Thân thể Hứa Thanh lại một lần nữa run rẩy, cổ họng ngòn ngọt, máu tươi phun ra, sắc mặt tái nhợt vô cùng, cơ thể lảo đảo.
Hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống điều tức.
Phải mất một khoảng thời gian dài, hắn mới dần khôi phục, cắn răng tiếp tục tiến về phía trước.
Mỗi bước đi vô cùng khó khăn, cơ thể hắn rung động, thất khiếu chảy máu, xương cốt như muốn tan vỡ.
Khi Hứa Thanh chật vật tiến gần đến bậc thang thứ hai, thân thể hắn đã đến giới hạn chịu đựng.
Trước mắt hắn lúc này cũng đã trở nên mờ mịt.
Hứa Thanh rất rõ ràng rằng mình không thể tiếp tục.
Hắn có dự cảm mãnh liệt rằng nếu tiến đến bậc thang thứ ba, chắc chắn sẽ có thứ khủng khiếp xảy ra.
Nhưng ngước nhìn chén mệnh đăng trên cao, hắn không cam lòng rời đi như vậy.
Hứa Thanh cúi xuống nhìn mặt đất dưới chân, nơi đây ánh sáng từ phía trước chiếu rọi, khiến cái bóng của hắn mơ hồ hiện rõ.
Hắn quay đầu nhìn vào Ảnh tử sau lưng mình, hai mắt nheo lại rồi đột ngột mở miệng.
“Tỉnh lại!
Ngươi không phải thích diệt đèn sao?
Mau giúp ta thực hiện điều đó!”
Nói xong, Hứa Thanh lập tức điều khiển Ảnh tử.
Bóng của hắn bắt đầu vặn vẹo, chậm rãi từ sau lưng trượt xuống mặt đất, rồi dần lan về phía trước.
Dưới ánh sáng chiếu rọi, Ảnh tử dường như mờ nhạt, chỉ có Hứa Thanh mới có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của nó.
Hắn tiếp tục điều khiển, để Ảnh tử lan đến bậc thang thứ ba.
Không có dấu hiệu gì khác thường.
Ánh mắt Hứa Thanh lóe sáng, tiếp tục điều khiển Ảnh tử lan rộng đến bậc thang thứ tư, rồi đến bậc thang thứ năm.
Cuối cùng, Ảnh tử trải dài qua toàn bộ bậc thang, tiến về phía trước, hướng đến ba pho tượng khổng lồ trong biển xương.
Ảnh tử có thể dài bao nhiêu, Hứa Thanh không rõ.
Nhưng hắn cảm nhận rằng càng điều khiển nó lan xa, càng cần nhiều lực lượng, và Ảnh tử càng trở nên không ổn định.
Đặc biệt là khi tiến gần ba pho tượng, sự bất ổn của Ảnh tử càng trở nên rõ ràng hơn, không thể tiếp tục lan rộng thêm nữa.
Ánh mắt Hứa Thanh đỏ ngầu, nhìn chăm chú vào mệnh đăng, rồi lại cảm nhận tình trạng Ảnh tử phía dưới.
Không còn cách nào khác, hắn quyết định thử giải phóng thêm lực lượng.
Tử sắc thủy tinh trong ngực lóe sáng, tràn ra một luồng trấn áp lực lượng, thử nghiệm xem có thể khiến Ảnh tử tiến thêm không.
Nhưng ngay khi luồng lực lượng này vừa hình thành, không đợi nó kịp phát huy tác dụng, Ảnh tử vốn đã bất ổn bỗng dưng chấn động, giống như bị thúc đẩy, đột nhiên kéo dài thêm một khoảng lớn, tiến đến gần cự nhân và đầu rắn đang ngậm mệnh đăng, chỉ còn cách một chút nữa.
Tuy nhiên, đây đã là giới hạn cuối cùng của Ảnh tử.
Nó run rẩy dữ dội, dấu hiệu bị xé rách trở nên rõ ràng hơn.
Dù Hứa Thanh cố gắng trấn áp, hắn cũng không thể tiếp tục tiến xa, thậm chí Ảnh tử dường như muốn rút lui.
Hứa Thanh thở dồn dập, nhưng không tin rằng Ảnh tử không thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Hắn gằn giọng đe dọa: “Nếu lần này ngươi không bắt được nó, sau khi rời khỏi đây, dù chết, ta cũng sẽ trấn áp ngươi ngàn lần cho đến khi giết ngươi mới thôi!”
Lời nói của Hứa Thanh, dù đơn giản, lại ẩn chứa sự đe dọa chết chóc, khiến Ảnh tử run rẩy rõ ràng.
Nó điên cuồng cố gắng lan rộng thêm, nhưng thực sự đã không thể tiếp tục.
Dấu hiệu bị xé rách càng lúc càng dữ dội.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Hứa Thanh hiểu rằng đây là giới hạn thật sự, vì vậy ánh mắt hắn lóe lên sự quyết đoán.
