Trên bầu trời lịch sử phản chiếu, tinh không xoắn vặn, tinh tú trở nên mờ ảo, vô số bọt khí lấp lánh nhưng thiếu đi sắc đỏ trong bảy màu.
Sắc đỏ đó, lại ẩn sâu trong ánh sáng.
Sóng cực quang đỏ thẫm như đang giao chiến cùng muôn vàn màu sắc!
Trong những quang ảnh lay động, Cực Quang Tiên Chủ và bàn tay già nua kia vẫn đang tiến gần nhau.
Hứa Thanh nhìn cảnh tượng này, chợt nhớ đến Đại Ma Vương mà hắn từng thấy ở tầng thế giới thứ hai…
Những gì xảy ra trên trời này có điểm tương đồng với tầng thế giới thứ hai.
Còn cánh cổng thời không đang lấp lánh nơi vùng đất hoang tàn kia, ánh sáng của nó đã mất đi sắc thái đa dạng, chỉ còn lại đen và trắng.
Vì thế, cánh cổng thời không kia, trông như một cánh cửa, mà cũng như một tấm gương.
Giống như những gì đã thấy ở tầng thế giới thứ nhất.
Một tia ngộ ra, lan tỏa trong ý thức Hứa Thanh như gợn sóng.
Đồng thời, hắn phát hiện ánh sáng đen trắng từ cánh cổng thời không kia không phải từng tia, mà như bụi sáng lan tỏa, tan ra xung quanh Cực Quang Thiếu Chủ và Linh Phượng Tiên Tử, không ngừng hòa vào cơ thể Cực Quang Thiếu Chủ, cùng với ý thức của mình, tạo thành cộng hưởng.
Trước hiện tượng này, Hứa Thanh không quá ngạc nhiên.
Cát bụi thời không, vì hắn mà hình thành, sóng thời không, vì hắn mà trào dâng.
Vậy nên, cánh cổng thời không được tạo thành cũng kết nối với thời không hiến của hắn, để Cực Quang Thiếu Chủ và Linh Phượng mượn dùng, lấy ký ức cổ xưa làm sợi dây nối liền quá khứ và hiện tại.
Vì vậy, chuyến đi bước vào lịch sử chân thật này, cần Hứa Thanh cùng chứng kiến.
“Tiểu hữu, liệu có thể cùng vợ chồng ta quay về quá khứ một chuyến không?”
Cực Quang Thiếu Chủ khẽ lẩm bẩm, âm thanh rơi vào hư vô, rơi bên tai Linh Phượng, cũng đến tai Hứa Thanh.
Giọng y nhẹ nhàng, còn Linh Phượng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng, ánh lên sự cam kết.
“Tiểu hữu, ngươi là ân nhân của chúng ta.
Chuyến đi này bất kể chúng ta sống chết ra sao, nhưng ngay tại đây, chúng ta sẽ bảo vệ bình an cho ngươi!”
Hứa Thanh lặng lẽ cảm nhận tâm ý của Thiếu Chủ, cảm nhận sự chân thành của Linh Phượng, cuối cùng…
“Được!”
“Cảm tạ…”
Cực Quang Thiếu Chủ nhẹ đáp, Linh Phượng Tiên Tử cũng gật đầu.
Sau đó, hai người nắm chặt tay nhau, nhìn sâu vào mắt nhau, rồi cùng hướng về cánh cổng thời không, bước một bước!
Tựa như, bước vào tầng thế giới thứ nhất.
Bước vào… lịch sử chân thật!
…
Lịch sử diễn ra trong dòng chảy thời gian, là tuế nguyệt, là cát bụi và bùn đọng nơi đáy sông quang âm.
Nó cũng là sự ghi chép và phản ánh của thời gian.
Thời gian, bản thân nó là nền tảng và khung sườn cho sự phát triển của lịch sử.
Vì thế, người ta có thể thông qua thời gian mà tổ chức và giải thích những sự kiện trong quá khứ; nhưng ngược lại, trong quá trình này, thời gian cũng biểu hiện qua sự tiến hóa của lịch sử, thể hiện dòng chảy và biến đổi của chính mình!
