Đại quân Đại Trần tan tác tháo chạy, quân Sở phía sau truy đuổi không tha.
Thẩm Diễn Chi lưu lại năm nghìn binh mã cầm chân quân Sở, rồi mới mang theo tàn binh còn lại vội vã vượt sông rút về Ô Thành.
Chủ soái còn bỏ chạy, năm nghìn quân Trần bị bỏ lại sao còn tinh thần chiến đấu, rất nhanh liền bị quân Sở đánh tan.
Khi quân Sở kéo đến chân thành Ô Thành, quân Trần không còn xuất chiến, mà trói cả nhà họ An – người già, trẻ nhỏ – giải lên thành lâu.
Phó tướng áp giải An lão phu nhân lớn tiếng hô vang: “Nếu các ngươi dám công thành, đừng trách chúng ta lấy máu của thê tử, mẫu thân già và con trẻ nhà An Nguyên Thanh tế cờ!”
Hàn Tu cưỡi ngựa cùng Sở Thừa Tắc đứng trước trận, từ xa trông thấy người nhà họ An bị trói nghiến trên thành lâu, liền nghi hoặc hỏi: “An Nguyên Thanh chẳng phải là người của bọn họ sao? Cớ sao lại dùng thê tử, mẫu thân già hắn để uy hiếp chúng ta?”
Phó tướng trên thành lâu vẫn đang lớn tiếng quát: “An Nguyên Thanh đâu? Bảo hắn ra đây! Tận mắt nhìn xem thê tử, mẫu thân già hắn bị chém đầu như thế nào!”
Bị trói ngoài An phu nhân mẫu tử, còn có An lão phu nhân và An tiểu công tử chưa đến mười tuổi.
An tiểu công tử trước nay chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, mũi đao lạnh buốt kề sát cổ, hắn sợ đến nức nở khóc nấc lên.
Dưới thành lâu, Sở Thừa Tắc ngồi trên lưng ngựa, khẽ ngẩng đầu nhìn lên, ánh nắng loang lổ rơi vào đáy mắt, nhưng đôi con ngươi vẫn hờ hững, chẳng hề có chút ấm áp: “An Nguyên Thanh bị khống chế trong quân Trần, chỉ sợ gia quyến hắn đang nằm trong tay bọn họ.”
Hàn Tu nghe vậy, chợt nhớ ra không lâu trước đó bọn họ từng giả làm quân Vĩnh Châu đốt kho lương của quân Trần, đám quân Trần tất cho rằng An Nguyên Thanh thật sự quy hàng.
Tuy đã quá quen với thủ đoạn đê tiện của quân Trần, nhưng loại mưu hèn kế bẩn như vậy vẫn khiến lửa giận trong lòng Hàn Tu bốc cao.
Ban đầu còn giận An Nguyên Thanh giả vờ hàng, giờ đã rõ chân tướng, hắn là võ tướng cũng chỉ cảm thấy bất bình thay An Nguyên Thanh. Hắn liếc nhìn Sở Thừa Tắc, trong giọng nói mang theo chút do dự: “Điện hạ, vậy chúng ta còn công thành nữa không?”
Sở Thừa Tắc nói: “Tạm thời chờ đã.”
Hàn Tu nghe vậy, liền hiểu Sở Thừa Tắc đã có lòng tiếc người tài. Nếu có thể cứu được người nhà họ An, bọn họ chẳng tốn binh tốn sức cũng có thể lấy được Vĩnh Châu, lại thu thêm một dũng tướng, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Phó tướng trên thành lâu tiếp tục chửi mắng, Hàn Tu lập tức phun mạnh một tiếng nhổ nước bọt, quát lại: “Đồ hạ tiện không biết xấu hổ! Có gan thì mở cổng thành ra đây đánh tay đôi đường đường chính chính, bắt người nhà thê tử tính là gì? Không sợ bị thiên hạ cười chê sao!”
Phó tướng bật cười ha hả: “Thái tử các ngươi còn đoạt cả thê thần tử, cũng chẳng thấy các ngươi sợ thiên hạ chê cười! Chúng ta có gì phải sợ? Nếu An Nguyên Thanh không hai lòng, thê tử, mẫu thân hắn trong thành được cơm ngon canh ngọt hầu hạ, hắn dám phản chủ, thì cũng nên liệu đến ngày hôm nay!”
