Do Hứa bất lực liếc nhìn Lâm Vãn Chiếu, “Tình cảnh nhà Trì gia sao sánh được với nhà cô? Người hầu bên cạnh cô đều do phụ mẫu tuyển chọn kỹ lưỡng rồi nghiêm khắc dạy bảo. Còn nương của đứa trẻ kia thì vừa phải lo việc nhà, vừa phải trông coi tửu phường, làm gì còn tâm sức để quản giáo đám hạ nhân?”
Bọn họ mà làm việc đúng bổn phận, không lười nhác đã là rất tốt rồi.
Tiểu Hoàn hơi chột dạ, khẽ mím môi, “Sau đó, hai phu xe mà phu nhân hẹn trước đến lấy rượu cũng tới. Phu nhân từng nói lần này muốn đích thân cùng bọn họ giao rượu. Nô tỳ liền nhân lúc đó đi hỏi lang chủ, phu nhân ở đâu?
Lang chủ rất mất kiên nhẫn, nói phu nhân không khỏe, đã về phòng nghỉ… nô tỳ… không dám hỏi thêm…”
Vân Sương hơi sững người, hỏi lại: “Dung thúc vừa rồi chẳng phải nói, mấy năm nay phu nhân sức khỏe không tốt, rất ít khi đích thân đi giao rượu sao?”
Dung thúc gật đầu: “Đúng là như vậy. Nhưng nếu là khách quen, ở gần đây, thì đôi khi phu nhân vẫn tự mình giao rượu.
Chỉ là… lạ thật…”
Dung thúc chợt trầm ngâm, “Tiểu nhân nhớ rằng, mấy người đặt rượu hôm qua không phải là khách quen của tửu phường Trì gia…”
Chưa dứt lời, từ bên ngoài bỗng truyền đến một giọng nam hung hăng, đầy bực bội: “Các ngươi là ai! Sao lại tự tiện vào nhà ta! Dung thúc! Tiểu Hoàn! Các ngươi làm việc kiểu gì thế hả! Ngay cả yêu ma quỷ quái cũng để vào nhà!”
Theo tiếng quát đó, một nam tử mặt vuông mày rậm, da trắng, thân hình cường tráng bước vào. Hắn mặc áo dài cổ tròn màu xám xanh, tay áo xắn lên, phần tay phải hình như còn hơi ướt, lúc này đang hung dữ trừng mắt nhìn nhóm người của Vân Sương.
Nhưng khi thấy được trang phục của Dương Nguyên Nhất cùng đám bộ khoái, hắn hơi khựng lại, giọng vẫn thô lỗ: “Các ngươi… là người của huyện nha?!”
Dù nhận ra họ là quan sai, thái độ của hắn vẫn chẳng tử tế hơn là bao, ánh mắt còn lộ rõ vẻ đề phòng.
“Sao người của huyện nha lại tới đây!”
Vân Sương ánh mắt khẽ lóe lên khi hắn tới gần.
Trên người hắn có một mùi thơm nhè nhẹ, thoang thoảng hương trái cây chua ngọt, giống như mùi quả sấy.
Nàng nhìn kỹ bàn tay hắn — móng tay ngón cái bên phải hơi vàng.
Dương Nguyên Nhất lạnh mặt tiến lên một bước, nghiêm giọng: “Ngươi là Trì Dũng?! Con trai ngươi, Trì Nguyên Thượng, sáng nay tới huyện nha báo án, nói mẫu thân cậu bé mất tích. Ngươi đến đúng lúc, chúng ta có vài vấn đề cần hỏi—”
“Mất tích cái gì! Thằng nhóc đó suốt ngày chỉ biết bịa chuyện!”
Trì Dũng tức tối, đôi mày rậm dựng ngược, quát lớn: “Ta đã nói với nó rồi, nương nó tâm trạng không tốt, tối qua về nhà mẹ đẻ rồi! Đã lớn tướng rồi mà suốt ngày bám theo nương! Cái bộ dạng yếu đuối như vậy thì làm nên trò trống gì!”
Dương Nguyên Nhất cau mày, trầm giọng: “Tân nương tử thật sự về nhà mẹ đẻ sao? Nghe nói, chiều hôm qua ngươi và phu nhân cãi nhau rất dữ dội, phu nhân còn thét lên một tiếng rất thảm thiết…”
“Phu thê cãi nhau chẳng phải chuyện thường tình à?! Mấy vị quan gia chưa từng thấy phu thê cãi nhau à?”
Trì Dũng giọng thô cộc, “Cái nàng ta lúc nào cũng mặt lạnh như xác chết, ta hiếm khi về nhà ăn tối, nàng ấy cũng chẳng thèm nói với ta một câu! Ta muốn cùng nàng ấy làm chuyện phu thê, mà nàng ấy cứ ỡm ờ không chịu! Đàn ông ai mà chịu nổi!
Ta chỉ nhất thời tức giận, răn dạy vài câu thôi!”
Khi hắn nhắc đến chuyện “chuyện phu thê”, Lâm Vãn Chiếu lập tức hốt hoảng, khẽ kêu “á” một tiếng rồi che tai lại, mặt đỏ bừng.
Tên này đúng là du côn vô lại!
Trên đời sao lại có người như thế được chứ!
Thấy hắn định phủi sạch mọi chuyện, Dương Nguyên Nhất nhịn không được cười lạnh: “Vừa rồi, chúng ta tìm được trong phòng chứa đồ một cái xẻng sắt dính bùn đất tươi mới. Dám hỏi, xẻng đó là ai dùng? Dùng để làm gì?!”
Dung thúc và Tiểu Hoàn đều vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên chẳng hay biết gì về việc phu nhân “về nhà mẹ đẻ”, cũng như chuyện cái xẻng.
Sắc mặt Trì Dũng thoáng cứng lại, nhưng rất nhanh liền trầm giọng nói: “Là ta dùng! Hôm qua sau khi cãi nhau với nàng ấy, tâm trạng ta không tốt, đi dạo một vòng, vì không biết trút giận vào đâu nên liền cầm cuốc đào bậy vài cái…”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Dương Nguyên Nhất cau mày: “Trì lang quân mỗi lần tức giận lại thích cầm cuốc đi đào đất sao?”
Trì Dũng tỏ ra mất kiên nhẫn, giọng cũng trở nên khó nghe hơn: “Chẳng qua cái cuốc đó vốn đặt trên xe lừa, ta tiện tay lấy ra dùng thôi! Quan gia, đây là chuyện riêng của ta, ngươi quản hơi nhiều rồi đấy chứ?”
Quả thực, hiện giờ không có bằng chứng xác thực chứng minh Tân nương tử đã xảy ra chuyện.
Khi mọi thứ chỉ là suy đoán, bọn họ cũng khó có lý do ép hỏi quá sâu.
Dương Nguyên Nhất nhíu chặt mày, nhất thời không biết nên làm sao đối phó với kẻ này.
Trì Dũng tinh tường nhận ra được sự chần chừ trong thái độ của Dương Nguyên Nhất, lập tức nói: “Nếu không có gì nữa, các vị quan gia xin mời rời khỏi cho! Phu nhân ta rất khỏe, vài hôm nữa tự khắc sẽ quay lại!
Tại hạ còn bận việc, không tiện tiễn khách.
Tiểu Hoàn, tiễn khách!”
Tiểu Hoàn toàn thân run rẩy, vội vàng lên tiếng: “Dạ!”
Trì Dũng nói xong liền xoay người muốn rời đi.
Nhưng đúng lúc đó, Vân Sương vẫn im lặng từ nãy tới giờ chợt lạnh nhạt cất tiếng: “Phu nhân của ngươi sau khi cãi nhau lại về nhà mẹ đẻ, Trì lang quân xem ra vẫn có tâm trạng mà tới khách Duyệt Lai ăn uống cơ à?”
Trì Dũng giật mình, quay ngoắt đầu lại nhìn Vân Sương, “Ngươi làm sao biết?!”
Lâm Vãn Chiếu và Do Hứa cũng sững sờ nhìn nàng.
Khóe môi Vân Sương hơi cong lên, ánh mắt lạnh như sương, “Ta không chỉ biết ngươi đến khách Duyệt Lai ăn cơm, còn biết ngươi hào phóng bao cả một phòng riêng, ngồi rất lâu.”
Ánh mắt Trì Dũng trợn lớn, suýt nữa tưởng nàng đã theo dõi hắn.
Sao nàng ta có thể biết rõ hắn vừa làm gì?!
“Chẳng phải… là chính ngươi đã nói cho ta biết sao?”
Vân Sương bật cười khẽ, chậm rãi nói tiếp: “Trên người ngươi có một mùi hương rất nhè nhẹ, nếu ta đoán không lầm, đó là mùi trầm hương bách mộc.
Ngoài ra, còn kèm theo hương trái cây chua ngọt. Ngón cái tay phải của ngươi, móng tay hơi vàng — đó là do nước cam thấm vào móng, chỉ khi bóc vỏ cam bằng tay mới có thể để lại dấu vết ấy.
Mà nhìn màu ngón tay ngươi vàng rõ rệt như thế, cho thấy ngươi ăn không ít cam, nước cam nhiều.
Cam là trái cây phương Nam, hiếm thấy ở Sơn Dương huyện, chỉ có nhà hàng sang trọng như khách Duyệt Lai mới dùng loại quả quý này để đãi khách.
Hơn nữa, các phòng riêng ở khách Duyệt Lai đều dùng hương trầm bách mộc để tạo không khí thanh nhã.
Mà thứ mùi bách mộc ấy, đang phảng phất trên người ngươi.”
Vì Vân Sương có ý định mở quán ăn tại huyện thành, nên sau khi tới đây, nàng đặc biệt dành thời gian đến khảo sát các tửu lâu nổi tiếng ở huyện Sơn Dương.
Khách Duyệt Lai và Hồng Phúc Lâu của Hạ gia được xem là hai quán cao cấp nhất huyện thành, nhưng khách Duyệt Lai thiên về phong cách thanh nhã, thích hợp với văn nhân nho sĩ, không giống Hồng Phúc Lâu chuyên phục vụ dân dã.
Còn Trì Dũng — một tên chẳng có bao nhiêu chữ nghĩa trong bụng — hoàn toàn không giống loại người thích lui tới nơi thanh tao như khách Duyệt Lai.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.