuy vậy, thỉnh thoảng Thập Ngũ cũng không nhịn được mà nghĩ: Phụ thân của hai tiểu chủ tử rốt cuộc là ai? Một người như Vân nương tử, vậy mà cũng từng có quá khứ bi thương tàn nhẫn?

Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!

Đang lúc Thập Ngũ miên man suy nghĩ, từ xa chợt truyền đến tiếng nam nhân đầy kinh ngạc:

“Sương nương? Quả thật là nàng sao!”

Chưa kịp phản ứng, một bóng đen chợt vụt qua trước mặt, chỉ thấy một nam tử mặc thanh y, dáng vẻ thư sinh, chạy vội đến trước mặt chủ tử nàng, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng.

Vốn tâm trạng đang tốt, Vân Sương thoáng sững sờ, lập tức không một tiếng động lùi lại một bước, lạnh giọng nói:

“Hứa Lục Lang, ta đang có hẹn, phải đi gấp, xin ngươi tránh đường.”

Hứa Trường Vĩnh khó khăn lắm mới được gặp lại người mà ngày đêm nhung nhớ, làm sao cam lòng rời đi. Đôi mắt hắn si ngốc nhìn người nữ tử trước mặt, chỉ cảm thấy, kể từ khi nàng rời khỏi làng Trường Thắng, hình như đã đầy đặn hơn một chút, sắc mặt cũng tươi tắn hơn, khiến cả người nàng càng thêm yêu kiều đằm thắm.

Thế nhưng, nàng có từng nghĩ đến hắn không? Khi hắn ở lại ngôi làng không có nàng, trái tim như bị lửa thiêu đốt, ăn không ngon, ngủ không yên. Người quanh hắn ai cũng nói hắn trông ngày càng tiều tụy, nhưng hắn chỉ biết cười khổ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hứa Trường Vĩnh nhìn Vân Sương càng thêm oán trách, muôn lời muốn nói cuối cùng chỉ hóa thành một câu khẽ khàng:

“Sương nương, nàng… dạo này sống có tốt không?”

Lông mày Vân Sương cau chặt hơn, giọng lạnh lùng:

“Rất tốt, đa tạ Hứa Lục Lang quan tâm.”

Dứt lời, nàng liền muốn bước qua hắn mà đi.

Hứa Trường Vĩnh hoảng hốt, vội vàng dịch người chắn trước mặt nàng, cuống quýt nói:

“Sương nương, ta… ta khó khăn lắm mới gặp lại nàng, có thể nói thêm mấy câu được không? Chỉ mấy câu thôi! Những ngày gần đây, ta thật sự rất lo lắng cho nàng…”

“Lục Lang, ngươi đang làm gì đó?!”

Một giọng nói trầm thấp nghiêm nghị như sấm nổ vang lên sau lưng Hứa Trường Vĩnh. Chỉ thấy một nam tử cao lớn, nét mặt có vài phần giống Hứa Trường Vĩnh nhưng thần thái lại trưởng thành, nghiêm khắc hơn nhiều đang bước nhanh tới.

Trên người hắn mặc giáp, lưng đeo đao, rõ ràng là người trong quân đội, mà còn là người có phẩm cấp không thấp.

Vân Sương nhớ rõ, hiện tại người nhà họ Hứa đang ở trong quân chính là đại ca của Hứa Trường Vĩnh — Hứa Trường Mậu. Dạo gần đây hắn được thăng lên chức Bách hộ, nhà họ Hứa còn mở tiệc ăn mừng mấy ngày liền tại làng.

Hứa Trường Mậu mặt mày u ám, vừa tiến lại gần vừa nheo mắt đánh giá Vân Sương từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh ghét.

Hắn sớm đã nghe nương nói, mấy năm nay Lục Lang bị mê hoặc bởi một nữ nhân lai lịch bất minh, không chỉ chần chừ không chịu cưới vợ, thậm chí gần đây còn dám lớn tiếng tuyên bố sẽ cưới nữ nhân ấy làm thê tử. Việc này khiến nương tức đến ngất lên ngất xuống.

Lần này hắn nghỉ phép hiếm hoi trở về, nương liền nhiều lần căn dặn hắn phải “dạy dỗ” Lục Lang một trận, tuyệt đối không thể để hắn tiếp tục mê muội như vậy.

Nhìn nữ tử trước mặt ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài như hồ ly đang thẳng thắn nhìn hắn, Hứa Trường Mậu âm thầm cười lạnh, vẻ chán ghét càng đậm.

Mấy năm qua hắn hiếm khi về nhà, nên cũng chẳng gặp nữ nhân này mấy lần.

Nhưng hắn còn nhớ rõ, trong ấn tượng mình, nàng chẳng qua là một nữ nhân có chút sắc đẹp, suốt ngày than thân trách phận, khóc lóc thảm thương, nhìn đã thấy phiền.

Không ngờ mới một thời gian không gặp, nàng lại thay đổi nhiều đến vậy, thậm chí còn dám không sợ chết mà trừng mắt nhìn hắn.

Tuy nhiên, kiểu diện mạo này… quả thật quyến rũ hơn xưa.

Khó trách tên Lục Lang vô dụng kia lại bị nàng mê hoặc đến mức như con chó mất hồn vậy.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top