Mộng Doanh và Mục Tằng Tiêu cũng dừng bước, không tiến lên nữa.
Trâm Tinh hỏi:
“Sao vậy?”
Nàng bước lên trước.
Trước mặt là bụi rậm, chính là lối vào bí cảnh tại Ly Nhĩ Quốc mà họ đã vào.
Lúc này, trên khoảng đất trống cạnh bụi rậm, nhiều cành lá bị gãy, mặt đất rải rác binh khí và vết máu, trông như vừa có một trận chiến ác liệt xảy ra.
“Đây là…”
Trâm Tinh cúi người nhặt một thanh kiếm gãy dưới chân.
Nàng vẫn nhớ thanh kiếm này, là của Hoàng Phạm, đệ tử Xích Hoa Môn.
Đệ tử Xích Hoa Môn toàn dùng kiếm, vỏ kiếm thường nạm ngọc vàng, trông rất hoa lệ.
Nhưng giờ đây thanh kiếm đã gãy làm đôi.
Trâm Tinh quay lại hỏi Điền Phương Phương:
“Sư huynh, không phải huynh nói Kim Hoa Hổ đã bị Mục sư huynh chém chết rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Điền Phương Phương cũng bối rối, ngơ ngác đáp:
“Hơn nữa, đám người đó chạy nhanh lắm, Kim Hoa Hổ còn đuổi theo chúng ta, không lý nào lại thế này.”
“Không phải Kim Hoa Hổ.”
Mộng Doanh thấp giọng nói.
Mọi người đều nhìn về phía nàng.
“Ở đây không có dấu vết lửa linh thiêu đốt, nhưng dấu vết trên mặt đất đều do binh khí gây ra.”
Nàng nhíu mày:
“Ai có thể ép họ đến mức này?”
“Liệu có phải nội bộ bọn họ đánh nhau không?”
Mục Tằng Tiêu trầm tư:
“Ta từng nghe nói trong bí cảnh, đôi khi vì tranh đoạt bảo vật, các tông môn thường xảy ra đấu đá ngấm ngầm.”
“Dù có nội đấu, Xích Hoa Môn cũng không dễ chịu thiệt.”
Cố Bạch Anh ngắt lời.
Dù bọn họ có nhiều suy đoán, nơi này ngoài một chiến trường còn sót lại, không còn gì khác, tự nhiên cũng chẳng ai trả lời được câu hỏi của họ.
“Chẳng lẽ là gặp phải yêu thú khác?”
Môn Đông hỏi.
“Ai đó?”
Đột nhiên, Cố Bạch Anh ngẩng đầu, Tú Cốt Thương lao như mũi tên về phía bụi rậm.
Chỉ nghe một tiếng ầm, một làn khói đen bốc lên từ bụi rậm.
“Ma Sát!”
Mộng Doanh mở to mắt kinh ngạc.
Mọi người lập tức rút binh khí, lao tới bụi rậm.
Nhưng trong đó, chỉ có một con rối gỗ nhỏ cỡ lòng bàn tay nằm dưới đất.
Cố Bạch Anh cúi xuống nhặt con rối gỗ lên, lột ra một tấm phù chú dán sau lưng nó.
Con rối gỗ lập tức hóa thành một làn khói xanh.
Hắn chăm chú nhìn tấm phù chú, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh.
“Phù chú điều khiển rối, có người đang theo dõi chúng ta.”
Hắn nói.
“Sư thúc, lúc người ra thương vừa rồi, ta cảm thấy có ma khí.”
Mộng Doanh nhìn Cố Bạch Anh, sắc mặt nghiêm trọng:
“Sợ rằng…”
“Là Ma Sát.”
Cố Bạch Anh buông tay, phù chú điều khiển rối cháy rụi trong lòng bàn tay hắn:
“Có vẻ cái chết của Ngân Oanh khiến chúng không yên lòng.”
“Vậy thì suy đoán của Thanh Hoa Tiên Tử là đúng,”
Mục Tằng Tiêu tiếp lời:
“Bọn chúng quyết muốn cắt đứt truyền thừa trong bí cảnh.
Nay kế hoạch thất bại, e rằng sẽ còn gây ra chuyện khác.”
“Vậy còn chờ gì nữa?”
Điền Phương Phương vác rìu lên vai:
“Mau về Cô Phùng Sơn báo cho Chưởng môn.
Biết đâu có thể nhân cơ hội bắt được ma đầu cất giữ Tiêu Nguyên Châu, phá tan âm mưu của chúng!”
Hắn chính khí lẫm liệt:
“Chúng ta mang đầu ma đầu đó về, bảo đảm được thưởng lớn!”
Trâm Tinh: “…”
Nàng định nói gì đó thì thấy Cố Bạch Anh đã xoay người đi về phía truyền tống trận, vừa đi vừa nói:
“Việc gấp, rời khỏi bí cảnh trước rồi hẵng tính.”
Mọi người gật đầu, nhanh chóng theo sau.
Truyền tống trận vẫn như lúc đến, đưa họ ra ở Tinh Tú Đài trên Hoàng Lăng.
Lúc này không rõ những người khác đã ra trước hay bị Ma Sát ám hại.
Nhưng Ma Sát xuất hiện trong bí cảnh của Ly Nhĩ Quốc rõ ràng là một chuyện không thể xem thường.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Nghĩ đến lời tiên đoán của Thanh Hoa Tiên Tử, ai nấy đều ít nhiều lo lắng.
Mỗi người lo một nỗi, riêng Điền Phương Phương thì vui mừng khấp khởi.
Dọc đường hắn thu hoạch được không ít linh thảo, linh quả, lại còn chiến lợi phẩm từ Kim Hoa Hổ, tâm trạng hắn vô cùng phấn chấn.
Hắn thậm chí còn đùa:
“Hoàng đế Ly Nhĩ Quốc nhân phẩm không ra gì, nhưng đúng là lắm tiền.
Nhìn linh thạch trên truyền tống trận này mà xem, toàn là Lam Ngọc Tủy thượng phẩm.
Hay chúng ta lén lấy một viên mang về?”
“Này, đừng có ý đồ xấu!”
Môn Đông sốt ruột:
“Linh thạch truyền tống sai thì điểm đến cũng lệch lạc.
Ngươi từng thấy ai dám ăn trộm linh thạch truyền tống chưa?”
“Ta chỉ nói đùa thôi, ngươi làm gì căng thẳng vậy.”
Điền Phương Phương cười lớn:
“Ta đương nhiên biết không thể lấy linh thạch truyền tống.
Nhỡ bị đưa đến sào huyệt của Ma Sát thì không vui chút nào.
Ta chỉ thấy linh thạch này chất lượng thật tốt.”
Hắn sờ lần lượt các viên Lam Ngọc Tủy:
“Nhìn màu sắc này, cảm giác này, mát lạnh đến tận xương, trong suốt lạ thường…”
Đến viên cuối cùng, hắn đột nhiên thốt lên:
“Ủa?”
Trâm Tinh hỏi:
“Sao vậy?”
“Sao viên này sờ vào lại thấy sần sùi, như đá vậy.”
Hắn lẩm bẩm.
Đúng lúc đó, truyền tống trận khởi động.
Ánh sáng xanh chói lòa đột ngột bùng lên, tất cả rơi vào xoáy sáng.
Truyền tống trận không ổn định như linh chu, khi bị không gian gấp khúc và nén chặt, cảm giác thực sự rất khó chịu.
Trâm Tinh cảm thấy hơi chóng mặt.
Lần trước sử dụng truyền tống trận, dù cảm thấy choáng váng, nhưng thời gian chóng mặt không kéo dài quá lâu.
Tuy nhiên, lần này lại khác, kéo dài đến mức khiến dạ dày Trâm Tinh như bị đảo lộn.
Nàng liếc nhìn sang Môn Đông bên cạnh, hắn đã không chịu nổi mà kêu lên:
“Sao lại thế này?
Tại sao vẫn chưa ra ngoài?”
“Không đúng!”
Cố Bạch Anh sắc mặt khẽ biến:
“Đây không phải truyền tống trận đến Ly Nhĩ Quốc!”
Mục Tằng Tiêu sửng sốt:
“Cái gì?”
“Truyền tống trận đã bị chỉnh sửa.”
Mộng Doanh đột ngột quay sang Điền Phương Phương:
“Sư đệ, ngươi vừa nói linh thạch truyền tống không giống?”
“Đúng… đúng vậy.”
Điền Phương Phương bị truyền tống trận làm cho lảo đảo, cố gắng đứng vững:
“Cảm giác của ta không thể sai.
Viên linh thạch cuối cùng rõ ràng thô ráp hơn nhiều.”
Cố Bạch Anh và Mộng Doanh liếc nhìn nhau, trong lòng cả hai đều dấy lên dự cảm chẳng lành.
Trâm Tinh cũng đã hiểu ra:
“Truyền tống trận bị chỉnh sửa?
Ai có khả năng sửa đổi truyền tống trận?
Những người bình thường ở Ly Nhĩ Quốc không thể làm được, mà tu vi của các tu sĩ tông môn cũng không đủ khả năng.
Chẳng lẽ là Ma Sát?”
“Trời ơi!”
Môn Đông mặt đầy hoảng sợ:
“Chúng ta có khi nào thực sự bị đưa đến sào huyệt của Ma Sát không?”
Nếu vừa ra khỏi truyền tống trận đã đối mặt với một đám Ma Sát, chẳng khác nào tự tay dâng mình lên như một món ăn giao tận cửa.
Mục Tằng Tiêu là nhân vật chính, chắc chắn sẽ không chết, nhưng trong mỗi phó bản, việc một hai nhân vật phụ qua đời là điều xảy ra như cơm bữa.
“Có cách nào dừng truyền tống trận lại không?”
Mục Tằng Tiêu vẫn giữ được bình tĩnh, hỏi.
“Truyền tống trận một khi đã khởi động, chỉ có thể dừng khi đến nơi.”
Mộng Doanh trả lời, nhưng câu trả lời này chỉ khiến mọi người càng thêm tuyệt vọng.
Khi mọi người còn đang hoang mang, cảm giác choáng váng đột nhiên dịu bớt, những rung lắc dưới chân cũng dần ngừng lại.
Ánh sáng xanh xung quanh mờ dần, rồi biến mất hoàn toàn.
Truyền tống trận đã dừng lại.
Một điểm đến mới hiện ra.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.