“Huyền U Luyện Thần Quyết, bí thuật này bá đạo vô song, có thể cường luyện chân thần nguyên chất!”
Hứa Thanh ngẩng đầu, đưa mắt nhìn ra bốn phía, màn sương mù trong lòng như có cơn gió thổi qua, cuối cùng cũng tan đi đôi chút.
Sau đó, hắn thu hồi thần quyết, chuyển sang phương pháp thu thập thông thường, thử nghiệm trên thi hài Thần Linh này để xác định lần cuối.
Kết quả đúng như hắn dự đoán, không thu được gì.
“Quả nhiên là vậy!”
“Muốn thu thập chân thần, hoặc là dựa vào lực lượng Cực Quang Thiên Ngoại Thiên trấn áp, hoặc là như Thần Nữ, cảnh giới suy yếu mới có thể.”
“Hơn nữa, hai vị kia, một vị là hồi quy được hơn phân nửa, không hoàn chỉnh, một vị từng chịu trọng thương, cảnh giới khó khôi phục.”
“Còn thần thi này, sau khi chết nguyên chất ảm đạm, bị Nguyên Nghiệt thôn phệ, bị mẫu tinh hấp thu…
Cho nên, phương pháp thu thập thông thường không thể thu được chút nào, chỉ có Huyền U Luyện Thần Quyết, mới có thể dựa vào sự bá đạo của nó mà cướp đoạt được một chút.”
“Có pháp môn này, ta có thể bù đắp sự hấp thu nguyên chất nơi đây đối với ta, giúp ta có tư cách ở lại đây lâu hơn.”
“Nhưng mục đích của Tiên Tôn, tuyệt đối không thể nào chỉ đơn giản là để ta hấp thu thần thi ở đây, nâng cao tu vi và cảnh giới của bản thân.”
Hứa Thanh nheo mắt, theo hắn thấy, Tiên Tôn từng bước bày mưu tính kế, nhất định ẩn chứa mưu đồ rất sâu xa.
“Ta đại khái chỉ là một mắt xích trong kế hoạch của hắn, hoặc có lẽ chỉ là nhân tố phụ trợ!”
“Mà việc ở lại nơi này, chính là nền tảng…”
“Nói cách khác, kỳ thật về kế hoạch của Tiên Tôn, ta không cần suy nghĩ nhiều, cứ tiếp tục đi, có lẽ đến một thời điểm bất ngờ nào đó, mục đích của hắn sẽ tự hiện ra trước mặt ta.”
“Nhưng cảm giác này, thật sự rất khó chịu!”
Hứa Thanh trầm mặc, hắn không thích vận mệnh mình bị người khác thao túng, dù cho đối phương có là Tiên Tôn đi nữa.
Chỉ là, nếu xét kỹ, từ Vọng Cổ đại lục đến đệ Ngũ tinh hoàn, mặc dù mọi thứ đều nhờ vào nỗ lực của bản thân hắn, nhưng không thể phủ nhận, trong bóng tối vẫn luôn có ánh mắt của Tiên Tôn dõi theo, khiến con đường của hắn bớt đi rất nhiều phiền phức.
Những điều này, Hứa Thanh một đường đi tới đều có thể cảm nhận được.
Vì vậy, hắn thở dài, phân ra một phần nguyên chất hấp thu được, đưa vào trong cơ thể Tiểu Hồ Ly, để cả hai cùng bù đắp sự tiêu hao khi ở đây, sau đó khoanh chân ngồi xuống, toàn lực hấp thu.
Vài ngày sau, theo thi hài Thần Linh hoàn toàn chìm xuống sông băng, dưới ánh mắt xanh lam lạnh lẽo của đám Nguyên Nghiệt, thân thể Hứa Thanh khẽ nhoáng lên, bay thẳng lên trời.
Phi hành giữa không trung của Nguyên Thủy Mẫu Tinh.
