Trong quầy hàng bán quà vặt ở trấn Hương, lão già ngồi sau quầy, thất thần nhìn chằm chằm vào bàn tính trước mặt.
Một chiếc bàn tính cũ kỹ, dây nối đã đứt, hạt châu lăn tán loạn trên mặt bàn.
Lão cẩn thận nhặt từng hạt một, kiên nhẫn lắp lại.
Tay nghề tinh xảo đến mức không để lộ dấu vết tu bổ, nhưng dù có lừa được người ngoài, lão cũng không thể tự lừa mình.
Có những thứ, một khi đã vỡ nát trong lòng, thì có ghép lại cũng vô ích.
Dưới chân lão là một chiếc lư hương nhỏ, bên trong cắm đầy những nén hương khác nhau.
Nhưng bất kể là loại nào, chúng đều tắt ngúm khi chỉ mới cháy được chưa đầy một phần tư.
Đây chính là điềm “Chặt đầu hương” trong mệnh lý.
Hương hỏa không tiếp nối, nghĩa là mệnh cách bị chặn đứng.
Một cây hương như thế có thể là ngẫu nhiên, nhưng từng cây đều vậy, thì đồng nghĩa với việc sinh cơ hoàn toàn bị cắt đứt.
Gương mặt lão già trầm xuống, u ám đáng sợ.
Lão còn nhớ khi còn trẻ, dù là những tên tử tù sắp lên pháp trường, ít nhất cũng có thể đốt hết một nén hương.
Đó không phải là dấu hiệu của hy vọng sống, mà chỉ đơn thuần là quy luật của mệnh lý.
Nhưng giờ đây, khi lão đốt hương cho mình, cho vợ, cho con dâu, cho hai đứa cháu nội, từng nén hương đều tắt ngang.
Đến khi đốt cho đứa con trai đang ở xa, lão thậm chí còn thổ ra ba ngụm máu, suýt chút nữa ngất đi.
Điều đó có nghĩa là, mệnh cách của cả nhà bọn họ đã rơi xuống tận đáy, thậm chí còn không bằng những kẻ tử tù chờ ngày hành hình.
Tử tù trước khi bị xử trảm còn có thể mong chờ một tiếng hô “Đao hạ lưu nhân”, nhưng cả nhà bọn họ, ngay cả tia hy vọng mong manh đó cũng không có.
Lão già lẩm bẩm: “Chủ gia lần này… rốt cuộc là trêu chọc phải ai?”
Chủ gia Khải Phong triệu hoán phân gia ra người, chắc chắn là để xử lý một đại sự nào đó.
Lão tuổi đã cao, liền để con trai thay mình nhận lệnh triệu tập.
Nhưng giờ xem ra, chuyện này không chỉ thất bại, mà còn dẫn đến một nhân quả phản phệ kinh khủng.
Nhìn dấu hiệu trên hương, lão thậm chí không còn ý định trốn chạy.
Vì có trốn cũng vô ích, tránh cũng không kịp nữa rồi.
“Ông ngẩn ra đó làm gì?
Cửa cuốn hỏng rồi, mau đi sửa đi.”
Giọng bà lão vang lên, tay bà cầm chiếc khăn, vừa đi vừa lau tay.
Lão già cứng ngắc gật đầu, đứng dậy, đi lên lầu hai lấy dụng cụ.
Phía sau lưng lão, bà lão hỏi với theo: “Con trai lần này đi thăm người thân, còn bao lâu nữa mới về?
Tôi nhớ nó quá.”
Lão già đáp: “Không vội, rất nhanh thôi, cả nhà mình sẽ đoàn tụ.”
Trên con phố nhỏ của trấn, tầng một là cửa hàng, tầng hai là nơi ở, còn tầng ba là một kiến trúc do nhà lão tự xây thêm.
Tầng ba trước kia chỉ có lão và con trai được phép vào, bình thường luôn khóa bằng một ổ khóa sắt.
Nhưng gần đây, lão bắt đầu dẫn hai đứa cháu nội lên đó, dạy chúng cách nhận biết phù chú, học vài thuật pháp cơ bản.
Nhìn bên ngoài, nhà họ không khác gì một gia đình bình thường, chẳng giàu có, cũng chẳng danh giá.
Nhưng có những thứ, dù có tiêu bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.
Ví như mệnh số của người trong nhà.
Con dâu trước khi vào cửa đã được xem xét mệnh cách, đảm bảo có thể sinh dưỡng con trai, tướng số tương hợp, mang đến phúc vận bình an.
Hai đứa cháu nội dù mới nhập môn, nhưng thiên phú rất cao, tương lai chắc chắn có thể kế thừa y bát.
Nhưng theo quy tắc của “Chủ gia”, sau khi trưởng thành, chúng sẽ phải phân gia, mỗi người đi một ngả, từ đó về sau không còn liên hệ.
Đối với người bình thường, tang ma, cưới gả, cầu xin đoán mệnh chỉ là một nghi thức, một sự an ủi tinh thần.
Nhưng với gia đình lão, mệnh lý thực sự có thể quyết định vận số, có thể khiến một đời bình an vô sự, đời đời truyền thừa.
Khi lão già bước lên cầu thang, chợt nghe thấy tiếng quạt trần xoay vù vù từ tầng hai vọng ra.
Giữa mùa đông, ai lại bật quạt trần chứ?
Lão dừng lại trước cửa, nhìn vào phòng khách.
Con dâu và hai đứa cháu nội… đều đang treo lơ lửng giữa không trung.
Cả ba bị treo ngược lên quạt trần.
Chiếc quạt vẫn xoay tròn, kéo theo mái tóc dài của bọn họ tung bay.
Gương mặt cả ba trắng bệch, lưỡi thè ra ngoài, toàn thân đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của thi biến.
Rõ ràng mới vừa rồi còn cùng nhau ăn điểm tâm, vậy mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế, lại xảy ra chuyện kinh khủng này.
Lão già chớp mắt một cái, chậm rãi lau khóe mắt.
Sau đó, lão đi đến góc phòng khách, cầm lấy dụng cụ, rồi lặng lẽ đi xuống lầu.
Cửa cuốn của cửa hàng tầng một đã khép kín.
Vừa nãy còn cùng lão trò chuyện, vậy mà lúc này, bà lão đã bị ép chặt vào cửa cuốn, cả người dẹp lép như một tờ giấy phù, máu thịt bị rút sạch.
Đôi mắt bà mở to, đầy sợ hãi, tựa như vừa nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng đến cực điểm.
Lão già buông dụng cụ xuống, hít sâu một hơi.
Lão biết, tiếp theo sẽ đến lượt mình.
Lão chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngay lúc đó, bên cạnh lão, từng bóng người lặng lẽ xuất hiện, ma mị mà u tối.
Có những kẻ mang hình dạng giống với những bức tượng thờ trong các miếu mạo gần đây, có kẻ lại có thể tìm thấy dấu vết ghi chép trong các thư tịch cổ xưa.
Cơ thể lão già bắt đầu vặn vẹo, từng đốt xương kêu răng rắc, làn da bị xé rách từng mảng.
Âm thanh xương gãy thịt nát vang lên chói tai, lão đau đớn muốn gào thét, nhưng cổ họng lại phát ra không nổi một tiếng kêu.
Hơn thế nữa, quá trình này diễn ra chậm rãi đến đáng sợ, như thể đám quỷ mị kia cố tình kéo dài sự tra tấn, khiến từng giây trôi qua đều trở thành cực hình.
Cuối cùng, khi mọi thứ kết thúc, một đám trẻ con nghịch ngợm chạy ngang qua.
Một đứa trong số đó cầm một que hương, châm lên một quả pháo nhỏ, rồi theo bản năng ném lên cao.
Quả pháo rơi vào cửa sổ tầng hai.
“Bùm!”
Pháo nổ tung.
Lũ trẻ hoảng sợ, sợ chủ nhà ra mắng, liền vội vàng bỏ chạy tán loạn.
Nhưng tia lửa nhỏ bé ấy lại lan ra, bén vào tầng hai, rồi chậm rãi lan xuống tầng một, ngược lên tầng ba.
Những người hàng xóm xung quanh vội vàng chạy đến dập lửa.
Nhưng không biết vì sao, dù mấy ngày trước bà lão còn than phiền về cửa cuốn bị hỏng, nay dù đập thế nào cũng không phá nổi.
Mọi người chỉ có thể múc từng gáo nước tạt vào bên trong qua khe cửa.
Ngọn lửa bốc lên dữ dội, như những con rắn lửa phun ra từ cửa sổ, khiến ai nấy đều kinh hãi.
Nhưng lạ lùng thay, ngọn lửa ấy chỉ cháy trong phạm vi căn nhà này, không lan sang hai bên.
Hàng xóm vốn lo sợ hỏa hoạn sẽ thiêu rụi cả dãy phố, nhưng sau một hồi lại nhận ra, ngọn lửa dường như có linh tính, tuyệt đối không tràn ra ngoài dù chỉ một tấc.
Mãi đến khi xe cứu hỏa đến nơi, dập tắt được đám cháy, cửa cuốn cũng sụp xuống.
Bên trong đã bị thiêu rụi hoàn toàn, tầng một, tầng hai, tầng ba… tất cả chỉ còn lại đống tro tàn đen kịt, lờ mờ có thể nhận ra hình người bị cháy thành than.
Những nhân viên cứu hỏa dày dạn kinh nghiệm cũng phải kinh hoàng trước đám cháy kỳ lạ này.
Theo lý thuyết, nhà dân bình thường không thể cháy dữ dội đến mức này, trừ khi là một nhà máy chứa vật liệu đặc biệt.
Dân chúng vây quanh xì xào bàn tán, chắc chắn câu chuyện này sẽ trở thành một truyền thuyết quỷ dị, được lưu truyền ít nhất mười hay hai mươi năm, thậm chí là cả đời.
Chỉ có một vài cụ già tóc bạc tụ lại một góc, miệng lẩm bẩm:
“Nhà này… rốt cuộc là đã tạo nghiệt gì mà đến mức này chứ?”
…
“Thật sự linh nghiệm vậy sao?”
“Lúc đầu tôi cũng không tin.
Nhưng lão Khâu nói rằng, bà lão ấy đã gọi hồn mẫu thân ông ta về, thậm chí còn có thể trò chuyện với bà.
Cậu cũng biết lão Khâu là người thế nào rồi đó, tinh ranh lắm, đâu dễ bị lừa.
Nếu ngay cả ông ta cũng tin, thì chắc bà ấy thực sự có bản lĩnh.”
“Vậy thì thử một lần xem sao.”
Hai vợ chồng nọ xách theo quà cáp, trong túi còn có một bao lì xì, men theo con đường nhỏ trong thôn, tìm đến nhà một bà đồng.
Sau khi bước vào sân, họ nhận ra tất cả cửa sổ đều đóng kín, không thấy bóng dáng một ai.
“Có ai ở nhà không?”
“Xin chào, có ai không ạ?”
Hai người gọi mãi nhưng không ai trả lời.
Người chồng tiến lên, áp mặt vào cửa kính để nhìn vào trong.
Ngay khi ánh mắt anh ta quét qua phòng khách, con ngươi lập tức trợn tròn.
Bên trong, thi thể của cả gia đình nọ bị xé nát, văng khắp nơi, máu thịt bầy nhầy.
Đầu óc anh ta trống rỗng, chưa kịp phản ứng, nhưng khi ánh mắt vô thức di chuyển lên phía trên, anh ta nhìn thấy trên bàn thờ giữa phòng khách, có một bà đồng vận áo đỏ rực, đang ngồi ngay ngắn.
Bà ta… đang tự móc ruột của chính mình ra, nhét vào miệng nhai ngấu nghiến!
“A… A…!”
…
“Đừng lo cho tôi!
Chạy mau!
Mau chạy đi!”
Người đàn ông rưng rưng nước mắt, từ bỏ người anh họ đang bị một tấm sắt đè nát nửa người, vội vã quay đầu bỏ chạy.
Lẽ ra hôm nay họ chỉ định vào sâu trong núi, tìm một ngôi mộ cổ để thu thập một ít vật liệu.
Lúc tính toán lộ trình, mọi thứ vẫn còn có vẻ thuận lợi…
Nhưng ai ngờ, khi cả đội tiến sâu vào núi, trước tiên gặp phải một tầng chướng khí dày đặc bỗng dưng xuất hiện, kim la bàn mất hết tác dụng.
Cũng may bọn họ không phải hạng người tầm thường, sau khi khắc phục những trở ngại này, cuối cùng cũng tìm được vị trí ngôi mộ.
Mộ địa không hề có dấu hiệu của sát khí dữ dội, chỉ là phần mộ của một địa chủ nhỏ thời Thanh.
Với trình độ của bọn họ, loại mộ này chẳng khác nào một cuộc dạo chơi.
Nhưng không ngờ, ngay khi đặt chân xuống mộ thất, hành lang đột nhiên kéo dài vô tận, dẫn đến hiện tượng quỷ đả tường.
Sau đó, tiếng khóc văng vẳng vang lên khắp bốn bề.
Những nguy hiểm không tưởng liên tiếp giáng xuống.
Bọn họ chỉ muốn đến đây để “mượn” một vài món đồ, nhưng trận chiến mà họ gặp phải còn đáng sợ hơn cả khi xông vào một đại lăng!
Mặc dù từng người trong đoàn đều là cao thủ, nhưng vẫn lần lượt từng kẻ một bỏ mạng.
Khi người cuối cùng hoảng loạn chạy ra khỏi lối thoát, vừa ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy xung quanh miệng hang, dày đặc bóng người âm trầm đứng lặng.
Hắn tuyệt vọng.
…
Trước cổng một ngôi nhà cũ, một bà lão mang giày vải cũ kỹ, ngồi dựa vào chiếc ghế nhỏ.
Bà ta… đã chết.
Đôi mắt bà bị chính tay mình móc ra, cẩn thận đặt vào chiếc hộp kim khâu.
Những người thân trong nhà, từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, hễ ai bước đến gần bà, đều lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, nhận lấy cây kim trên tay bà, rồi tự móc tròng mắt của chính mình, bỏ vào trong hộp.
Đến nửa đêm…
Chiếc hộp kim khâu đã đầy tràn, con ngươi lăn xuống đất.
Dưới ánh trăng, cả gia đình vây quanh bà lão, an yên ngồi đó, vẻ mặt hòa thuận vui vẻ.
…
Một ông lão thả lưỡi câu xuống hồ, nhưng vừa trông thấy toàn bộ cá chép trong hồ đều nổi bụng chết sạch, sắc mặt ông lập tức tái nhợt, vội vàng chạy về ngôi nhà tổ.
Gia tộc của ông vốn không giỏi chiến đấu trực diện, mà dựa vào thuật toán mệnh lý để tồn tại.
Họ tinh thông việc ẩn thân, tránh né nhân quả, tách phân gia để kéo dài huyết mạch.
Chính nhờ thế mà suốt bao năm qua, dù phong ba bão táp, họ vẫn có thể tiếp tục duy trì truyền thừa.
Nhưng chính vì thế, một khi bị kẻ thù lần ra dấu vết, kết cục chắc chắn sẽ thê thảm vô cùng.
Dưới bóng tối, bọn họ đáng sợ mười phần, nhưng chỉ cần lộ ra ánh sáng mặt trời, sẽ trở nên vô cùng yếu ớt.
Và nay, chủ gia đã bị tìm thấy.
Những phân gia khác, liệu có thể may mắn thoát khỏi tai kiếp này hay không?
Ngôi nhà tổ vô cùng rộng lớn, nhưng nhân khẩu lại thưa thớt, bên trong vắng ngắt như tờ.
Ông lão chạy vào từ đường, trông thấy một người đàn ông trung niên đang quỳ ngay ngắn trên bồ đoàn.
Đó chính là con trai ông.
Sau khi tuổi đã cao, ông đã truyền lại vị trí gia chủ cho con trai mình.
Hai đứa con trai khác thì đã bị phân gia, mỗi người rời đi một tỉnh xa, đổi họ, từ đời này về sau không được phép quay về.
“Con!
Lần trước Khải Phong triệu tập phân gia, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Rốt cuộc là vì cái gì?!”
Ông lão khàn giọng gào lên, nhưng con trai vẫn lặng yên bất động.
“Rầm rầm… rầm rầm…”
Ông lão giật mình ngẩng đầu lên, sững sờ trông thấy… toàn bộ bài vị tổ tiên trên bàn thờ đồng loạt rơi xuống đất!
Cùng lúc đó, con trai ông nghiêng người về phía trước, từng sợi hắc khí từ cơ thể hắn chậm rãi bốc lên.
Ngoài sân, tiếng trẻ con khóc thét vang lên thê lương.
“Gia gia, đau quá!”
“Gia gia, cứu con!”
Ông lão vội vã chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trái tim như thắt lại.
Những đứa cháu nội, cháu ngoại của ông—vốn dĩ xinh xắn như búp bê ngọc—giờ đây khuôn mặt đều méo mó vặn vẹo, thân thể co quắp, bò rạp xuống đất như những con quái vật gớm ghiếc.
“Ngươi rốt cuộc là ai?!
Ngươi với nhà ta có thù hận gì?!
Vì sao phải ra tay ác độc đến thế?!”
Ông lão lao đến, định vận dụng thuật pháp trừ tà để cứu bọn trẻ.
Nhưng ngay khi ông vừa giơ tay lên, những đứa cháu bỗng nhiên như ác quỷ bật dậy, lao đến cắn xé vào ngực và cổ ông!
Nhìn vết bầm tím nơi ấn đường, nhìn đôi mắt trắng dã của bọn trẻ, ông lão hiểu ra—
Không còn cứu được nữa.
Không còn cách nào cứu được nữa.
Bọn chúng đã hoàn toàn bị lệ quỷ chiếm đoạt, không tiếc hủy hoại cả đạo hạnh của chính mình để cưỡng ép đoạt xác, chỉ để đổi lấy một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhằm kéo linh hồn của ông vào vực sâu tuyệt vọng.
Hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt ông lão.
Ông gào lên, đầy đau đớn và không cam lòng:
“Dù cho có thù hận lớn thế nào… tại sao ngươi lại ra tay với bọn trẻ?
Sao có thể xuống tay với bọn trẻ chứ?!”
…
Phong Đô, quỷ đường phố.
Huyện thành này phần lớn thời gian đều chìm trong sự yên tĩnh quỷ dị.
Những năm gần đây, dù lượng du khách ngoại địa ngày một tăng, nhưng thời điểm nơi đây thật sự náo nhiệt vẫn là vào những dịp lễ hội hoặc hội chùa.
Dự báo thời tiết liên tục thông báo trời quang đãng, nhưng thực tế, mấy ngày liền chỉ có mây dày và âm khí nặng nề bao trùm khắp nơi.
Dân bản địa sớm đã quen với điều này, chẳng ai phàn nàn chuyện đài khí tượng dự báo sai.
Vì ở đây, từ lâu đã lưu truyền một câu nói:
“Phong Đô thời tiết, phải xem tâm trạng của Đại Đế.”
Cuối cùng, cơn mưa u ám cũng dứt.
Mặt trời hé rạng, và trên những con phố ma quỷ, bóng người dần xuất hiện.
Tuy nhiên, không bao lâu sau, có người phát hiện một hiện tượng kỳ lạ—hàng loạt tượng Quỷ Điêu trước cửa tiệm đều xuất hiện vết rạn.
Trong các khu cảnh quan, tượng thần cũng lần lượt nứt vỡ.
Ở trung tâm huyện thành, vốn có một pho tượng khổng lồ, trên đỉnh đầu đặt một chiếc sọ quỷ, được xem như biểu tượng kiến trúc của nơi này.
Nhưng không biết từ khi nào, chiếc sọ quỷ ấy đã rơi xuống đất.
Kỳ lạ thay, nó không đập trúng ai, cũng chẳng phát ra bất kỳ âm thanh nào khi tiếp đất.
Khi đội thi công mang theo cần cẩu và dụng cụ đến để đặt nó trở lại vị trí cũ, vừa mới chạm vào, bỗng nhiên từ bên trong sọ quỷ trào ra một dòng chất lỏng đỏ tươi, đặc quánh như máu, nhanh chóng chảy thành vũng lớn dưới đất.
Chất lỏng ấy tiếp tục rỉ xuống, tràn vào suối nước trên phố, nhuộm đỏ cả dòng nước hạ lưu.
Người trẻ tuổi chỉ xem đây là chuyện lạ để bàn tán giết thời gian.
Nhưng những người già trong huyện thành thì khác—
Họ lập tức đặt chậu than trước cửa, đốt sáp, hóa vàng mã.
Một bên khấn vái, một bên lạy lục, vừa làm vừa nghiêm mặt quở trách đám thanh niên chẳng thèm để tâm:
“Lũ nhóc các ngươi thì biết cái gì?!
Đây là Đại Đế nổi giận đấy!
Đại Đế giận rồi đấy!”
…
A Lê đang đánh đàn.
Chỉ là hôm nay, tiếng đàn của nàng liên tục bị những âm thanh tạp nham chen ngang.
Những tiếng động này không phải xuất phát từ lòng nàng.
Thực tế, kể từ sau khi gã thiếu niên nọ dùng mười hai phương pháp của Phong Đô để cưỡng ép câu ra một con hình thần, hai ngày nay, lòng nàng yên ắng đến mức kỳ lạ.
Đêm xuống, dù có chìm vào giấc mộng, cánh cửa bên ngoài vẫn đóng chặt, không có bất kỳ tiếng động nào, thậm chí cả những tiếng rì rầm xì xào cũng không còn.
Một sự im lặng tuyệt đối, đến mức khiến nàng cảm thấy không quen.
Những tạp âm phá vỡ sự yên tĩnh ấy đến từ ba nơi—
Thứ nhất, từ tầng hai.
Cứ cách một khoảng thời gian, trên người bà nội nàng lại phát ra một luồng sát ý nhàn nhạt.
Thứ hai, từ phòng bếp.
Cửa phòng bếp bị dán cấm chế phù, mỗi lần Lưu di ra vào đều phải kiên nhẫn giải phong rồi lại phong ấn trở lại.
Ban đầu, trong sân còn có một nguồn tạp âm khác, nhưng từ khi Tần thúc rời nhà ngày hôm qua, nơi đó cũng im ắng đi.
Lớn nhất, rõ ràng nhất, chính là từ tầng ba.
Phòng đặt bài vị vốn luôn đóng kín cửa.
Lần đầu tiên A Lê định lên đó lấy một số bài vị làm vật liệu, bà nội nàng thẳng thừng từ chối.
A Lê không cưỡng cầu, chỉ lặng lẽ lui xuống tầng dưới.
Bởi vì khi đó, nàng có thể cảm nhận được—sau cánh cửa ấy, có vô số thứ đáng sợ hơn bất cứ thứ gì nàng từng thấy.
Đó là những vật đặc thù mà bà nội và Tần thúc đã đem từ Tần gia và Liễu gia lão trạch mang ra ngoài.
Giữa những âm thanh huyên náo không ngớt ấy, nàng không còn tâm trạng đánh đàn nữa.
Trước đây, nàng không bao giờ bị những thứ này quấy nhiễu, thậm chí còn sớm xem đó là thói quen.
Nhưng nay, khi đã dần quen với sự tĩnh lặng, nàng lại cảm thấy không thể thích ứng với sự ồn ào này nữa.
A Lê đứng dậy, rời khỏi bàn đàn, đi ra khỏi thư phòng.
Vừa đúng lúc đó, nàng chạm mặt Lưu di, người vừa dán xong phù phong ấn lên cửa phòng bếp.
Lưu di khẽ mỉm cười với A Lê.
A Lê nhìn nàng, cũng mỉm cười đáp lại.
Bỗng dưng, lòng Lưu di nhói đau.
A Lê ngày càng ngoan ngoãn, ngày càng giống một đứa trẻ bình thường.
Nếu như cứ thế này mà sống yên ổn được mãi, thì thật tốt biết bao.
Lưu di biết, có lẽ trong lòng lão thái thái cũng đang hối hận.
Nhưng kỳ thực, nàng đã hiểu lầm.
A Lê cười, không phải vì Lưu di, mà là vì hành động của bọn họ.
Cô bé biết bọn họ đang lo lắng điều gì, đang chuẩn bị những gì.
Nhưng dưới góc nhìn của cô bé, tất cả những điều đó đều không có ý nghĩa gì.
Bởi vì… sao có thể thất bại được?
Sao có thể thua được chứ?
Trở về phòng ngủ, A Lê rút từ dưới gối ra một khung ảnh ép kính, đặt trước mặt rồi lật giở từng trang.
Chỉ có bốn trang, nhưng mỗi trang nàng đều xem một cách say sưa.
Cho đến khi lật đến trang thứ năm còn trống…
Nàng bắt đầu mong chờ—
Bức tranh tiếp theo, sẽ vẽ thứ gì đây?
…
Lưu di bước lên lầu hai.
Đầu mùa đông, trên chiếc ghế mây của lão thái thái, đã phủ thêm một tấm thảm.
Ánh mắt Lưu di dừng lại ở một vết nhô lên nhỏ bên dưới tấm thảm, ngay cạnh lan can.
Nàng biết, đó là một thanh kiếm.
Thanh kiếm này, từ lâu đã bị lão thái thái phong kín trong Liễu gia lão trạch.
Lần cuối cùng nó được mang ra, là khi A Lực thất bại ở bến sông.
Hắn khi đó trọng thương nguy kịch, nằm trên giường giãy giụa giữa lằn ranh sinh tử, được nàng ra sức cứu chữa.
Đêm ấy, lão thái thái đặt thanh kiếm ngang trên đầu gối, ngồi trước cửa suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, A Lực chuyển nguy thành an, giữ được tính mạng.
Lão thái thái lại phong thanh kiếm ấy vào lão trạch.
Từ đêm đó, vị tiểu thư kiêu hãnh của Liễu gia năm xưa xem như đã chết.
Nàng triệt để trở thành chủ mẫu của hai nhà.
Đại tiểu thư có thể tùy ý tức giận, muốn gì làm nấy.
Nhưng chủ mẫu thì phải nhịn nhục vì gia tộc.
Hôm nay, thanh kiếm ấy lại được lấy ra một lần nữa.
Có một số chuyện, vốn không cần phải chần chừ quá lâu, ngay từ đầu đã có thể nhìn ra kết cục.
Ví dụ như lần này, thanh kiếm không đặt trên đầu gối, mà đặt ngay bên phải thân thể—một vị trí có thể rút kiếm bất cứ lúc nào.
Lưu di tiến đến, giúp lão thái thái pha trà.
Nhưng lão thái thái không uống, chỉ lặng lẽ đung đưa ghế mây.
Hai ngày trôi qua, Tiểu Viễn vẫn chưa trở về.
Bọn họ lần này không đi xa.
Theo lý mà nói, dù chuyện có lớn đến đâu, trừ thời gian di chuyển và chuẩn bị, thì sau hai ngày cũng nên có kết quả rồi.
Lão thái thái từng nói, nếu Tiểu Viễn không nói rõ với bọn họ, thì bọn họ cũng không muốn can thiệp vào chuyện của hắn.
Nhưng điều đó không có nghĩa là, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện, bọn họ sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Lưu di không nói gì.
Sau khi pha trà xong, nàng đặt thêm chút bánh trà, rồi rời đi.
Nàng lên lầu ba, kiểm tra phong ấn trong căn phòng kia.
Sau khi xác nhận mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, Lưu di quay lại tầng dưới, tháo bỏ phong ấn phòng bếp, rồi bước vào trong.
Không khí ngột ngạt vẫn bao trùm cả căn nhà.
Cho đến khi màn đêm buông xuống.
Lưu di bước ra ngoài một lần, sau đó mang theo một xấp đồ vật trở về.
Khi đặt chân lên lầu hai, nàng đột nhiên dừng lại, sắc mặt kinh hoàng, trong mắt tràn đầy sự chấn động không dám tin.
Lão thái thái lúc này, sát khí đã ngưng tụ thành áp lực dày đặc, hoàn toàn che lấp mọi khí tức khác.
Bà không còn bận tâm liệu điều này có ảnh hưởng đến việc vẽ tranh hay đánh đàn của tôn nữ hay không.
Vì chính bà, cũng đã không thể khống chế nổi bản thân nữa rồi.
Lưu di bước nhanh vào lầu hai—
Chỉ để phát hiện, A Lực… đã trở về.
Bên ngoài có chuyện, A Lực bị gọi đi.
Hắn vốn không muốn rời đi, nhưng lão thái thái chỉ khẽ cúi mắt, giọng điệu nhàn nhạt:
“Ngươi đi.”
A Lực ra đi đầy miễn cưỡng.
Trong nhà lúc này, tiếng mài dao vang lên ken két, sát khí đè nén đến cực hạn.
Nhưng hắn là con nuôi của lão thái thái, cũng là nam đinh duy nhất trưởng thành trong nhà.
Lúc này, hắn không thể không đứng ra.
Lưu di vốn nghĩ rằng, lần này A Lực đi, chí ít cũng phải mười ngày nửa tháng.
Nhưng không ngờ, chưa đầy hai ngày sau, hắn đã quay về.
Lão thái thái vẫn ngồi trên ghế mây như cũ, trong tay cầm một chồng ảnh chụp, lật từng tấm một.
Mỗi bức ảnh đều ghi lại hiện trường diệt môn thảm khốc.
Không có ngoại lệ—tất cả đều là thảm án xóa sổ cả gia tộc.
Những vụ thảm sát diệt môn, trong xã hội vốn không hiếm gặp.
Nhưng mức độ dày đặc đến mức bất thường thì lại là một vấn đề khác.
Mỗi năm có một con số nhất định, không thể đột nhiên tăng vọt chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà không có nguyên nhân đặc thù.
Hơn nữa, dù có những vụ được ngụy trang thành hỏa hoạn, chết đuối hay tai nạn bất ngờ, nhưng với ánh mắt của Liễu Ngọc Mai, từng bức ảnh đều lộ ra những dấu hiệu kỳ quái—dù là “tai nạn” cũng chẳng hề bình thường.
Bà cất giọng:
“Xác định là gia tộc kia?”
Tần thúc gật đầu:
“Tại nhiều hiện trường đã tìm thấy một số vật dụng xem bói.”
Liễu Ngọc Mai nhếch môi:
**”Gia tộc đó giỏi nhất là phân tán ra ngoài, đào hang trú ẩn.
Khi có đại họa, chúng ẩn mình giả chết, chờ cơn bão qua đi rồi mới xuất hiện thu lợi.
Lần này thì hay rồi, ăn cú này nặng quá, một hơi phải phun ra hết thảy.”**
Bà buông ảnh chụp xuống, đưa tay day nhẹ mi tâm, trầm giọng hỏi:
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
“Biết là ai ra tay không?”
Tần thúc lắc đầu:
“Không rõ.”
Liễu Ngọc Mai nhắm mắt, khẽ cười nhạt:
“Không biết cũng là bình thường.
Quan sai trong nha môn vốn không linh thông tin tức giang hồ.”
Tần thúc suy nghĩ rồi nói:
“Theo lý mà nói, chuyện lớn như vậy, trước khi xảy ra, giang hồ hẳn là đã có phong thanh.”
Những kẻ giang hồ bình thường có lẽ không nghe được.
Nhưng với thế lực đỉnh cấp, tối thiểu cũng phải có một cuộc điện đàm.
Dù gia tộc kia không lộ diện dưới ánh mặt trời, nhưng khả năng gây sóng gió trong bóng tối lại không ai dám xem thường.
Họ không phải là thế lực đỉnh cấp, nhưng chí ít cũng là kẻ có thể ngồi bên bàn đánh bài, nhìn những người khác ra quân.
Người có thể ra tay với họ, lại dùng phương thức lôi đình như vậy để diệt môn, tuyệt đối không thể là đám giang hồ tầm thường, mà phải là những kẻ đang thực sự “chơi bài” trên bàn.
Dù Tần – Liễu hai nhà đã sa sút, dù Liễu Ngọc Mai không còn quan tâm chuyện trên giang hồ, nhưng dù sao vẫn có bối cảnh đặc thù.
Dù thế nào, cũng nên nhận được một lời báo trước.
Liễu Ngọc Mai trầm ngâm:
**”Chuyện này không giống như là ai đó lén lút làm.
Nếu chỉ một gia tộc ra tay, cùng lắm cũng chỉ có thể giết được một nhóm, không thể nào diệt sạch cả tộc như thế.
Nhưng nếu là nhiều thế lực hợp lực, thì chắc chắn sẽ có phong thanh rò rỉ ra ngoài.
Hơn nữa, nếu thật là giang hồ liên thủ ra tay, bọn họ sẽ không chỉ đơn giản giết sạch.
Cái quý giá nhất của gia tộc kia không phải tài sản, mà chính là những người tinh thông thần cơ diệu toán.
Đó mới là báu vật.
Giết họ làm gì?
Bắt sống mang về mới đáng giá hơn.”**
Bà dừng một chút, ánh mắt thâm trầm:
**”Vậy chỉ còn hai khả năng.
Một là, có một thế lực mới quật khởi, muốn lập uy bằng cách này.
Nếu vậy, không lâu nữa, chắc chắn sẽ có kẻ đứng ra gào to danh vọng.”**
Bà cười lạnh, nói tiếp:
“Hai là, bọn họ đã vô tình hay cố ý, chọc giận một tồn tại có khả năng lật tung bàn cờ.”
Loại người đó, trên đời này không phải không có.
Nhưng họ rất ít khi ra tay.
Bởi vì nếu động thủ, cái giá phải trả cũng cực kỳ khủng khiếp.
Nếu thật sự là một kẻ như vậy, thì e rằng chẳng ai dám truy cứu nguyên nhân.
Liễu Ngọc Mai nhấp một ngụm trà lạnh, nhìn qua cửa sổ, lá cây lặng lẽ bay theo gió.
Lưu di bỗng nhiên mỉm cười:
“Lão thái thái, biết đâu, chuyện này thực sự có liên quan đến nhà chúng ta.”
“——!”
Chén trà trong tay lão thái thái khẽ nghiêng, nước tràn ra ngoài.
Bà nghiêng đầu nhìn Lưu di, ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là chấn động, rồi lại bình thản.
Cuối cùng…
Là tức giận!
Lưu di là người lớn lên bên cạnh bà, bà hiểu rất rõ tính tình của nàng.
Nha đầu này chưa bao giờ ăn nói không có căn cứ, càng không phải loại người bắn tên mà không có mục tiêu.
Mà nếu chuyện này thực sự có liên quan đến nhà mình…
Vậy thì chỉ có thể là do người duy nhất trong nhà lúc này không có trong phòng!
Kết hợp với thái độ trầm lặng, lịch sự của vị kia cùng những cơn giận dữ và lo lắng mà nàng đã góp nhặt suốt mấy ngày qua, chuyện một gia tộc bị diệt vong này… chẳng phải thật sự có liên quan đến hắn sao?
Trước đó, lão thái thái hoàn toàn không hoài nghi chuyện này có dính líu đến Tiểu Viễn.
Dù thế nào đi nữa, một thiếu niên vừa trải qua sóng gió ở bến sông, làm sao có thể kéo theo cả một thế lực hùng mạnh chìm vào cơn bão hủy diệt?
Bà biết hắn thiên tư trác tuyệt, có thể gọi là yêu nghiệt.
Nhưng dù là yêu nghiệt, cũng không thể làm ra chuyện nghịch thiên như vậy.
Nhưng nếu thật sự là hắn…
Bất kể hắn đã sử dụng thủ đoạn gì, bất kể những thủ đoạn ấy có thể tái diễn hay không… chỉ cần là do hắn mà ra, thì đây chính là một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Lúc nãy bà còn nói rằng, có một thế lực mới quật khởi với phong cách hành sự tàn nhẫn…
Chẳng lẽ chính là nhà bà?!
“Nói.”
Lão thái thái phải dồn rất nhiều sức lực để giữ cho giọng nói bình ổn.
Nếu bà nói thêm một chữ nữa, giọng điệu chắc chắn sẽ không kìm được mà run rẩy.
Lưu di lấy ra những thứ nàng mang về.
Bên trong là bái thiếp, thư từ—không chỉ số lượng lớn mà ngay cả cách truyền tin cũng hết sức kỳ lạ.
Bình thường, những thứ này sẽ không được đưa trực tiếp đến đây.
Cứ cách một khoảng thời gian, Lưu di sẽ đi thu thập rồi mang về cho lão thái thái xem.
Nếu có chuyện đại sự xảy ra trên giang hồ, thì mới có ngoại lệ.
Lão thái thái đã nhiều năm không thích dính vào những chuyện phiền phức này.
Vậy nên theo lệ thường, tất cả thư từ đều do Lưu di đọc trước, sau đó chỉ lựa chọn những điều quan trọng để báo lại.
Phần lớn bái thiếp và thư đều không cần hồi đáp.
Dù Tần – Liễu hai nhà đã suy yếu, nhưng vẫn có đủ tư cách để lựa chọn thư nào cần phản hồi.
Nếu có thư cần trả lời, Lưu di sẽ thay mặt lão thái thái viết một phong.
“Đây là thư hỏi thăm từ các gia tộc.”
“Đây là những phân tích về vụ việc lần này.”
**”Đây là thư mời ngài cùng tham gia hành động.
Một số thế lực muốn nhân lúc gia tộc kia vừa bị diệt, tranh thủ hốt thêm lợi lộc.
Dù huyết mạch dòng chính đã bị giết sạch, nhưng vẫn còn các chi khác, môn hạ và tổ địa của họ.”**
Nói trắng ra…
“Thừa dịp kẻ khác suy yếu, cướp sạch không chừa thứ gì.”
Ngay cả khi cả nhà kẻ địch đã chết, thì cũng không sao.
Họ vẫn có thể vét nốt những gì còn sót lại, sau đó đào mộ tổ tiên kẻ đó lên, khiến người chết cũng không yên giấc.
Đây chính là quy luật giang hồ.
Mạnh được yếu thua.
Muốn có tư cách ngồi trên bàn nói lý lẽ, thì trước hết phải có nắm đấm đủ mạnh.
Nếu không, từ xưa đến nay, đã không có nhiều tiểu môn phái hoặc những kẻ sống lang bạt tìm kiếm sự che chở từ các thế lực lớn.
Bọn họ hiểu rõ một đạo lý—
**Những thế lực cường đại kia không phải bỗng nhiên ăn chay.
Chỉ là nhất thời chưa thấy cần thiết ra tay mà thôi.**
“Đây là thư từ Ngu gia.”
Lưu di rút ra một phong thư riêng, mở ra trước mặt lão thái thái.
Ngu gia, năm xưa có thể sánh ngang với Long Vương Tần và Long Vương Liễu, đặt nền móng ở Lạc Dương.
Lạc Dương từ xưa đã là nơi có địa thế phong thủy đắc địa, có thể lập môn hộ tại đó và xưng danh Long Vương, bản thân đã là một minh chứng cho sức mạnh.
Nhưng bảy mươi năm trước, Ngu gia xảy ra chuyện lớn, buộc phải đóng cửa suốt sáu mươi năm.
Mãi đến mười năm trước, họ mới tái xuất giang hồ.
Ngu gia nổi danh về nuôi dưỡng yêu vật.
Khi đó, giang hồ đồn rằng, có lẽ họ đã gặp phải biến cố do yêu vật gây ra.
Nhưng cửa đã đóng kín từ lâu, không ai biết rõ chuyện gì xảy ra bên trong.
Với nội tình của một gia tộc như vậy, dù là những thế lực lớn cũng không dám dễ dàng đến tận cửa dò xét.
Không giống như Tần – Liễu hai nhà, khi gia tộc suy vong, chuyện cao tầng trong gia tộc bị diệt gần như không còn là bí mật.
Liễu Ngọc Mai cười nhạt:
“Nghe nói, tổ trạch của gia tộc kia… cũng nằm trong địa phận Lạc Dương.”
Một gia tộc có truyền thống phân tán nhân mạch khắp nơi, nhưng chủ gia thì chắc chắn không bao giờ lộ diện.
Dù vậy, Long Vương gia hẳn cũng có chút tin tức về họ.
Lưu di chậm rãi nói:
**”Ngu gia gửi thư thông báo đến các thế lực có giao hảo.
Họ phát hiện tổ trạch của gia tộc kia có biến động bất thường, liền phái người đến điều tra.
Tộc nhân của Ngu gia quan sát được—
Một luồng quỷ khí dày đặc, thuần tịnh, rợn người.
Hơn nữa, quỷ khí này…
Xuất phát từ Tây Nam.
Phong Đô!”**
Khi cái tên Phong Đô xuất hiện, cả Liễu Ngọc Mai và Tần thúc đều chìm vào im lặng.
Phong Đô không chỉ là một địa danh.
Nó đại diện cho một cái tên.
Thậm chí, đó là một đoạn thần thoại.
Chính vì thế, Lưu di mới dám khẳng định rằng—
Chuyện này có liên quan đến nhà bọn họ.
Bởi vì Âm gia, gia tộc duy nhất còn lại mang dòng máu ấy, đời này chỉ còn lại một hậu nhân…
Mà người đó, lại bái chính nhà họ làm Long Vương!
Ba chuyện này xảy ra đồng thời—
Có kẻ đứng sau giật dây, đang tính kế người đi sông của nhà họ.
Có một thế lực ẩn giấu trong bóng tối, đã bị nhổ tận gốc.
Và kẻ dẫn đầu cuộc tàn sát diệt môn này, lại có liên quan đến người đi sông của nhà họ.
Nếu tất cả những điều đó cùng diễn ra một lúc…
Mà còn nói rằng không liên quan đến người trong nhà mình—
Vậy thì quá ngu ngốc!
“Ha ha… Ha ha ha ha ha!”
Liễu Ngọc Mai bật cười.
Vừa cười, vừa vô thức vuốt lên lan can bên cạnh.
Khí kình chấn động lan tỏa khắp phòng.
Lan can vẫn vững vàng không tổn hao gì.
Nhưng—
Bàn trà, ấm chén, đĩa sứ toàn bộ nát vụn!
Tủ trưng bày chứa đầy đồ cổ, ngọc khí quý giá, cũng đồng loạt vỡ vụn!
Ngoài cửa sổ, những tán cây vốn đã xác xơ trong gió đông, giờ đây đến cả lá khô cuối cùng cũng bị quét sạch, chỉ còn trơ lại những nhánh cây trụi lủi.
Liễu gia đại tiểu thư vui vẻ.
Nện vỡ chút chén dĩa, chút ngọc thạch thì sao chứ?
Một hơi này, từ khi A Lực thất bại ở bến sông, bà đã nghẹn đến tận bây giờ.
Hôm nay—
Cuối cùng cũng có thể giải tỏa!
Lưu di và Tần thúc liếc nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát lão thái thái vui vẻ.
Dù vẫn còn rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp, nhưng ít nhất—
Tình thế không chuyển biến xấu.
Hơn nữa, nếu chuyện này thật sự là do Tiểu Viễn làm ra, thì sau này…
Còn ai dám ngấm ngầm nhằm vào người đi sông của Tần – Liễu hai nhà nữa?
Thậm chí, danh tiếng của hai nhà sẽ được một lần nữa tái lập.
Bảng hiệu của một gia tộc, vốn dĩ nên dùng máu để lau sáng!
Liễu Ngọc Mai cười hồi lâu, cuối cùng cũng ngừng lại.
Nhưng rõ ràng, bà vẫn chưa cười đủ.
Vậy nên, bà cố ý liếc nhìn Tần thúc, dùng giọng điệu lười biếng nói:
“Nhìn xem người ta, rồi nhìn lại ngươi.”
Tần thúc quỳ xuống, cúi thấp đầu.
Hắn chợt nhận ra—
Mình cũng đã quen với cảnh này rồi.
Mà điều hắn không ngờ nhất chính là…
Ở độ tuổi này rồi, hắn vẫn còn phải nghe cái câu:
“Nhìn con nhà người ta mà xem!”
Cũng may, Tiểu Viễn không phải con nhà người ta, mà là con cháu nhà mình.
Tần thúc lần này quỳ xuống, trong lòng thật sự không có chút áy náy nào.
Chỉ xem như lão thái thái đang vui, hắn thuận tiện giúp bà khuấy động chút hứng thú.
Lão thái thái cúi đầu liếc nhìn hắn, sau đó giơ chân lên, nhẹ nhàng đạp mấy cái, hừ một tiếng:
“Ngươi lúc nào cũng học A Đình, càng ngày càng quỷ quyệt.”
Tần thúc quỳ trên mặt đất, cũng bật cười.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt lão thái thái chợt trầm xuống, giọng nói lạnh như băng:
**”Không phải bảo là sẽ liên thủ ‘ăn tuyệt hậu’ sao?
Hai người các ngươi lập tức xuất phát, toàn bộ chi thứ, tử đệ có liên quan, ai còn sống… dọn sạch sẽ hết cho ta.
Tổ trạch, mộ tổ của nhà bọn chúng, đào cho ta ba lượt Tam Thanh!
Bọn chúng đã dám ra tay với hài tử nhà ta,
Vậy ta, liền muốn triệt để xóa bỏ truyền thừa của chúng!”
Tần thúc chống một chân xuống, Lưu di quỳ một gối trên đất.
Hai người đồng thanh đáp:
“Chúng ta lĩnh mệnh!”
…
Trên đường về, Âm Manh là người cầm lái.
Không còn cách nào khác, xương cụt của Đàm Văn Bân bị gãy, hiện tại không thể ngồi được, chỉ có thể nằm ở khoang sau cùng với Lâm Thư Hữu và Nhuận Sinh.
Lý Truy Viễn thực ra cũng biết lái xe, nhưng dù sao trên đường phải đi qua khu nội thành đông đúc, có khả năng sẽ gặp cảnh sát giao thông.
Âm Manh vừa lái xe, vừa lén lút nhìn sang Tiểu Viễn ca ngồi bên cạnh.
Trong lòng nàng có chút bối rối, bởi vì nàng không có kinh nghiệm để xử lý một chuyện như thế này.
Lần gần nhất có chuyện tương tự, chính là gần hai nghìn năm trước, khi tiên tổ của nàng xảy ra mâu thuẫn với lão đại nhà mình.
Nhưng có một điều nàng chắc chắn—
Dù có thế nào, nàng vẫn đứng về phía lão đại.
Nếu không hiểu rõ điều này, nàng đã không thể sống đến ngày hôm nay.
…
Lý Truy Viễn lại đang suy nghĩ một chuyện khác.
Hắn rốt cuộc đã làm gì mà đắc tội với Phong Đô Đại Đế?!
Một người tôn quý như thế, vì sao phải lấy cớ “về nhà tế tổ” để lừa hắn đến Phong Đô?
Nếu hôm đó hắn thực sự hồ đồ mà theo Âm Manh trở về…
Rất có thể người bị đặt lên bàn tế phẩm chính là hắn!
Theo lý thuyết, chuyện này không nên xảy ra.
Hắn và Phong Đô Đại Đế không những không có thù oán, mà thậm chí còn có một tầng quan hệ đặc thù—
Hắn là người thừa kế của Phong Đô mười hai phương pháp,
Hắn còn có mối liên hệ với Âm Manh.
Dù xét theo cách nào, cũng xem như nửa thân thích!
Vậy thì, rốt cuộc hắn đã làm gì để khiến Phong Đô Đại Đế nổi giận?!
Lý Truy Viễn có thể cảm giác được, trên người mình có một số biến đổi vi diệu.
Chắc chắn không đơn thuần chỉ là đạo thuật trong Ngụy Chính Đạo vỏ đen sách.
Nhưng cụ thể đã biến đổi điều gì?
Và liệu có thể khôi phục ký ức đã mất hay không?
Chỉ có thể chờ đến khi trời tối, người yên tĩnh, hắn mới có thời gian tự khai quật và trải nghiệm.
…
Lúc quay về trường, trời đã tối, ký túc xá đều đóng cửa, tắt đèn.
Lục Nhất mấy ngày nay không về, tất cả đều ngủ lại trong tiệm.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, hắn lập tức mở cửa tiệm, giúp mọi người khiêng ba bệnh nhân xuống phòng dưới tầng hầm.
Lý Truy Viễn dặn Âm Manh đi tìm đại phu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Hắn phải đi báo bình an.
Không chỉ A Lê đang chờ hắn, mà lão thái thái và những người khác, e rằng còn lo lắng hơn.
…
Phòng y tế trường học, ca trực đêm.
Bác sĩ Phạm Thụ Lâm, người được lãnh đạo đánh giá cao, vẫn đang gác đêm.
Bệnh nhân ban đêm không nhiều, hắn không có việc gì làm, bèn cầm một quyển tạp chí y học, vừa đọc vừa ôn tập về cấu tạo cơ thể con người.
