Chương 128: Song Sinh Tiên – Phần 17

Bộ truyện: Lắng Nghe Vô Thường Nói

Tác giả: Ôn Tam

“Bạch đại nhân, đi tiếp nữa ta không thể tiễn ngài rồi. Tân nương chưa đến nơi thì không thể rời kiệu, lá bùa này sẽ dẫn ngài xuyên qua Ly Hồn Đạo, đến Thập Phương điện nơi địa phủ.” – Chung Lưu vừa vươn vai vừa mỉm cười, mắt cong như trăng: “Không chỉ Vô Thường đại nhân đang chờ ngài, ta với Thẩm ca… cũng chờ ngài lâu lắm rồi đấy.”

Nói rồi, hắn đưa ngón tay trỏ chỉ về phía trước. Trong Ly Hồn Đạo sẽ không có đèn, ngoài hồn phách ra chỉ có Minh Hỏa có thể soi sáng.

Trần Mộc Nhi nhìn gã râu rậm cười với nàng, hắn dừng lại ở đầu đường Ly Hồn Đạo, phía trước chỉ là một mảng tối đen không thấy năm ngón tay. Nhưng chẳng bao lâu, lửa xanh lam bùng lên quanh kiệu hoa, hình thành một con đường sáng tách biệt khỏi các linh hồn xung quanh.

Dù linh hồn bay lượn trong Ly Hồn Đạo thế nào cũng không thể chạm đến Minh Hỏa. Đường nàng đến địa phủ sáng sủa, thẳng tắp, kiệu hoa vững vàng. Đến khi Minh Hỏa tan đi, một ánh sáng dịu nhẹ hiện ra trước mắt nàng, báo hiệu đã đến cuối đường.

Trần Mộc Nhi – hay đúng hơn là Khương Thanh Tố – là người đầu tiên trong lịch sử “gả vào địa phủ”.

Nàng vén rèm kiệu nhìn ra ngoài, trước mặt là Vong Xuyên Hà tối đen không gợn sóng, cầu Nại Hà bằng đá lớn vồng lên, xa xa là lầu các, đình đài. Phía sau đó là núi non sông nước mờ ảo trong sắc xanh.

Chốn này sao mà quen thuộc, như thể nàng đã đến vô số lần, thậm chí từng ở đây.

“Bạch đại nhân đến rồi.” – một giọng nam trầm ấm vang lên, nàng nhìn qua cửa sổ thấy người đó.

Ngưu Đầu, Mã Diện, Hoàng Phong, Dạ Du đều ở đó. Họ đứng quanh kiệu, không dám tiến vào Thập Phương điện, chỉ dừng lại ở đầu cầu Nại Hà.

“Bạch đại nhân đã về, có rảnh thì ghé lại điện Diêm Vương đấu cờ nhé.” – Dạ Du nói.

Hoàng Phong cười: “Hôm nay ta có được một bức thư pháp đẹp lắm, chắc ngài sẽ thích. Nếu rảnh, đến cùng thưởng thức nhé.”

Ngưu Đầu: “Đã lâu không gặp, Diêm Vương vẫn nhớ đến ngài, còn mong cùng ngài so tài cờ vây nữa kia.”

Trần Mộc Nhi buông rèm kiệu. Những người đó nàng đều từng gặp, trong lòng có một luồng khí bị nghẹn suốt từ khi đến địa phủ, đang không ngừng dâng trào. Tiếng chúc tụng ngoài kiệu xa dần, dường như bị bỏ lại phía sau.

Nơi đây không có pháo hoa hay tiếng pháo, địa phủ tĩnh lặng dị thường. Cho đến khi đạo phù vàng dẫn đường cháy hết, kiệu hoa dừng lại trước một tòa kiến trúc cao bốn tầng.

Nàng vén rèm, chậm rãi bước ra. Nhìn về phía trước, kiệu hoa phía sau hóa thành làn khói đỏ, tan biến – báo hiệu rằng nàng đã không còn đường lui.

Trước mắt là ngôi nhà mái ngói đen tường trắng, chìm trong làn khói trắng nhẹ bay. Tấm biển lớn trên cao, nét bút ngoáy mạnh ba chữ – Thập Phương điện.