“Nguyên chất luyện hóa được, đủ để ta và Tiểu Hồ Ly không gặp trở ngại trong vài ngày tới, tiếp theo, cũng có thể thăm dò nơi này thêm chút nữa.”
“Nếu tìm được lối ra ngoài, đương nhiên là tốt nhất.”
“Còn về kế hoạch của Tiên Tôn…
Ta cứ coi như là báo đáp vậy.”
“Mà trước khi kế hoạch của Tiên Tôn lộ ra, vẫn phải lấy tu hành làm gốc.”
Trong lòng Hứa Thanh đã có quyết định, khi phi hành hắn cũng phân ra một phần nguyên chất đưa vào trong cơ thể Thần Nữ.
Thần Nữ… tạm thời chưa thể chết.
Bởi vì, chết ở đây, nàng không có bất kỳ giá trị nào.
Trong suy nghĩ của Hứa Thanh, nếu Thần Nữ phải chết, thì cũng phải chết sao cho mang lại lợi ích lớn nhất cho hắn, mới coi như đáng chết.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, nửa tháng chớp mắt đã đến.
Vì Nguyên Thủy Mẫu Tinh không phân biệt ngày đêm, lúc nào cũng bao phủ bởi ánh trăng xanh u ám, nên Hứa Thanh chỉ có thể dựa vào thời gian của Vọng Cổ đại lục để phán đoán.
Trong nửa tháng này, hắn đã nhiều lần chứng kiến thần thi từ trên trời rơi xuống, chỉ là phần lớn đều tự phân hủy giữa không trung, hóa thành tro bụi.
Chỉ có một số rất ít đạt tới cấp bậc Thần Đài giả mới không bị phân hủy hoàn toàn, trở thành tàn hài rơi xuống sông băng, từ từ chìm xuống.
“Xem ra, Thần Nữ nói không sai…
Thần Linh dưới cấp Chân Thần, sau khi Thần Suy đều sẽ quay về nơi này, trở thành chất dinh dưỡng.”
“Chỉ có Chân Thần, thi hài mới có thể hoàn chỉnh rơi xuống.”
“Vậy nên, gọi nơi này là Nguyên Thủy Mẫu Tinh, chẳng bằng gọi là Thi Tinh, giống như Âm Minh vậy.”
Hứa Thanh nhìn một vị Thần Hỏa chi thần hóa thành tro bụi giữa không trung, thầm nghĩ.
Phía sau hắn, là một vùng sông băng sụp đổ, phía dưới lộ ra vô số Nguyên Nghiệt đang chằm chằm nhìn hắn.
Xuyên qua đám Nguyên Nghiệt này, có thể thấy nơi sâu nhất dưới sông băng, có một tòa thần miếu mờ mờ ảo ảo dưới ánh trăng lạnh lẽo.
Một lúc sau, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía sông băng, trong mắt lóe lên hàn quang.
Nửa tháng qua, hắn không chỉ thăm dò trên sông băng, mà cả bên dưới sông băng, và đã tìm ra ba nơi thần miếu tọa lạc.
Mỗi thần miếu, xung quanh đều là thi hài chất đống và vô số Nguyên Thú.
Hứa Thanh không tiếc tiêu hao nguyên chất, bộc phát chiến lực xông vào, sau đó, bên trong cả ba tòa thần miếu này, đều thấy được một cánh cửa đồng xanh.
Đáng tiếc, mặc kệ hắn dùng cách nào kích hoạt, cả ba cánh cửa đồng xanh này, đều giống hệt cánh cửa lúc đầu hắn xuất hiện, không hề có chút phản ứng nào.
“Xem ra, cửa lớn của thần miếu, tuy là con đường tiến vào nơi này, nhưng lại không phải lối ra.”
Hứa Thanh đã xác định, ánh mắt lướt qua đám Nguyên Thú, trong lòng lại suy đoán thêm.
“Giữa thần miếu và Nguyên Thú, nhất định tồn tại một mối liên hệ nào đó.”