Hắn lại nhắc đến chuyện cũ giữa thái tử và thái tử phi, Hàn Tu sợ chọc giận thái tử, len lén liếc mắt nhìn Sở Thừa Tắc, thấy trên mặt hắn không hiện vui buồn, mới hơi yên tâm, tiếp tục mắng:
“Ngươi đồ con hoang! Còn dám bịa đặt bêu xấu thái tử phi, đợi chiếm được thành này, bản tướng quân sẽ móc lưỡi ngươi trước tiên! Thái tử phi nương nương là ba môi sáu sính được nghênh về Đông cung, khi nào từng bước qua cửa Thẩm gia các ngươi? Thẩm gia các ngươi là loài cóc ghẻ mà cũng vọng tưởng ăn thịt thiên nga, xem lại mình có xứng hay không!”
“Thẩm Thế tử và thái tử phi từng có hôn ước, rõ ràng là hoàng tộc họ Sở vô đạo…”
“Phi! Chuyện lão già Lý Tín ép hôn, cướp gái còn ít à? Con gái ta gả cho thằng khốn Lý Liêm chẳng phải cũng do nhà họ Lý ép buộc, không gả con trai thì phải đi làm thiếp cho cha hắn! Luận vô đạo, ai bằng được nhà họ Lý? Còn Thẩm Diễn Chi thằng súc sinh kia đừng giả bộ đáng thương, trận Tần Hương Quan, nhà họ La bị đoạn hậu trực tiếp! Năm vạn tướng sĩ bị hãm giết, chẳng lẽ nhà họ không có thê tử, không có phụ mẫu già hay sao?”
Hàn Tu và phó tướng quân Trần đối mắng tới đỏ mặt tía tai, hận không thể lập tức giáp chiến.
Sở Thừa Tắc không nói lời nào, ngồi trên lưng ngựa nhìn về phía thành lâu, đối diện với Thẩm Diễn Chi cũng đang lặng im đứng đó.
Từ lần trước Thẩm Diễn Chi đại bại ở Mẫn Châu sau trận Thanh Châu, đây là lần đầu hai người họ lại gặp nhau nơi chiến trường.
Thẩm Diễn Chi rõ ràng đã gầy đi nhiều, tà áo nho bào xanh xám phấp phới, chỉ làm giảm đi phần nào dáng vẻ gầy yếu, khuôn mặt trắng như ngọc vẫn tinh xảo tuyệt trần, môi mím chặt, đôi mắt phượng xếch lên đầy sát khí.
Rõ ràng hắn là kẻ đứng ở nơi cao, vậy mà người hắn hận đến tận xương lại đang đứng trước thiên binh vạn mã vây khốn thành trì, khiến ánh nhìn từ trên cao của hắn cũng trở thành một trò cười.
Không cam lòng và lòng đố kỵ âm ỉ sinh sôi trong tâm khảm, người trước mắt, rõ ràng là một tên đạo tặc.
Hắn từng dùng quyền thế cướp đi A Tranh của hắn, rồi khi A Tranh mất trí nhớ, lại lấy vẻ đạo mạo giả dối mà lừa gạt nàng.
Thẩm Diễn Chi đứng trước thành lâu, tay đặt sau lưng, dốc sức đè nén hận thù cuồn cuộn trong lòng, khóe môi khẽ nhếch, mỉa mai nhìn Sở Thừa Tắc: “Sở Thành Cơ, muốn ta tha cho cả nhà An Nguyên Thanh cũng được.”
Hàn Tu đang mắng nhau khô cả cổ với phó tướng quân Trần nghe thế cũng lập tức ngưng lại.
Thẩm Diễn Chi chậm rãi cất lời, ánh mắt cuồng loạn lại trống rỗng: “Ngươi trả A Tranh lại cho ta.”
