Trong gió, tiếng cười nói vẫn văng vẳng.
Giữa Thiên Địa, chiếc thuyền đen đang rẽ gió mà lao tới.
Hướng về phía mỏ linh thạch rộng lớn, chiếc thuyền nhanh chóng tiếp cận.
Từ xa nhìn lại, mỏ linh thạch này trông như một cái hố sâu khổng lồ, phạm vi lên đến cả ngàn dặm.
Trên hố sâu, một tầng hắc quang lấp lánh bao phủ, phong ấn chặt nơi đây.
Xung quanh mỏ linh thạch, cảnh sắc hoang vu, ít người lai vãng.
Khi chiếc thuyền đen tiến gần, bên trong thuyền có tám tu sĩ.
Một thanh niên tuấn tú khẽ ho nhẹ.
Hiển nhiên, hắn có địa vị cao, là người đứng đầu trong nhóm.
Ngay khi hắn lên tiếng, mọi người lập tức hướng ánh mắt về phía hắn.
Sau khi thu hút ánh nhìn của mọi người, thanh niên này thản nhiên mở miệng.
“Chúng ta đã cố gắng hết sức, nhiệm vụ lần này cũng hoàn thành trọn vẹn.
Không ngờ những dư nghiệt đó lại trốn trong thế giới phàm tục, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn tìm ra dấu vết, coi như hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc.”
“Chỉ là có chút tiếc nuối, vì điều tra tung tích của bọn chúng, chúng ta buộc phải diệt vài thành trì phàm nhân.
Việc này có thể nhỏ, nhưng cũng có thể lớn…”
Thanh niên thở dài.
Những tu sĩ xung quanh nghe vậy, từng người lần lượt lên tiếng.
“Hải Sơn huynh quả là người nhân từ.”
“Tộc huynh, những phàm nhân vô tội chết đi cũng là do dư nghiệt của Thần Sùng gây ra.
Việc giết chóc không phải chủ ý của chúng ta.
Gia tộc sẽ hiểu rõ điều này.”
“Đúng vậy, việc truy tìm dư nghiệt Thần Sùng vốn là pháp chỉ lâu dài của Tiên Đô.
Chúng ta chỉ chấp hành nhiệm vụ, không phải trách nhiệm thuộc về chúng ta.”
Thanh niên khẽ gật đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.
Sau đó, ánh mắt hắn lướt qua, dừng lại trên một nữ tử xinh đẹp bên cạnh, mỉm cười.
“Thôi không nói chuyện này nữa, mỏ linh thạch này là mỏ thứ ba mươi lăm của gia tộc, cũng là nơi yên tĩnh nhất.
Ta cũng là lần đầu đến đây, nhưng xem như đã đến địa giới của sư muội Lăng rồi.”
Những người xung quanh nghe vậy cũng mỉm cười gật đầu, nối tiếp lời nói.
“Không sai, người trấn thủ mỏ linh thạch này, tiền bối Lăng Phong, là cung phụng của gia tộc, lại còn là lão tổ của sư muội Lăng.
Lát nữa chúng ta bái kiến tiền bối, mong rằng sư muội nói giúp vài lời để lão nhân gia chỉ điểm thêm cho chúng ta.”
“Dù tiền bối Lăng Phong là cung phụng ngoại tộc, nhưng với tu vi của người, chỉ cần chỉ điểm một chút cũng đủ để chúng ta lĩnh hội sâu sắc.”
Trong tiếng cười nói, ánh mắt mọi người đều hướng về nữ tử nọ, mỉm cười.
“Hải Sơn ca ca quá khen rồi, tiểu nữ chỉ dựa vào sự che chở của lão tổ, không thể so với các vị.”
“Lão tổ là cung phụng, trấn giữ nơi đây cũng là cơ hội mà gia tộc dành cho mọi người.”
“Nhưng nếu Hải Sơn ca ca đã mở lời, sau khi gặp lão tổ, ta chắc chắn sẽ cầu xin lão nhân gia ban thêm danh ngạch vào tiểu thế giới để hấp thụ linh khí cho mọi người.”
“Hy vọng lần này các vị sư huynh có thể thư giãn đôi chút.”
Nữ tử nhẹ nhàng lên tiếng, lời lẽ khiêm tốn nhưng cũng toát ra sự tự hào trước những tu sĩ gia tộc này.
Cứ như vậy, trong tiếng cười đùa qua lại, chiếc thuyền trôi lơ lửng bên ngoài mỏ linh thạch.
Mọi người lần lượt bay ra khỏi thuyền.
Nữ tử họ Lăng cúi mình trước thanh niên tên Hải Sơn, sau đó dẫn đầu tiến lên, dùng Ngọc Giản truyền âm cho lão tổ.
Những người còn lại đều mang vẻ mặt thoải mái, trong lòng háo hức chờ đợi phút giây nghỉ ngơi khi trận cấm của mỏ linh thạch mở ra.
Thế nhưng, thời gian trôi qua, trận cấm của mỏ vẫn im lìm, không hề có dấu hiệu mở ra.
Nữ tử họ Lăng cũng bắt đầu nhíu mày.