Vấn đề này, hiện tại Hứa Thanh vẫn chưa có đáp án.
Trong lúc trầm ngâm, thân thể hắn chợt nhoáng lên, tiếp tục bay lên trời.
Hắn muốn tìm kiếm thêm những thi hài Thần Linh rơi xuống, để tiếp tục bổ sung nguyên chất cho mình và Tiểu Hồ Ly, đổi lấy thêm thời gian.
Nửa tháng nay, hắn đều sống như vậy.
Tuy rằng thi hài Chân Thần như lần đầu tiên, suốt nửa tháng này hắn không gặp lại, nhưng tàn hài thì vẫn có.
Dù không thể cung cấp nguyên chất dồi dào như thi hài Chân Thần, giúp hắn duy trì được nhiều ngày, nhưng tích tiểu thành đại, vẫn có thể miễn cưỡng bù đắp.
Nhờ vậy, hắn mới có thể tiếp tục thăm dò nơi này.
Cứ thế, ngày lại qua ngày, phạm vi thăm dò của Hứa Thanh trên Nguyên Thủy Mẫu Tinh càng lúc càng rộng, nhưng cảnh vật trên sông băng, vẫn chẳng thay đổi.
Vẫn là màu đen, vẫn là vô biên vô tận.
Ngoại trừ Nguyên Nghiệt dưới sông băng, ngoại trừ tàn hài thỉnh thoảng rơi xuống từ trên trời, không còn gì khác.
Cả thế giới, dường như chỉ có hắn là sinh mệnh bình thường duy nhất, bay lượn vĩnh hằng giữa trời đất này.
Cho đến…
Khi cảm giác của Hứa Thanh trong sự bất biến này dần trở nên tê liệt, ngày hôm đó, đang phi nhanh trên bầu trời, hắn bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía xa.
Đôi mắt hắn, ngay khoảnh khắc đó, chợt lóe lên tinh quang.
“Đó là…”
Ở cuối tầm mắt của hắn, trên sông băng đen kịt kia, bất ngờ xuất hiện một khe nứt khổng lồ!
Giống như một hẻm núi, trông cực kỳ kinh hãi.
Đây là lần đầu tiên trong suốt một tháng qua, Hứa Thanh trông thấy địa hình khác biệt!
Phát hiện này khiến tinh thần Hứa Thanh rung động mạnh mẽ, tốc độ lập tức tăng vọt, hóa thành một đạo cầu vồng lưu tinh lướt qua hư không, thoáng chốc đã xuất hiện ngay bên trên hẻm núi!
Nhìn xuống phía dưới, hẻm núi này lớn đến mức giống như vết thương sâu hoắm trên đại địa, chiều dài vượt xa phạm vi thần thức của Hứa Thanh, độ sâu cũng vậy.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Nhưng điều càng kinh người hơn, thậm chí khiến tâm thần Hứa Thanh cuồn cuộn chấn động…
Chính là ở trong hẻm núi ấy, dọc theo hai vách băng, từ trên xuống dưới, lại có vô số cửa đồng xanh!
Có cánh cửa bị đóng băng kín mít, có cánh cửa chỉ lộ ra một nửa, cũng có không ít cánh cửa hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
Nếu chỉ có vậy, cũng chưa đủ khiến Hứa Thanh phải kinh hãi, thứ thực sự làm đồng tử hắn co rút kịch liệt, chính là bên ngoài những cánh cửa đồng xanh hoàn toàn lộ ra ấy, lại có từng tôn Nguyên Nghiệt khác biệt đang khoanh chân ngồi!
Những Nguyên Nghiệt này, không chỉ có cánh tay màu xanh lam, mà toàn thân đều được băng xanh bao phủ, nhìn qua cực kỳ giống với tôn Nguyên Nghiệt trong cơ thể Đại sư huynh.
“Không đúng, tôn Nguyên Nghiệt trong cơ thể Đại sư huynh là màu xanh đậm, còn bọn chúng… là màu xanh nhạt!”
Vừa nhìn thấy những Nguyên Nghiệt này, sự cảnh giác trong lòng Hứa Thanh lập tức dâng cao mãnh liệt.
Hắn từng giao chiến với Nguyên Thú không ít lần, rất hiểu rõ đặc tính và độ khó nhằn của chúng.
Nhưng loại Nguyên Thú toàn thân xanh nhạt thế này, đây là lần đầu tiên hắn gặp.
Hơn nữa, số lượng lại đông đảo đến vậy.
Gần như ngay khi ánh mắt Hứa Thanh quét tới, những Nguyên Thú khoanh chân ngồi bên ngoài cửa đồng xanh cũng lần lượt ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam lạnh lẽo nhìn thẳng vào hắn.
Hứa Thanh không manh động, những Nguyên Thú kia cũng vậy, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm.
Một lúc sau, Hứa Thanh chậm rãi lùi về sau, một vài Nguyên Thú cũng thu hồi ánh mắt.
“Bọn chúng… không ra được…”
Kết hợp với những trải nghiệm trước đó, Hứa Thanh nhanh chóng đưa ra phán đoán, đồng thời hiểu rõ hẻm núi này…
Một khi bước vào, ắt sẽ nguy hiểm vô cùng.
“Nhưng vì sao… bọn chúng đều ngồi bên ngoài những cánh cửa đồng xanh hoàn toàn lộ ra?”
Hứa Thanh nhíu mày, trầm tư suy nghĩ, sau một hồi dứt khoát khoanh chân ngay giữa không trung, vừa đối diện với đám Nguyên Thú kia, vừa lặng lẽ quan sát.
Vài ngày sau, một sự kiện kỳ lạ diễn ra trong hẻm núi, hoàn toàn giải đáp thắc mắc trong lòng Hứa Thanh.
Đó là… một trong vô số cửa đồng xanh bên dưới, bỗng nhiên từ từ mở ra.
Từ trong cánh cửa đang mở, vang lên một giọng thì thầm mơ hồ của Thần Linh.
“Khảm Thiểm…
Khảm Thiểm…”
Âm thanh đó mang theo uy áp của Thần Âm, ẩn chứa lực lượng tinh hoàn, vừa truyền ra đã dẫn động dị chất tứ phương, ngưng tụ thành từng đạo Thần Phù hư ảo đan xen nhau.
Những Thần Phù này, bay ra từ bên trong cánh cửa!
Thẳng tắp lao tới Nguyên Nghiệt bên ngoài cửa!
Những Thần Phù đó, tỏa ra khí tức cổ xưa vô tận, tràn ngập vẻ thần bí không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, đã khiến tâm thần Hứa Thanh chấn động, theo bản năng phải lùi lại vài bước.
Còn Nguyên Nghiệt kia, trong mắt liền lóe lên ánh sáng xanh mãnh liệt, trong miệng phát ra tiếng gầm rú kinh thiên động địa.
Giống như Thần Phù kia chính là đại kiếp nạn mà nó phải đối mặt.
Ngay lúc này, Nguyên Nghiệt trở nên điên cuồng, gào thét lao thẳng về phía Thần Phù.
Ngay trước mắt Hứa Thanh, Nguyên Nghiệt và Thần Phù, trong nháy mắt va chạm với nhau.
Sau đó, Thần Phù bộc phát kim quang chói lòa, còn Nguyên Nghiệt bùng lên lam quang, hai loại hào quang giao thoa, tựa như đang điên cuồng thôn phệ lẫn nhau.
Nhưng rõ ràng, lam quang so với kim quang, chẳng khác nào bông tuyết rơi vào nước sôi, mặc cho lam quang bùng cháy ra sao, cuối cùng vẫn không thể chống cự, hoàn toàn bị kim quang của Thần Phù cắn nuốt, xóa sạch.
Tiếp đó…
Tựa như đã hấp thu trọn vẹn toàn bộ sức mạnh của Nguyên Nghiệt vừa chết, Thần Phù lấy chính mình làm trung tâm, bắt đầu sinh ra xương cốt, nối liền kinh mạch, thậm chí cả huyết nhục…
Cuối cùng… hóa thành một tôn thần khu!
Sinh cơ vô tận!
Đó là Tân Thần!
Hơn nữa, trên thân thần khu này, còn tỏa ra khí tức của Chân Thần.
Chỉ là chưa kịp tỉnh lại, thần khu đã bị cánh cửa đồng xanh bên cạnh đột ngột hút vào.
Biến mất không còn dấu vết.
Toàn bộ cảnh tượng này, Hứa Thanh đều nhìn thấy rõ ràng, sóng lớn trong lòng cuộn trào mãnh liệt.
“Thì ra… đây chính là quá trình Thần Linh nơi này tái tạo!”
“Hóa ra quá trình tái tạo này, cần dùng đến loại Nguyên Nghiệt toàn thân băng xanh làm vật dẫn, còn thứ bay ra từ cánh cửa mở ra kia… Nhất định chính là Chân Danh!”
“Chân Danh lạc ấn, chuyển hóa thành Tân Thần, quá trình này, Nguyên Nghiệt hoàn toàn không thể kháng cự, giống như… số mệnh vậy!”
Nhịp tim Hứa Thanh theo đó cũng đập nhanh hơn.
“Vậy thì, lúc ta tiến vào từ cánh cửa đồng xanh, có phải cũng thông qua phương thức Chân Danh hay không?”
Hứa Thanh do dự về điểm này, đồng thời ánh mắt lại nhìn về những Nguyên Nghiệt cùng cửa đồng xanh bên dưới, trong lòng không khỏi liên tưởng đến Đại sư huynh!
“Vậy Đại sư huynh… theo những gì ta thấy, thì tình huống của huynh ấy quả thực vô cùng đặc biệt!”
“Mỗi lần Đại sư huynh bộc phát, đều có một tôn Nguyên Nghiệt xuất hiện từ trong ngực, hơn nữa rõ ràng Nguyên Nghiệt kia và Đại sư huynh vốn là một thể!”
“Chưa kể, trên người Đại sư huynh, còn có ý chí bất tử bất diệt!”
Suy nghĩ của Hứa Thanh xoay chuyển cực nhanh, nhớ lại từng chuyện từng chuyện liên quan đến Đại sư huynh.
Ngay lúc đó, từ trên bầu trời xa xa, một thi hài Thần Linh, tựa như đã trải qua một hành trình dài đằng đẵng, cuối cùng cũng đặt chân tới nơi này.
Xuất hiện trên không trung.
Rơi thẳng xuống mặt đất!
Trong toàn bộ quá trình này, thi hài không hề phân hủy!
Đó chính là… thi hài Chân Thần!
Vừa nhìn thấy thi hài này, Hứa Thanh lập tức thu hồi tất cả suy nghĩ, trong mắt lóe lên tinh mang kỳ dị.
Luyện hóa tàn hài, nguyên chất thu được, suy cho cùng vẫn rất có hạn.
So ra, thi hài Chân Thần này… giá trị cao hơn rất nhiều!
Thân thể Hứa Thanh khẽ nhoáng lên, lập tức hóa thành cầu vồng lao thẳng về phía thi hài, như sói đói nhào tới miếng mồi ngon.
Cùng lúc đó, bên trong thi hài Thần Linh vừa rơi xuống, Linh Hoàng Tiên Tử từ từ mở mắt ra.
“Phu quân, chúng ta đến rồi.”
Cực Quang Thiếu Chủ bên cạnh cũng mở mắt, sắc mặt bình thản, đang định lên tiếng.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt vốn dửng dưng của hắn bỗng chốc trở nên kỳ quái.
“Hửm?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi