Gió sông gào thét, cuốn theo thần huyết, biến những gợn sóng thành từng đợt sóng lớn, cuồn cuộn trào về bốn phương trên dòng Thần Hà mênh mông vô tận.
Chiếc thuyền đen nhỏ cô độc di chuyển trên dòng sông đỏ, tốc độ thoạt nhìn có vẻ không nhanh, nhưng bất kể sóng gió dữ dội đến đâu cũng không thể lay động được.
Sóng lớn, khi thuyền đến gần, lập tức dịu êm.
Mưa máu, cũng không dám chạm đến.
Như thể chiếc thuyền đưa đò này chính là bảo vật tối cao của dòng Thần Hà, và người lái đò là kẻ chưởng quản sức mạnh vô hạn nơi đây.
Dẫu vậy, so với thế giới đầy bão táp cuồng nộ, nơi đây cũng chỉ là một ngục tù.
Người lái đò, không phải chỉ có một, cũng không bất biến, luôn có người mãn hạn, luôn có người rời đi.
Xét cho cùng, những người lái đò là những kẻ phạm tội lớn trong Tiên Đô, bị đày xuống dòng Thần Hà để nhận lãnh hình phạt.
Nhưng ở Đệ ngũ Tinh Hoàn này, hiếm ai dám thực sự coi họ là tù nhân, không gia tộc nào, không tông môn nào… không ai dám.
Vì thế, theo thời gian, chiếc thuyền đưa đò, với cách thu phí đặc biệt và sự an toàn tuyệt đối của nó, đã trở thành nơi nương náu quý giá cho những tu sĩ đang ở trong tình cảnh ngặt nghèo.
Như Hứa Thanh hiện giờ.
Hắn ngồi xếp bằng ở cuối thuyền, trong miệng ngậm một giọt phục hồi mà Ngũ nãi nãi đã ban tặng trước khi rời Vọng Cổ đại lục, Tế Nguyệt đại vực.
Giọt phục hồi này có thể chữa lành mọi thương tích của hắn ngay tức khắc.
Chỉ dùng được một lần, và cái giá của nó là sinh mệnh lực của Ngũ nãi nãi.
Đó là phúc lành của người.
Vì vậy, nếu không phải là tình thế vạn bất đắc dĩ, Hứa Thanh tuyệt đối không muốn động đến nó.
“Đệ ngũ Tinh Hoàn này nguy cơ tứ phía… Với tu vi và chiến lực hiện tại của ta, cần phải thận trọng trong mọi chuyện.”
Hứa Thanh lặng lẽ tọa thiền, tận dụng khả năng phục hồi của tinh thể tím để từ từ tái tạo lớp da đã bị lột bỏ, giúp thân thể đẫm máu này lấy lại hình dạng.
So với các thương tích khác, việc tái tạo da thịt chỉ là chuyện nhẹ nhàng.
Vì thế, chỉ trong một ngày, Hứa Thanh đã hồi phục một phần diện mạo ban đầu, không còn dáng vẻ kinh hoàng như trước.
Tuy nhiên, cảm giác suy yếu do liên tục đốt máu, cộng với thương tổn về đạo do đòn cuối cùng của gã thanh niên tóc đỏ kia gây ra, vẫn không thể hồi phục hoàn toàn trong thời gian ngắn.
“Cần ít nhất một tháng…”
Tâm tư Hứa Thanh chìm sâu trong suy nghĩ.
Nếu là ở Vọng Cổ đại lục, dành ra một tháng để dưỡng thương, dẫu vẫn tiềm tàng nguy hiểm, hắn vẫn có thể tìm cách né tránh và giải quyết.
Nhưng trong Đệ ngũ Tinh Hoàn xa lạ đầy rẫy cường giả này, một tháng hồi phục lại tồn tại vô số biến số và nguy cơ khó lường.
Vì vậy, trên con thuyền này, Hứa Thanh tranh thủ từng khoảnh khắc, không lãng phí chút nào, dốc toàn lực hồi phục để chuẩn bị cho thời điểm sáu ngày an toàn chấm dứt.