Ánh mắt Sở Thừa Tắc lập tức trầm xuống, Hàn Tu đứng bên chỉ cảm thấy không khí xung quanh bỗng nhiên loãng đi, liền mắng to: “Họ Thẩm kia, ngươi uống mấy năm hoàng lương mộng mị rồi hả? Tỉnh chưa đấy?”
Thẩm Diễn Chi không để ý tới Hàn Tu, vẫn chỉ chăm chú nhìn Sở Thừa Tắc: “Thấy chưa đủ sao? Thêm cả vùng đất phía bắc Giang Hoài thì thế nào?”
Chiến mã dưới thân Sở Thừa Tắc bắt đầu bất an giậm chân, hắn nâng tay đeo hộ thủ sắt đen vuốt nhẹ bờm ngựa, con ngựa vừa rồi còn náo động lập tức bình tĩnh trở lại. Sở Thừa Tắc ngẩng mắt, thanh âm lạnh nhạt: “Thái tử phi của cô vương, tương lai ắt sẽ ngồi trên giang sơn vạn dặm này. Vùng phía bắc Giang Hoài, cô vương sẽ đích thân chinh phạt rồi dâng tặng cho nàng.”
Hai tay đặt sau lưng Thẩm Diễn Chi siết chặt, mười ngón bấu sâu vào da thịt mới gắng gượng giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
Hắn cướp lấy trường đao của một binh sĩ bên cạnh, đặt lên cổ An phu nhân, cười lạnh: “Vậy thì cứ xem thử ngươi khoanh tay đứng nhìn, An Nguyên Thanh còn có thể trung thành với ngươi được bao lâu.”
Hàn Tu quát lớn: “Họ Thẩm kia, An Nguyên Thanh đâu phải người của chúng ta! Kho lương Ấp thành là do lão tử dẫn quân giả làm quân Vĩnh Châu đốt đấy! Tức chết ngươi chưa, thằng rùa con!”
“Cái gì?”
Sắc mặt Thẩm Diễn Chi thoáng chốc biến dạng, phó tướng bên cạnh hắn cũng vô cùng kinh hãi.
Hàn Tu bật cười sảng khoái, sai binh sĩ lấy lá cờ Vĩnh Châu giả ra, múa mấy vòng trước mặt Thẩm Diễn Chi, hả hê chửi: “Mấy con tin trong tay ngươi chẳng uy hiếp nổi bọn ta đâu!”
Ngay lúc đó, mặt đất rung chuyển, từ thành lâu, Thẩm Diễn Chi nhìn thấy bên ngoài quân Sở vây thành lại có thêm một đội quân đang gấp rút kéo đến, treo cờ Vĩnh Châu.
Quân Sở lập tức dạt ra một lối, An Nguyên Thanh cưỡi ngựa phi nhanh đến chân thành, nhìn thấy thê tử, mẫu thân đều bị trói trên thành lâu, lòng đau như dao cắt.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
An tiểu công tử lập tức òa khóc kêu lớn: “Phụ thân! Phụ thân cứu con!”
An lão phu nhân cũng run giọng gọi: “Con ơi!”
“Mẫu thân! Nhị nương!” Ánh mắt An Nguyên Thanh lướt qua An lão phu nhân và An phu nhân, kéo chặt dây cương, gân xanh nơi cổ nổi bật: “Thẩm Diễn Chi, ta từng tưởng rằng ngươi cứu nữ nhi ta khỏi biển lửa, là ân nhân của nhà ta, ngươi bảo ta công đánh Mạnh quận, ta liền suất quân đi đánh! Ai ngờ kẻ bày mưu hiểm độc dâng lên Lý Liêm ngay từ đầu lại là ngươi – con rắn độc này! Nếu ngươi dám động đến thê tử, mẫu thân ta dù chỉ một tấc, ta thề nghiền xương nuốt máu ngươi không tha!”
Thẩm Diễn Chi giờ mới nhận ra trận biến ở Ấp thành là trò lừa của Sở Thừa Tắc, hắn đã uổng phí một nước cờ tốt như nhà họ An, căm hận nghiến răng đến rách miệng, vị tanh của máu đầy khoang miệng, mới gắng giữ chút lý trí, cười lạnh: “Tướng quân không cần buông lời ác độc, đã là trúng kế quân Sở, tất cả chỉ là hiểu lầm. Tướng quân đánh lui quân Sở, ta tất bảo đảm an toàn cho gia quyến của tướng quân.”
