Chương 158: Phiên ngoại – Trở về quá khứ

Bộ truyện: Xuyên Thành Thái Tử Phi Nước Diệt Vong

Tác giả: Đoàn Tử Lai Tập

Gần đây Lư Châu liên tục mưa dầm không dứt.

Sở Thừa Tắc sốt cao hôn mê suốt ba ngày, Tần Tranh liền không rời khỏi giường, luôn tay luôn chân túc trực bên cạnh hắn.

Hắn như đang chìm trong ác mộng, trong mộng thường xuyên nhíu chặt mày, thậm chí có lúc còn lên cơn co giật.

Mỗi lần như vậy, Tần Tranh đều nắm chặt tay hắn, kề sát tai gọi tên hắn, dịu giọng an ủi.

Hôm nay, cơn co giật của Sở Thừa Tắc đặc biệt dữ dội, Tần Tranh gần như không thể giữ được hắn, ngay cả tiểu A Đào cũng lo lắng chạy đến ôm chặt lấy một tay của Sở Thừa Tắc.

May mà sau cơn co giật, Sở Thừa Tắc cuối cùng cũng tỉnh lại.

Chỉ là khoảnh khắc hắn mở mắt ra, tay chân Tần Tranh thoáng lạnh buốt, ánh mắt kia — mang theo tang thương lẫn sát khí như đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng — nàng từng thấy qua rồi… là khi Sở Thừa Tắc vừa xuyên hồn nhập thể vào thân xác thái tử.

Chỉ là lần này tỉnh lại… người trước mắt rốt cuộc có còn là hắn không?

Tiểu A Đào thì không nhạy cảm như vậy, thấy phụ hoàng tỉnh rồi, đôi mắt liền đỏ hoe, đưa tay mũm mĩm ôm lấy cổ hắn: “Phụ hoàng, người rốt cuộc cũng tỉnh rồi.”

Đứa trẻ mềm mại ngoan ngoãn dính lấy mình như thế, “Sở Thừa Tắc” rõ ràng toàn thân thoáng khựng lại.

Tần Tranh trong lòng trầm xuống, tay chân lạnh hơn, nhưng A Đào vẫn còn trong lòng đối phương, sợ làm con bị thương, nàng che giấu hết mọi cảm xúc, mỉm cười dịu dàng ôm đứa bé qua: “A Đào, phụ hoàng con còn đang bệnh, đừng quậy nữa, để phụ hoàng nghỉ ngơi cho tốt.”

A Đào nghe vậy mới buông “Sở Thừa Tắc” ra, ngoan ngoãn để mẫu hậu bế đi.

Tần Tranh lặng lẽ quan sát động tĩnh của người trên giường, sau khi đặt A Đào xuống đất, nhẹ nhàng xoa đầu con, dùng giọng điệu ôn hòa như ngày thường nói: “Con chẳng phải nói chữ mình viết có tiến bộ sao? Mau lấy cho phụ hoàng con xem đi.”

A Đào nghe xong, đôi mắt lại sáng rỡ lên, hí hửng chạy lạch bạch ra khỏi phòng.

Người trên giường không hề có động tác gì rõ rệt, chỉ lặng lẽ quan sát nàng và hoàn cảnh xung quanh.

Khi đã đuổi A Đào đi, Tần Tranh khó nhận thấy khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nàng vẫn mỉm cười ôn hòa, vừa đi đến bên lư hương để chỉnh lại hương đang cháy, vừa cố ý nói đến tình hình thời cuộc hiện tại để phân tán sự chú ý của đối phương: “Hiện nay tứ hải yên bình, mấy kho lương lớn đều đã tích trữ lương thực hai ba năm, các đoàn thương nhân không chỉ chở lụa bán sang Tây Vực, mà còn có từ Ngô Quận xuất hải, một tấm lụa ở Đại Sở có thể bán được sáu bảy lượng bạc, ra hải ngoại thì giá lại tăng gấp đôi. Đổi trồng lúa thành trồng dâu, mở rộng dệt lụa, dùng để sung vào quốc khố, thiếp cảm thấy là một kế khả thi, bệ hạ không cần quá ưu phiền.”

