Chương 119: Kỳ lạ việc tốt

Bộ truyện: Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tác giả: Nguyên Lai

Cuối cùng, Xích Diễm buông tay đang giữ eo nàng ra, nét mặt có phần uể oải, có chút tức tối mà nhìn nàng.

Ý thức được bản thân có phần quá đáng, Vân Nguyệt lập tức chuyển chủ đề: “Ngươi bị ta hút nhiều chân khí như vậy, thân thể bây giờ thế nào? Có thấy không khỏe ở đâu không?”

Trời ạ! Nàng đúng là đi ngược trình tự. Đáng lẽ ngay khi hắn tỉnh lại, điều đầu tiên nàng nên hỏi chính là điều này. Kết quả lại bị chính mình giày vò đến giờ mới nhớ ra.

“Nếu ta nói thân thể hiện tại rất khó chịu, ngươi có chịu giúp ta… giải quyết không?” – Xích Diễm dựa nghiêng vào mép giường, quần áo mở một nửa, ngực trần lộ rõ, cả người mang theo lười nhác yêu nghiệt, ánh mắt lại nóng bỏng nhìn nàng.

Cảm giác được ánh nhìn ấy, cùng với hình ảnh cám dỗ trước mặt, thân thể Vân Nguyệt bỗng nhiên khẽ run. Nàng nhanh chóng áp chế cảm giác xao động, hơi đỏ mặt nói: “Ta nói nghiêm túc! Ngươi nhanh ngồi thiền kiểm tra thân thể đi, bằng không ta sẽ rất lo.”

Nghe nàng quan tâm, Xích Diễm trong lòng thoáng mềm lại, cũng đành tạm gác ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt trong người.

Giờ phút này, hắn và Nguyệt Nhi mới chính thức thừa nhận tình cảm, hắn không thể ép nàng quá gấp. Đã có thể chờ đợi ba ngàn năm, thì thêm vài ngày đâu có là gì.

Hắn chống người ngồi dậy, bắt đầu điều tức.

Quả thật, sau khi tỉnh lại hắn có cảm giác chân khí trong cơ thể không còn sung mãn như xưa. Dựa theo cảm nhận, có lẽ một phần ba chân khí đã bị hút mất.

Xích Diễm dồn khí về đan điền, chậm rãi vận hành nội tức, điều tra tình trạng thân thể.

Đột nhiên, chỗ trái tim chợt sáng lên rực rỡ, ánh hồng lưu chuyển như dòng thủy triều. Xích Diễm lập tức mở mắt, kinh ngạc nhìn về phía Vân Nguyệt.

Vân Nguyệt cũng thấy được ánh sáng hồng vừa lóe qua ngực hắn, chỉ cho rằng thân thể hắn vốn dĩ khác thường, cũng không quá để tâm. Nhưng nhìn hắn bất ngờ mở mắt, nàng vội hỏi:

“Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?”

Xích Diễm nhìn nàng chằm chằm, như chưa thể tin vào điều vừa xảy ra, hồi lâu mới thì thầm ba chữ:

“Thế nào lại…”

Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!

“Rốt cuộc làm sao vậy? Nơi nào không ổn sao?” – Vân Nguyệt bắt đầu lo lắng, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Xích Diễm nhìn nàng, thần sắc vừa nghi hoặc vừa hân hoan: “Không những không có không thoải mái, ngược lại, không những không mất đi một ngàn năm chân khí như dự đoán, mà vết thương cũ cũng khỏi hẳn, nội lực thậm chí còn tăng mạnh. Ta cảm thấy… hiện tại có lẽ đã có năm ngàn năm công lực!”

“Cái gì?!”

Lần này đến lượt Vân Nguyệt kinh ngạc không thôi.

“Nguyệt Nhi, lúc ta bất tỉnh, có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?”

“… Ta không biết. Tất cả đều là do tên tào hộ vệ kia kể lại. Hắn nói ta đã hút nội lực của ngươi trong suốt một canh giờ mười lăm phút. Trong thời gian ấy, vì không thể chịu đựng nổi, ngươi hôn mê bất tỉnh, thậm chí còn chảy rất nhiều máu…”

“Nếu là như vậy, rõ ràng ta phải tổn hao một phần lớn chân khí mới đúng… Vậy vì sao ta chẳng những không bị thương, mà còn hồi phục ma đan?”

Nghe hắn nói đến vết thương cũ, Vân Nguyệt thoáng sững người. Xưa nay nhìn hắn mạnh mẽ, thần thái không gì sánh được, ai lại nghĩ hắn mang theo vết thương cũ?

“Vậy… vết thương cũ đó là gì? Ai còn có thể làm ngươi bị thương?”

Xích Diễm trầm giọng: “Ta rất chắc chắn – chẳng những không mất đi chút nào chân khí, mà ngay cả ma đan từng bị tổn thương nặng nề, cũng được chữa lành. Ngươi có nhìn thấy vệt ánh sáng hồng vừa rồi không?”

“Ở đây sao?” – Vân Nguyệt nhẹ nhàng đặt tay lên ngực trái hắn.

“Không sai. Đó là nơi đặt ma đan – thứ duy trì sinh mệnh của ta.”

“Vậy… lúc trung thu cửu tinh liên châu, có phải ma lực của ngươi sẽ tạm thời biến mất không?” – nàng thì thào hỏi.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top