Sắc mặt An Nguyên Thanh xám ngắt: “Hạng tiểu nhân đê tiện như ngươi, không xứng cùng bản tướng quân đứng chung hàng ngũ!”
Lưỡi đao sáng như tuyết dí sát cổ An phu nhân, Thẩm Diễn Chi lạnh lùng: “Xem ra tướng quân đối với An phu nhân cũng chẳng sâu nặng bao nhiêu, An phu nhân chết rồi, tướng quân về sau lại cưới thê mới là được. Vậy thì bắt đầu từ An phu nhân đi, tướng quân hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Miệng nói những lời ác độc, mà giọng điệu lại mềm mỏng, mỉm cười đến cong cả khóe mắt, cứ như đang bàn chuyện trà dư tửu hậu.
“Dừng tay!” An Nguyên Thanh mắt như nứt toác, gầm lên.
An phu nhân đến lúc này mới rưng rưng nước mắt, nhẹ gọi hắn một tiếng: “Tướng quân.”
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, đều là một mảnh bi thương.
Khóe môi Thẩm Diễn Chi cong lên: “An tướng quân, mời ra tay.”
An Nguyên Thanh ánh mắt đầy giằng xé, nhìn sang Sở Thừa Tắc đang dẫn đại quân đứng bên ngoài, quân Vĩnh Châu của hắn chỉ có hai vạn, lại vừa vượt đường dài mệt mỏi, nếu đối đầu với quân Sở vừa thắng trận, tất nhiên không chiếm được lợi thế.
Hàn Tu tức tối chỉ tay chửi: “Họ Thẩm kia, đồ hèn! Ngươi ngoài mấy trò hèn hạ này thì còn biết đánh thế nào nữa? Có gan thì ra ngoài thành mà quyết chiến một trận!”
Thẩm Diễn Chi thản nhiên ném lại một câu “Mãnh phu”, rồi quay sang An Nguyên Thanh nói tiếp: “An tướng quân, ít nhất cũng phải để bản Thế tử nhìn thấy năng lực của ngài, mới có thể bảo đảm sự an toàn cho thê tử và lão phu nhân nhà ngài. Nếu ngài bại trận, thành này cũng không cầm cự nổi bao lâu nữa, giữ lại người nhà ngài, cũng chẳng còn tác dụng gì.”
An Nguyên Thanh nghiến răng ken két, ánh mắt nhìn về phía Sở Thừa Tắc, cuối cùng gian nan hạ lệnh: “Giết!”
Hàn Tu vội vàng quay đầu nhìn Sở Thừa Tắc, ánh chiều tà đã ngả, vài sợi tóc trước trán hắn bay bay trong làn gió nhẹ, ánh hoàng hôn cắt ra đường nét sắc sảo bên má, đôi môi mỏng cuối cùng nhả ra hai chữ: “Rút quân.”
Quân Vĩnh Châu ép sát, quân Sở liền lui, hai bên đều có sự ăn ý, không động binh đao.
An Nguyên Thanh ngồi trên lưng ngựa, nhìn Sở Thừa Tắc lui bước đến vậy, thân là hán tử cao tám thước, mà mắt cũng đỏ hoe không kìm được.
…
Liên tiếp mấy ngày, Ô Thành đều nhờ vào cách này mới miễn cưỡng giữ được.
Thẩm Diễn Chi không cho quân An Nguyên Thanh vào thành, bắt họ đóng quân ngoài thành để cản quân Sở.
Các mưu sĩ dưới trướng Sở Thừa Tắc vắt óc suy nghĩ vẫn không tìm ra kế sách phá địch. Nếu trực tiếp đối đầu với hai vạn quân Vĩnh Châu của An Nguyên Thanh, tuy có thể thắng, nhưng tất sẽ tổn hao binh lực.
Huống chi, nếu có thể chiêu hàng được An Nguyên Thanh, chẳng những thu được hai vạn binh và một viên mãnh tướng, mà cả đất Vĩnh Châu cũng sẽ nằm gọn trong tay.
