Trong mật thất, ánh sáng bạc từ trường thương và cơn gió xanh biếc từ cây côn quấn lấy nhau, tỏa ra những tia sáng rực rỡ.
Nữ tử tung người lên, cây Niêm Hoa Côn trong tay khẽ xoay, từng tầng hoa lấp lánh bung nở từ đầu côn, khiến Thận Nữ phải lùi lại hai bước.
Thận Nữ nhìn Dương Trâm Tinh, ánh mắt đầy nghi hoặc:
“Ngươi là ai, tại sao lại không chịu sự khống chế của ảo cảnh của ta?”
Tế đàn nơi này là trung tâm của ảo cảnh, bất kỳ ai, kể cả những tu sĩ có tu vi cao thâm, khi đến đây đều bị phong bế nguyên lực.
Dương Trâm Tinh, chỉ là một người mới đạt Kim Đan, theo lẽ thường, lúc này lẽ ra nàng phải mất sạch nguyên lực, thậm chí không bằng một người thường.
Nhưng trái lại, nguyên lực của nàng lại dường như đang từ từ hồi phục theo thời gian.
“Đi nhiều thì ngươi sẽ hiểu, núi cao còn có núi cao hơn.” Dương Trâm Tinh đáp: “Suốt ngày co cụm ở đây, đừng mơ tự cho mình là đấng che trời!”
Dứt lời, đầu côn khẽ nhấc, đâm thẳng về phía trước.
Thế nhưng, đầu côn lại đâm trúng một vật cứng rắn khác.
Từ đầu trượng rắn, hai chiếc đầu rắn xanh và đỏ bất ngờ phóng ra hai bóng dáng mãng xà khổng lồ, một xanh một đỏ, to lớn bằng thùng nước, lập tức khiến không gian trong mật thất trở nên chật chội.
Những con rắn cúi đầu xuống nhìn Dương Trâm Tinh, đôi mắt rắn băng lạnh mang theo ánh đỏ rùng rợn.
Dương Trâm Tinh chưa kịp thu lại cây côn thì con mãng xà xanh đã lao tới với tốc độ kinh hoàng.
“Nguy hiểm!”
Một luồng gió mạnh lướt qua, Cố Bạch Anh kéo nàng lùi lại.
Tú Cốt Thương của hắn va mạnh vào thân rắn xanh, phát ra tiếng “keng” như đập vào giáp sắt.
Thận Nữ bật cười khúc khích.
Tim Dương Trâm Tinh thắt lại.
Chỉ nghe một tiếng rên khẽ, Cố Bạch Anh bị hất văng sang một bên.
Con mãng xà đỏ bò lướt từ phía sau, đầu lưỡi nhọn như mũi kim, đâm trúng ngực hắn.
Trên chiếc áo trắng muốt, một đóa máu đỏ chậm rãi loang ra.
Hắn ngã ngồi xuống đất, nhất thời không thể đứng dậy.
Dương Trâm Tinh vội chạy đến đỡ hắn.
“Tiểu tiên trưởng, ngươi thật sự nghĩ rằng lúc này vẫn có thể đối phó với ta sao?” Thận Nữ cười khẽ, che miệng nói:
“Đừng quên, vì linh mạch của ngươi, nguyên lực trong người đã rối loạn không thành hình.
Ngay cả nếu không có vấn đề về linh mạch, chỉ cần ngươi đã uống nước của thành Vu Phàm, thì cũng chẳng thể rời khỏi đây.”
Dương Trâm Tinh giật mình:
“Nước sao?”
“Đệ tử của đại tông môn, quả là cẩn thận, không dễ ăn uống đồ lạ.” Thận Nữ cười khẩy:
“Nhưng cũng vô ích thôi.
Chỉ cần các ngươi đã dùng bất kỳ thứ gì ở thành Vu Phàm, dù chỉ là một ngụm nước, thì các ngươi cũng trở thành một phần của ảo cảnh, tự nhiên phải tuân theo ‘đạo’ của ta.”
Dương Trâm Tinh chợt hiểu ra.
Khi ở nhà của Từ Đậu Nương, nàng từng đun nước mời họ uống.
Sau khi thoát khỏi truyền tống trận, cả nhóm đã kiệt sức, khát khô và đói lả, nên không chút cảnh giác mà uống nước.
Có lẽ, cảm giác “khát, lạnh, mệt mỏi” đó chính là do ảo thuật của Thận Nữ tạo ra, nhằm dẫn dụ họ vào thành Vu Phàm.
Khi những kẻ lạc đường, đói khát tuyệt vọng trông thấy một thành trì phồn hoa, họ sẽ buông lỏng cảnh giác, ăn uống, nghỉ ngơi, ở lại đây.
Và chỉ cần dùng đồ ở đây, họ đã chấp nhận quy tắc của nơi này, mất hoàn toàn nguyên lực.
“Tiểu tiên trưởng, tu vi của ngươi quả thật rất cao.
Nhưng,” ánh mắt Thận Nữ lướt qua Cố Bạch Anh, giọng nói đầy mê hoặc:
“Linh mạch tổn thương, trúng ảo thuật, nguyên lực mất sạch.
Hiện giờ ngươi chẳng khác nào một phàm nhân.
Ngươi không phải đối thủ của ta.
Chi bằng ở lại đây, làm bạn đời cùng ta, sao hả?”
“Đừng mơ nữa.” Dương Trâm Tinh lạnh lùng đáp:
“Sư thúc ta là người trong sạch, cao quý, làm sao có thể sánh đôi với một yêu nữ bẩn thỉu, đáng khinh như ngươi được?” Nàng chắn trước mặt Cố Bạch Anh, cười nhạt:
“Sống cùng ngươi thà chết còn hơn, đúng không, sư thúc?”