Nàng nhớ lần đầu tới đây, quỷ sai đưa nàng chỉ dám dẫn đến cổng rồi vội vã rút lui, sợ phải chạm mặt Hắc Vô Thường.

Tay nàng siết chặt váy, nỗi đau trong ngực khiến nàng khó thở. Trong viện của Thập Phương điện giờ trồng đầy hoa, giữa mùa đông, mai trắng như tuyết, mai đỏ như máu, đỏ trắng đối lập như hiện tại và quá khứ của nàng.

Trái tim nàng run sợ, nhưng đôi chân lại không chịu dừng, bị nơi ấy dẫn dắt. Nàng thấy lầu bốn sáng đèn, thấy cánh cửa lớn dán chữ hỉ. Nàng từng nói muốn trồng hoa trong Thập Phương điện, nay rốt cuộc, hoa đã nở.

Tới cửa, nàng đưa tay khẽ chạm – cửa liền mở ra.

Tiếng “két” vang lên, đại điện rộng rãi hiện ra, bốn góc treo đầy lụa đỏ, bàn chính giữa xưa kia bày bút mực nghiên giấy, nay đổi thành điểm tâm, nến hỉ.

Một nam tử áo xanh hiện ra, dung mạo thư sinh, môi đỏ mặt trắng, dáng người gầy gò, cười rạng rỡ đến gần tai.

“Bạch đại nhân, ngài đã về rồi.” – hắn nói.

“Ngươi… là ai?” – Trần Mộc Nhi đứng ngoài cửa hỏi, trong trí nhớ, dường như đã từng gặp hắn.

Thẩm Trường Thích cười đáp: “Ngài bước vào rồi sẽ nhớ ra thôi.”

Nàng cúi đầu nhìn ngưỡng cửa, nơi đây đối với nàng chính là ranh giới sinh tử. Nàng nhấc váy, đôi hài thêu bước qua ngưỡng cửa – ngay lúc đó, một ngọn Minh Hỏa bùng lên từ đầu ngón chân, theo váy áo cháy dọc lên.

Ngay khi đứng trọn trong Thập Phương điện, hỉ phục đỏ hóa thành váy trắng xưa, gấm trắng thêu lan bạc. Phượng quan tan biến, thay bằng mũ quan Bạch Vô Thường, hai dải lụa đỏ rủ xuống hai bên tóc mai, cùng màu với vệt son nơi đuôi mắt.

Cảnh tượng trước mắt khác hẳn trước đó, cảm xúc trong lòng cũng đã khác.

Thẩm Trường Thích thấy nàng áo trắng mà trong mắt vừa có vui mừng vừa sâu sắc khó nói, đang định cao giọng thì nghẹn lại, ngàn lời tụ lại thành một câu: “Bạch đại nhân, mừng ngài trở lại.”

“Thẩm…” – nàng khẽ gọi, ký ức trào dâng.

Từ lúc bị xử trảm, xuống địa phủ làm quỷ sai cho Diêm Vương năm năm, rồi bị Đơn Tà gây khó dễ khi mới đến Thập Phương điện.

Từ vụ án Lý Mộ Dung ở Mai Trang Lăng Thành, đến khi Hứa Phượng Dao xuất hiện khiến nàng nhận ra đã động lòng với Đơn Tà.

Từ khi minh oan cho bản thân, cắt đứt quá khứ, đến khi hái Bỉ Ngạn hoa tặng Đơn Tà.

Tất cả như sóng tràn về, lấp đầy trí óc, khiến tim nàng đập loạn. Lệ chảy dài, nhưng nàng không lau. Không lạ gì mười tám năm sống vô vị, vì với nàng, luân hồi tái sinh chẳng khác nào cái chết. Rời bỏ nhân gian, về địa phủ mới là hồi hương.

“Bạch đại nhân nhớ ta, ắt cũng nhớ Vô Thường đại nhân rồi.” – Thẩm Trường Thích khẽ thở dài, trong mắt ươn ướt.

Khương Thanh Tố mỉm cười, kiếp mười tám năm qua như mây bay nước chảy, không để lại dấu vết. Chỉ trách Chu Hạc, khiến nàng và Đơn Tà chia ly vô cớ.

Nàng đi đến bàn, thấy những món quen thuộc: bánh quýt của tiệm ngọc tử, hồ lô đường của Liễu Thành, bánh hoa quế của Vân Tiên thành – đều là vị nàng từng yêu thích, chỉ là quên mất mười tám năm.