Vấn đề là muốn chiêu hàng An Nguyên Thanh, chỉ có một cách – cứu được người nhà hắn. Nhưng hiện nay Thẩm Diễn Chi đã phong tỏa Ô Thành, dồn toàn lực vào phòng thủ, một con ruồi cũng khó lọt, huống chi nói đến cứu người.
Cho đến khi Tần Tranh trở về Thanh Châu, thế cục này vẫn còn bế tắc.
Thẩm Diễn Chi sử dụng thủ đoạn tận cùng như vậy, quả thật là điều Tần Tranh không ngờ đến.
Có kẻ gan to mật lớn đề nghị dùng Tần Tranh trao đổi để cứu người nhà An Nguyên Thanh, đợi sau khi thu phục được hắn, đánh chiếm Ô Thành xong sẽ cứu Tần Tranh, vì suy cho cùng Thẩm Diễn Chi tuyệt đối không dám động đến nàng.
Sở Thừa Tắc còn chưa kịp mở miệng, vị mưu sĩ đưa ra lời khuyên đại nghịch bất đạo kia đã bị Tống Hạc Khanh, Lâm Diêu, Đổng Thành cùng các thần tử trung thành với Tần Tranh mắng cho té tát.
Cuối cùng, tên mưu sĩ đó bị Sở Thừa Tắc phạt trượng rồi đuổi đi, không cần nhắc đến nữa.
Tần Tranh là Thái tử phi, Thẩm Diễn Chi lại còn vương vấn không quên nàng, nếu thật sự đem nàng đi đổi lấy gia quyến của An Nguyên Thanh, nói hay thì là vì thương xót thần tử, vì thần tử mà mạo hiểm thân mình; nhưng nói khó nghe, thì là Thái tử phi của một quốc gia mà không giữ nổi tôn nghiêm.
Huống chi, với quá khứ giữa nàng và Thẩm Diễn Chi, nếu nàng rơi vào tay hắn, liệu thế gian có nghi ngờ điều gì, cũng thật khó nói.
Vì thế, chuyện này Tần Tranh thật sự khó ra mặt, chỉ có thể để Sở Thừa Tắc và các mưu sĩ tự mình tìm cách.
Sau khi trở về, nàng cũng chẳng rảnh rỗi. Vì đội quân nữ tử trong trận chiến lần này cũng bị thương không ít, Tần Tranh đích thân đến doanh trại thăm các thương binh, lại từ miệng họ nghe được một tin tình báo kỳ lạ.
“Trước đây có một hào thân mua rất nhiều võ tỳ từ tiêu cục của Lâm giáo úy, kỳ lạ là người của chúng ta bị mua đi thì không liên lạc được nữa. Mãi đến khi Thanh Châu rơi vào loạn lạc, người của ta mới tranh thủ cơ hội đưa được tin ra ngoài.”
“Họ bị giam trong một am ni cô ở ngoại ô thành, am này trong ngoài đều có trọng binh canh giữ, không cho người lạ ra vào. Họ được phân công hầu hạ một cô nương tu hành trong am. Cô nương ấy trông như người xuất gia, nhưng lại đang mang thai.”
“Mỗi một thời gian lại có một nam tử trẻ đến thăm nàng, nàng gọi hắn là ca ca, còn lính canh ngoài am thì gọi người kia là thế tử.”
Ở vùng Giang Hoài, người được gọi là “thế tử”, còn có thể là ai ngoài Thẩm Diễn Chi?
Tần Tranh vô thức siết chặt tay áo rộng rủ đến lòng bàn tay, hỏi: “Có dò ra được cô nương tu hành trong am họ gì không?”
Nữ binh truyền tin lắc đầu.
Cảm ơn bạn VU THI LAN HUONG donate 50K! Cảm ơn bạn LE THUY DUONG donate 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

cảm ơn group rừng và bản dịch giả đã làm bộ này, bộ này drop lâu rồi, mayyyy quá, xin đc donate ủng hộ.
Cảm ơn bạn đã edit, chúc bạn có nhiều sức khỏe ạ
Ủng hộ bộ này, cảm ơn dịch giả nha