Cố Bạch Anh: “…”
Bị Dương Trâm Tinh liên tục ngắt lời, ánh mắt Thận Nữ nhìn nàng đã tràn đầy sự độc ác.
Nàng ta lạnh lùng quan sát Dương Trâm Tinh, cất giọng sắc lạnh:
“Ngươi quả thực ngoài dự đoán của ta.
Trong ảo cảnh của ta mà ngươi vẫn có thể phát huy nguyên lực.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Nhưng…” nàng nheo mắt, giọng sắc bén hơn:
“Ngươi cũng chỉ hồi phục được một phần nhỏ.
Túi Càn Khôn của ngươi không mở được, công phu mèo ba chân kia, mới khôi phục được năm phần.
Ngươi không đáng để ta lo ngại.”
Giọng nói của nàng ta đột ngột trở nên cay nghiệt:
“Ta sẽ chặt đầu ngươi, treo lên cột cờ ở cổng thành Vu Phàm!”
Đầu trượng rắn sáng lên, hai con mãng xà khổng lồ lao thẳng về phía Dương Trâm Tinh.
Cố Bạch Anh cố gắng đứng dậy, nhưng vết thương từ cú cắn của rắn khiến cả người hắn tê liệt, không thể cử động.
Trong cơn lo lắng, hắn kêu lên:
“Cẩn thận, có độc!”
Hai chiếc răng nanh sắc nhọn của mãng xà đã áp sát.
Hơi thở tanh hôi phả vào mặt, Dương Trâm Tinh nghiêng người, bước lên đầu rắn để né tránh trong gang tấc.
Ngay lúc đó, con mãng xà đỏ đã bò về phía Cố Bạch Anh, rõ ràng định cuốn lấy hắn.
“Tiện nhân!” Dương Trâm Tinh vung Niêm Hoa Côn đập mạnh xuống.
Lực gió từ cây côn khiến mãng xà lệch hướng, suýt nữa va vào Di Di.
Di Di hét toáng lên, rụt đuôi lại nhảy qua một bên.
Dương Trâm Tinh vội chạy đến bên cạnh Cố Bạch Anh, lo lắng hỏi:
“Sư thúc, ngài không sao chứ?”
Thận Nữ thấy vậy, giận dữ quát lên:
“Buông con mồi của ta ra!”
Dương Trâm Tinh quay phắt lại, đáp trả không chút e dè:
“Hắn không phải của ngươi!
Hắn là của ta!
Người cũng là, trái tim cũng là!”
Cố Bạch Anh nghiến răng:
“…
Hai người các ngươi, im miệng hết cho ta.”
Ánh mắt Thận Nữ căm hận ghim chặt vào Dương Trâm Tinh.
Nàng ta đột ngột thu lại trượng rắn, khiến hai con mãng xà khổng lồ tan biến.
Cầm chặt cây trượng trong tay, nàng lao thẳng về phía Dương Trâm Tinh, gào lên:
“Tiện nhân, hôm nay ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Chiếc trượng rắn lộng lẫy và yêu dị kia cuốn theo linh lực khổng lồ, quét mạnh tới.
Chỉ cần dính phải một đòn này, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Luồng gió từ trượng rắn cũng mang hình dáng của mãng xà, một bóng rắn khổng lồ xuất hiện, giống hệt con mãng xà to lớn đã từng lao ra trong đêm hội Tế Xà, nay lại gầm thét xông về phía Dương Trâm Tinh, há to miệng đỏ ngầu, định nuốt chửng nàng vào bụng!
Ngay khi bóng rắn dữ tợn chuẩn bị táp xuống, từ tay Dương Trâm Tinh tỏa ra một ánh sáng xanh lam dịu dàng.
Luồng ánh sáng dịu nhẹ, mang sắc xanh của đại dương, như một bàn tay vô hình nâng đỡ luồng gió mãnh liệt đang ập tới.
Trong chớp mắt, sát khí cuồn cuộn biến mất không dấu vết.
Ánh sáng xanh lan tỏa khắp không gian, tràn ngập mật thất bằng những gợn sáng lấp lánh, tựa như ánh nước nhấp nhô dưới làn gió trên mặt biển.
Sương mù nhè nhẹ bao phủ cả mật thất.
Trong sự hỗn loạn, Dương Trâm Tinh nghe thấy tiếng Thận Nữ gào lên giận dữ, nhưng nàng chỉ quay đầu lại nhìn Cố Bạch Anh.
Cố Bạch Anh kinh ngạc nhìn nàng, không thể tin vào mắt mình:
“Ngươi…”
Dương Trâm Tinh bước đến bên hắn, ngồi xuống, từ từ mở bàn tay.
Một chiếc vảy bạc từ trong lòng bàn tay nàng nổi lên, lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng xanh lam dịu mát khắp xung quanh.
Cố Bạch Anh sững sờ:
“Vảy Giao Nhân?”
“Sư thúc, ngài còn nhớ truyền thuyết về Thận Nữ không?” Dương Trâm Tinh ngừng lại một chút, rồi hỏi.
Cố Bạch Anh không nói gì.
“Thận Nữ thường xuất hiện cùng với Giao Nhân ở nơi giao thoa giữa sa mạc và đại dương.” Chiếc vảy lơ lửng trên không, tiếp tục lan tỏa hơi thở trong lành, mát mẻ như gió biển mùa hạ.
Nàng nói tiếp:
“Giao Nhân cũng giỏi ảo thuật.
Dù không sánh được với ảo cảnh của Thận Nữ, nhưng cũng có thể kháng cự được một thời gian.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.