Đêm nay, Kiều Ngọc Bách cũng không ngủ.
Hắn lê thân thể bị thương, đợi đến khuya hôm qua, khi trông đến mòn mỏi, cuối cùng cũng chờ được cha mẹ và em gái trở về.
Chỉ khi hắn nghĩ cuối cùng đã đến lúc hỏi rõ về buổi lễ bái sư hôm nay, thì cha mẹ và em gái liên tục ngáp, chẳng để hắn có cơ hội mở lời.
“Có chuyện gì để mai nói…”
Kiều Tế Tửu vẫy tay với con trai, rồi đi ngủ.
Kiều Ngọc Bách định hỏi bọn hầu, nhưng ai nấy đều mệt mỏi hơn cả chó.
Rốt cuộc là trải qua việc gì mà hao tâm tổn thần đến mức mệt mỏi như vậy?
Kiều Ngọc Bách quay về phòng, nhưng đầu óc chẳng lúc nào ngừng lại được.
Hôm nay, hắn đã nghe loáng thoáng vài thông tin, chẳng biết đã qua bao nhiêu tay: nào là bức tranh hổ chưa kẻ mắt, nào là Giải phu nhân tự hại mình, nào là Sở Thái phó bị bệnh mắt đỏ, không tiếc nổi giận chỉ trích cha hắn đang trèo cao…
Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện nằm ngoài dự tính của hắn!
Giữa lúc lăn qua lộn lại, lòng hận thù đối với Trường Miểu trong Kiều Ngọc Bách dần đạt đến đỉnh điểm.
Hắn từng đọc trong các cuốn truyện ma quái về một loài quỷ sống nhờ hút lấy tà khí và lòng thù hận của con người, tu luyện vài trăm năm có thể gây họa cho thế gian.
Giờ hắn nghĩ, nếu con quỷ đó gặp phải hắn lúc này, hẳn sẽ chẳng phải khổ tu hàng trăm năm làm gì.
Loài quỷ đó, hắn có thể nuôi cả trăm con cũng không vấn đề gì.
Cuối cùng khi trời hửng sáng, Kiều Ngọc Bách lập tức dậy đi thỉnh an cha mẹ, nhưng họ vẫn chưa dậy.
“Công tử, công tử…”
Trong lúc chờ đợi, người hầu mang đến tin tốt lành: “Tiểu thư đã dậy rồi!”
“Nhanh, đỡ ta qua đó!”
Kiều Ngọc Miên vừa rửa mặt xong, định ăn chút điểm tâm rồi ngủ bù, nhưng nghe thấy tiếng cà nhắc của anh trai đã tới, biết giấc ngủ bù của mình tan vỡ.
Ăn xong điểm tâm, nàng kể cho hắn nghe mọi chuyện ở Đăng Thái Lâu hôm qua.
Kiều Ngọc Bách dần trở nên kinh ngạc.
Ngàn lần kinh ngạc, vạn lần cảm thán, cuối cùng tất cả trong đầu chỉ hóa thành một câu: Hôm qua mình rốt cuộc đã bỏ lỡ chuyện gì?
Chỉ là vẫn còn chút lý trí: “Bức tranh hổ của Ninh Ninh thật sự xuất sắc đến vậy sao?”
Trước đây, hắn chưa từng nghe nói Ninh Ninh giỏi vẽ tranh—
“Tất nhiên rồi.”
Kiều Ngọc Miên giọng nói dịu dàng, nhưng vẻ mặt đầy tự hào: “Tuy ta không nhìn thấy, nhưng nghe thì rất rõ ràng, lúc đó ai cũng khen ngợi Ninh Ninh, ngay cả Sở Thái phó cũng công nhận.”
Kiều Ngọc Bách ngẩn ngơ.
Mọi người đều biết Sở Thái phó nổi tiếng với lời lẽ cay độc, ánh mắt khắt khe đến mức thường nhân khó mà chịu nổi…
Được ông ấy khen ngợi một câu, chẳng dễ hơn thi trạng nguyên là bao.
Hắn trai trẻ đột nhiên đứng dậy, bước ra ngoài.
Người hầu vội đỡ lấy hắn.
“Huynh định đi đâu?”
Kiều Ngọc Miên vội hỏi.
“Đăng Thái Lâu!”
Kiều Ngọc Miên ngạc nhiên một lúc, vội nhắc nhở: “Nhưng vết thương trên đầu hắn cần được nghỉ ngơi!”
Giọng nói uất ức đầy hối tiếc của anh trai truyền vào tai nàng—
“Hôm qua chính vì nghe lời mọi người nói như vậy!”
Hắn đã ngoan ngoãn ở nhà, nhưng kết quả thì sao?
Từ lúc Sở Thái phó đến rồi đi, tâm trí hắn chưa có một phút giây bình yên…
Hắn bị giày vò đến mức thà chết còn hơn!
“Ồ, đó chẳng phải là Ngọc Bách sao, không phải bảo phải tĩnh dưỡng một thời gian ư, sao lại ra ngoài rồi?”
Trong Quốc Tử Giám, có học sinh nhàn rỗi thấy bóng dáng Kiều Ngọc Bách vội vã bước đi cùng người hầu, không khỏi tỏ vẻ tò mò.
“Còn phải hỏi sao?
Hẳn là vì bỏ lỡ việc Thường tiểu thư vẽ tranh ở Đăng Thái Lâu hôm qua, nên nóng lòng muốn đi xem tranh!”
“Hôm qua các ngươi có mặt sao?”
“Tất nhiên, may mà đến sớm, sau đó người đông lắm, muốn vào cũng không vào nổi…”
“Nếu không tận mắt nhìn thấy, thật khó mà tin bức tranh ‘Hổ trong rừng’ kia là do một nữ tử vẽ ra.”
“Trước đây còn cho rằng việc Tế Tửu thu nhận Thường tiểu thư làm đồ đệ là trò đùa…
Giờ xem ra, Thường tiểu thư vốn không phải người tầm thường, Tế Tửu thu nhận đồ đệ chẳng phải bốc đồng.”
Có người thở dài nói: “Thường tiểu thư dù là nữ tử, nhưng thực không phải người mà chúng ta có thể sánh kịp.”
Khi Tống Hiển đi ngang qua, nghe thấy những lời bàn tán, hắn thoáng dừng chân.
Hôm qua hắn về sớm, nghỉ ngơi cũng sớm, nhưng những tiếng ồn ào từ các bạn đồng môn trở về đêm đã đánh thức hắn.
Mặc dù giọng nói của họ không lớn, nhưng những lời ca ngợi về Thường Tuế Ninh đầy sự kinh ngạc và trầm trồ kéo dài không ngớt.
Sáng nay khi tỉnh dậy, trong Quốc Tử Giám, khắp nơi đều bàn tán về chuyện này.
Đi đến đâu cũng nghe thấy những lời đồn đại.
Nhưng câu nói vừa rồi lại như một hòn đá ném mạnh vào lòng Tống Hiển.
“Nàng vốn dĩ không phải người tầm thường, Tế Tửu nhận nàng làm đồ đệ không phải là do bốc đồng…?”
Vậy còn hắn, người đã từng xin bái sư Tế Tửu nhưng bị từ chối thì sao?
Chẳng lẽ hắn không bằng một nữ tử sao?
Câu chuyện giữa hắn và Tế Tửu bốn ngày trước như vẫn còn vang vọng bên tai.
Lúc đó, cả trong lòng và miệng hắn đều cho rằng việc Tế Tửu nhận nữ tử kia làm đệ tử chẳng qua chỉ là chiều chuộng đứa bé gái trong nhà, còn hành động tổ chức lễ bái sư của nàng làm hắn cảm thấy khó chịu—
Nhưng nữ tử đó lại nói với hắn rằng nàng tự tin sẽ không làm mất mặt Tế Tửu.
Nàng còn nói rằng, nàng sẽ trở thành một học trò xuất sắc.
Lúc đó hắn chỉ khinh miệt, không ngại bộc lộ sự khinh bỉ của mình.
Thế nhưng, những gì hắn nghe thấy lúc này lại như một cái tát thẳng vào mặt.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Giữa nhóm học trò, có kẻ nghi ngờ: “Một nữ tử vẽ tranh hổ, có thể giỏi đến mức nào chứ…
Không phải các ngươi đang thổi phồng lên sao?”
“Tranh đang treo ở Đăng Thái Lâu, ngươi không tin thì tự mình đi xem!”
“Đi nào, chúng ta cùng đi xem…”
“Tống huynh!”
Có người nhìn thấy Tống Hiển, tiến đến chào và mời: “Chắc Tống huynh cũng nghe về chuyện ở Đăng Thái Lâu hôm qua rồi?
Chúng tôi đang định đi xem tranh, Tống huynh có muốn cùng đi không?”
Tống Hiển nổi danh xa gần, tài học của hắn luôn nổi bật giữa các cử nhân, lại nhiều lần được Kiều Tế Tửu khen ngợi, là ứng cử viên sáng giá nhất cho kỳ thi mùa xuân năm tới.
Do đó, trong Quốc Tử Giám, hắn luôn được các đồng môn kết giao.
Đối diện với những ánh mắt đó, Tống Hiển nghiêm mặt nói: “Hôm nay ta phải đến thăm một vị thầy, không thể cùng các huynh được.”
“Không biết Tống huynh lại định thăm vị đại nho nào đây?”
“Cũng phải, Tống huynh và chúng ta thật không giống nhau!”
“Tống huynh, vậy chúng ta xin cáo từ.”
Các đồng môn vui vẻ nói cười rồi rời đi, còn Tống Hiển đứng đó, mười ngón tay trong ống tay áo siết chặt lại, vẻ mặt có chút phức tạp.
Vừa rồi hắn đã nói dối.
Hôm nay hắn không hề có ý định đi thăm ai cả.
Thậm chí hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại vô thức nói dối để tránh né.
Chỉ là một bức tranh mà thôi, nàng mới bao nhiêu tuổi, dáng vẻ ấy rõ ràng không giống người có thể tĩnh tâm khổ luyện để thành thạo thư họa…
Hắn không phủ nhận, việc nàng nhận được nhiều lời khen ngợi như vậy hẳn là do nàng có phần tài năng.
Nhưng trong những lời bàn tán kia, câu nào cũng không thể thiếu sự ngạc nhiên về việc nàng là một nữ tử, cho nên suy cho cùng, những lời khen đó không ít thì nhiều đều chứa đựng sự chú ý khác lạ về việc một nữ tử lại có tài năng như vậy—
Cùng một bức tranh, nếu xuất phát từ tay một nữ tử, vì hiếm có khó tìm, đương nhiên sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý và bàn tán, chắc chắn không thể được đối xử công bằng.
Vài phần tài năng, vài phần vì là nữ tử mà nhận được sự chú ý khác lạ…
Huống hồ, hắn vốn không cần phải so đo với một nữ tử trong khuê phòng.
Tống Hiển mím môi, quay người rời khỏi chỗ đó.
…
Khi Kiều Ngọc Bách đến Đăng Thái Lâu, bên ngoài đã có rất đông người tụ tập.
Khi cho người hầu đi thăm dò, Kiều Ngọc Bách mới biết được rằng, vì lượng người đến xem tranh quá đông, để tránh chen lấn gây ra hỗn loạn, lầu trên mỗi lần chỉ tiếp nhận tối đa năm mươi người, ai muốn xem tranh thì phải xếp hàng chờ bên ngoài.
Đứng giữa đám đông, được người hầu đỡ lấy, Kiều Ngọc Bách ngẩn ngơ.
Ninh Ninh lần này xem như đã vang danh qua một bức họa rồi, phải không?
Âm thanh xung quanh hỗn tạp, nhưng tất cả đều xoay quanh Ninh Ninh của hắn.
Có người là nhân chứng hôm qua, giờ trở thành “miếng ngon”, bị mọi người vây quanh hỏi thăm, kể lại một cách sinh động những gì đã xảy ra trong lầu hôm qua.
Một người đàn ông mặc trường sam cầm bút giấy, len lỏi qua đám đông, thỉnh thoảng ghi lại vài điểm quan trọng vào cuốn sổ nhỏ, đã thu hút sự chú ý của Kiều Ngọc Bách.
Đó chẳng phải là… vị tiên sinh kể chuyện ở trà lâu đối diện sao?
Quả nhiên, để trở thành tiên sinh kể chuyện nổi tiếng nhất thành, không phải không có lý do.
Và Kiều Ngọc Bách cũng nhanh chóng thu hút sự chú ý của vị tiên sinh kể chuyện kia.
Rốt cuộc, một thiếu niên đầu quấn băng, đi đứng khó khăn cần có người dìu đỡ, lại tuấn tú như vậy, khó mà bị lãng quên.
“Lang quân đây có thương tích mà vẫn không ngại cái nóng đến đây… chắc hẳn là người yêu tranh?”
Tiên sinh kể chuyện thử tiến lại gần bắt chuyện.
Một người hâm mộ cuồng nhiệt như vậy rất thích hợp trở thành chất liệu cho câu chuyện của ông.
Người hầu bên cạnh Kiều Ngọc Bách không nhịn được liền nói: “Lang quân nhà ta là huynh trưởng của Thường tiểu thư, hôm qua chính vì phải dưỡng thương ở nhà nên mới không thể đến được!”
Người hầu nói với vẻ tự hào, lưng thẳng đứng, như muốn cho người ta biết rằng bọn họ không giống những kẻ ngoại nhân đến đây chỉ để xem tranh!
Kiều Ngọc Bách liếc nhìn người hầu với vẻ không đồng tình – sao lại có thể khoe khoang như vậy?
Tiên sinh kể chuyện kinh ngạc nhìn Kiều Ngọc Bách: “Lang quân là huynh trưởng của Thường tiểu thư?”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Kiều Ngọc Bách khẽ ho một tiếng, mỉm cười nhẹ, giữ dáng vẻ điềm đạm mà đáp: “Người vẽ chính là tiểu muội của ta.”
Đám đông lập tức vây quanh.
…
Trong khi Đăng Thái Lâu bị vây kín không một khe hở, thì ở cung Cảm Lộ, Thánh Sách Đế cũng đã được Minh Lạc kể lại chi tiết mọi việc xảy ra ngày hôm qua.
Minh Lạc tối qua trở về cung khi trời đã khuya, không làm phiền đến giấc ngủ của Thánh Sách Đế.
“Việc làm của Giải thị hôm qua đúng là có phần lỗ mãng, không biết chừng mực.” Giọng của Thánh Sách Đế không thể hiện cảm xúc gì rõ ràng, chỉ đơn giản nói: “Xem ra cuộc sống ngoài cung quá thuận lợi, đã khiến bà ấy quên mất rằng cẩn trọng mới là gốc rễ của mọi hành động.”
Nói đến đây, nàng nhìn sang Minh Lạc đang cúi đầu cung kính đáp lời: “Nhưng hành động của bà ấy hôm qua, có liên quan gì đến mẫu thân ngươi không?”
Người được nhắc đến chính là mẹ đẻ của Minh Lạc, phu nhân Ứng Quốc công họ Trường.
Nghe vậy, Minh Lạc chợt giật mình, nhưng trên mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh: “Con vẫn chưa rõ.”
Đêm qua nàng thực sự đã bị lời nói và hành động của Thường Tuế Ninh làm rối loạn tâm trí, giờ nghĩ lại… quả thực rất có khả năng.
“Giải thị không dám nhiều lời, nhưng trẫm có thể đoán được, nhà họ Thường và người khác cũng có thể đoán được.”
Giọng Thánh Sách Đế nhẹ nhàng, nhưng vẫn đầy uy nghi: “Chuyện ở Đại Vân Tự, A Thận chưa bao giờ bị oan uổng dù chỉ một chút – nay là thời kỳ nhạy cảm, nếu đã thua kém người khác thì đừng có gây chuyện thêm nữa.”
“Vâng.”
Minh Lạc cúi đầu đáp: “Con nhất định sẽ nhắc nhở.”
“Trẫm còn nghe nói, bức họa của nữ lang nhà họ Thường có phong thái của Sùng Nguyệt –”
Khi nhắc đến “Sùng Nguyệt”, vẻ uy nghiêm trong giọng nói của Thánh Sách Đế lặng lẽ tan biến phần lớn: “Theo ngươi thì có thật sự giống không?”
Minh Lạc trong lòng chợt căng thẳng.
Nàng vốn đã cố ý lược bỏ chi tiết này không nhắc đến, nhưng hóa ra, cô mẫu đã nghe được từ người khác trong cung.
Và hiển nhiên, cô mẫu của nàng thực sự rất để tâm đến chuyện này.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Dạ dịch thêm truyện của tác giả này được không ạ, Phi 10 viết hay quá ❤️