Lúc này, trong lòng Lăng Thanh Vi hệt như hoa nở mùa xuân, nở gan nở ruột.
Nàng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy — chẳng những có thể tiếp cận Huyền Vương, mà vị điện hạ kia còn vượt xa tưởng tượng của nàng, tốt hơn trăm lần, nghìn lần, vạn lần! Trong mắt nàng lúc này, Huyền Vương chính là nam tử tốt nhất thế gian, không ai có thể so bì.
“Điện hạ, xin cứ xem nơi này như phủ đệ của mình! Nếu điện hạ không chê, hạ quan có thể lập tức cho người thu dọn biệt viện tốt nhất, cung thỉnh điện hạ tạm trú.” Lăng Trọng Khanh nói đầy mong đợi, tuy trong lòng cũng biết khả năng này rất mong manh.
“Như vậy… có quấy rầy Lăng đại nhân quá chăng?”
“Vinh hạnh, thực là vinh hạnh vô cùng!” Lăng Trọng Khanh phấn khởi đến mức lắp bắp, không biết nên đáp thế nào cho phải.
Một vị hoàng tử tôn quý lại muốn ở trong phủ của hắn — đây là vinh quang cỡ nào!
“Vậy thì quấy rầy Lăng đại nhân rồi.”
“Điện hạ nói vậy là khiến hạ quan xấu hổ quá! Ngài có thể tạm trú nơi hàn xá này, đó là vinh dự lớn nhất của hạ quan, sao có thể gọi là quấy rầy được!”
Dứt lời, liền quay sang phân phó Lăng tổng quản: “Lập tức cho người thu dọn Thấm Tâm Uyển, chuẩn bị để Huyền Vương điện hạ nhập trú!”
“Dạ. Nô tài lập tức đi ngay.”
Phân phó xong, Lăng Trọng Khanh liền gọi: “Vi nhi, còn không mau tới kính Huyền Vương điện hạ một ly?”
“Dạ.” Lăng Thanh Vi bước chân uyển chuyển, nhẹ nhàng như giẫm lên lá sen, dáng vẻ đúng mực khuê tú.
Khi nàng đến gần Bắc Minh Huyền, bắt gặp ánh mắt hắn đang lặng lẽ đánh giá mình, tim nàng lập tức đập rộn ràng không thôi.
“Vi nhi kính Huyền Vương điện hạ một ly, cảm tạ ngài khi nãy ra tay tương trợ.”
“Tam cô nương khách khí rồi.”
Bắc Minh Huyền mỉm cười nâng chén, chuẩn bị cạn ly, thì nghe Lăng Thanh Vi nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, nếu không chê, có thể gọi ta là Vi nhi.”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
“Được. Vậy từ nay ta sẽ gọi ngươi là Vi nhi. Nào, Vi nhi, cạn chén.” Một tiếng “Vi nhi” thốt ra thật tự nhiên, lại vô cùng thân thiết.
Một ngụm rượu trôi xuống bụng, tuy rượu chưa say người nhưng lòng người đã tự say. Lăng Thanh Vi cảm thấy bản thân như đang bay bổng nơi tiên giới.
Huyền Vương, vị thần nhân tuấn tú ấy, chẳng bao lâu nữa sẽ là phu quân của nàng. Nàng tin chắc điều đó — chí ít, ngay trong bữa tiệc có bao nhiêu tỷ muội, hắn đã đối với nàng đặc biệt hơn cả.
Trong khi Lăng Thanh Vi còn đang đắm chìm trong mộng đẹp, thì tiếng Lăng Thanh Vân vang lên làm nàng sực tỉnh.
“Huyền Vương điện hạ, Vân nhi cũng kính ngài một ly.”
Lăng Thanh Vân — đã ghen tị đến mức không thể chịu nổi — đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng như tiên nữ, đến bên cạnh Bắc Minh Huyền. Không như Lăng Thanh Vi giữ lễ, nàng thẳng thừng ngồi xuống nửa chỗ ghế bên cạnh hắn, rót rượu dâng lên, mỉm cười dịu dàng vô cùng.
Hành động ấy không khác gì một cái tát vào mặt Lăng Thanh Vi, còn Lăng Trọng Khanh và Hàn di nương thì sắc mặt lập tức sa sầm.
Nhưng Bắc Minh Huyền vẫn tiếp lấy ly rượu từ tay nàng, khiến Lăng Thanh Vân càng thêm tự tin, hỏi:
“Nghe nói điện hạ là lần đầu tới Ký Châu?”
“Chính là.”
Đối với việc Lăng Thanh Vân ngồi sát bên mình, Bắc Minh Huyền không tỏ ra phản cảm chút nào.
“Vậy… không biết điện hạ có thời gian để Vân nhi đưa ngài đi tham quan một vài nơi ở Ký Châu?”
“Chuyện này…” Bắc Minh Huyền rõ ràng có chút do dự. Nhìn thoáng qua sắc mặt tái xanh của Lăng Thanh Vi, hắn liền mỉm cười: “Không biết Vi nhi có thời gian không? Nếu được, chúng ta bốn người cùng đi. À phải, còn có tứ cô nương nữa.”
Một câu nói khiến sắc mặt Lăng Thanh Vi tức thì dễ chịu hơn nhiều. Nhưng khi đối mặt với Lăng Thanh Vân…
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.