Chương 161: Điều tra án chẳng phải cũng chỉ là như thế

Bộ truyện: Mẫu thân ta là thần thám

Tác giả: Tề Vũ Ngư Nhi Xuất

Thật đúng là nhà nào cũng có nỗi khổ khó nói thành lời.

Lúc này, Trì Nguyên Thượng lại nức nở nói: “Nương của ta… thật sự rất cực khổ, mỗi ngày đều dậy rất sớm để nấu rượu, tối đến lại ngủ rất muộn, cực nhọc đến nỗi phát bệnh rồi.

Nương thường nói, cha là người xấu, ta không thể học theo ông ta, ta nhất định phải chăm chỉ học hành, sau này thi đậu khoa cử làm quan lớn, đưa nương lên kinh thành sống, rồi… rồi không cần cha nữa…

Nương còn nói, kỳ thực rất muốn rời xa cha, nhưng vì không nỡ bỏ ta nên mới cố gắng chịu đựng tiếp…”

Vân Sương nhẹ giọng hỏi: “Cha nương con thường xuyên cãi nhau sao?”

Trì Nguyên Thượng gật đầu thật mạnh, “Phải, nhưng… nhưng phần lớn thời gian là cha mắng nương, nương của ta dịu dàng lắm, chưa từng chủ động cãi lại cha.

Hôm qua không biết vì sao, nương rất tức giận, cứ mắng cha mãi, tuy ta không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng có thể nghe thấy tiếng nương đang mắng người…”

Vân Sương hỏi: “Con có thể nghe thấy tiếng, nhưng không nghe rõ họ đang nói gì sao?”

“Ừm.”

Trì Nguyên Thượng nói: “Ta đang học bài trong phòng của mình, cha nương thì ở phía sau, trước hầm rượu ở hậu viện, tiếng nói của họ truyền đến mơ hồ không rõ…”

Nhưng vẫn không ngăn được cậu nhận ra ai nói tiếng nào.

Cũng không cản được cậu biết rằng họ đang cãi nhau rất dữ dội.

Chỉ đến khi đến Trì gia, Vân Sương mới thực sự hiểu rõ lời Trì Nguyên Thượng nói.

Trì gia trước đây nhờ tay nghề nấu rượu mà kiếm được chút bạc, tuy không chuyển vào huyện thành sinh sống, nhưng ngôi nhà ở thôn Đồng Hóa cũng được xem là khang trang rồi, là một viện ba dãy nhà.

Phía trước được họ cải tạo thành cửa hàng, treo biển hiệu “Trì gia tửu phường”, bên trong bày đầy các chum rượu, trong không khí ngào ngạt hương rượu nồng đậm.

Cả nhà sống ở dãy nhà giữa, Trì Nguyên Thượng một mình ở tại gian đông sương phòng bên phải.

Còn dãy nhà trong cùng là nơi nấu và chứa rượu, bên trong có một hầm rượu rộng lớn, cũng đầy ắp các chum rượu.

Quả thật có thể coi là một gia đình khá giả, Vân Sương cũng hiểu vì sao họ không chuyển vào huyện thành, bởi trong thành chưa chắc đã tìm được nơi đủ rộng để họ nấu và cất trữ rượu như vậy.

Từ hầm rượu đến đông sương phòng nơi Trì Nguyên Thượng ở còn một khoảng khá xa, thông thường thì âm thanh ở đây không thể truyền đến phòng kia.

Việc cậu bé có thể nghe loáng thoáng cho thấy lúc đó vợ chồng họ cãi nhau rất dữ.

Khi bọn họ đến Trì gia, người ra tiếp đón là một lão bộc, thấy Trì Nguyên Thượng, ông ta hết sức kinh ngạc, vội vàng bước tới, “Tiểu… tiểu lang quân, người ra ngoài từ lúc nào vậy?”

Vân Sương lập tức nhíu mày, nói: “Ngươi không biết, tiểu lang quân của các ngươi đã ra ngoài từ tối qua sao?”

Lão bộc càng thêm kinh ngạc, há miệng mãi mới tìm lại được giọng nói, “Tiểu… tiểu nhân thật sự không biết, tiểu nhân thường ngày đều trông coi cửa hàng phía trước, rất ít khi lui tới phía sau…”

“Người nhà các ngươi thì sao? Không ai phát hiện tiểu lang quân mất tích từ tối qua ư?”

Lão bộc thở dài, nói: “Nhà chúng ta còn ai nữa đâu? Từ khi lão lang chủ qua đời, Trì gia ngày càng sa sút, những người hầu hạ trước kia phần lớn đều bị bán hoặc cho rời đi, chỉ còn lại tiểu nhân, một nha hoàn làm việc lặt vặt, và một phụ nhân tên Ngụy nương giúp đỡ phu nhân trong sinh hoạt hàng ngày.

Nha hoàn kia xưa nay chỉ làm việc nhà, không dám can thiệp chuyện của chủ tử.

Người thường hầu hạ phu nhân và tiểu lang quân là Ngụy nương, thế nhưng chiều qua, lang chủ đột nhiên bảo Ngụy nương chở mấy xe rượu đến huyện Định An bên kia, Ngụy nương ban đầu không muốn đi, nhưng lang chủ nổi giận, nói ngài ấy là lang chủ mà giờ không sai khiến nổi nàng nữa à? Còn mang khế bán thân ra ép buộc, nên Ngụy nương mới không tình nguyện mà lên đường…”

Mọi người đều biến sắc, Dương Nguyên Nhất vội hỏi: “Ngươi có biết chiều qua lang chủ và phu nhân có cãi nhau không?”

Lão bộc ngẩn ra, lắc đầu nói: “Chuyện này… tiểu nhân thực sự không biết, hôm qua cả ngày đều ở ngoài trông cửa hàng…”

Vân Sương lập tức nhìn về phía Trì Nguyên Thượng, “Con có biết Ngụy nương rời đi lúc nào không?”

Trì Nguyên Thượng lộ vẻ ngơ ngác, lắc đầu nói: “Ta… ta không biết, hôm qua cả ngày ta không thấy Ngụy nương…”

“Thế thì cũng phải thôi.”

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

Lão bộc nói: “Hôm qua từ sáng sớm, Ngụy nương đã vào huyện thành, thu tiền rượu từ mấy thương nhân đã đặt trước.

Buổi chiều vừa mới về, thì bị lang chủ gọi lại, bảo đi giao rượu.

Ngụy nương định vào báo với phu nhân một tiếng, nhưng lang chủ tỏ vẻ khó chịu, nói phu nhân hôm nay thấy không khỏe nên đã nằm nghỉ, rượu đặt bên huyện Định An là khách lớn, việc để Ngụy nương đích thân đi giao cũng là ý của phu nhân.

Ngụy nương khi ấy mới vội vàng thu xếp hành lý rồi xuất phát.”

Vân Sương chăm chú nhìn ông ta, hỏi: “Theo lời ngươi, vậy bên huyện Định An đúng là có người đặt rượu sao?”

“Dĩ nhiên là vậy.”

Lão bộc đáp: “Tuy rằng… Trì gia giờ chẳng bằng khi lão lang chủ còn sống, nhưng vẫn còn mấy khách hàng cũ vì nể tình lão lang chủ mà đặt rượu bên ta.

Khách ở Định An chính là do lão lang chủ khi còn sống đàm phán, năm nào trước mùa đông cũng đặt mấy xe rượu của chúng ta.

Chỉ vì mấy năm nay phu nhân sức khỏe không tốt, nếu không, phu nhân vốn là người đích thân đi giao rượu…

Những năm gần đây đều là Ngụy nương thay phu nhân đi. Năm nay, vốn dĩ Ngụy nương cũng định sáng sớm hôm sau mới đi, chẳng hiểu sao chiều qua lang chủ lại vội vàng giục nàng lên đường…”

Lão bộc vừa nói vừa lắc đầu than nhẹ.

Thật ra những việc này, vốn nên do lang chủ đi mới phải.

Ai bảo lang chủ nhà bọn họ là kẻ không nên thân cơ chứ.

Bên cạnh, Lâm Vãn Chiếu không nhịn được mà nói: “Tên Trì Dũng kia, chẳng phải là đang cố ý đuổi người bên cạnh phu nhân đi sao!”

Kết hợp với lời thằng bé kia nói, lẽ nào gã thật sự đã làm ra chuyện gì không thể để ai biết với phu nhân?

Do Hứa lập tức cau có: “Lại bày trò đoán mò nữa à?”

Dương Nguyên Nhất lại liếc nhìn Lâm Vãn Chiếu, trầm giọng nói: “Có lẽ, mọi chuyện đúng như lời Lâm nương tử nói.”

Lâm Vãn Chiếu lập tức lộ vẻ hớn hở, vênh cằm lên đắc ý, “Ngay cả Dương bộ khoái cũng nói ta đoán không sai! Cái gọi là điều tra án, chẳng phải cũng chỉ là như thế! Ngươi đừng có xem thường ta, phu tử của ta nói, ta là nữ lang thông minh nhất mà ông ấy từng gặp!”

Do Hứa nghiến răng ken két, thực sự lười biếng không muốn tranh luận thêm với nàng ta.

Lão bộc ngay từ lúc thấy tiểu lang quân cùng mấy vị bộ khoái đến đã có dự cảm không lành, giờ nhịn không được hỏi: “Nhưng… nhưng lang chủ và phu nhân nhà ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Dương Nguyên Nhất nói: “Chúng ta tạm thời chưa thể khẳng định. Lang chủ của các ngươi đâu? Có ở nhà không?”

Lão bộc ngập ngừng nhìn họ, đáp: “Lang chủ sáng sớm nay đã ngồi xe lừa của nhà ra ngoài rồi, nói là có việc phải vào huyện thành một chuyến…”

Vân Sương lập tức có vẻ suy nghĩ sâu xa, hỏi: “Nhà các ngươi thường xuyên phải chở rượu đi khắp nơi, chắc hẳn có mấy chiếc xe?”

Lão bộc lập tức lộ vẻ khổ sở: “Trước kia thì có… nhưng… những năm gần đây lang chủ tiêu xài như nước, tiền bán mấy chum rượu chẳng đủ cho ngài ấy tiêu xài, nếu không phải thế thì phu nhân sao phải đành lòng cho hầu hạ trong nhà rời đi hoặc đem bán?

Xe cộ trước kia cũng đều bán hết rồi, giờ chỉ còn lại một chiếc xe lừa.

Ngày thường muốn giao rượu, phu nhân phải thuê phu xe riêng.”

Mọi người đều không khỏi nhíu mày.

Tên Trì Dũng này, so với tưởng tượng còn tệ hại hơn.

Tuy Trì Dũng không có mặt, nhưng họ cũng không thể cứ thế ngồi chờ hắn về. Dương Nguyên Nhất bước lên một bước, trịnh trọng nói: “Ta được tiểu lang quân ủy thác, tới đây điều tra tung tích phu nhân nhà các ngươi, chúng ta cần vào trong xem xét.”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top