Suy cho cùng, đây là sáu ngày bình yên mà hắn phải trả bằng sinh mạng lực.
Có lẽ đây cũng là khoảng thời gian an toàn tuyệt đối duy nhất mà hắn có thể có trong một thời gian dài sắp tới.
Thời gian cứ thế trôi qua, ba ngày đã qua.
Trong ba ngày này, Hứa Thanh yên lặng dưỡng thương.
Vị thuyền phu mặc áo tơi, đội nón lá, thỉnh thoảng chèo mái chèo, còn phần lớn thời gian ngồi ở đầu thuyền, phả khói thuốc quanh quẩn.
Ông không nói một lời.
Chỉ là ánh mắt thuyền phu thỉnh thoảng nhìn về xa xăm trên bầu trời.
Không rõ ông đang ngắm cực quang, hay nhìn vào một thứ gì đó ẩn chứa trong cực quang, hoặc… đang ngắm nhìn hư không vô tận bên ngoài cực quang.
Cho đến khi, trong ánh cực quang ấy, xoáy nhỏ thứ tư bắt đầu xuất hiện sau ngày Hứa Thanh lên thuyền.
Ngày thứ tư đã đến.
Thuyền phu nhả ra một vòng khói, thu lại ánh mắt xa xăm hướng về chân trời, cúi xuống nhìn dòng huyết thủy đỏ thẫm của Thần Hà, rồi bất chợt cất tiếng:
“Tiểu tử, ngươi tên là gì?”
Hứa Thanh nghe thấy, mở mắt, chuẩn bị đáp ba chữ Viêm Huyền Tử.
“Đừng nói với ta cái tên giả.”
Thuyền phu lạnh lùng ngắt lời.
Hứa Thanh sững lại, đành thành thật trả lời.
“Tiền bối, vãn bối tên là Hứa Thanh.”
Nghe vậy, thuyền phu nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào.
Hứa Thanh ghi nhớ lời nhắc nhở của thuyền phu về việc không nên nói nhiều, hắn cũng im lặng không hỏi thêm.
Trong lòng, hắn rõ ràng người lái đò trước mắt này có lẽ là cường giả mạnh nhất mà hắn từng gặp.
Theo những gì hắn biết về những người lái đò trong Thần Hà, những kẻ bị Tiên Đô trừng phạt phần lớn đều là hạ tiên.
Một hạ tiên ngay trước mặt mình…
Dù bề ngoài không hề giống một hạ tiên, nhưng sự uyên bác và sức mạnh phi thường của ông, cùng việc dễ dàng nhận ra dấu tích của Hồ ly đất trên vai mình — vốn chỉ đang ngủ say mà khi lên thuyền đã tự động ẩn nấp vì sợ hãi — tất cả đều chứng minh suy đoán của Hứa Thanh.
Ngay khi những suy nghĩ ấy xuất hiện trong đầu, thuyền phu bỗng mở mắt, nhìn lên bầu trời và tiếp tục hỏi:
“Ngươi đến từ đâu?”
Trong lòng Hứa Thanh hơi rúng động, nhưng hắn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, cung kính đáp theo một địa danh giả mà hắn từng thấy trên bản đồ.
Thuyền phu nghe xong, khẽ cười khẩy nhưng không hỏi thêm về lai lịch, chỉ đảo mắt nhìn Hứa Thanh từ trên xuống dưới.
“Uẩn Thần thất giới, quyền hành thì nhiều vô số, lại còn sở hữu cả quyền năng không gian và thời gian, quả là phi phàm.
Tuy nhiên, đệ bát giới và đệ cửu giới của ngươi khó có thể thành tựu.”
Hứa Thanh cúi đầu im lặng, không ngạc nhiên khi thuyền phu có thể nhìn thấu những tầng đạo pháp của mình.
Thuyền phu tiếp tục:
“Xem dấu vết của không gian và thời gian trong pháp thuật của ngươi, có vẻ ngươi đã bắt đầu ngộ ra hướng đi cho đệ bát giới của mình.”
