Sáng sớm hôm ấy, phụ thân và nữ nhi lại cùng nhau ra ngoài.
Mấy căn cửa tiệm họ muốn thuê, giờ đã lọc lại chỉ còn ba chỗ. Ba nơi ấy cũng gần nhau, bèn định tìm một tiểu viện gần đó để chuyển Tống Gia Phúc và huynh đệ hắn tới ở.
Trước đó đã nói rõ yêu cầu với nha nhân, bởi thế mọi việc rất suôn sẻ. Chỉ mất nửa ngày, cả cửa tiệm và tiểu viện đều đã thuê được, ký kết khế ước, giao đủ ngân lượng.
Chúng nhân chứng kiến chỉ thấy một tiểu cô nương bàn chuyện, ký khế ước, còn phụ thân thì chỉ việc xuất tiền, ai nấy đều thấy buồn cười.
Lo liệu xong xuôi, nữ tử lại định tới cửa hàng của Trương lão bản, nói một lời với huynh đệ nhà họ Tống. Sau khi biết chuyện liên quan đến Trương lão bản, họ đã quyết định rời khỏi nơi đó.
Không ngờ tới trước cửa tiệm, lại thấy đứng sẵn hai người, bên trong còn có tiếng người lớn tiếng quát nạt.
Hai cha con vội bước tới.
Chỉ thấy Trương lão bản đứng giữa cửa hàng, giận dữ quát tháo điều gì đó, hai tiểu nhị bên cạnh cũng chỉ đứng nhìn.
Tống Gia Phúc thì co rúm lại trong góc, mặt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng.
“Trương huynh, xảy ra chuyện gì vậy?!” Mặc Như Hải vội vàng bước vào hỏi.
Thấy phụ nữ họ Mặc tới, Trương lão bản cũng không lấy làm lạ. Sắc mặt khó coi, giọng điệu càng khó nghe, ông ta chỉ vào Tống Gia Phúc mắng: “Đúng lúc ngươi tới! Tống Gia Phúc là nô bộc nhà ngươi, hắn phạm lỗi, ta phải nói cho ngươi rõ ràng!”
“Lão gia, cô nương! Không phải con! Bọn họ vu oan cho con!” Tống Gia Phúc tuy miệng lưỡi lanh lẹ, nhưng dẫu sao tuổi vẫn còn nhỏ, chưa từng trải qua sự việc lớn, nay xảy ra chuyện liền bị dọa đến hoảng loạn.
Vừa thấy cô nương Mặc gia đến, hắn liền như vớ được cứu tinh, ánh mắt đầy hy vọng mong họ làm chủ.
Trong lòng vừa xấu hổ vì gây rắc rối, vừa gấp gáp kêu oan.
“Người chứng vật chứng đủ cả, ai vu oan cho ngươi?”
Biết Trương lão bản bao năm, chưa từng thấy sắc mặt ông ta khó coi đến thế.
Nghe đến hai chữ “người chứng vật chứng”, Mặc Như Hải cũng bắt đầu căng thẳng, “Trương huynh, có chuyện gì xin nói với ta, Gia Phúc còn là tiểu hài tử.”
“Hài tử? Hài tử mà dám trộm năm mươi lượng bạc? Giao lên quan phủ, cái đầu hắn còn giữ được sao?”
“Con không có…” Tống Gia Phúc òa khóc.
“Một nô tài như ngươi, ai cho ngươi gan chó mà dám gọi ta ngươi ngươi ta ta?” Trương chưởng quầy nổi giận, “Người chứng vật chứng đều có, còn dám cãi lý?”
“Trương huynh, xin đừng nói vậy! Chuyện này e là có hiểu lầm?” Mặc Như Hải nóng nảy, trộm cắp chẳng phải tội nhỏ.
“Trương lão bản, ngài định thế nào?” Lúc này là Mặc Y lên tiếng…
Giọng nàng trong trẻo lạnh lùng, nét mặt nghiêm nghị.
Trước nay nàng luôn tươi cười, nay như vậy khiến Trương lão bản cũng có chút bất ngờ, song ông ta không để tâm: “Sáng nay ta phát hiện thiếu năm mươi lượng bạc trong ngăn kéo, đóng cửa lại lục soát, thì thấy trong rương của Tống Gia Phúc!”
“Sao có thể?! Gia Phúc do ta nhìn lớn lên từ bé, không nói gì khác, nhưng phẩm tính nhất định là tốt. Làm việc trong tiệm của ngài hơn hai năm, chưa từng có…” lời sau Mặc Như Hải cũng không nỡ nói tiếp.
“Không có? Là hôm nay ta cần dùng bạc gấp, mới phát hiện ra! Trước đó không để ý, biết đâu bạc đã mất từ lâu?”
Mặc Như Hải gấp đến vã mồ hôi: “Nhưng trong tiệm mỗi ngày đều có tiểu nhị ở đó, hắn sao có thể…”
Tống Gia Phúc vừa khóc vừa nói: “Rương của con có gì, con đều biết rõ. Ngày nào cũng kiểm tra vài lượt! Sáng nay còn không có, là Tiểu Dương bảo con ra ngoài mua đồ giúp… con… con đi một lúc… quay lại thì bọn họ đã…”
Trương lão bản lạnh lùng cười: “Ngươi kiểm tra hay không có gì quan trọng? Không phải do Tiểu Dương họ bỏ nhầm vào. Chính ngươi trộm!”
“Con không có!”
Mặc Như Hải còn định tranh luận, đã bị Mặc Y ngăn lại.
“Trương lão bản.” Nàng cất giọng không cao, thậm chí rất bình thản, “Cửa tiệm của ngài là tổ truyền, mở mấy chục năm ở con phố này. Tuy buôn bán không đại phát, nhưng vẫn ổn định, có nhiều khách quen… Ngài thật sự muốn dùng thanh danh và tương lai cửa tiệm để bày ra trò vu oan này sao?”
Nàng vốn không định biện giải, bởi sự vu oan này quá rõ ràng, cãi lý cũng vô ích.
Thấy tiểu cô nương lại dám “đe dọa” mình, Trương lão bản tức đến phát cuồng.
“Mặc huynh, con gái nhà huynh là thế nào vậy?” Ông ta chỉ tay vào Mặc Y.
Thấy hắn vô lễ như vậy, sắc mặt Mặc Như Hải cũng trầm xuống, “Tiểu nữ chỉ đang hỏi Trương huynh một câu, Trương huynh không tiện trả lời sao?” Ông ta lập tức phối hợp cùng nữ nhi.
“Các người dám uy hiếp ta? Báo quan thì báo quan! Ta chẳng sợ gì cả!” Trương lão bản quát to.
Tiểu nhị trong tiệm vội can ngăn: “Lão gia, chuyện thế này, nếu báo quan thì e là sẽ rất khó coi. Tống Gia Phúc cho dù miễn tội chết, cũng khó thoát tội nặng. Hắn là nô bộc, xảy ra chuyện còn liên lụy cả Mặc lão gia nữa!”
Mặc Y nói: “Ta lại thấy nên báo quan. Để quan phủ tra xét, mới có thể công bằng cho đôi bên.”
Trương lão bản cảm thấy tiểu nha đầu này thật tức cười, không biện giải, không tự thanh minh, lại dám chủ động đòi báo quan…
Đúng là không biết trời cao đất dày…
Ông ta làm ăn trên con phố này mấy chục năm rồi, người của nha môn chẳng lẽ không nể mặt vài phần?
Nhà ngươi có người làm quan, chẳng lẽ nhà ta không có?
Không biết mềm mỏng nhận lỗi, không chịu cúi đầu giảng hòa, lại còn muốn gây chuyện?
Vậy thì ta sẵn sàng theo đến cùng! Mới vừa hít một hơi chuẩn bị sai tiểu nhị…
“Cha đừng vội, đây cũng coi như một chuyện thú vị. Sau này, nếu Hoàng hậu nương nương lại triệu nữ nhi vào cung, nhất định phải kể việc này như một giai thoại cho người nghe mới được.”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
“…Hoàng hậu nương nương triệu ngươi tiến cung… Khẩu khí cũng lớn quá đấy!” – Trương lão bản cảm thấy buồn cười.
Mặc gia ấy à, cách hoàng gia còn xa lắm, nếu không thì sao còn tới chỗ ta buôn bán?
“Cha chưa nói với Trương lão bản việc nữ nhi được Hoàng hậu nương nương đích thân triệu kiến vào mùng Hai tháng Hai sao?”
Mặc Như Hải lắc đầu: “Còn chưa kịp nói. Hơn nữa, chuyện này ta cũng muốn giữ kín một chút.”
Ông cũng thật thà thật.
Chuyện này là thật sao? Biết Mặc Như Hải là người hơi ngốc nghếch, nhưng xưa nay không bao giờ nói dối, Trương lão bản cũng là người thận trọng, bắt đầu đánh giá lại phụ tử trước mắt, trong lòng cân nhắc.
“Trương lão bản, ta hiểu ý của ông. Chúng ta không ngu ngốc. Nhưng tội danh này, thực quá đáng rồi. Chỉ là hiểu lầm thôi, đúng không?” – Mặc Y chủ động cho đối phương lối xuống.
Nàng biết, Trương lão bản chẳng qua vì ghen tức, đàm phán hợp tác không thành, chẳng được lợi lộc gì, trong lòng không vui nên cố ý vu vạ.
Về phần ông ta toan tính điều gì, hiện tại chưa rõ, nhưng suy cho cùng cũng không ngoài lợi ích và tiền tài.
Giờ mà còn nói Tống Gia Phúc phẩm hạnh tốt, không thể trộm cắp, không có cơ hội… thì chẳng có chút giá trị nào cả.
Không thể để bị ông ta dắt mũi.
Trước dùng chuyện vào cung để khiến ông ta phải e dè, nếu không được, vẫn còn đại bá làm chỗ dựa.
Trương lão bản quả nhiên vì ghen ăn tức ở. Muốn hợp tác, muốn kết thông gia đều không thành! Mặc Như Hải lại còn có ý muốn chuyển đi…
Rõ ràng trước đây, ta đâu có lấy giá thuê cao? Chẳng phải là giúp đỡ hắn sao?
Buôn bán khấm khá rồi, quay sang thành vong ân phụ nghĩa!
Không biết điều, vậy ta…
Ông ta dựng nên màn kịch này, một là để trút giận, hai là chờ họ xin lỗi sẽ nhân cơ hội vòi vĩnh chút gì đó…
Không ngờ con nha đầu này hoàn toàn không theo kịch bản ông tabày ra.
Nàng thật sự đã vào cung? Chẳng lẽ Mặc gia thật sự sắp đổi vận rồi?
Đang do dự, thì Tống Gia Hưng tới nơi.
Hắn biết đệ đệ gặp chuyện trong cửa hàng, bèn chạy đi báo tin với Mặc gia. Kết quả, Mặc Như Hải không có ở nhà…
“Lão gia! Đại lão gia về rồi, bảo ngài mau về nhà. Đại lão gia được thăng chức rồi!” – Tống Gia Hưng hưng phấn nói to.
“Thật sao?”
“Thật mà, mới về thôi, nhà đang rất náo nhiệt! Bảo ngài mau quay về!”
Trương lão bản rốt cuộc là người buôn bán, phản ứng cũng nhanh, liền thay đổi thái độ: “Ôi chao, nhà Mặc tiên sinh có hỷ sự, vậy mau trở về thôi!”
“Vậy chuyện này…” – Mặc Như Hải hỏi.
“Là ta nóng vội quá, chưa hiểu rõ đã nổi giận. Có lẽ là tiểu nhị trong cửa hàng đặt nhầm chỗ. Mong Mặc tiên sinh đừng trách.”
Mặc Như Hải nhìn người này, trong lòng hiểu rõ: sau này kết giao, phải chọn người có phẩm chất. Trương lão bản, thật chẳng đáng tin.
“Cha.” – Mặc Y kéo tay Mặc Như Hải khẽ nói: “Bảo Tống Gia Phúc về đi. Chỗ này mình không làm nữa. Cửa hàng mới, nhà mới, việc không thiếu. Nếu làm căng, ở lại cũng chẳng có gì hay.”
“Được. Gia Phúc, con thu dọn đồ đạc, mang hết về. Trương lão bản, hợp đồng của chúng ta là tới cuối tháng Sáu, tiền thuê đã trả tới cuối tháng Ba. Tháng Ba, ta sẽ cho người đưa tiền đến như hợp đồng. Từ nay trở đi, chúng ta…”
“Ôi chao Mặc tiên sinh!” – Trương lão bản vội ngăn, “Chuyện hôm nay là hiểu lầm, là tại ta quá nóng nảy. Gia Phúc lanh lợi chăm chỉ, ta vẫn rất quý nó. Ngài đừng giận!
Việc buôn bán của ngài cũng là phát đạt từ chỗ ta, nơi này là đất lành của ngài mà, sao lại bỏ đi? Thế này đi… sau này tiền thuê không cần nữa! Ngài cứ tiếp tục kinh doanh ở đây…”
Mặc Như Hải lắc đầu: “Không cần.” – Ông chẳng muốn nói thêm một lời.
Trương lão bản cười gượng, trong lòng vô cùng hối hận.
Tống Gia Phúc nhanh chóng thu dọn xong, nước mắt ròng ròng không dứt.
Bình thường không giao thiệp gì với Trương lão bản, nhưng lại rất thân thiết với hai tiểu nhị kia! Giúp đỡ lẫn nhau, nương ở nhà có gì ngon cũng mang đến chia phần. Lão gia và cô nương đến cửa hàng, cũng chưa từng tay không…
Nào ngờ, đến lúc cần, lại bị họ hại mình!
Không hiểu sao, họ lại không biết rằng một tiếng “trộm” là tội nặng cỡ nào? Sẽ khiến hắn sống không ngẩng đầu lên được, còn khiến lão gia bận tâm khổ sở đến nhường nào?
“Trương chưởng quầy, chuyện đến nước này, mỗi bên giữ chút thể diện đi! Chúng ta sẽ giao tiền thuê đúng hạn, không để ai phải thiệt. Nhưng Trương lão bản, mong ngài giữ chặt cái miệng của mình. Nếu còn dám vu vạ, tung tin đồn thất thiệt nữa, thì đừng trách chúng ta trở mặt vô tình!”
Một tiểu cô nương, nhưng nói ra lời lại vô cùng nghiêm khắc.
“Không, không dám!” – Trương lão bản vội đáp, xấu hổ cực điểm. “Cô nương, tiền thuê không cần trả nữa đâu…”
“Dọn xong chưa?” – Mặc Y chẳng buồn đáp.
“Tống Gia Phúc… là ta sai, là ta hiểu lầm.” – Tiểu Dương cúi đầu nhận lỗi.
Hai huynh đệ họ Tống mang theo đồ đạc, không ai quay đầu, đi theo hai cha con nhà họ Mặc rời đi.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.