Hắn lấy ra một số phù bảo và pháp Chu, triển khai toàn bộ hệ thống phòng hộ.
Hắn bò lên pháp Chu, đặt một lượng lớn Linh Thạch vào các rãnh của trận pháp, để củng cố sức mạnh phòng hộ.
Sau đó, không chút do dự, Hứa Thanh điều khiển pháp Chu lao lên phía trước, đáp xuống bậc thang thứ ba.
Ngay khi thân ảnh Hứa Thanh tiếp cận, Ảnh tử cũng theo đó lan rộng thêm một bước, chạm vào miệng rắn và giữ chặt lấy mệnh đăng.
Chưa kịp kiểm tra xem đã thành công hay chưa, một cơn chấn động khủng khiếp vượt xa những gì trước đó bất ngờ bộc phát trước mặt Hứa Thanh.
Âm thanh như sấm sét vang dội, tạo thành sức mạnh khủng khiếp đập thẳng vào hắn.
Pháp Chu không chịu nổi, cánh buồm phòng hộ vỡ tan, cả pháp Chu bị cuốn ngược trở lại.
Tầng phòng hộ thứ hai cũng nhanh chóng bị phá vỡ, dù có Linh Thạch duy trì cũng không thể chống đỡ, pháp Chu bị đẩy ngược nhanh hơn.
Đầu thuyền cũng sụp đổ, dù có Thần Tính hộ thể, nhưng vẫn không thể hóa giải hoàn toàn.
Thuyền nứt ra, rồi nửa phần trước cũng vỡ nát.
Khi pháp Chu hoàn toàn bị phá hủy, cỗ lực lượng khủng khiếp kia đã đánh vào các phù bảo phòng hộ của Hứa Thanh.
Lớp phòng hộ điên cuồng cản trở, nhưng các ký tự trên phù nhanh chóng mờ đi rồi biến mất, sau đó sức mạnh đó trực tiếp đánh thẳng vào cơ thể Hứa Thanh.
Toàn thân Hứa Thanh chấn động dữ dội, như thể bị một ngọn núi lớn đập trúng, máu tươi từ miệng hắn phun ra.
Xương cốt toàn thân vỡ vụn, huyết nhục mơ hồ.
Pháp Chu lúc này cũng đã đến giới hạn, bị thổi bay trở lại phía sau.
Hứa Thanh và pháp Chu bị đẩy mạnh ra khỏi bích họa, rơi xuống đất với lực mạnh đến mức làm vách tường vỡ nát.
Pháp Chu trượt dài trên mặt đất hàng trăm trượng.
Hứa Thanh phun từng ngụm máu lớn, thân thể bị vung xa theo pháp Chu.
Toàn thân hắn chằng chịt vết thương, nhiều nơi lộ cả xương cốt.
Một vết thương lớn trên bụng xuyên qua cơ thể, áo bào chỉ còn sót lại một nửa, trông cực kỳ thê thảm.
Máu tươi tràn ra khắp nơi, nhưng trước khi hoàn toàn mất ý thức, bàn tay Hứa Thanh vẫn gắt gao giữ chặt lấy một vật phẩm.
Đó chính là mệnh đăng mà Ảnh tử đã kịp lấy ra từ thế giới trong bích họa!
“Không được ngất!”
Hứa Thanh cắn mạnh vào đầu lưỡi, cố giữ cho mình tỉnh táo.
Hắn nhanh chóng lấy ra đan dược từ túi trữ vật, không kịp ăn, liền đắp thẳng lên vết thương, đồng thời rải phấn độc ra xung quanh, cảnh giác mọi nguy hiểm có thể xảy ra.
Hắn cũng không kịp kiểm tra mệnh đăng, mà nhanh chóng cất nó vào hạt châu trữ vật lấy từ Kim Cương tông lão tổ.
Để thêm an toàn, hắn đặt hạt châu vào một túi trữ vật, rồi tiếp tục bỏ túi này vào một túi trữ vật khác, tạo ra nhiều lớp bảo vệ để khí tức của mệnh đăng không thể lọt ra ngoài.
Pháp Chu dù đã tàn phá nhưng vẫn còn một chút Thần Tính, Hứa Thanh không kịp đau lòng, lập tức kích hoạt pháp Chu, để Thần Tính tạo ra một vòng phòng hộ bao quanh hắn.
Làm xong tất cả, Hứa Thanh lại phun ra một ngụm máu tươi, cảm giác suy yếu mãnh liệt khiến hắn như có thể cảm nhận rõ ràng tử vong đang đến gần.
Tử sắc thủy tinh trong cơ thể bắt đầu phát ra luồng tử quang, chảy xuôi khắp toàn thân hắn.
Cơn đau kịch liệt lan tỏa khắp cơ thể, không nơi nào không bị ảnh hưởng, đến mức Hứa Thanh phải rên lên một tiếng.