Nàng gọi hắn là “bệ hạ”, chứ không phải “Hoài Chu”.

“Sở Thừa Tắc” dõi theo từng cử động của Tần Tranh, ánh mắt âm u khó đoán, dường như đang thăm dò thân phận nàng. Nghe nàng nói vậy, hắn không lên tiếng.

Tần Tranh cụp mắt tiếp lời: “Bệ hạ lần này xuất cung, cứ xem như là để tiêu dao thư giãn.”

Nàng nói vậy là để giải thích lý do vì sao bọn họ hiện giờ không ở trong cung.

Đối phương cuối cùng cũng mở miệng, giọng nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Thanh âm quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, khiến tay Tần Tranh đang gảy tro hương bất giác khựng lại trong chốc lát.

Có lẽ hắn vẫn là Sở Thừa Tắc, chỉ là không phải người từng cùng nàng trải qua bao giông tố, từng cùng nàng thề non hẹn biển – Sở Thừa Tắc ấy.

Khoảnh khắc trầm mặc ấy rõ ràng cũng khiến đối phương chú ý tới động tác của Tần Tranh. Hắn ngửi thấy hương trầm nhàn nhạt trong phòng, trầm giọng nói: “Không cần đốt hương.”

Tần Tranh giả vờ kinh ngạc: “Bệ hạ chẳng phải ngày thường vẫn thích đốt hương này sao?”

Lời này dĩ nhiên là giả.

Đối phương trầm mặc chốc lát rồi nói: “Hôm nay ngửi thấy hơi đau đầu, tắt đi.”

Chỉ một câu ấy, Tần Tranh đã thử ra điều mình muốn biết — hắn khác với Sở Thừa Tắc khi mới xuyên qua, hắn không thừa kế ký ức.

Vậy thì hắn tự nhiên cũng không biết, mình là người đến từ ngàn năm sau.

Tần Tranh dập hương, lúc xoay người lại, trên mặt đã hiện lên vẻ lo lắng vừa đủ: “Bệ hạ sốt cao hôn mê ba ngày, vẫn nên để ngự y tới bắt mạch lại một lần.”

“Sở Thừa Tắc” gật đầu.

Chẳng bao lâu sau, ngự y đến bắt mạch cho hắn, A Đào mang tập chữ mình luyện tới, cũng bị Tần Tranh sai tỳ nữ tìm cớ đưa ra ngoài.

Ngự y nói phong hàn của “Sở Thừa Tắc” đã đỡ quá nửa, chỉ cần uống thêm hai thang thuốc là khỏi hẳn.

Chờ phòng bếp sắc xong thang thuốc mới, mang đến, Tần Tranh cầm lấy bát thuốc, mỉm cười dịu dàng: “Thiếp hầu hạ bệ hạ uống thuốc.”

“Sở Thừa Tắc” vẻ mặt lạnh lùng, có phần cứng nhắc: “Không cần, ta… ta tự uống.”

Hắn đón lấy bát thuốc, dừng lại giây lát ngay dưới mũi, rồi mới uống cạn từng ngụm.

Hắn hiểu y dược, nếu thuốc có vấn đề, hắn sẽ nhận ra được.

Suốt cả buổi chiều âm thầm quan sát, hắn đã hiểu ra thân phận mình ở nơi đây — là hoàng đế, còn nữ tử xinh đẹp trước mắt là hoàng hậu của hắn, hai người tình sâu nghĩa nặng, còn có một đứa con.

Ban nãy thấy nàng đốt hương, hắn còn nghi ngờ có điều mờ ám, giờ đã yên tâm phần nào. Nữ tử tuyệt sắc trước mặt rõ ràng không có ý hại hắn.

Nhưng Tần Tranh lại nghe ra được ẩn ý trong cách xưng hô vừa rồi của hắn — hắn xưng là “ta”, chẳng lẽ là lúc xuyên tới còn chưa đăng cơ?

“Sở Thừa Tắc” vừa uống xong thuốc, liền bắt gặp ánh mắt nữ tử vốn ôn hòa nhu mì kia, nay lại mang theo một thứ ánh nhìn hoàn toàn khác.

