Vân Sương hơi sững người, vừa quay đầu lại đã thấy Dương Nguyên Nhất không biết từ lúc nào đã tiến đến, lông mày nhíu chặt, đang nhìn chằm chằm Hứa Trường Vĩnh.
Vân Sương: “……”
Nàng suýt chút nữa quên mất chuyện trước đó đã đồng ý với Mộc Lê Hoa để Dương Nguyên Nhất giúp đỡ.
Hứa Trường Vĩnh nhìn thấy Dương Nguyên Nhất, nét mặt như bị sét đánh trúng: “Sương… Sương nương, chuyện này là sao… Người đàn ông này…”
“Ngươi đừng hiểu lầm,” Dương Nguyên Nhất lạnh nhạt nói, “Sương nương nói gần đây cảm thấy có người theo dõi nàng, ta không yên tâm, nên trước khi đến nha môn trực ban đã ghé qua đây xem sao.”
“Không ngờ, người theo dõi nàng lại là ngươi! Ta cảnh cáo ngươi, nếu còn dây dưa không dứt với Sương nương, ta sẽ mang ngươi về nha môn nhốt mấy ngày, để ngươi biết điều một chút!”
“Ngươi… ngươi chẳng phải là…”
Hứa Trường Vĩnh lúc này mới nhận ra người trước mặt chính là Dương bộ khoái từng đến thôn Trường Thắng điều tra vụ án!
Hắn khi nào mà thân thiết với Sương nương đến thế?! Chẳng lẽ… chẳng lẽ Sương nương bị hắn lừa rồi?!
Hứa Trường Vĩnh không kìm được đau lòng nói: “Sương nương! Sao nàng có thể tự sa đọa đến mức này! Trước kia đại ca ta nói nàng câu dẫn đàn ông để kiếm tiền, ta còn không tin…”
Dương Nguyên Nhất lập tức tiến lên, nắm chặt cổ áo hắn, Hứa Trường Vĩnh sợ đến sắc mặt trắng bệch, lời chưa kịp dứt đã nghẹn lại trong cổ họng.
“Cái miệng của ngươi liệu mà giữ cho sạch sẽ!”
Tuy Dương Nguyên Nhất bình thường thích đùa cợt, nhưng làm nghề này vốn chẳng phải người dễ chọc, ánh mắt hung dữ trừng trừng nhìn Hứa Trường Vĩnh đang run rẩy, từng chữ đều như đóng đinh: “Chẳng bao lâu nữa, ta và Sương nương sẽ chính thức đính thân! Ta tốn không ít công mới thuyết phục được nàng gật đầu, ngươi đừng đến đây gây rối!
Hơn nữa, ai nói nàng kiếm tiền từ ta? Ta xứng sao? Tiền lương một tháng của ta còn chưa bằng nửa tháng thu nhập của nàng!”
Vân Sương: “……”
Không phải, có ai lại tự hạ thấp mình như thế?
Dù… lời hắn nói cũng không sai…
Nàng từng nghe Tiểu Bàn nói, bộ khoái mỗi tháng chỉ được một lượng bạc, mà hiện tại mỗi ngày nàng bán được năm cân quả đan bì, mỗi cân lời khoảng trăm văn, tính ra một ngày lời được khoảng năm trăm văn, tức là chưa đến nửa tháng đã bằng lương tháng của hắn.
Thế nhưng, điều khiến Hứa Trường Vĩnh để tâm lại chẳng phải những con số đó.
Ánh mắt hắn mở to như muốn nứt ra, đôi môi tái nhợt mấp máy như xác sống bị rút cạn tinh khí, lắp bắp nói: “Thành… thành thân… Sương nương muốn gả cho hắn?”
Không thể nào, không thể nào!
Trên đời này ngoài hắn ra, làm gì còn ai chịu cưới Sương nương đàng hoàng danh chính ngôn thuận?
Hắn vẫn luôn nghĩ rằng Sương nương lạnh nhạt với hắn là bởi vì hắn chưa từng hứa hẹn rõ ràng, chưa từng nói ra rằng hắn thật lòng muốn cưới nàng làm vợ.
Trước kia, đúng là hắn yếu đuối, không dám đối mặt với gia đình.
Nhưng giờ hắn đã nghĩ thông, hắn nguyện vì Sương nương mà đấu tranh! Hắn còn tưởng rằng khi nàng biết chuyện này, nàng sẽ hiểu lòng hắn, cảm động rơi lệ, mở lòng đón nhận hắn.
Hắn lắc đầu không tin, rồi bỗng nhiên như phát điên, gào lên: “Sương nương! Nhất định là hắn đang lừa nàng! Cho dù… cho dù hắn thật sự muốn cưới nàng, nhà hắn sao có thể đồng ý! Hắn chẳng qua chỉ buông lời hứa hẹn vô trách nhiệm…”
Dương Nguyên Nhất khinh thường nhìn hắn, đột nhiên đẩy hắn bật ra ngoài cửa, lạnh giọng: “Ngươi nghĩ trên đời ai cũng có phụ mẫu như nhà ngươi sao? Vô lý, tự cao tự đại? Nương ta cực kỳ quý Sương nương, ngày nào cũng đến quầy của nàng mua đồ ăn vặt.
Không ngại nói cho ngươi biết, vốn dĩ Sương nương không định nhận lời ta sớm vậy, là do nương ta suốt ngày quấn lấy nàng, nàng mới chịu gật đầu.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Hứa Trường Vĩnh phải không? Sương nương đã kể về ngươi cho ta nghe, nếu ngươi thật lòng muốn tốt cho nàng, thì đừng đến tìm nàng nữa!
Ngươi có biết ngươi đã mang đến cho nàng bao nhiêu phiền phức không?! Người nhà ngươi là đám gì, tự ngươi rõ nhất! Chuyện xảy ra tối qua, ngươi có thể giả vờ không biết, nhưng không có nghĩa là nó chưa từng xảy ra!
Nếu không có ta đến kịp, Sương nương và hai đứa trẻ nhà nàng sẽ ra sao, ai biết được! Tất cả những điều đó, cho dù ngươi có chịu nhận hay không, đều là do ngươi gây ra!
Cút đi! Từ nay về sau, nếu ta còn thấy ngươi lảng vảng trước mặt nàng, thấy một lần, ta đánh một lần!”
Hứa Trường Vĩnh khó khăn lắm mới đứng vững, nghe những lời kia, sắc mặt hắn đã hoàn toàn trắng bệch.
Hắn nhìn Vân Sương với tia hy vọng cuối cùng, nhưng chỉ thấy nàng lạnh lùng đứng đó, ánh mắt nhìn hắn vẫn lạnh nhạt như xưa, giờ còn thêm chút chán ghét.
Cuối cùng, nàng chẳng nói với hắn một lời nào, chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Dương bộ khoái, đóng cửa đi, đừng để những kẻ không quan trọng ảnh hưởng tâm tình.”
Tim Hứa Trường Vĩnh như tảng đá rơi vào sông, càng lúc càng chìm, không điểm dừng.
Hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã khép chặt, không biết qua bao lâu, mới như kẻ mất hồn mà xoay người rời đi.
Tiểu Bàn vẫn đang rình trên tường, thấy vậy lập tức hớn hở reo lên: “Đi rồi! Đi rồi! Nhưng Vân nương tử, tuy nãy giờ mọi người mắng hắn cũng đủ ác rồi, nhưng ngươi chắc chứ, hắn sau này thật sự sẽ không đến làm phiền nữa?”
Vân Sương lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trời: “Người có chút tự tôn sẽ không quay lại. Nhưng hắn… ta cũng không dám chắc.
Dù sao, đợi sau khi chúng ta đưa bảy tên đó đến vệ sở, nếu tra ra được kẻ đứng sau, e là hắn cũng chẳng còn lòng dạ đâu mà tìm ta nữa.”
“Vân nương tử nói đúng! Vậy thì chúng ta mau đưa đám đó đi!”
Đại Kim lập tức hô lớn, nhưng ánh mắt lại không nhịn được liếc qua Vân Sương và Dương Nguyên Nhất đầy ẩn ý: “Chỉ là… Vân nương tử, nãy hai người diễn trò với nhau thật sự chỉ là diễn thôi sao? Ta thấy hai người phối hợp ăn ý lắm đó…”
Trước khi ra ngoài phối hợp diễn cảnh, Dương Nguyên Nhất đã giải thích rõ mọi việc với họ, chỉ sợ sau này bọn họ đồn linh tinh khiến Vân Sương khó xử.
Thấy vậy, hắn liền cau mày, toan nổi nóng.
May mà Đại Sơn đứng bên cạnh nhanh tay kéo Đại Kim một cái, lạnh nhạt chuyển chủ đề: “Mau tranh thủ đưa người đến vệ sở thôi, lát nữa còn phải về trực ban.
Chỉ là, nghe nói vệ sở mấy hôm trước mới đánh lui cuộc xâm lược của Kim Mông quốc, lần này là do chính U Nhĩ Đồ đích thân dẫn binh, chiến sự vô cùng khốc liệt, bên vệ sở cũng có không ít thương vong, mấy hôm nay đang bận rộn thu dọn chiến trường.
E rằng dù chúng ta có đưa người đến, họ cũng chưa chắc đã có thời gian xử lý ngay.”
Huống hồ, cái gọi là bảy tên có khả năng là gian tế Kim Mông kia, kỳ thực chỉ là cái cớ họ viện ra mà thôi.
Người có đầu óc đều nhìn ra được, hành động của bọn đó chẳng liên quan gì đến Kim Mông quốc.
Cùng lắm, người vệ sở cũng chỉ tạm thời giam bọn họ lại, chứ chưa vội điều tra ngay.
Vân Sương ngẩn ra — đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày nàng nghe được tin tức cụ thể từ tiền tuyến.
Vệ sở thương vong nặng nề?
Vậy người ấy… hẳn là vẫn bình an chứ?
Trong lúc mọi người đang bàn bạc trong sân, chẳng ai hay biết, ở một góc khuất bên ngoài phủ đệ của Vân Sương, một bóng đen âm thầm thu hồi ánh mắt, xoay người bước nhanh đi, hòa mình vào ánh sáng ngày mới đang dần sáng rõ.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.