Nàng truyền âm cho lão tổ nhưng không nhận được phản hồi nào.
“Thật kỳ lạ…”
Nữ tử họ Lăng nghĩ ngợi một lúc, quay đầu nhìn đồng bạn.
“Lão tổ có lẽ đang bế quan tu luyện, Hải Sơn ca ca, ngươi là tộc chính, có lẽ ngươi có quyền mở trận cấm, hay là ngươi thử ra tay?”
Thanh niên cầm đầu nghe vậy, nhìn trận cấm trước mắt.
Ánh sáng trận cấm ngăn trở, không thể nhìn thấu bên trong.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu.
“Dù ta có quyền mở trận, nhưng nơi này do tiền bối Lăng trấn thủ, tùy tiện tiến vào không hợp lễ nghi.”
“Nếu tiền bối đang tu luyện, chúng ta chờ một lát cũng không sao.”
Những người khác nghe vậy đều tán đồng.
Nữ tử họ Lăng khẽ gật đầu, lấy Ngọc Giản ra tiếp tục truyền âm.
Thậm chí nàng còn thử truyền âm cho tôi tớ của lão tổ, nhưng vẫn không nhận được chút hồi đáp nào.
Tình huống này nàng chưa từng gặp qua, lòng không khỏi dâng lên chút lo lắng, nhưng nghĩ đến tu vi và tính cách của lão tổ, nàng lại thấy khả năng xảy ra chuyện bất trắc là rất nhỏ.
Những người này không hề hay biết, lúc này bên trong trận cấm, có một ánh mắt lạnh như băng đang quét qua.
Ánh mắt đó lướt qua từng người bọn họ.
“Ba tên Quy Hư tứ giai, bốn tên Uẩn Thần nhị giới, một tên Uẩn Thần tam giới, mạnh nhất là một tên Uẩn Thần tứ giới.”
Bên trong mỏ linh thạch, Hứa Thanh đang hấp thu linh khí, chậm rãi mở mắt ra, nhìn ra phía bên ngoài, khẽ thì thào.
“Những người này, nếu ta muốn giết, cũng rất dễ dàng.”
Hứa Thanh không muốn giết người một cách bừa bãi, bởi lẽ sau khi giết, sẽ dẫn đến một số phiền toái không đáng có.
Nếu không giết những người này, có khả năng họ sẽ báo cáo rằng nơi đây có điều bất thường.
Tuy nhiên, sự bất thường này chỉ là mỏ linh thạch bị phong bế, và vì họ không biết cụ thể tình hình bên trong, nên dù gia tộc có phái người đến điều tra, việc đó cũng sẽ không xảy ra ngay lập tức.
Có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian.
Ngược lại, nếu giết chết bọn họ, huyết mạch và các loại thuật pháp có thể dẫn đến việc gia tộc ưu tiên điều tra linh quáng.
Trong tình huống đó, chuyện không thể che giấu lâu dài.
Do vậy, khi đối phương chưa có ý định tìm cái chết, Hứa Thanh không muốn ra tay, mà tiếp tục tập trung vào việc hấp thu linh khí.
Linh khí ở nơi này hiện tại đã rất mỏng.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Hứa Thanh ước tính chỉ cần thêm khoảng một canh giờ nữa là có thể hút hết toàn bộ linh khí ở đây.
Việc hấp thu linh khí, tuy có thể giúp nâng cao tu vi một phần, nhưng Hứa Thanh chủ yếu dùng linh khí để gia trì Thất Cực Đạo của bản thân.
Đặc biệt là đối với hai cực: không gian và thời gian.
Hai cực này, theo Hứa Thanh tự đánh giá, vẫn chưa được khai mở hoàn toàn.
Do đó, hắn tập trung vào việc hấp thu linh khí và gia trì trong quá trình này, để tiếp tục lĩnh ngộ cái vòng xoáy mà hắn đã từng thấy ở Nguyên Thủy Hải.
Việc này hắn đã thực hiện trong tiểu thế giới bong bóng khí, và giờ đây, nhờ linh khí nơi này, Hứa Thanh tiếp tục tiến hành.
Trong khi hấp thu linh khí, hắn cũng dùng thêm Liêu Huyền Thánh Dịch để việc tìm hiểu trở nên dễ dàng hơn.
Cứ thế, thời gian dần trôi qua.
Dù Hứa Thanh không muốn rắc rối, nhưng gió vẫn tự động kéo đến.
Sau nửa canh giờ, bên ngoài trận cấm, thanh niên Hải Sơn dần nảy sinh nghi ngờ, quay sang nữ tử họ Lăng và nói:
“Lăng sư muội, dù lăng tiền bối đang bế quan tu hành, bên cạnh ngài ấy cũng phải có tôi tớ.
Ngươi đã liên hệ với bọn họ chưa?”
Nữ tử họ Lăng càng lúc càng cảm thấy bất an, gật đầu đáp:
“Ta đã liên hệ, nhưng… cũng không có hồi âm.”
Những người khác khi nghe thấy vậy, nét mặt họ đều thay đổi, đồng loạt nhìn về phía Hải Sơn.
Hải Sơn nheo mắt, chậm rãi nói:
“Nếu Lăng Phong tiền bối đang tu hành, chúng ta không nên quấy rầy thêm nữa, rời đi là tốt nhất.”
Nói xong, hắn liền bước lên phi thuyền đen.
Những người khác do dự đôi chút, nhưng rồi cũng lần lượt bay lên thuyền.
Tuy nhiên, nữ tử họ Lăng càng lúc càng lo lắng, muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy vẻ nghiêm nghị của Hải Sơn, nàng không dám lên tiếng.
Thế là mọi người cưỡi phi thuyền rời đi nhanh chóng.
Sau khi bay được một khoảng cách, phi thuyền mới dừng lại.
Hải Sơn nheo mắt, quay đầu nhìn về phía xa nơi mỏ linh thạch, thầm thì trong lòng:
“Lăng gia lão tổ và người hầu của hắn không có bất kỳ tin tức gì.
Hoặc là thật sự đang bế quan tu hành, hoặc có chuyện khác xảy ra, hoặc đã ra ngoài.
Nếu đã ra ngoài thì sao lại không hồi âm?
Có thể là do một lý do nào đó khiến họ không thể phân thần.”
“Tất nhiên, cũng có một khả năng khác… chính là đã xảy ra biến cố.”
“Tuy nhiên, trận cấm vẫn duy trì hoàn hảo, không có dấu hiệu bị phá vỡ.
Điều này cho thấy dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn chưa ảnh hưởng ra bên ngoài.”
“Hơn nữa, chúng ta vừa rồi tiếp cận nửa canh giờ mà không gặp trở ngại gì, khi rời đi cũng không có ai cản trở…”
Suy tư một lúc, Hải Sơn bỗng quay sang nữ tử họ Lăng hỏi:
“Lăng sư muội, lão tổ của ngươi có kẻ thù nào không?
Trước đó ngươi lần đầu liên hệ là khi nào?”
Nữ tử họ Lăng vội đáp:
“Lão tổ làm việc ổn thỏa, hầu như không còn cừu địch nào.
Những năm gần đây, ngài trấn thủ nơi này, hầu như không rời đi.
Lần đầu ta liên hệ là vài ngày trước, sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.”
Hải Sơn trầm ngâm, nếu thực sự có biến cố, có lẽ cũng chỉ vừa mới bắt đầu.
Dù lăng tiền bối gặp rắc rối không thể phân thần, điều này chỉ có thể do một cường giả Chúa Tể cấp độ gây ra.
Nhưng… chuyện này cũng đồng nghĩa với một cơ hội lớn để lập công!
“Nếu ta chỉ báo cáo nơi đây có dị thường mà mọi thứ lại bình thường, gia tộc sẽ bất mãn với ta.”
“Vì thế…”
Sau khi trầm ngâm, Hải Sơn quyết định liếc nhìn một lần từ xa, có lẽ không sao.
Nghĩ đến đây, hắn lấy ra một viên Ngọc Giản, dùng quyền hạn của mình để tập trung vào trận cấm của mỏ linh thạch, huyết quang lóe lên trong mắt, hắn nhìn chằm chằm vào.
Nhờ quyền hạn tập trung, trận cấm lập tức hiện ra rõ ràng hơn trong tầm mắt hắn.
Nhưng khi nhìn vào hình ảnh bên trong, sắc mặt Hải Sơn đột nhiên biến sắc.
Hắn nhìn thấy khắp nơi bị tàn phá, và thấy một đôi mắt lạnh lùng, chết chóc!
Chỉ nhìn thoáng qua, toàn thân Hải Sơn đã chấn động, phun ra máu tươi, tu vi cũng rung chuyển.
“Chạy mau!”
Không chần chừ chút nào, Hải Sơn kích phát phi thuyền điên cuồng lao đi, đồng thời lấy ra Ngọc Giản gia tộc để cầu cứu.
Những người khác không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng thấy Hải Sơn như vậy, sắc mặt cũng lập tức biến đổi.
Tuy nhiên… chưa kịp lấy Ngọc Giản ra, một âm thanh lạnh lùng vang vọng khắp trời đất.
“Ngươi không nên nhìn vào đó.”
Cùng lúc, trong mắt Hải Sơn và những người khác, không gian bị thay thế bởi một bàn tay khổng lồ.
Bốn phía không gian biến thành những khối ô vuông, thời gian như bị kéo dài vô tận.
Cuối cùng, một mảng đen tối bao trùm.
Bàn tay khổng lồ đó, hung hăng bóp chặt.
Tất cả bị hủy diệt, kể cả chiếc phi thuyền đen, đều hóa thành tro bụi.
Xung quanh tức thì trở nên tĩnh lặng.
Một lát sau, trận cấm của mỏ linh thạch dao động.
Hứa Thanh, sau khi kết thúc việc hấp thu linh khí, thân ảnh hiện lên, bước ra ngoài.
Hắn ngước nhìn trời đất.
“Đệ Ngũ Tinh Hoàn…”
Hứa Thanh thì thào.
Thân hình hắn lóe lên, rồi biến mất.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi