Vừa nghe lời Phùng Tranh, Âu Dương Lỗi lập tức trừng lớn đôi mắt:
“Ngươi là đại tiểu thư phủ Thượng thư?”
“Đúng vậy.”
“Không phải ngươi là cháu gái người bạn của phụ thân ta sao?” Âu Dương Lỗi kinh ngạc hỏi, theo bản năng quay sang nhìn Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Những ngày qua qua lại với Phùng tỷ tỷ rất là vui vẻ, nhưng nàng chưa từng hỏi qua thân thế của Phùng tỷ tỷ.
Trong mắt nàng, kết giao quý ở chỗ tâm đầu ý hợp.
Phùng Tranh mỉm cười:
“Ta là cháu gái của bằng hữu lệnh tôn thì không thể là đại tiểu thư phủ Thượng thư sao?”
“Ngươi đừng gạt ta!” Âu Dương Lỗi đầy vẻ nghi hoặc.
“Ta gạt ngươi có lợi gì?” Phùng Tranh chỉ vào Âu Dương Tĩnh, “Ta với Âu Dương muội là hảo hữu, định qua lại lâu dài, nếu giả mạo thân phận, sau này sao còn làm bạn được?”
Âu Dương Lỗi chần chừ, không dám tin.
Bằng hữu của phụ thân hắn lại có thể là cữu cữu của tiểu thư phủ Thượng thư?
Âu Dương Tĩnh lên tiếng:
“Phùng tỷ tỷ không phải người nói dối.”
Phùng Tranh lặng đi một thoáng.
Lời này thật sự là… không đúng lắm…
Âu Dương Lỗi trừng mắt nhìn chằm chằm Phùng Tranh.
Trong sân viện hỗn độn, thiếu nữ đứng thẳng tắp, ánh mắt trong trẻo.
Âu Dương Lỗi há miệng:
“Ngươi định… giúp ta thế nào?”
Trong lòng hắn vẫn bán tín bán nghi thân phận của Phùng Tranh, nhưng khi người lâm vào tuyệt cảnh, dẫu chỉ là một cọng rơm cũng muốn nắm lấy.
“Dù sao ta cũng là nữ nhi, muốn giúp ngươi cũng không thể tự thân hành sự được.”
Thấy vẻ mặt Âu Dương Lỗi căng thẳng, Phùng Tranh mỉm cười:
“Tổ phụ ta là Thượng thư, ta có thể thử xem người có bằng lòng giúp đỡ không.”
“Thật chứ?” Ánh mắt Âu Dương Lỗi sáng rực.
“Ít nhất có thể thử một lần.”
“Vậy được, xin Phùng đại tiểu thư ra tay tương trợ!” Âu Dương Lỗi xúc động bước lên một bước.
Phùng Tranh đưa một ngón tay ra:
“Nhưng ta có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Phùng Tranh liếc nhìn Âu Dương Tĩnh:
“Đối xử tử tế với Âu Dương muội, kịp thời mời đại phu khám bệnh cho bá mẫu.”
Âu Dương Lỗi lập tức đáp ứng:
“Không thành vấn đề.”
Sau khi đáp ứng, hắn lại không yên lòng:
“Vậy bao lâu Phùng đại tiểu thư cho ta hồi âm?”
“Ba ngày sau, bất kể thành hay không, ta đều cho ngươi một câu trả lời.” Phùng Tranh ngữ khí quả quyết.
“Được, ta chờ cô ba ngày!” Âu Dương Lỗi nói xong, liếc mắt nhìn Âu Dương Tĩnh.
Ý tứ rất rõ ràng, nếu không giúp được, Âu Dương Tĩnh cũng đừng mong dễ sống.
Âu Dương Tĩnh đỡ Âu Dương thị, sắc mặt trắng bệch.
Phùng Tranh hiểu rất rõ sự ỷ thế của Âu Dương Lỗi.
Một gia đình mất đi phụ thân, người làm chủ chính là huynh trưởng, đừng nói đánh mắng muội muội, dù có bán muội ấy cho người làm nô cũng chẳng ai ngăn cản được.
Nàng ngoài mặt không biểu lộ điều gì, trong lòng lại cười lạnh.
Có Lục Huyền âm thầm thúc đẩy, ngày mai tất có ngôn quan dâng tấu lên Hoàng đế, cáo buộc Âu Dương Lỗi có nghi vấn gian lận khoa cử. Chỉ cần điều tra rõ ràng, bị đánh bằng trượng là điều không thể tránh khỏi. Nếu Hoàng đế nổi giận, e rằng còn phải phát vãng biên cương sung quân.
Nàng cùng Âu Dương Lỗi nói những lời này, chẳng qua là để tranh thủ thời gian bảo vệ mẫu tử Âu Dương Tĩnh mà thôi.
“Vậy ngươi mau đi mời đại phu cho bá mẫu đi.”
“Được.” Có hy vọng cho tương lai, Âu Dương Lỗi rất nhanh đã rời khỏi cửa.
“Phùng tỷ tỷ…” Âu Dương Tĩnh nhìn Phùng Tranh, muốn nói lại thôi.
Phùng Tranh mỉm cười trấn an:
“Trước tiên đỡ bá mẫu vào trong nằm đã.”
Âu Dương Tĩnh gật đầu, dìu Âu Dương thị vào phòng nằm nghỉ, đút nước, lau mồ hôi, đắp chăn mỏng, sau đó cùng Phùng Tranh bước ra ngoài nhà.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Nhìn cảnh tượng tàn tạ khắp viện, vành mắt Âu Dương Tĩnh đỏ hoe:
“Phùng tỷ tỷ, phụ thân ta đã giết người, đại ca ta chính là con của tội nhân, bị tước bỏ công danh cũng là lẽ đương nhiên. Tỷ nếu thỉnh tổ phụ giúp đỡ, chẳng phải sẽ khiến người mang vạ lớn sao?”
Phùng Tranh chớp mắt:
“Ta chỉ nói giúp đỡ, đâu có nói là giúp hắn khôi phục công danh.”
“Nhưng—”
Một bàn tay vươn ra, đặt nhẹ lên vai Âu Dương Tĩnh.
“Âu Dương muội, ta chỉ muốn giúp muội.”
“Giúp muội?” Ánh mắt Âu Dương Tĩnh lộ vẻ mơ hồ.
“Nếu muội nguyện tin ta, hãy kiên nhẫn đợi ba ngày, tin rằng hoàn cảnh của muội sẽ có chuyển biến.”
Âu Dương Tĩnh vội gật đầu:
“Muội tin Phùng tỷ tỷ!”
Trong lúc gian nan thế này mà còn có bạn bè tới thăm, làm sao nàng có thể không tin?
“Âu Dương muội, giả như… lệnh huynh cũng gặp họa, muội sẽ làm sao?”
Âu Dương Lỗi hiện chỉ bị tước bỏ công danh, vẫn có thể sống cuộc đời bình thường. Nhưng nếu bị phát hiện gian lận khoa cử, sự tình sẽ hoàn toàn khác.
“Có liên lụy đến muội và mẫu thân không?”
“Không đâu, nhưng hai người có thể mất đi chỗ dựa của gia môn.”
Âu Dương Tĩnh khẽ cười lạnh:
“Muội đã thân thiết với Phùng tỷ tỷ, thì chẳng sợ người khác chê cười. Vừa rồi tỷ cũng thấy rồi, huynh trưởng như vậy, chẳng có cũng chẳng sao.”
Nàng còn trông cậy được gì ở đại ca?
Từ nhỏ trong nhà có gì ngon đều dành cho đại ca, rõ ràng hơn nàng sáu tuổi, năm mười ba tuổi còn ra tay đánh nàng, chỉ vì hôm đó hắn về nhà sớm thấy nàng ăn bánh quế hoa, liền cho rằng mẫu thân vụng trộm cho nàng ăn riêng.
Phụ thân thì cứ uống rượu say liền nói: sau này không thể giúp đỡ ca ca, thì nuôi mẹ con nàng có ích gì.
“Muội chỉ mong mẫu thân sớm bình phục, sống nương tựa cùng nhau là đủ rồi.” Vành mắt Âu Dương Tĩnh lại đỏ hoe.
“Đúng rồi, sao không thấy người khác?”
Âu Dương Tĩnh cắn môi tức giận:
“Hai vị di nương mang theo không ít châu báu, dẫn bốn muội muội bỏ trốn, ngay cả vài hạ nhân cũng chạy mất, chỉ còn nha hoàn thân cận của muội ở lại.”
Chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi, nàng đã nếm trải đủ sự lạnh nhạt của lòng người và sự khắc nghiệt của thế gian.
“Rồi sẽ ổn thôi.”
Phùng Tranh ở lại cho đến khi Âu Dương Lỗi mời được đại phu đến khám bệnh và kê đơn thuốc cho Âu Dương thị, lúc ấy mới rời khỏi.
Trên đường về, nàng dặn Tiểu Ngư:
“Đi tìm Tiền Tam, bảo hắn hai hôm nay để mắt đến nhà Âu Dương, nếu Âu Dương cô nương gặp chuyện thì lập tức báo tin.”
Dù dùng lời lẽ ổn định được Âu Dương Lỗi, nhưng không thể hoàn toàn đặt kỳ vọng vào hắn.
Một người sau tai biến gia đình lại có thể hung hăng dọa nạt muội muội, sao có thể tín nhiệm trọn vẹn?
Nàng nói với Âu Dương Tĩnh rằng mọi chuyện sẽ khá lên, không chỉ là lời an ủi, mà còn là một lời hứa.
Sáng hôm sau, một vị ngự sử nghe phong thanh đã dâng tấu, trình lên Khánh Xuân đế việc Âu Dương Lỗi có thể gian lận trong khoa cử.
Khánh Xuân đế vừa nghe tên Âu Dương Lỗi chính là con tên đồ tể mưu tài hại mạng, lập tức không do dự hạ lệnh tra xét kỹ lưỡng.
Gian lận khoa cử là chuyện đại sự, Hình bộ, Đô sát viện và Lễ bộ mỗi nơi cử một người phối hợp điều tra.
Kỳ thi hương mới qua chưa bao lâu, bài thi vẫn được lưu giữ cẩn thận, tra xét không phải việc khó.
Quan viên Hình bộ và Đô sát viện xem xét cẩn trọng quyển bài thi viết mực đỏ và mực đen của Âu Dương Lỗi suốt một hồi, một người nói:
“Xét hai quyển này, hình như không có vấn đề gì.”
Phùng Thượng thư chính là người đại diện Lễ bộ phụ trách vụ này, nghe vậy liền lắc đầu:
“Không có vấn đề ư? Theo lão phu thấy, bài làm bình bình, đó chính là vấn đề lớn nhất.”
Thị lang Hình bộ nói:
“Cũng không thể coi là có vấn đề. Tuy không xuất sắc, nhưng miễn cưỡng vẫn xem được, mà tiêu chuẩn của mỗi vị đồng khảo quan lại không giống nhau.”
Viên quan Đô sát viện cũng nói:
“Điều tra gian lận khoa cử phải hết sức thận trọng, nay bài làm vẫn còn coi được, không tiện kết luận hắn có hành vi gian lận.”
Đã ở chốn quan trường nhiều năm, họ tự nhiên hiểu rõ, gian lận khoa cử không dễ, nếu muốn định tội, ắt sẽ dây dưa đến nhiều người.
Phùng Thượng thư vuốt chòm râu dài:
“Việc này dễ thôi, vậy thì mở hết bài thi mực đỏ – mực đen của toàn bộ thí sinh trúng tuyển ra kiểm tra là xong!”
Làm Thượng thư Lễ bộ bao năm, bắt gian lận khoa cử, ông có kinh nghiệm lắm!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.