“Dù việc thành tựu cả bát giới và cửu giới là khó khăn, nhưng với ngươi, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
“Vậy… ngươi có biết Chúa Tể thật sự là gì không?”
Lời nói của thuyền phu khiến Hứa Thanh một lần nữa chấn động.
Rõ ràng, đối phương có ý chỉ điểm.
Trong lòng Hứa Thanh dấy lên vài phỏng đoán nhưng không chắc chắn, cơ hội này hiếm có nên hắn lập tức đứng dậy, cung kính cúi đầu:
“Xin tiền bối chỉ giáo.”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
“Cảnh giới Chúa Tể trên Uẩn Thần, là nền tảng để hình thành tiên thai.”
“Quá trình này sẽ sinh ra tiên đạo, cao hơn thiên đạo, biểu hiện dưới dạng quyền hành và đạo ngân.”
Giọng nói của thuyền phu bình tĩnh, như sóng nước phẳng lặng.
Hứa Thanh chăm chú lắng nghe và gật đầu.
“Nhưng có những điều mà chỉ khi tu sĩ Đệ ngũ Tinh Hoàn đạt đến một cấp độ nhất định, mới được trưởng bối trong gia tộc hay tông môn nói cho biết.”
Thuyền phu liếc nhìn Hứa Thanh.
“Đó là bản chất cốt lõi của cảnh giới Chúa Tể này.”
“Tiên thai?”
Hứa Thanh đoán.
Thuyền phu khẽ gật đầu.
“Tiên thai còn gọi là huyễn chân bất diệt.”
“Huyễn là linh hồn, chân là nhục thân.”
“Cả cảnh giới Chúa Tể là quá trình luân phiên dung hợp giữa huyễn và chân.”
Những điều này hoàn toàn mới mẻ đối với Hứa Thanh, hắn lắng nghe vô cùng chăm chú.
Giọng nói của thuyền phu tiếp tục vang lên, trầm lắng như dòng huyết hà.
“Quá trình này chia cảnh giới Chúa Tể thành ba tiểu cảnh: tiền kỳ, trung kỳ và hậu kỳ.”
“Cảnh giới đầu tiên là đưa linh hồn ra ngoài, hình thành một nhục thân mới bên ngoài cơ thể, tức là huyễn chân.”
“Tu sĩ ở cảnh giới Chúa Tể này mạnh mẽ vì huyễn ở bên ngoài, dần dần thay thế chân.
Nhờ đó quyền hành và sự khống chế vạn vật của họ đạt đến mức độ kinh người.”
“Nhưng cũng yếu ớt, vì chân bị huyễn che giấu.
Nếu có cách tấn công vào chân, thì việc giết họ cũng không khó.
Ví dụ như đạo kiếm khí mà ngươi dùng trước đó, thực chất là chuyên diệt chân.”
“Đạo kiếm khí đó rất đáng giá.
Dù không đủ mạnh để giết Chúa Tể trung kỳ bất diệt, nhưng kẻ ban cho ngươi không đơn giản.”
Thuyền phu ngừng lời, cho Hứa Thanh thời gian suy ngẫm.
Hứa Thanh lòng đầy suy nghĩ, liên tưởng đến những lần đối đầu với các Chúa Tể trước đây.
Hắn nhận ra rằng kiếm khí của Cửu gia gia tuy mạnh nhưng quả thực không đủ để đối phó với Chúa Tể trung kỳ, điều mà giờ đây lời thuyền phu đã khẳng định.
Sau một lát, thuyền phu hút một hơi thuốc rồi tiếp tục nói.
“Khi hoàn thiện huyễn chân, ngươi có thể bước vào cảnh giới thứ hai.”
“Cảnh giới thứ hai là hòa tan nhục thân bị huyễn che giấu vào linh hồn.
Đây gọi là bất diệt.”
“Chúa Tể ở cảnh giới này có thể chuyển đổi giữa huyễn và chân trong chớp mắt, đạt đến mức độ không còn sơ hở.”
