Gã gọi là Tiền Lục Nhi vừa nghe xong, lập tức bật cười âm hiểm.
Hắn nheo đôi mắt tam giác, ánh nhìn căm hận quét thẳng về phía Chu Chiêu: “Họ Chu kia, thật không ngờ, cuối cùng ta vẫn rơi vào tay ngươi.”
Hắn còn nhớ như in, bốn năm trước, lần đầu tiên gây án, lúc đầu hắn đắc ý thế nào, sau đó chật vật ra sao.
Khi ấy, Chu Chiêu mới chỉ là một đứa nhóc mười ba mười bốn tuổi, gương mặt tròn trịa non nớt, vẻ trẻ con vẫn còn phảng phất.
Khi đó, hắn còn chưa từng giết người, trong lòng đôi chút không nỡ ra tay.
Một đứa bé yếu ớt không hiểu sự đời, vào trong lao ngục, chẳng phải sẽ bị người ta xé xác sao?
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn nhận ra mình sai quá sai.
Đó nào phải tiểu hài tử yếu ớt đáng thương gì, rõ ràng chính là một tiểu ma vương chuyên quậy tung trời.
Ngươi đã từng thấy một đứa trẻ, chỉ bằng một quyền mà đấm thủng cả bức tường chưa?
Khi ấy, hắn như con chim sợ cành cong, ba chân bốn cẳng chạy trốn khỏi hiện trường, suýt chút nữa còn đụng trúng người đang đứng chắn lối — chính là Tô Trường Oanh của bây giờ.
“Năm đó ta cứ tưởng chắc chắn mình sẽ bị bắt, không ngờ Tô Trường Oanh mất tích, cả Đình Úy Tự đều lao vào điều tra Án Sơn Minh Trường Dương, căn bản chẳng ai đoái hoài tới ta.
Ta trốn khỏi Trường An, một trốn chính là ba năm.
Mãi đến năm ngoái, ta mới bắt đầu lại lần nữa…”
Tiền Lục vừa nói, ánh mắt tràn đầy oán độc: “Cũng nhờ có ngươi, ta mới nảy ra ý tìm một kẻ nội ứng.
Ha ha ha, các ngươi không biết đâu, cảm giác đem tất cả đám người ấy đùa giỡn trong lòng bàn tay, sảng khoái biết bao!
Một lũ đạo đức giả hèn nhát, hợp sức giết chết một kẻ yếu đuối, rồi tưởng rằng từ đây thoát thân.
Người nhà kẻ chết, sau khi biết chân tướng, đau khổ phát cuồng, tìm đủ mọi cách báo thù rửa hận.
Là kẻ báo thù thắng, hay là chín tên hung thủ kia lại thắng thêm lần nữa?
Thật đặc sắc!
Quá thú vị!
Đây chính là ván cờ thứ ba ta bày ra…
Các ngươi có biết không?
Vốn dĩ Trần Ngôn sắp thành thân rồi, nàng cùng vị hôn phu tình sâu nghĩa nặng, tiểu quán của hai người cũng chuẩn bị khai trương.
Hàng xóm láng giềng ai ai cũng khen nàng lương thiện hiền lành.
Một người như vậy, lúc ra tay giết người, mới thật sự tàn nhẫn!”
Chu Chiêu cảm giác được, thân mình Trần Ngôn khẽ run lên, nàng quay phắt đầu, trừng mắt nhìn Tiền Lục.
Tô Trường Oanh chân giậm mạnh một cái, trực tiếp đạp đầu Tiền Lục lún sâu vào bùn đất, gắt gao giẫm chặt.
Đây chính là một tên cuồng nhân mất hết nhân tính!
Mãi đến khi Tiền Lục gần như tắt thở, Tô Trường Oanh mới nhấc chân ra.
Tiền Lục như con cá chết, lật ngửa trên đất, mặt hướng lên trời thở dốc, từng tiếng từng tiếng hổn hển.
“Tại sao?
Vì sao ngươi lại làm vậy?
Mọi người đâu có thù oán gì với ngươi, vì sao chứ?”
Giọng chất vấn run run của Trần Ngôn vang lên.
Tiền Lục nghe xong, bỗng dưng ngửa đầu cười to.
Vốn đã hơi thở mong manh, nay lại cười dữ dội, giống như bị sặc, ho khan liên tiếp.
Hắn ho rất lâu mới ngồi dậy được, một tay chống đất, âm trầm nói: “Tại sao ư?
Ta chỉ muốn nhìn xem, trước mặt cái chết, ai nấy đều tham lam xấu xí như nhau.
Lũ người đó, nào có cao quý hơn ta là bao.
Chúng nó có thể như giẫm chết một con kiến mà giẫm chết ta.
Ta cũng có thể như giẫm chết sâu kiến mà giẫm chết chúng nó.”
Tiền Lục vừa nói, vừa như chìm vào ký ức đầy đau khổ.
“Thê tử của ta tên Kỳ San, vợ chồng ta đều là nô bộc nhà họ Tiền.
Chủ nhân mê muội tửu sắc, đem bọn ta ra làm bia ngắm để tiêu khiển.
Kỳ San vì che cho ta mà trúng tên, nàng chết ngay trước mắt ta, còn tên súc sinh kia thì sao?
Hắn vỗ tay cười ha hả, nói trúng rồi, trúng rồi…”
“Ta muốn kiện, nhưng không có đường kiện.
Nô tài há có thể tố cáo chủ nhân?
Cho dù Đình Úy Tự tiếp nhận, thì thế nào?
Chỉ cần bỏ bạc ra chuộc tội, nhiều nhất là giáng tước mà thôi.
Các ngươi biết hắn nói gì không?
Hắn nói, hắn chính là trời của lũ sâu kiến chúng ta, muốn chúng ta sống thì sống, muốn chết thì chết!
Dựa vào cái gì chứ!”
Tiền Lục nói đến đây, nở nụ cười méo mó quỷ dị: “Giờ thì để hắn xem, ai mới thực sự là trời.
Ông đây muốn ai sống kẻ đó sống, muốn ai chết kẻ đó chết!”
Chu Chiêu nghe xong, bỗng bật cười.
Tiền Lục lập tức nổi giận, gầm lên: “Ngươi cười cái gì!”
“Cười ngươi đáng thương vô dụng.
Ngươi không phải tự xưng là trời sao?
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Vậy sao không dám vung dao chém kẻ đã giết vợ ngươi?
Ngươi không dám, ngươi căn bản không dám.”
“Loại phế vật vô dụng như ngươi, cũng chỉ biết ức hiếp những kẻ già yếu bệnh tật còn yếu hơn mình mà thôi.
Ngươi với đám cầm thú trong miệng ngươi, nào có gì khác biệt!
Đều là hạng súc sinh mất hết nhân tính.
Đừng có lôi Kỳ San ra làm tấm chắn!
Ngay cả khi hai người gặp nhau trên cầu Nại Hà, nàng cũng sẽ phun thẳng vào mặt ngươi một ngụm nước bọt, mắng một tiếng ‘xúi quẩy’!”
Tô Trường Oanh thấy vậy, liền gật đầu ra hiệu cho Bắc quân canh giữ ngoài cửa.
Mấy tên binh sĩ ào vào, áp giải Tiền Lục đi.
Tiền Lục điên cuồng giãy giụa: “Không phải ta không dám!
Là hắn tự mình gặp báo ứng, chết vì bệnh!
Không phải ta không dám!
Ngươi nói đi!
Không phải ta không dám!
Ta không phải kẻ nhát gan!
Ta dám, ta dám!
Ngươi nói đi!”
Chu Chiêu nhướng mày, ánh mắt khinh miệt nhìn thẳng Tiền Lục.
“Ngươi không dám.
Tiếng đánh rắm của con chuột cống trong rãnh nước, mà cũng tự nhận mình là trời cao?”
Tiền Lục nhìn vẻ mặt của Chu Chiêu, chỉ thấy trong cổ họng ngòn ngọt, há mồm liền phun ra một búng máu già.