Hắn gắt gao cắn răng, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, không để bản thân ngất xỉu, dằn vặt chịu đựng sự đau đớn khủng khiếp trong khi chờ đợi tử sắc thủy tinh khôi phục.
Cảm ơn bạn TRUONG THI NGOC HIEN donate 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ủa…? Vậy là hết rồi hả ?
K có nối tiếp để 6 bạn gặp nhau à.
Nếu vậy có hụt hẫng quá k nhỉ hay còn muốn viết riêng bộ ngoại truyện hay thêm 1 bộ mới nhỉ ?
Giả thuyết là Hứa Thanh đã rất nhiều lần đi tới dây rốn thần minh trước đây nhưng chưa bao giờ thành công siêu thoát, bằng chứng là bộ xương của mỹ nữ và con sâu xanh khô chính là Tử Huyền và Nhị Sư Huynh. Khi đấy Tàn Diện đi vào dây rốn thần minh nhưng đã bị Hứa Thanh khi này ở trên vương tọa chăn lại ý định là đánh Tàn Diện bị thương để bắt Tàn Diện phải trở về Đệ Cửu Tinh Hoàn mang theo 1 tia khả năng lại tiếp tục hóa thành Hứa Thanh. Tất cả là 1 vòng lặp lặp đi lặp lại rất nhiều lần, bằng chứng là câu nói ở cuối truyện của Hứa Thanh: “Ta không biết đây là lần thứ bao nhiêu nhưng nhất định lần này ta sẽ thành công”. Nên siêu thoát khỏi Quang Âm Chi Ngoại của Hứa Thanh chính là phá vỡ đc vòng lặp đấy. Có thể điều này cũng liên quan tới Hiến Luật của Hứa Thanh khi Hứa Thanh nắm giữ Hiến Luật liên quan tới không và thời gian. Tuy vậy mình rất tiếc khi tác giả chưa khai thác hết nội dung, như bên ngoài quang âm là gì, thủy tinh màu tím, và Thập Cực Đạo của Hứa Thanh. Có 1 giả thuyết nữa của mình về Hứa Thạn và viên thủy tinh màu tím đó chính là Hứa Thanh đã tồn tại từ rất lâu trước kia, hoặc Hứa Thanh là sinh linh đầu tiên trong toàn bộ câu truyện, vì theo truyện viên thủy tinh màu tím chính là thứ tạo ra toàn bộ mọi vũ trụ và sự sống trong truyện. Nếu vị ngồi trên vương tọa kia nắm giữ viên thủy tinh ấy thì khả năng cao như mình đã nói, và người ấy đã gửi viên đá tới Hứa Thanh ở vòng lặp kế tiếp thông qua Tàn Diện, bằng chứng là khi Tàn Diện mở mắt lần đầu ở đầu truyện cũng là lúc Hứa Thanh nhặt được viên thủy tinh màu tím. Nhờ viên thủy tinh màu tím mà đã góp phần hỗ trợ Hứa Thanh 1 phần đạt được cảnh giới có thể đi vào dây rốn thần minh. Ở lần này có thể Hứa Thanh sẽ tht sự siêu thoát, hoặc có thể vòng lặp sẽ lại tiếp diễn, Hứa Thanh ko thể siêu thoát, Tử Huyền chết vì thọ nguyên, Nhị Sư Huynh chết và biến thành bản thể con sâu lam. Rồi Hứa Thanh lại tiếp tục đợi Tàn Diện ở dòng thời gian khác tới để gửi đi 1 tia khả năng.
Sao vương lâm lại yếu hơn hứa thanh được nhể
Tên mập là Vương bảo nhạc,còn tên sát tinh kia chắc chắn là bố vợ r. Hai tên đều họ Vương
Đấy là đường hầm truy về quá khứ mà ông, ở quá khứ thì VL ở đỉnh của hậu thổ r, đỉnh hậu thổ max là Hạ Tiên, nên khi đó VL mới Hạ Tiên th. Còn ở dòng thời gian chính khả năng 5 ae siêu nhân đi vào dây rốn thần minh hết r
chưa có thời gian đọc, xin cảnh giới, vương lâm cách bao nhiêu cảnh giới nữa mới bằng được hứa thanh vậy
Khó hiểu nhỉ, sao lại có tên mập, tên mập là vương bảo nhạc à, sao vương bảo nhạc yếu thế lại còn hoảng sợ nữa.
Lúc đó VBN vẫn còn yếu mà. Nên mới đọc kinh gọi VL giúp thì 2 thanh niên mới gặp đc nhau
Vương Lâm chỉ là cảnh giới hạ tiên thôi, vậy là Hứa Thanh 1 tay đập bẹp 5 ae siêu nhân lúc trước của Nhĩ Căn rồi
Nhưng mà đấy là truy ngược về quá khứ mà, VL ở dòng thời gian chính cùng 5 ae siêu nhân khả năng là đi vào dây giốn thần minh r