“Cảnh giới thứ ba cần có đạo ngân để làm dây dẫn, giúp hoàn toàn dung hợp chân và huyễn, đạt đến tiên thai.”
“Khi thành công, ngươi sẽ bước vào cảnh giới chuẩn tiên, tức là đại đế.”
Hứa Thanh lắng nghe, từng lời của thuyền phu như mở ra một chân trời mới về cảnh giới Chúa Tể.
Nhưng cơ hội quý báu thế này, hắn không thể bỏ qua, nên hỏi tiếp:
“Tiền bối, vậy cảnh giới chuẩn tiên đại đế hoặc hạ tiên phía trên đó có biểu hiện như thế nào?”
Thuyền phu nhìn thoáng qua Đế kiếm của Hứa Thanh, trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Cảnh giới chuẩn tiên hay thần đài của thần linh, đặc điểm chính là hiến.”
“Hiến là sự thăng hoa của quyền hành và đạo ngân, là ý chí, là bản nguyên, là lực lượng cường đại nhất của tiên nhân trước khi đạt đến tiên chân chính.”
“Còn về hạ tiên…”
Thuyền phu nhả một làn khói, khuôn mặt dưới nón lá càng trở nên mờ ảo, giọng nói bình thản như vang vọng khắp dòng sông huyết.
“Hạ tiên là đỉnh cao của thượng hành Tinh Hoàn, bất kỳ ai đạt tới đều vô cùng hoàn mỹ, không có khiếm khuyết, quyền năng vô biên.”
“Nhưng ngay cả họ, trong Thượng hành Tinh Hoàn, vẫn bị giới hạn trong một phạm vi nhất định dưới sự quản lý của tầng cao hơn.”
Hứa Thanh hít sâu, lòng đầy cảm phục, lại cúi đầu cung kính:
“Tiền bối, trên hạ tiên là gì?”
Lần này thuyền phu im lặng lâu hơn, giọng nói của ông trở nên trầm khàn hơn.
“Trên hạ tiên, là tiên chủ!”
“Chúng tiên chi chủ!”
Nghe đến đây, Hứa Thanh nhớ lại lời của đại sư huynh khi xưa, rằng trên hạ tiên có thể có tiên chủ, thậm chí tiên tôn…
“Hóa ra đại sư huynh năm đó đã biết trước rồi.”
Trong lòng Hứa Thanh bồi hồi, nhớ lại quá khứ.
Giọng nói của thuyền phu vẫn tiếp tục vang lên.
“Nhưng tiên chủ là cảnh giới khó đến mức gần như tuyệt diệt.
Trong toàn Đệ ngũ Tinh Hoàn, qua vô số năm chỉ có mười một vị tiên chủ.”
“Họ trấn giữ mười một tòa tiên cung của Tiên Đô, mỗi người là ngọn nguồn của hiến lệnh.”
Nói đến đây, thuyền phu bỗng cười cười.
“Đã nói đến vậy rồi, thì cũng nên nói nốt cảnh giới phía trên tiên chủ.”
“Trên tiên chủ là duy nhất tiên tôn!”
“Tiên tôn trấn Tinh Hoàn, cùng vị với Thần Tôn, và tiên tôn hiện tại của Đệ ngũ Tinh Hoàn là vị duy nhất trong ba mươi sáu Thượng hành Hoàn.”
“Trước khi ông ta thành tiên tôn, người ta còn gọi ông là Đệ ngũ nhân tổ.”
Cảm ơn bạn TRUONG THI NGOC HIEN donate 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ủa…? Vậy là hết rồi hả ?
K có nối tiếp để 6 bạn gặp nhau à.
Nếu vậy có hụt hẫng quá k nhỉ hay còn muốn viết riêng bộ ngoại truyện hay thêm 1 bộ mới nhỉ ?