Với người thường, đây chỉ là khái niệm, nhưng với tu sĩ nắm giữ thời không hiến, đây là cơ duyên tuyệt thế để bồi đắp nhận thức bản thân!
Còn về phản chiếu, nó như tấm gương đặt trên dòng sông thời gian, phản chiếu hình ảnh đoạn sông nó bao phủ.
Hình ảnh đó, chính là lịch sử được phản chiếu.
“Sự hình thành của nó, là nhờ hiến trước kia của ta biến hóa.”
Trong tấm gương, bóng dáng Cực Quang Thiếu Chủ và Linh Phượng Tiên Tử dần xuất hiện, đứng trên dòng sông thời gian, y khẽ mở lời.
Nói với Hứa Thanh.
Nội tâm Hứa Thanh cảm thấy những điều ấy giúp bổ sung thêm nhận thức về thời gian hiến của hắn, hắn truyền ra thần niệm.
“Cho nên, tất cả ở đây đều là do chủ quan mà thành, vì người ta cho rằng thời không có thể là dòng sông, nên nó là như vậy.”
Cực Quang Thiếu Chủ nghe xong, khẽ mỉm cười.
“Câu này, phụ thân ta cũng từng nói.”
Trong khi trò chuyện, Cực Quang Thiếu Chủ nắm tay Linh Phượng Tiên Tử, bước xuống dòng sông bên dưới, chìm vào làn nước, đặt chân trên lớp cát bụi và bùn đọng dưới đáy sông.
Họ tiến về phía trước, đi ngược dòng mà lên.
Mỗi bước chân hạ xuống khiến cát bụi và bùn đọng bị xáo trộn, những hạt cát lấp lánh xoáy động, phiêu lãng.
Dù có thay đổi, nhưng khi bước chân Cực Quang Thiếu Chủ rời khỏi, chúng lại tự khôi phục nguyên vị, không hề lệch lạc chút nào.
Hiện tượng này, khiến Hứa Thanh chú ý.
“Về việc này, phụ thân ta từng có lời giải thích.”
Lần này giải đáp cho Hứa Thanh không phải Cực Quang Thiếu Chủ, mà là thê tử của y, Linh Phượng Tiên Tử.
Nàng khẽ mở lời.
“Vì thời không quá khứ như trang sách đã lật qua, theo thời gian trôi đi, không còn tồn tại nữa, nên dấu vết để lại đều ẩn chứa bí ẩn, và những bí ẩn này tự chúng sẽ tạo thành trật tự.”
Hứa Thanh nghe xong trầm ngâm.
Hiến của Cửu Ngạn Tiên Chủ là bí, điều này hiển nhiên là hướng nhìn của đối phương về lịch sử và thời gian.
Góc độ khác nhau sẽ khiến lịch sử và thời gian càng trở nên toàn diện.
Vì vậy, đi trên dòng sông thời gian, đạp lên cát bụi hóa thành từ lịch sử này, phần cơ duyên tuyệt thế này khiến Hứa Thanh có thêm nhiều cảm ngộ, thời không hiến của hắn cũng lan tỏa, hòa nhập vào dòng sông thời gian.
Dần dần, thời không hiến của hắn trào dâng như sóng.
Sóng nước càng lúc càng lớn, xoáy nước mạnh mẽ, cuộn trào hấp thụ nhận thức về thời không.
Cuối cùng, dòng chảy ấy hóa thành cuộn trào lớn chưa từng có, lan tỏa tám phương, như dòng chảy ngầm cuốn lên cát bụi.
Mỗi hạt cát lấp lánh đều ẩn chứa hình ảnh của thời không.
Vào khoảnh khắc này, từng hình ảnh lần lượt in sâu vào tâm khảm hắn.
Đối với Hứa Thanh, người đang tu luyện thời không hiến, không tạo hóa nào sánh được với việc tự mình đứng trong thời gian mà vẫn vượt ra ngoài ràng buộc của thời gian như lúc này.