“Hắn thật coi ta như trẻ con, lấy mấy thứ này dụ dỗ ta.” – nàng cầm lấy cây hồ lô, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, ngón tay khẽ siết lại.

Thẩm Trường Thích thấy người đến liền khom mình: “Ta đi tìm Hoàng Phong, kẻo làm phiền.”

Khương Thanh Tố thấy hắn trôi đi, mới phát hiện hắn không có chân – có lẽ từng bị Trấn Hồn Tiên làm bị thương.

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

Nàng tiễn Thẩm Trường Thích rời đi, xoay người liền thấy một nam nhân bước xuống từ lầu trên.

Nam nhân y phục đen tuyền, tà áo thêu Bỉ Ngạn hoa bằng chỉ đỏ, đầu đội mũ Hắc Vô Thường, hai dây lụa đỏ buông xuống. Mái tóc đen dài buộc gọn sau đầu, lông mày sắc như kiếm, mắt phượng nhìn thẳng vào nàng.

Khoảnh khắc ấy, cây hồ lô đường trong tay Khương Thanh Tố suýt nữa rơi xuống.

Nàng nhìn người trước mắt, tim đập rộn ràng, nhói đau mãnh liệt, nước mắt vừa dừng lại lại không chịu nghe lời, tuôn rơi ào ạt.

“Chàng lại đánh Thẩm rồi…” – nàng không biết nên nói gì, chỉ buột miệng nhắc đến chuyện cũ, giọng mang theo nghẹn ngào. Trong lòng ngổn ngang – ủy khuất, đau lòng, phẫn nộ, lưu luyến… trăm mối cảm xúc đan xen, khiến nàng không cầm được nước mắt.

“Nàng còn nhớ Thẩm, vậy nhớ ta là ai không?” – hắn chậm rãi tiến đến, dừng lại trước mặt nàng, nhẹ giọng hỏi.

Khương Thanh Tố ngẩng đầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt ấy, như muốn nhìn cho thỏa những tháng năm biệt ly. Nàng lập tức nhón chân, vòng tay qua cổ hắn, hôn lên môi hắn. Đôi mắt nhắm lại, hàng mi vẫn vương lệ, giây phút đôi môi chạm nhau, nàng khẽ thì thầm tên hắn:

“Đơn Tà.”

Nàng nhớ rồi, hắn là Đơn Tà, tên ấy khắc sâu trong tim nàng chưa từng phai.

Nghe nàng gọi tên mình, Đơn Tà buông tiếng thở dài bị chôn giấu nhiều năm, cúi đầu hôn sâu thêm một lần nữa, giữa khoảng khắc đó hắn thì thầm: “Đơn Tà yêu nàng.”

Hắn vòng tay ôm chặt lấy nàng, siết nàng vào lòng. Nụ hôn kết thúc, nước mắt Khương Thanh Tố cũng ngừng rơi.

“Chàng vậy mà nhịn được hơn mười năm không đến gặp ta.” – nàng đưa một ngón tay chọc vào ngực hắn – “Vậy mà cái gì cũng không nói cho ta!”

Đơn Tà cúi đầu nhìn chỗ bị chọc, khóe mắt khẽ cong, mỉm cười: “Nàng như vậy, mới đúng là nàng.”

“Trả lời ta.” – nàng nghiêm giọng.

“Sau khi nàng nhập Luân Hồi Tỉnh, ta đã thấy Sổ sinh tử. Nàng làm nữ tướng Đại Chiêu, sát nghiệt quá nặng, chuyển kiếp khó mà suôn sẻ. Năm tuổi đã phải chết yểu.” – Đơn Tà nói – “Ta, vì nàng, đã nhiều lần phá lệ. Năm nàng năm tuổi, ta tự gặp hồn phách nàng, cho thêm mười ba năm thọ mệnh, mới chờ được đến hôm nay.”

Nếu nàng thật sự mất lúc năm tuổi, dù có quay lại Thập Phương điện nhớ lại tất cả, thì với thân thể đứa trẻ, Đơn Tà cũng bất lực.

“Nhưng ta đã đánh giá sai bản thân. Gặp nàng một lần rồi, ta không nhịn được muốn gặp nữa. Nhưng quy tắc không thể phá lần hai, ta chỉ có thể bảo Chung Lưu đến Trần phủ nói nàng không được thành thân trước mười tám tuổi, để hắn bảo vệ nàng. Mười ba năm này, ta chưa từng rời khỏi địa phủ, chỉ đợi nàng quay lại.”

Khương Thanh Tố nghe vậy, trong lòng dâng lên chút áy náy.

Nếu năm xưa nàng không nhẹ dạ với lão đầu Chu Hạc, đã không xảy ra nhiều chuyện đến thế.

Nhưng nếu không có những chuyện ấy, e rằng nàng vĩnh viễn cũng chẳng thể thành thân với Đơn Tà.

Nàng suy nghĩ, dù có giận cũng đành hóa giải bằng một tiếng cười chua chát. Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu hỏi hắn: “Đơn đại nhân có chuẩn bị hợp cẩm tửu chứ?”

“Nàng là tân nương ta rước bằng kiệu, sao có thể thiếu hợp cẩm tửu?” – Đơn Tà nắm tay nàng bước lên lầu. Khương Thanh Tố cúi đầu nhìn tay hai người đan vào nhau, chân mày giãn ra, cắn một miếng hồ lô đường, vị vẫn là của Liễu Thành.

Cửa Thập Phương điện khép lại, đôi nến hỉ vẫn cháy, nàng theo Đơn Tà đến trước cửa phòng hắn, chuông gió vẫn kêu khẽ, một tiếng lanh lảnh vang lên, hai người bước vào phòng.

Vừa vào, một con hạc giấy bay đến, Khương Thanh Tố sững sờ. Mười con hạc giấy như được thổi linh hồn, bay quanh phòng. Nàng nhớ ra – khi xưa viết thư tình cho Đơn Tà, một hạc một chữ, mười con là: “Nguyện từ nay về sau, chàng và ta thấu hiểu nhau.”

Mặt nạ trên tường vẫn còn, hoa Bỉ Ngạn trên bàn vẫn còn, con bướm cỏ xanh biếc dưới hoa vẫn còn – từng món nàng tặng, hắn đều giữ gìn như trân bảo.

Ngoài ra, nàng còn thấy trên tóc hắn có cây trâm ngọc – chính là trâm ngọc của nàng.

Trên bàn Đơn Tà đã chuẩn bị hợp cẩm tửu, bình rượu bằng ngọc đựng nữ nhi hồng của Thiên Lý Hương Cư. Hắn rót hai chén, một chén đưa nàng, một chén giữ lấy.

“Giờ toàn địa phủ đều biết ta gả cho chàng rồi?” – nàng hỏi.

“Phải.” – Đơn Tà đáp.

“Đơn đại nhân cũng có ngày hôm nay.” – nàng mím môi cười, đầy vẻ đắc ý.

“Ta cũng không ngờ.” – hắn cúi mắt, ánh nhìn dịu dàng. Nghe vậy nàng nhướng mày: “Không ngờ? Không vui à?”

“Không.” – hắn nói – “Hóa ra còn tốt hơn ta tưởng nhiều.”

Nàng nâng chén, nhìn vào mắt hắn. Một trắng một đen, đứng đối diện nhau, tay đan tay, khuỷu tay giao nhau, cùng nâng chén uống giao bôi. Gần sát mặt, nàng ngắm mắt mày hắn, khẽ nói: “Lặp lại lời ban nãy.”

Đơn Tà ánh mắt sâu thẳm, không chút che giấu: “Khương Thanh Tố, Đơn Tà yêu nàng.”

“Khương Thanh Tố… cũng yêu Đơn Tà.” – nàng mỉm cười, nhắm mắt ngửa đầu cạn chén rượu.

Rượu uống xong, hai người ngồi đối diện nhau bên bàn, nàng chống cằm nhìn hắn, mắt cong cong, môi khẽ nhếch.

Ngón tay nàng chạm nhẹ mu bàn tay hắn, khẽ vuốt, hỏi: “Đơn đại nhân có biết nhân gian sau khi uống hợp cẩm tửu thì phải làm gì không?”

“Ta biết.” – Đơn Tà liếc nhìn ngón tay nghịch ngợm ấy – “Chuyện đó… liên quan đến việc ta đánh Thẩm đấy.”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top