Hàn Trạch đứng bên cạnh, nhăn mũi ghét bỏ, phất tay sai người mang cả Tiền Lục lẫn hung thủ giết người Trần Ngôn giải xuống.
Trong Tàng Thư Lâu, thoáng chốc chỉ còn lại hai người — Chu Chiêu và Tô Trường Oanh.
Tô Trường Oanh thấy sắc mặt Chu Chiêu không vui, trầm ngâm giây lát rồi cất giọng hỏi: “Muội không sao chứ?”
Chu Chiêu quay đầu lại, cười nhẹ với Tô Trường Oanh.
“Không sao cả.
Án làm nhiều rồi, ác nhân cũng gặp không ít.
Phần lớn người đời đều là phường nhát gan, chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, không dám vung đao với kẻ mạnh.
Làm việc ở Đình Úy Tự, có một điều quan trọng nhất, chính là không để cảm xúc chi phối.
Người bị hại, thứ họ cần từ chúng ta, chưa bao giờ là thương cảm, mà là công lý.
Ai ai cũng có thể ban phát chút thương hại, nhưng chỉ có chúng ta, mới có thể trả lại công bằng.”
Tô Trường Oanh nghe vậy, mắt thoáng suy tư nhìn nàng.
Chỉ thấy nàng đã bước tới trước tấm bình phong, khom người xuống, ghé sát vào bức họa Phàn Phò mã, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Lớp sa mỏng như cánh ve khẽ lay động, lộ ra một vết rách rất rõ ràng.
Chu Chiêu cau mày: “Năm đó điều tra, chúng ta không hề phát hiện bình phong bị rạch, trong hồ sơ cũng không ghi chép lại.”
Vừa nói, nàng vừa bước sang trước tấm bình phong thêu hình Phàn Lê Thâm, lại nhẹ nhàng thổi một hơi.
Quả nhiên, cũng hiện ra một đường rách mảnh như sợi tơ.
“Phải là loại binh khí sắc bén đến độ thổi lông cũng đứt, mới để lại vết rạch như thế.
Hơn nữa, hai nhát cắt này, đều rơi ngay trên khuôn mặt của hai người bọn họ.
Vừa rồi ta ném đinh quan tài về phía Trần Ngôn, lúc nàng ta lách ra từ sau bình phong, gió cuốn lên, ta mới phát hiện bình phong khác thường.”
Chu Chiêu vừa nói vừa đi tới trước bức họa Công chúa Trường Dương, thổi nhẹ một hơi, cẩn thận kiểm tra từng tấc.
“Nhưng bức họa của Công chúa Trường Dương, lại nguyên vẹn không chút tổn hại.
Kỳ lạ quá phải không?”
Tô Trường Oanh bước tới, chăm chú nhìn vào gương mặt trên bình phong.
“Tàng Thư Lâu này chưa từng khóa, sau này có người vào cắt cũng không lạ.
Nhưng đều cắt vào mặt, rõ ràng là cố ý.
Người này, hận Phò mã và Phàn Lê Thâm tận xương.”
Nhưng nếu vết cắt để lại ngay từ ngày xảy ra vụ án?
Hận Phò mã và Phàn Lê Thâm, nhưng kẻ chết lại là công chúa…Quả thực quỷ dị khó đoán.
Nơi này, Chu Chiêu tự hỏi mình đã tới vô số lần, quay lại hiện trường điều tra cũng không biết bao nhiêu bận, nhưng chưa từng phát hiện ra những vết rách này.
Nếu là sau này mới rạch, thì là ai?
Kẻ nào sau khi Công chúa Trường Dương qua đời, lại quay lại nơi đây, cắt phá gương mặt Phò mã và Phàn Lê Thâm, nhưng lại không động tới công chúa?
Người có thể làm vậy, nhất định là kẻ quen biết ba người họ, có liên hệ mật thiết với công chúa.
“Tiểu Chu đại nhân, không biết vì sao, ta cứ cảm thấy… Công chúa Trường Dương, có chút gì đó rất quen thuộc.”
Chu Chiêu sững sờ, quay đầu nhìn Tô Trường Oanh:
“Huynh nhớ ra điều gì sao?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.