Đây cũng là thời gian hiếm hoi mà một người đàn ông độc thân có thể tận hưởng khoảng khắc thư giãn.
Vừa đọc, vừa lơ đãng đổi tư thế vắt chân, thỉnh thoảng còn chìm vào ảo tưởng mơ hồ.
Mấy tạp chí này…
Vốn là quà tặng Đàm Văn Bân đưa cho hắn.
Chỉ tiếc rằng gần đây Đàm Văn Bân không mang bệnh nhân đến nữa, nên hai người cũng dần xa cách.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Phạm Thụ Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy dưới ánh đèn hành lang, một cô gái trẻ đứng đó—da trắng, dáng cao, diện mạo thanh tú.
“Ngươi là…?”
“Đàm Văn Bân bảo ta đến tìm ngươi.
Làm phiền ngươi đi với ta một chuyến.”
“Được, chờ ta gọi đồng sự thay ca.”
Phạm Thụ Lâm vội vàng giấu tạp chí xuống dưới bàn, gọi đồng nghiệp dậy thay ca, sau đó mang theo một ít dụng cụ y tế, nhanh chóng theo Âm Manh rời đi.
Trước đó, nàng đã chuẩn bị sẵn hồng bao cùng nhiều lý do để thuyết phục, vì nàng biết vị bác sĩ này không dễ mời.
Nhưng không ngờ, hắn lại rất dễ nói chuyện.
Phạm Thụ Lâm đi trước, còn quay đầu lại thúc giục:
“Đi nhanh lên, cứu người quan trọng.”
“Tốt, cảm ơn ngươi.”
“Không cần cảm ơn.
Là bác sĩ, chăm sóc người bị thương vốn là trách nhiệm của ta.”
“Ừm.”
“Ngươi tên gì?”
…
…
Lý Truy Viễn bước vào nhà Liễu nãi nãi.
Vừa đẩy cửa sân, tầng một liền có cửa sổ sát đất mở ra.
A Lê đứng đó—
Nàng khoác trên người áo ngủ lụa trắng, để trần đôi chân thon dài, im lặng chờ đợi hắn.
Nàng chỉ mỉm cười nhàn nhạt, không hề có vẻ lo lắng trên mặt.
Lý Truy Viễn cũng nở nụ cười.
Từ khi bắt đầu đi sông đến nay, mỗi khi trải qua sóng gió, khoảnh khắc trở về nhà, nhìn thấy A Lê, chính là lúc hắn cảm thấy buông lỏng nhất.
Nhưng lần này, từ cửa sổ tầng hai, Liễu Ngọc Mai cũng xuất hiện.
“Tiểu Viễn.”
“Nãi nãi.”
“Lên đây một chút.”
“Được rồi, nãi nãi.”
Lý Truy Viễn trước tiên đặt ba lô trong phòng A Lê, sau đó lên tầng hai.
…
Bên trong, phòng trà vốn nhỏ gọn, hôm nay lại được thay bằng một bàn tròn lớn.
Bàn đầy ắp điểm tâm, nhiều đến mức không còn chỗ để, thậm chí còn phải bày tràn qua hai bàn vuông bên cạnh.
Nước trà được chuẩn bị đủ loại, lá trà đưa đến cũng rất phong phú.
Rõ ràng, đây chính là một bữa tiệc trà quy mô lớn.
“Tiểu Viễn, ngồi đi.”
“Vâng, nãi nãi.
Mà lúc nãy con vào, không thấy Lưu di và Tần thúc đâu?”
Tần thúc thỉnh thoảng ra ngoài, nhưng Lưu di thường ngày rất ít khi rời nhà.
“À, phía sau lão trạch cỏ mọc hoang cao quá, ta bảo hai người bọn họ đi dọn dẹp một chút.”
“Vậy sao.”
Liễu Ngọc Mai đứng dậy chuẩn bị pha trà.
“Nãi nãi, để con.”
“Tốt a.”
Bà cũng không từ chối, chỉ cầm đũa bạc, gắp mấy miếng điểm tâm đặt vào đĩa trước mặt hắn.
“Nếm thử xem.
Những món này đều được tìm rất kỹ, bây giờ số đầu bếp làm được không còn nhiều, cũng không dễ gì có cơ hội ăn.”
“Vâng, nãi nãi.”
Một già một trẻ, ngồi đối diện nhau.
Uống trà.
Ăn điểm tâm.
Liễu Ngọc Mai dùng khăn lụa lau khóe miệng, Lý Truy Viễn cũng bưng chén trà lên, uống trôi xuống phần điểm tâm còn sót lại trong miệng.
Thực tế, trà bánh không phải ăn kiểu này.
Thông thường, chỉ ăn một miếng nhỏ, uống một ngụm trà, nhâm nhi cả buổi chiều.
Nhưng hắn thật sự đói.
Trên đường về, nhờ xem thời gian trên máy nhắn tin của mọi người, hắn mới biết khoảng thời gian mất trí nhớ đã kéo dài hai ngày.
May mắn là trước khi xuất phát đã ăn uống đầy đủ.
Hai ngày mê man, cộng thêm sau khi tỉnh lại liền chạy đến công viên trò chơi, trải qua hàng loạt biến cố…
Nên không có cảm giác đói ngay lúc đó.
Nếu bị mê man thêm vài ngày nữa…
E rằng đến khí lực đánh nhau cũng không còn.
Liễu Ngọc Mai bày ra nhiều trà bánh như vậy, không phải đơn giản chỉ để ăn.
Mà là để phối hợp với câu chuyện sẽ được kể ra đêm nay.
Bởi vì với bà—
Chuyện này, có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Bà không muốn chờ Tần thúc hoặc Lưu di kể lại.
Lại càng không muốn nghe một phiên bản đầy phiền toái qua lời của Tráng Tráng.
Dù sao…
Nguyên liệu tốt nhất, mà bị Tráng Tráng mang ra làm món thập cẩm, thì thật đáng tiếc.
Lý Truy Viễn nhìn nãi nãi ngồi đối diện, trong lòng trầm xuống.
Bà mỉm cười, nhẹ giọng nói:
“Tốt rồi, hài tử.
Có thể bắt đầu nói.”
Nói rồi, bà tựa nhẹ vào bàn, khuỷu tay chống lên, nghiêng đầu lắng nghe với một thái độ vô cùng hưởng thụ.
Lý Truy Viễn mím môi, có chút ngượng ngùng mở miệng:
“Liễu nãi nãi.”
“Ừm.”
“…Con không biết.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Sốp dịch thêm các bộ khác đi shop
Sốp bận lắm còn phải đi kiếm cơm @@
Hay quá sốp, đọc 3 chương dài quá đã, iu sốpp
ra nhanh xíu được hông sốp, hôm qua ko ra rồi, hóng quá đi mất
sốp cũng phải xếp hàng chờ tác giả thôi khách ơi @@
Chương 240 bị thiếu một đoạn á team ơi
Cảm ơn bạn đã góp ý, mình bổ sung rồi nhé!
Chương này đọc ko hiểu gì hết có lỗi test ko thớt
Chương này team tạm ẩn soát lại, đạo hữu quay lại sau nhé. Cảm ơn đã góp ý!