Giả thuyết là Hứa Thanh đã rất nhiều lần đi tới dây rốn thần minh trước đây nhưng chưa bao giờ thành công siêu thoát, bằng chứng là bộ xương của mỹ nữ và con sâu xanh khô chính là Tử Huyền và Nhị Sư Huynh. Khi đấy Tàn Diện đi vào dây rốn thần minh nhưng đã bị Hứa Thanh khi này ở trên vương tọa chăn lại ý định là đánh Tàn Diện bị thương để bắt Tàn Diện phải trở về Đệ Cửu Tinh Hoàn mang theo 1 tia khả năng lại tiếp tục hóa thành Hứa Thanh. Tất cả là 1 vòng lặp lặp đi lặp lại rất nhiều lần, bằng chứng là câu nói ở cuối truyện của Hứa Thanh: “Ta không biết đây là lần thứ bao nhiêu nhưng nhất định lần này ta sẽ thành công”. Nên siêu thoát khỏi Quang Âm Chi Ngoại của Hứa Thanh chính là phá vỡ đc vòng lặp đấy. Có thể điều này cũng liên quan tới Hiến Luật của Hứa Thanh khi Hứa Thanh nắm giữ Hiến Luật liên quan tới không và thời gian. Tuy vậy mình rất tiếc khi tác giả chưa khai thác hết nội dung, như bên ngoài quang âm là gì, thủy tinh màu tím, và Thập Cực Đạo của Hứa Thanh. Có 1 giả thuyết nữa của mình về Hứa Thạn và viên thủy tinh màu tím đó chính là Hứa Thanh đã tồn tại từ rất lâu trước kia, hoặc Hứa Thanh là sinh linh đầu tiên trong toàn bộ câu truyện, vì theo truyện viên thủy tinh màu tím chính là thứ tạo ra toàn bộ mọi vũ trụ và sự sống trong truyện. Nếu vị ngồi trên vương tọa kia nắm giữ viên thủy tinh ấy thì khả năng cao như mình đã nói, và người ấy đã gửi viên đá tới Hứa Thanh ở vòng lặp kế tiếp thông qua Tàn Diện, bằng chứng là khi Tàn Diện mở mắt lần đầu ở đầu truyện cũng là lúc Hứa Thanh nhặt được viên thủy tinh màu tím. Nhờ viên thủy tinh màu tím mà đã góp phần hỗ trợ Hứa Thanh 1 phần đạt được cảnh giới có thể đi vào dây rốn thần minh. Ở lần này có thể Hứa Thanh sẽ tht sự siêu thoát, hoặc có thể vòng lặp sẽ lại tiếp diễn, Hứa Thanh ko thể siêu thoát, Tử Huyền chết vì thọ nguyên, Nhị Sư Huynh chết và biến thành bản thể con sâu lam. Rồi Hứa Thanh lại tiếp tục đợi Tàn Diện ở dòng thời gian khác tới để gửi đi 1 tia khả năng.
Sao vương lâm lại yếu hơn hứa thanh được nhể
Tên mập là Vương bảo nhạc,còn tên sát tinh kia chắc chắn là bố vợ r. Hai tên đều họ Vương
Đấy là đường hầm truy về quá khứ mà ông, ở quá khứ thì VL ở đỉnh của hậu thổ r, đỉnh hậu thổ max là Hạ Tiên, nên khi đó VL mới Hạ Tiên th. Còn ở dòng thời gian chính khả năng 5 ae siêu nhân đi vào dây rốn thần minh hết r
chưa có thời gian đọc, xin cảnh giới, vương lâm cách bao nhiêu cảnh giới nữa mới bằng được hứa thanh vậy
Khó hiểu nhỉ, sao lại có tên mập, tên mập là vương bảo nhạc à, sao vương bảo nhạc yếu thế lại còn hoảng sợ nữa.
Lúc đó VBN vẫn còn yếu mà. Nên mới đọc kinh gọi VL giúp thì 2 thanh niên mới gặp đc nhau
Vương Lâm chỉ là cảnh giới hạ tiên thôi, vậy là Hứa Thanh 1 tay đập bẹp 5 ae siêu nhân lúc trước của Nhĩ Căn rồi
Nhưng mà đấy là truy ngược về quá khứ mà, VL ở dòng thời gian chính cùng 5 ae siêu nhân khả năng là đi vào dây giốn thần minh r