Sự biến hóa xung quanh khiến Cực Quang Thiếu Chủ và Linh Phượng Tiên Tử cảm nhận được sự kỳ diệu này.
Họ nhìn nhau, và dường như… bước chân trở nên chậm lại.
Dẫu trong lòng khao khát mục đích và mong muốn đến đích nhanh hơn.
Nhưng… nếu chuyến đi này là cơ duyên tạo hóa vô thượng đối với Hứa Thanh, họ sẵn lòng thành toàn cho hắn.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Cũng giống như Hứa Thanh, đã sẵn lòng thành toàn cho họ vậy.
Vì thế, trên đường tiến lên, trải nghiệm từ hiện tại quay về lịch sử phản chiếu, rồi từ lịch sử phản chiếu quay lại thời gian quá khứ chân chính này, sự bổ sung nhận thức về thời không của Hứa Thanh trở nên vô thượng.
Khi nhận thức này đạt tới cực điểm, một âm thanh vỡ vụn vang lên trong ý thức của Hứa Thanh.
Đó là âm thanh một đạo khóa trên thời không hiến được mở ra.
Vô số cát thời không cuộn trào từ tám phương, vây quanh Hứa Thanh, như dòng thác đổ vào ý thức hắn.
Số lượng cát thời không này vượt xa đồng hồ cát trước kia!
Và khi Cực Quang Thiếu Chủ cùng Linh Phượng Tiên Tử tiến tới gần đích, đến thời điểm của nguyên điểm ký ức…
Một tiếng thở dài vang vọng trong dòng thời gian.
Cát bụi và gợn sóng trên dòng sông theo tiếng thở dài mà xao động, qua thời không hiến của Hứa Thanh, hiện ra từng trang sách lịch sử mà Cực Quang Tiên Chủ có thể thấy, chậm rãi mở ra, thay thế tất cả.
Dòng sông thời không tan biến, tiên cung năm xưa hiện ra trước mắt.
Trong tầm nhìn như có một lớp sương mờ, cảnh vật hiện ra như hoa trong sương, trăng in nước… mọi thứ đều có chút mơ hồ.
Giữa lớp sương mờ ấy, Hứa Thanh nhìn thấy một bóng dáng.
Đó là Cực Quang Tiên Chủ.
Y mặc bạch y, mái tóc trắng, đứng một mình trước một ngọn băng sơn.
Trên gương mặt có nét đắng cay, pha chút mơ hồ, xen lẫn nỗi bi thương nồng đậm, tất cả hòa quyện, biến thành sự cô độc.
“Những năm tháng về sau, chỉ còn lại cha và con… ta sẽ ở bên con, chăm sóc cho con lớn lên.”
Trong băng sơn, một đứa bé bị phong ấn.
Thân phận đứa bé này không cần nói cũng rõ.
Hình ảnh dần trở nên mơ hồ, như thể dòng tuế nguyệt bị ai đó xoay động, khiến mọi thứ trôi qua thật nhanh.
Mơ hồ, có thể thấy đứa bé dần dần trưởng thành dưới sự bầu bạn của Cực Quang Tiên Chủ.
Trong khoảng thời gian ấy, có những tiếng bi bô tập nói thật ấm áp.
Có tiếng cười vui khi được cha nâng bổng lên cao.
Có những phút giây rộn ràng khi hai cha con cùng nhau leo lên đỉnh núi.
Và cũng có lời nói vang vọng khi đứa bé ngồi trên vai cha, chỉ tay lên bầu trời lúc bình minh.
“Phụ thân, con muốn mặt trời và mặt trăng luôn hiện diện, con thích chúng.”
Cực Quang Tiên Chủ mỉm cười, dường như trong sự đồng hành này cũng là một sự chữa lành cho y.
Tiên cung hoang vắng dần dần có thêm người.
Có những tùy tùng, người theo phò, có đệ tử, và Hứa Thanh thậm chí còn thấy bóng dáng của Đệ Tứ Chân Quân.
