Mọi người đều không khỏi thêm phần nghi hoặc.
Cái gì… cái gì là chân tướng?!
Chỉ thấy đầu óc mình rối bời, những điểm kỳ lạ của Tân nương tử thì đã rõ, nhưng điều đó có liên quan gì tới những hành vi quái dị của Trì Dũng mấy ngày qua?
Mấy bộ khoái trong huyện nha có phần suy luận tốt hơn, Dương Nguyên Nhất đã trầm ngâm nói: “Việc hôm qua Tân nương tử đột nhiên cãi nhau dữ dội với Trì Dũng cho thấy, Trì Dũng lần này đã làm chuyện gì đó khiến cả nàng cũng không thể chịu đựng nổi. Mà chuyện đó hẳn không liên quan trực tiếp tới nàng, bởi hiện tại nàng đã hoàn toàn thất vọng với hắn, dù hắn có làm gì đi nữa, nàng cũng không quan tâm.
Cho nên… chuyện đó rất có thể có liên quan tới Trì gia, thậm chí là liên quan tới Trì tiểu lang!”
Tiểu Bàn cũng không nhịn được nói: “Đúng! Tân nương tử đột nhiên nói muốn đích thân đưa rượu đi, rất có thể… cũng chẳng phải thật sự vì muốn đưa rượu, mà là mượn cớ để làm chuyện gì đó! Nhưng, nàng định làm gì mới được…”
Vừa nói, hắn vừa liên tưởng đến mấy vò rượu lạ lùng bị mở nắp từ tửu phường nhà họ Trì, trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng: “Nàng rất có thể là muốn nhân cơ hội này, bí mật mang một thứ gì đó ra ngoài!”
Vân Sương nhìn sang hắn, khóe môi cong lên: “Không sai, hơn nữa, Tân nương tử rất có khả năng đã giấu thứ đó vào một trong những vò rượu được đưa đi hôm đó!
Và thứ đó đối với Trì Dũng vô cùng quan trọng, nên khi phát hiện nó biến mất, hắn lập tức chạy đi tìm Tân nương tử, muốn nàng giao ra. Thế nhưng, Tân nương tử không chịu, cả hai vì thế mà cãi nhau dữ dội. Trong lúc đó, Trì Dũng rất có thể đã lỡ tay giết chết nàng ta!
Sau khi giết nàng, hắn hoảng loạn vô cùng, lại đúng lúc mấy phu xe mà Tân nương tử đã gọi đến từ trước tới lấy rượu. Vì muốn che giấu chuyện mình giết người, hắn vội bảo Trì tiểu lang ra ngoài kéo dài thời gian với đám phu xe, còn bản thân thì nhanh chóng giấu thi thể Tân nương tử xuống tầng hầm của hầm rượu.
Sau đó, đợi đám phu xe mang rượu đi rồi, hắn liền mang thi thể Tân nương tử tới vùng ngoại ô, tìm một nơi nào đó… chôn đi!
Nhưng hắn lại không ngờ rằng, thứ hắn đang tìm, có lẽ đã bị chính tay hắn đưa cho đám phu xe kia rồi!”
“Vì vậy!”
Đại Kim không nhịn được tiếp lời: “Trì Dũng sau khi nhận ra điều đó mới bắt đầu khắp nơi lục tìm mấy vò rượu được giao đi chiều qua! Cho nên mới xuất hiện những vò rượu bị mở nắp nhưng không thiếu giọt nào!”
Tất cả đã khớp lại!
Những điểm kỳ quặc rời rạc bấy lâu cuối cùng cũng có lời giải!
Mọi người đều không khỏi sững sờ nhìn bọn họ.
Hà Văn Tân và Trình Phương càng tròn mắt nhìn Vân Sương lúc này đang ở trung tâm của toàn bộ cuộc thảo luận.
Nếu không phải… chính họ hôm qua đã tận tai nghe nàng thừa nhận thân phận mình, thì họ đã tưởng mình nhận nhầm người mất rồi.
Người phụ nữ này… lại thật sự đang nghiêm túc điều tra phá án!
Ánh mắt Hạ Thiên Hòa cũng thoáng động, cuối cùng đã chịu nhìn nàng bằng con mắt khác.
Vân Sương liếc nhìn mọi người, gật đầu nói: “Không sai, tiểu nha đầu Tiểu Hoàn ở Trì gia từng nói, đêm trước Trì Dũng trở về với tâm trạng rất tốt, còn hiếm khi cùng ăn tối với Tân nương tử và Trì tiểu lang.
Hành vi kỳ lạ đó nhất định đã khiến Tân nương tử sinh nghi.
Từ đó nàng lần theo manh mối, phát hiện ra điều gì đó, và chuỗi sự kiện sau này cũng bắt đầu từ đây!”
Đại Sơn hít sâu một hơi, nói: “Thế nhưng, dù là vậy, chúng ta vẫn chưa có chứng cứ chứng minh Tân nương tử và lão Mã bị Trì Dũng giết.
Hơn nữa, thứ kia… Trì Dũng rất có thể đã tìm được rồi.”
Nếu cả vụ của lão Mã và Khách Duyệt Lai đều là do Trì Dũng gây ra, thì hắn đã lục soát tới ba vò rượu!
Nếu thực sự đã tìm lại được thứ kia, vậy thì càng khó để bắt thóp hắn!
“Muốn biết Trì Dũng có tìm lại được thứ đó không, kỳ thực… rất đơn giản.”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Khóe môi Vân Sương khẽ cong, đột nhiên quay sang nhìn Chiêm chưởng quầy vẫn đang ngơ ngác, hỏi: “Chiêm chưởng quầy, ngươi làm quản lý quán ăn nhiều năm như vậy, chắc hẳn rất am hiểu về rượu phải không?”
Chiêm chưởng quầy khựng lại một chút, lập tức gật đầu: “Đó là điều đương nhiên! Cho phép tiểu nhân khoe khoang một câu, từ nhỏ ta đã bôn ba khắp nơi, hễ là rượu có chút danh tiếng trong Đại Tề, ta đều từng nếm qua.
Chỉ cần đặt một vò rượu trước mặt, ta liền có thể nhận ra đó có phải là rượu ngon hay không!”
“Thế thì,” Vân Sương chậm rãi hỏi, “một vò rượu sau khi được mở niêm phong, hương vị so với lúc còn niêm phong, hẳn là sẽ có chút khác biệt đúng không?”
“Đúng vậy!”
Chiêm chưởng quầy liên tục gật đầu: “Dù là rượu ngon đến mấy, nếu niêm phong không tốt, thì để không vài hôm là hỏng ngay. Vì vậy mỗi lần chúng ta nhập rượu, đều kiểm tra rất kỹ miệng niêm, phải đảm bảo vò rượu còn nguyên vẹn, chưa từng bị mở ra!”
“Vậy thì…”
Vân Sương trầm giọng: “Vò rượu mà tửu phường họ Trì đưa đến ngày hôm qua, ngươi thấy nó từng bị mở trước đó không?”
“Không hề! Ít nhất là trước hôm nay thì không!”
Chiêm chưởng quầy lập tức khẳng định: “Ta đã nói rồi, vò rượu hôm qua là do ta đích thân kiểm tra miệng vò, thấy không có vấn đề gì mới nhận vào.
Mà lúc nãy ta cũng đã tự mình đến kho xem lại, tuy rằng vò rượu ấy đã bị mở, nhưng hương rượu vẫn còn rất đậm, ngửi qua là biết ngay vừa mới mở không lâu!”
Dương Nguyên Nhất lập tức nói: “Nếu đúng như vậy, thì vò rượu ở Khách Duyệt Lai không chứa thứ mà Trì Dũng đang tìm! Bởi nếu Tân nương tử thật sự giấu đồ vào rượu, vò ấy chắc chắn phải bị mở ra từ hôm qua rồi!”
Vân Sương gật đầu: “Đúng thế.
Nhưng ban nãy, Trì Dũng đã quay về nhà, mà số rượu bán ra hôm qua là bao nhiêu, ai mua, hắn chắc chắn biết rõ, lần theo đó mà tìm cũng không quá khó.
Hơn nữa, hắn chắc chắn đang nóng lòng muốn tìm lại món đồ kia, nếu không, lỡ như vò rượu chứa món đồ đó bị mở, thì bí mật sẽ bị phát hiện.
Thế nhưng, rõ ràng hắn còn chưa tìm thấy đồ, vậy mà vừa rồi vẫn thảnh thơi về nhà, điều này chỉ chứng minh một điều — hắn biết mấy vò rượu còn lại sẽ không bị mở sớm, và chỗ mà số rượu đó được mang đến cũng không dễ đột nhập, vì vậy hắn cần tính toán kỹ hơn!”
Dương Nguyên Nhất lập tức gật đầu: “Đại Sơn, chút nữa cùng ta quay lại tửu phường họ Trì một chuyến!”
Bọn họ cần hỏi rõ, hôm qua đã bán ra bao nhiêu vò rượu, và hiện chúng đang ở đâu.
Phải tìm được món đồ kia trước khi Trì Dũng kịp ra tay!
Đại Sơn lập tức lĩnh mệnh.
Tửu phường họ Trì nằm tại thôn Đồng Hóa ngoài thành, đi lại tốn khá nhiều thời gian, Vân Sương nhìn lên ánh nắng, nói: “Vậy ta không đi cùng các người nữa.”
Dương Nguyên Nhất khựng lại, lập tức nói: “Vân nương tử cứ yên tâm, phần còn lại giao cho chúng ta.
Ta nghe Vân Y và Vân Doãn nói, hôm nay hai đứa sẽ chính thức bắt đầu đến trường, nhìn nắng thế này, chắc cũng sắp đến giờ tan học rồi đúng không?”
Một bên, ánh mắt Do Hứa bỗng sáng rực lên.
Thì ra vị Vân nương tử này, cũng có hai đứa trẻ!
Không sai được, người phụ nữ thần bí mà sau này sẽ trở thành biểu tẩu của hắn, chính là nàng ấy!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.