Hắn từng nắm quyền cao trong quân doanh, tất nhiên nhận ra đó là ánh mắt của người từng trải — bình tĩnh, thông tuệ, xen lẫn một tia lãnh đạm — là cái nhìn từ trên cao trút xuống để đánh giá.

Ánh mắt hắn lạnh đi, chưa kịp làm gì, liền cảm thấy toàn thân như bị rút sạch sức lực, mềm nhũn mà ngã xuống.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo: “Ngươi hạ độc trong thuốc?”

Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!

Tần Tranh nhẹ nhàng chỉnh lại tay áo rộng, tao nhã ngồi xuống mép giường: “Trong thuốc không có độc, chỉ là thuốc kết hợp với hương trên người thiếp, tạo thành mê dược.”

Nàng và Sở Thừa Tắc vốn không có bí mật, tất nhiên biết hắn tinh thông dược lý, không dám mạo hiểm hạ độc trực tiếp trong thuốc. Vừa rồi định đốt hương bị hắn ngăn lại, nàng bèn nghĩ cách để hương ấy vương trên người mình.

“Thiếp biết, chàng không phải phu quân thiếp.”

Giọng nàng bình thản, sự điềm nhiên không đổi sắc ấy là kết tinh của những tháng năm nàng từng bước đi qua, là điều mà trượng phu đã dạy nàng.

“Sở Thừa Tắc” rõ ràng ngẩn người, e là cả đời chưa từng gặp nữ tử nào có khí độ như vậy, hắn thậm chí nhìn thấy trong nàng thấp thoáng bóng dáng chính mình.

Hắn hỏi: “Khi nào nàng biết?”

Tần Tranh giúp hắn chỉnh lại tay chân, đắp chăn cẩn thận, khẽ đáp: “Lúc chàng mở mắt ra.”

Thân thể này vốn thuộc về Sở Thừa Tắc, đã bệnh nặng mấy ngày nay, không thể lại để nhiễm lạnh nữa, kẻo đợi hắn trở về lại phải chịu thêm khổ sở.

Thu xếp ổn thỏa, Tần Tranh chắp tay trước người, vẻ mặt vẫn ôn hòa, nhưng trong khí chất lại toát ra một cỗ uy nghi và quý khí thấm tận xương tủy. Nàng hơi ngẩng đầu, nhìn người trước mắt toàn thân vô lực không nhúc nhích được, cất giọng hỏi: “Ngươi là ai, vì cớ gì lại chiếm lấy thân xác phu quân ta?”

Dù trong lòng đã có suy đoán, nàng vẫn cần một lời xác thực.

“Sở Thừa Tắc” nghe lời này, trong lòng lại thoáng kinh ngạc. Người đời đều kính sợ quỷ thần, nàng lại bình tĩnh lạ thường.

Bản lĩnh lớn như vậy, lại còn dùng thuốc lừa khiến hắn bất động, sự sắc sảo này, ngay cả giữa đám nam nhi cũng hiếm thấy.

Bản thân hắn bị đưa tới thân thể này cũng không phải ý nguyện, hắn đáp: “Ta họ Sở, người đất Lũng Tây, vốn không có tục danh, là một vị trưởng giả đặt cho cái tên Thừa Tắc.”

Vừa dứt lời, liền thấy nơi khóe mắt nữ tử trước mặt ánh lên chút đỏ nhạt: “Ngươi cũng gọi là Hoài Chu?”

“Sở Thừa Tắc” sửng sốt: “Sao nàng biết biểu tự của ta?”

Chớp mắt ấy, “Sở Thừa Tắc” cảm thấy ánh mắt nàng hiện lên vẻ bi thương, nàng hỏi: “Trước khi đến đây, ngươi ở niên đại nào?”

Hắn đáp: “Long An năm thứ ba mươi lăm.”

“Long An ba mươi lăm…” Tần Tranh lặp lại niên hiệu này. Nàng cùng Sở Thừa Tắc trị quốc, chuyện xưa của hắn nàng rõ như lòng bàn tay. Tất nhiên biết năm đó Sở Thừa Tắc vẫn chưa thống nhất Trung Nguyên.

Giờ hắn quay về quá khứ, còn người kia — quá khứ của hắn — lại đến hiện tại…

Tần Tranh nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc ấy, khóe mắt đột nhiên cay xè.