Họ lần lượt xuất hiện, mỗi người đều mỉm cười.
Họ tôn kính Tiên Chủ, yêu thương Thiếu Chủ, cùng nhau chứng kiến sự trưởng thành của Thiếu Chủ.
Tiên cung ngập tràn ánh sáng.
…
Nhưng những điều tốt đẹp chỉ là ngắn ngủi.
Theo từng trang sách lịch sử mở ra, ánh sáng trong tiên cung dần lụi tàn, và đến một ngày, tiên cung chìm vào bóng tối.
Sắc đen bao trùm cả tiên cung, lan rộng khắp mọi góc.
Cực Quang Tiên Chủ bước ra từ bóng tối, y không còn mặc trường bào trắng.
Lúc này y khoác y phục đen, mái tóc đen phiêu động khắp tiên cung, đôi mắt lạnh lùng đối diện với sự giáng lâm của sát nghiệt.
Y tự tay… bóp chết từng người theo phò của mình, xóa sạch những tùy tùng trung thành, thậm chí tàn nhẫn sát hại những đệ tử do chính tay mình dạy dỗ.
Bốn đệ tử, đều chết thảm.
Tiên cung tràn ngập máu tanh, bốn phía đầy máu tươi.
Máu chảy tràn trên mặt đất, từng mảnh vụn thịt bám trên kiến trúc.
Khi tiên cung lặng ngắt như tờ, giữa biển máu chỉ còn một thiếu niên co ro, run rẩy với vẻ kinh hãi, tuyệt vọng.
Trước mặt hắn, bóng dáng của cha hắn trong sắc đen dần tan biến, chậm rãi giơ tay lên.
Nhưng bàn tay ấy đang run rẩy, màu đen trong mắt y cuộn trào dữ dội.
Vẻ mặt của y vặn vẹo, vừa như giằng xé, vừa như kìm nén, cho đến cuối cùng… khi bàn tay ấy hạ xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu thiếu niên.
Ánh sáng ban mai cùng dòng nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt thiếu niên.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”
Y phục của Tiên Chủ từ đen chuyển sang trắng, tóc đen hóa thành tóc trắng, y ôm chặt lấy thiếu niên đang run rẩy, đắng chát thầm thì.
Sau đó, y xóa đi ký ức của thiếu niên, xóa đi máu tanh trong tiên cung.
Khi thiếu niên tỉnh dậy, ánh dương rực rỡ, tất cả mọi người trong tiên cung đều ở đó, nụ cười không chút thay đổi, hành vi không chút khác lạ.
Mọi thứ như lúc họ còn sống, bầu bạn với thiếu niên, cùng hắn tiếp tục sống trong vui vẻ.
Điều duy nhất thay đổi là từ ngày đó, Cực Quang Tiên Chủ dặn thiếu niên rằng, khi đêm xuống, đừng đến gặp ta.
Dưới đại điện Tiên Chủ, xuất hiện địa cung, xuất hiện xiềng xích, mỗi khi đêm đến, nơi đó lại vang vọng những tiếng rống đau đớn mà không ai có thể nghe thấy.
Cứ thế, ngày qua ngày, năm qua năm…
Thiếu niên trưởng thành, lĩnh hội được hiến của bản thân, một loại hiến đặc biệt mang tên Kính.
Nhưng hiến này… lại bị một luồng mông lung thay đổi.
Vào đêm phát hiện hiến của con trai bị thay đổi, cơn đau trong địa cung vượt xa những lần trước, cho đến khi… màu đen một lần nữa nhuộm đỏ cả tiên cung.
Nhưng khi trời sáng, mọi thứ trở lại như thường.
Lẽ ra tuế nguyệt cứ thế trôi qua, trong thế giới hư ảo của hai cha con họ.
Cho đến một ngày, một thiếu nữ mang theo chấp niệm đến.
Và thế là, trong tiên cung, từ người sống, giờ đây đã thành ba người.
Và đại hôn, hiện ra trước mắt.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi