Lâm Vãn Chiếu không nhịn được khẽ “à” một tiếng, “Thảo nào lúc nãy ta cứ ngửi thấy mùi gì quen quen, thì ra là mùi hương trong phòng riêng ở khách Duyệt Lai!”
Bữa trưa đầu tiên khi nàng cùng Hạ Thiên Hòa tới huyện Sơn Dương chính là ăn tại phòng riêng của khách Duyệt Lai!
Vì vậy nàng vẫn còn chút ấn tượng.
Hạ Thiên Hòa bọn họ dường như cũng rất hài lòng với khách Duyệt Lai, trưa nay lại tới đó lần nữa.
Còn nàng thì lấy cớ có việc, lén lút chuồn ra ngoài một mình.
Trì Dũng rốt cuộc cũng kịp phản ứng, nghiến răng trong lòng, mặt mày không vui: “Đúng là ta có đến khách Duyệt Lai, thì sao?! Lão tử tâm trạng không tốt, ra quán ăn bữa cơm cũng không được chắc?!”
“Không phải không được…”
Vân Sương thong thả nói.
Hành vi của Trì Dũng tuy quái lạ ở nhiều chỗ, nhưng Vân Sương vẫn chưa tìm được mối liên kết giữa tất cả các điểm đáng ngờ đó.
Chỉ có thể chắc chắn một điều — hắn thật sự đã làm gì đó với Tân thị.
Mà e rằng Tân thị phần nhiều là dữ ít lành nhiều.
“Không có việc thì cút hết đi cho ta!”
Trì Dũng vốn đã không kiên nhẫn, đối mặt với bộ khoái còn gắng nhịn, nhưng giờ đối mặt với Vân Sương thì hung tướng hiện rõ, cứ như sắp vác gậy đuổi người ra khỏi nhà.
Dương Nguyên Nhất lập tức cau mày, nhưng ngay lúc đó, hắn bắt gặp ánh mắt của Vân Sương khẽ liếc sang, đôi mắt nàng nhẹ xoay, ngầm ra hiệu cho hắn nhìn tay áo của Trì Dũng.
Trì Dũng tuy tính tình thô lỗ như côn đồ, nhưng bộ y phục hắn đang mặc lại là một chiếc áo dài cổ tròn màu xám xanh, đường may và chất vải đều không tầm thường, nhìn qua vẫn có vài phần phong thái của công tử nhà giàu.
Chính vì vậy, hai ống tay áo bị xắn lên của hắn lại càng trở nên kỳ cục và lạc lõng.
Hơn nữa, tay áo bên phải của hắn còn vương một mảng nhỏ vải vẫn chưa khô hẳn.
Dương Nguyên Nhất lập tức hiểu ý, tiến lên một bước lạnh giọng: “Trì lang quân, Vân cô nương là người được huyện nha mời đến hỗ trợ điều tra án, mời ngươi ăn nói cẩn thận.
Nếu ngươi không có gì khuất tất, thì không cần phải sợ chúng ta tìm đến.”
“Hôm qua ngươi nói phu nhân chỉ là về nhà mẹ đẻ, vậy chúng ta tạm tin lời ngươi. Mọi người, rút lui!”
Nghe vậy, đừng nói là Trì Dũng, ngay cả Lâm Vãn Chiếu và Do Hứa cũng đồng loạt sửng sốt nhìn Vân Sương.
Tuy lúc trước họ đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng…
Nhưng khi chính miệng Dương Nguyên Nhất nói Vân Sương là người được mời đến hỗ trợ phá án, thì lòng họ vẫn không khỏi chấn động.
Do Hứa ngoài kinh ngạc, trong lòng còn trào dâng một niềm vui mơ hồ khó tả.
Không lẽ vị Vân cô nương này thật sự chính là vị biểu tẩu tương lai của hắn?
Hắn chỉ tùy tiện ra ngoài một chuyến mà lại chạm mặt được vị biểu tẩu trong truyền thuyết — đúng là có duyên số trời định mà!
Chợt, hắn nhớ đến một chuyện, liền lén liếc sang nữ tử đứng cạnh.
Chậc, tiêu rồi, khi nãy hắn chỉ tiện miệng nói biểu huynh hắn thích người như Vân cô nương thôi, ai ngờ lại trúng phóc thế này.
Tuy rằng hắn thật sự mong Lâm cô nương sớm từ bỏ…
Nhưng để nàng vừa xuất quân đã phải đối mặt với biểu tẩu tương lai, có vẻ cũng hơi tàn nhẫn rồi.
Vân Sương thì chẳng hề hay biết những toan tính nhỏ nhặt trong đầu hai người kia, sau khi nghe xong lời của Dương Nguyên Nhất, liền thong dong theo sau mấy vị bộ khoái, làm bộ rời đi.
Ngay lúc đi ngang qua Trì Dũng, Dương Nguyên Nhất bỗng cố ý trẹo chân, đâm sầm vào người hắn.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Trì Dũng giật mình, vội vàng lùi lại một bước lớn, mặt mày đầy cảnh giác muốn nổi đóa, nhưng nhìn thấy đao bên hông Dương Nguyên Nhất, rốt cuộc vẫn phải nhịn xuống.
Dương Nguyên Nhất nhếch miệng cười, giọng cà lơ phất phơ: “Thật ngại quá, từ nhỏ ta đi đường vốn không thích nhìn đường, té ngã là chuyện thường, Trì lang quân đừng để bụng.”
Các bộ khoái khác: “……”
Huynh à, nói dối cũng phải có chút kỹ thuật chứ, huynh nói huỵch toẹt thế này thì quá lộ rồi đấy!
Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều nhìn ra Dương Nguyên Nhất cố ý va vào Trì Dũng, nên cũng không nói gì thêm.
Sau khi cả nhóm rời khỏi Trì gia, Vân Sương lập tức quay sang hỏi Dương Nguyên Nhất: “Sao rồi?”
Dương Nguyên Nhất nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu: “Lúc ta cố ý va vào hắn, trên người hắn có mùi… rượu rất đậm.”
Mọi người lúc này mới hiểu ra lý do Dương Nguyên Nhất cố tình đụng vào Trì Dũng.
Đại Kim không nhịn được nói: “Chỗ đó khắp nơi đều là rượu, huynh ngửi thấy mùi ấy chẳng phải từ rượu xung quanh sao?”
“Không, không giống!”
Dương Nguyên Nhất chắc chắn nói: “Mùi rượu trên người Trì Dũng đậm hơn, nồng và thuần hậu hơn hẳn, hoàn toàn khác với mùi rượu tràn ngập trong hầm kia.
Nhưng do mùi rượu quanh đó quá nhiều, nên mùi rượu trên người hắn bị lấn át, chỉ khi ta va vào người hắn mới cảm nhận được sự khác biệt.”
Vừa nói, hắn vừa giơ tay phải lên, đưa ngón trỏ ra: “Ta còn nhân cơ hội chạm vào chỗ tay áo phải ướt của hắn. Khi ngửi lại, đúng là mùi rượu giống như ta ngửi được trên người hắn.
Hắn xắn tay áo lên, e là vì tay áo bị dính rượu. Nhưng chỉ xắn một bên thì xấu, nên hắn xắn cả hai tay áo lên cho đều.”
Mấy bộ khoái khác cũng vội vàng ghé mũi lại gần ngón tay Dương Nguyên Nhất ngửi thử, lập tức đồng thanh: “Đúng thật, là mùi rượu!”
Đại Sơn cúi đầu ngửi kỹ, nói: “Loại rượu này rất ngon, mùi nồng, chắc là rượu ủ lâu năm, ít nhất cũng phải hơn mười năm.”
Đông Tử lẩm bẩm: “Tên này không lẽ chạy đến khách Duyệt Lai uống rượu?”
Nhưng nếu chỉ là một mình uống rượu, cũng không cần phải bao cả phòng riêng?
Đông Tử suy đoán: “Hắn chẳng lẽ hẹn ai đó tại khách Duyệt Lai?”
Vân Sương trầm ngâm một lát rồi lắc đầu: “Dựa vào các manh mối hiện có, chưa thể kết luận gì. Nhưng hắn đã đến khách Duyệt Lai, lại còn bao cả phòng riêng, hẳn là để lại ấn tượng trong mắt người ở đó.”
Dương Nguyên Nhất gật đầu: “Phải, chúng ta đến khách Duyệt Lai xem thử.”
Mọi người vừa định rời đi, thì giọng u oán của Tiểu Bàn vang lên từ phía sau: “Các ngươi hay thật đấy! Đi cũng không thèm báo một tiếng!”
Mọi người lúc này mới sực nhớ ra còn để quên một người.
Tiểu Bàn chạy chầm chậm tới trước mặt họ, ánh mắt đầy oán trách: “Nếu ta không phát hiện kịp, các ngươi định bỏ ta lại mà về à!”
Dương Nguyên Nhất vội ho khan, khoác vai hắn cười hề hề: “Sao có thể… à mà, ngươi ở phòng của Tân nương tử và Trì Dũng, có phát hiện được gì không?”
Tiểu Bàn oán trách trừng hắn một cái, rồi nói: “Ta đã kiểm tra kỹ phòng Tân nương tử. Y phục và đồ đạc của nàng vẫn còn nguyên, không thiếu thứ gì. Xem ra, nàng ấy căn bản không hề rời nhà để về nhà mẹ đẻ như Trì Dũng nói.”
Từ huyện Sơn Dương đến huyện Định An tuy cùng thuộc Hạ châu, nhưng một nam một bắc, dù đi xe ngựa cũng phải mất hơn nửa ngày.
Nếu như lời Trì Dũng nói là thật, rằng Tân nương tử tối qua giận dỗi mà tức thì bỏ về nhà mẹ, thì nàng ấy chắc chắn phải qua đêm bên ngoài. Vậy sao lại không mang theo lấy một bộ quần áo thay?
Huống chi, ở những vùng ven biên giới thế này, ngay cả đàn ông cũng không dám một mình đi đường vào ban đêm.
Huống chi là một nữ nhân yếu đuối như Tân nương tử.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.