Hắn là Sở Thừa Tắc, nhưng không phải phu quân của nàng.

Hắn chưa trải qua những gian khổ, chưa từng đồng sinh cộng tử, càng chưa từng kết thành huyết mạch giao tình cùng nàng.

Hiện tại, bọn họ chẳng qua là hai người xa lạ.

Khi giọt lệ kia lăn dài trên má, Tần Tranh quay người lại, giọng nói vẫn bình tĩnh như ngày thường: “Phu quân của ta, là người năm Long An ba mươi chín thống nhất Trung Nguyên, xưng đế, lập nước Đại Sở, cải niên hiệu thành Tuyên Sở.”

“Sở Thừa Tắc” rõ ràng bị lời này làm chấn động, hồi lâu không thốt nên lời.

Tần Tranh đi đến trước lư hương, đốt hương trầm: “Trước khi phu quân ta trở về, ngươi cứ lấy cớ bị bệnh, tạm trú nơi này.”

“Sở Thừa Tắc” không ngờ chủ nhân của thân thể này lại là chính mình đến từ năm năm sau. Hắn lạnh giọng: “Triều chính không cần hắn xử lý sao?”

Tần Tranh quay đầu lại, giọng bình thản: “Thiếp cùng chàng đồng trị thiên hạ, chàng lâm bệnh, tự nhiên thiếp thay mặt xử lý triều chính.”

“Sở Thừa Tắc” thần sắc biến hóa liên tục, hiển nhiên thấy điều này thật hoang đường. Hắn lại có ngày bị sắc đẹp mê hoặc đến mức này sao?

Với bản lĩnh của nữ tử này, quả thật có thể khiến hắn luôn bị giam cầm nơi đây.

Thấy nàng xoay người muốn rời đi, “Sở Thừa Tắc” bỗng cất tiếng: “Nàng tin chắc, hắn nhất định sẽ trở lại?”

Bước chân Tần Tranh dừng lại nơi ngưỡng cửa, quay lưng về phía hắn, giọng nói vững vàng không chút do dự: “Chàng nhất định sẽ trở về.”

“Chàng từng nói, giang sơn vạn cổ này, phải cùng ta chung hưởng.”

Câu nói vừa dứt, hai hàng lệ âm thầm tuôn rơi.

Ba trăm năm trước — Đại Sở.

Mưa lớn như trút, nước sông Nguyên cuồn cuộn dâng trào, toàn bộ phủ Thanh Châu phía dưới đã hóa thành biển nước, Sở Thừa Tắc đứng trên cao nhìn xuống, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Phó tướng lội bùn nước mà đến, giọng khản đặc báo cáo: “Chủ công, không thể ngăn nổi dòng lũ, tướng sĩ vác bao cát nhảy xuống, chưa kịp thấy bóng đã bị nước lũ cuốn trôi mất rồi!”

Từng cảnh tượng khi xưa Tần Tranh tu sửa đê điều, đắp đập tràn về trong tâm trí Sở Thừa Tắc, một cảm giác chua xót khó tả cùng nỗi đau đớn dâng đầy nơi ngực, hắn khàn giọng quát: “Không được để tướng sĩ nhảy xuống nữa! Mau dùng lưới cá nhồi đá, thả vào chỗ vỡ đê!”

Đây là cách Tần Tranh từng dạy hắn để trị thủy: lũ quá hung dữ, bao cát thông thường nhẹ quá không chặn nổi dòng, phải dùng lưới cá hoặc giỏ đan to nhồi đầy đá vụn rồi ném xuống chỗ đê vỡ, dòng nước sẽ không thể cuốn đi.

Cuồng phong gào thét, thổi nghiêng ngả cây cối hai bờ, huống chi là che ô — mưa như trút xuống mặt, có một thoáng hắn thấy tầm nhìn bị nước mưa làm nhòa đi. Sở Thừa Tắc nặng nề nhắm mắt lại.

Tần Tranh, Tần Tranh…

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

  1. cảm ơn group rừng và bản dịch giả đã làm bộ này, bộ này drop lâu rồi, mayyyy quá, xin đc donate ủng hộ.

Scroll to Top