“Lý Cảnh, bản cung muốn lấy mạng chó của ngươi!”
Vĩnh Ninh công chúa phẫn nộ đứng bật dậy, nghiến răng nói: “Bản cung lập tức đi tìm hắn! Bản cung nhất định phải hỏi cho rõ ràng—mưu hại hoàng thất huyết mạch, là đạo lý gì? Là ai cho hắn lá gan lớn đến mức dám hạ thủ với bản cung?”
Mai Hương hơi chần chừ: “Điện hạ, giờ chúng ta đang ở phủ Hữu Tướng, không phải phủ công chúa. Dù người có thị vệ bên cạnh, nhưng… nếu lúc này đối đầu trực diện với họ, chỉ sợ vẫn chưa phải thời cơ.”
Vĩnh Ninh công chúa nghe vậy liền bật cười lạnh: “Bản cung xưa nay chưa từng sợ ai! Theo lời ngươi, bản cung phải ở lì trong phòng này, vờ như chẳng nghe được gì hết sao? Để mặc cho Lý Cảnh tùy ý tìm một kẻ chịu tội thay để đối phó bản cung? Có khi hắn đang ẩn trong bóng tối cười nhạo bản cung đấy thôi! Nghĩ đến đó, bản cung chỉ muốn nghiến nát răng!”
Nếu nói giờ phút này nàng hận ai nhất trên đời, thì người đó không ai khác ngoài Lý Cảnh. Chính hắn đã hại chết đứa bé của nàng và Thẩm Ngọc Dung, lại còn giả vờ thương xót hỏi han, đóng kịch trước mặt nàng. Bất luận công hay tư, Vĩnh Ninh công chúa đều không thể dễ dàng bỏ qua. Không đợi Mai Hương khuyên thêm, nàng liền quát:
“Ngươi cũng đừng e dè mãi! Lý gia chẳng qua chỉ là một con chó do ca ca ta nuôi. Chó mà dám cắn chủ, thì phải bị đánh chết. Nếu Lý gia không sợ chuyện lớn, cứ việc ra tay với bản cung! Đáng tiếc, lần này bản cung không định bỏ qua!”
Nói rồi, nàng mạnh mẽ đẩy cửa, sải bước đi ra ngoài, sát khí đằng đằng, thẳng hướng về phía viện của Lý Cảnh.
Mai Hương thấy tình hình không thể khuyên ngăn, đành lặng lẽ theo sau.
Ban đêm, Lý Cảnh thường ở tại viện nhỏ phía Tây, cũng là nơi có đám tiểu đồng câm lặng mà lần trước công chúa từng bắt gặp. Lần này, công chúa đã nhớ rõ đường, liền một mạch đi tới. Do sau vụ sảy thai, Lý phủ đã được kiểm tra gắt gao một lần, nên đường đi đêm nay không còn khiến nàng thấy đáng sợ như trước.
Thay vào đó là lửa giận cháy bùng trong lòng.
Nàng bước đi gấp gáp, khiến con đường tưởng như dài dằng dặc cũng trở nên ngắn lại. Đến trước viện, bốn bề liền trở nên yên tĩnh lạ thường. Vĩnh Ninh công chúa khinh thường nhổ một bãi, nói: “Đúng là quái thai, ngay cả nơi ở cũng âm u thế này.”
Có người ưa yên tĩnh, nhưng không đến mức khiến cả viện không phát ra tiếng động nào, thật chẳng bình thường. Trời đêm gió lạnh, lửa giận trong lòng nàng cũng bị thổi cho hơi nguội, bắt đầu cảm thấy rợn người.
Mai Hương nhìn cánh cửa thư phòng đóng chặt, khẽ hỏi: “Điện hạ?”
Công chúa gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa ấy. Qua ô cửa sổ là ánh sáng bập bùng và bóng người lay động, mờ ảo khó phân, nhưng vẫn không nghe được một âm thanh nào, tĩnh lặng đến rợn cả sống lưng, tựa như có tà khí lượn lờ.
Công chúa hít sâu, ra hiệu cho Mai Hương chuẩn bị. Rồi chính nàng bước lên, đứng trước cửa một lát, bất ngờ quát lớn:
“Lý Cảnh, đồ súc sinh kia!”
Trong phòng, một thiếu niên y phục xộc xệch đang đứng, mặt đỏ bừng, quay đầu nhìn ra khi nghe tiếng quát.
Mai Hương và công chúa cùng kinh hãi trợn mắt.
Chỉ thấy trong phòng vài thiếu niên khác cũng y phục không chỉnh, số còn lại tuy mặc chỉnh tề nhưng quỳ gối ở một bên, giả như không nhìn thấy gì. Còn có một đứa trẻ tám, chín tuổi, chính là tiểu đồng lần trước nàng từng thấy.
Một khoảnh khắc ấy, mọi chuyện bỗng nhiên sáng tỏ.
Tại sao viện này lại nằm ở chỗ hẻo lánh? Vì sao đám tiểu đồng ở đây đều là dung mạo tú lệ, lại không nói được? Những lời trước kia Lý Cảnh rêu rao rằng thu nhận trẻ mồ côi, tất cả chẳng qua là cái cớ để che đậy những hành vi bẩn thỉu ghê tởm!
Những đứa trẻ này rõ ràng đã bị hạ độc khiến mất tiếng!
Thật ghê tởm đến cực độ!
Dù là Vĩnh Ninh công chúa, người vẫn được cho là thủ đoạn tàn độc, khi nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không khỏi lùi một bước, mặt hiện rõ vẻ ghê tởm kinh hãi. Lý đại công tử mà ai ai cũng ca tụng đức hạnh cao khiết, quân tử ôn hòa… thì ra ẩn sau vỏ bọc ấy là một kẻ dâm loạn vô sỉ, cặn bã nhân cách.
Lý Cảnh cũng không ngờ có người xông vào vào lúc này, sắc mặt lập tức tối sầm. Nhưng khi nhìn rõ người đến là Vĩnh Ninh công chúa, hắn thoáng sững sờ.
Thì ra cái gọi là “lễ độ ôn hòa” của hắn chỉ là lớp vỏ bọc giả tạo.
Hắn thong thả đứng dậy, từng chiếc, từng chiếc cài lại khuy áo, rồi từ tốn nhìn nàng, không hoảng loạn mà còn mỉm cười đầy tự tại:
“Công chúa giá lâm, sao không sai người thông báo một tiếng?”
Công chúa bị thái độ ấy làm cho sửng sốt, nhưng ngay sau đó, bản tính cứng cỏi trỗi dậy. Nàng bật cười lạnh:
“Khó trách ngươi ngày ngày chẳng đoái hoài đến bản cung, cũng chẳng thấy khó chịu gì. Lần trước bản cung đến đây, còn tưởng ngươi giấu mỹ nhân trong viện, kết quả lại chẳng phát hiện gì. Tưởng đâu Lý đại công tử thật là thanh tâm quả dục, bậc chính nhân quân tử. Không ngờ—Lý công tử lại thích một thứ khẩu vị đặc biệt như thế!”
Nàng nghiến răng, giọng như lưỡi dao:
“Lý Cảnh, ngươi hại chết con của bản cung, bản cung sẽ bắt ngươi trả giá!”
Lý Cảnh khẽ nhíu mày, thản nhiên hỏi lại:
“Hại chết? Công chúa lầm rồi chăng? Sao ta có thể hại chết chính con ruột của mình được?”
Vĩnh Ninh công chúa nhìn chằm chằm hắn. Biểu cảm sửng sốt của Lý Cảnh gần như khiến nàng dao động trong chốc lát, suýt nữa đã cho rằng hắn thực sự không biết chuyện. Nhưng nàng nhanh chóng trấn định, lạnh giọng nói:
“Ngươi làm vậy vì lý do gì ai biết được! Thuốc an thai mà ngươi dặn phòng bếp sắc mỗi ngày, trong đó có dược liệu gây sảy thai. Nếu không phải bản cung cẩn thận, đã sớm trúng kế mà không hay! Ngươi thấy thuốc không có tác dụng, liền phái người đẩy bản cung một cú trên đường! Cái thai mất đi, toàn bộ đều do ngươi đạo diễn!”
Lý Cảnh nghe vậy, mặt không đổi sắc, chỉ nhàn nhạt nói:
“Thuốc an thai, người sắc thuốc có thể bỏ thêm dược liệu. Sao có thể khẳng định là ta làm? Bản công tử hiểu được nỗi đau mất con của công chúa, nhưng không thể chấp nhận việc bị đổ hết tội lỗi lên đầu mình. Đó là con ruột của ta, cọp dữ còn không ăn thịt con, ta vì sao lại muốn giết con mình?”
Rồi hắn bỗng nhoẻn cười, ánh mắt sáng rực như có dao:
“Trừ phi—đó vốn không phải là con của ta, thì còn có thể nói cho rõ ràng…”
Nghe xong lời ấy, Vĩnh Ninh công chúa trong lòng thoáng chấn động, ngờ vực trùng trùng. Nàng không thể xác định Lý Cảnh rốt cuộc có biết đứa bé trong bụng nàng không phải con hắn hay không. Nếu không biết, vì sao lại muốn nàng sảy thai? Nếu biết, thì càng không thể để lộ—nàng tuyệt đối không thể thừa nhận điều đó vào lúc này. Nàng chỉ có thể chết cắn không buông, khẳng định đây chính là do Lý Cảnh mưu hại.
Nàng bật cười lạnh: “Ngươi bớt nói nhảm! Bản cung không biết vì sao ngươi phải giết chính con ruột của mình, nhưng sự thật rõ ràng, chuyện này chính là do ngươi làm! Lý Cảnh, ngươi lá gan không nhỏ, dám cả gan hại chết cốt nhục của bản cung!”
Lý Cảnh lại thong thả nói: “Công chúa luôn miệng nói là ‘con của bản cung’, lại chẳng hề nhắc đến ta, người ngoài nghe vào, còn tưởng đứa trẻ ấy chẳng có quan hệ gì với ta, bởi vậy mới mười phần kích động như thế.”
Hắn dứt khoát không thừa nhận, khiến Vĩnh Ninh công chúa giận đến nghiến răng, nhưng nàng lại không thể công khai thừa nhận đứa bé không phải của hắn. Không có chứng cứ chứng minh hắn giết hại đứa bé, động cơ lại mơ hồ, mà Lý Cảnh lại mang dáng vẻ có chỗ dựa, chẳng sợ hãi gì, nàng nhất thời lại chẳng thể làm gì được.
Thị vệ của nàng phần lớn vẫn ở phủ công chúa, số ít ở Lý phủ không thể động thủ với Lý Cảnh. Nếu không, nàng đã sớm một đao chém xuống, chẳng cần lời lẽ rườm rà gì nữa rồi. Nhưng đây không phải vì nàng không dám, mà là lúc này chưa thể.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể phẫn nộ ném lại một câu, rồi xoay người bỏ đi:
“Dù ngươi không thừa nhận, chuyện này cũng là do ngươi làm! Ngươi cứ chờ đấy, Lý Cảnh! Bản cung tuyệt đối không để ngươi sống yên!”
Sau khi công chúa rời đi, nét cười nơi môi Lý Cảnh cũng dần thu lại.
Hắn một mình ngồi xuống trước thư án, trầm ngâm một lúc, đưa tay ấn lên mi tâm, chỉ thấy trong lòng vô cùng phiền muộn.
Vĩnh Ninh công chúa đúng là một nữ nhân điên cuồng.
Không hiểu vì sao, nàng lại có thể phát hiện ra chuyện thuốc bã. Hắn tự thấy kế hoạch đã chu toàn, ngoài trừ vài tâm phúc, tuyệt không ai hay biết. Mà những người đó, tuyệt đối không thể bán đứng hắn.
Với đầu óc của công chúa, sao có thể liên tưởng đến hắn?
Nếu nàng không hoài nghi, thì chuyện này dễ dàng lấp liếm. Nhưng hiện tại nàng đã biết được một phần sự thật, mọi thứ liền khó giải quyết hơn nhiều. Ai biết được nàng tiếp theo sẽ làm ra chuyện gì?
Tính tình kiêu căng, không nghĩ đến hậu quả, nếu thật sự muốn báo thù Lý gia, e rằng có thể gây ra chuyện kinh thiên động địa.
Lúc đó, chỉ e là ngọc nát đá tan, cả hai cùng chết.
Hắn rút ra một tờ giấy từ dưới bàn, nhúng bút vào vết mực còn sót lại, viết vài chữ, nét chữ gấp gáp, mực nhạt nhòa:
“Thẩm Ngọc Dung.”
Có lẽ, tên này có thể khiến công chúa bình tĩnh lại.
Chỉ mong nàng có thể nghĩ thông suốt, giữ được sự tỉnh táo cuối cùng.
…
Ở một bên khác, Vĩnh Ninh công chúa vừa về đến phòng, lửa giận chưa nguôi, liền ngồi phịch xuống giường, ngực phập phồng dữ dội, hiển nhiên là giận đến cực điểm.
“Lý Cảnh cái đồ súc sinh này!”
Mai Hương nhẹ giọng khuyên giải:
“Điện hạ đừng vội tức giận. Ít ra hôm nay thái độ của Lý đại công tử, nhìn qua thật chẳng khác gì hung thủ. Nếu không phải là hắn, chắc chắn sẽ sốt ruột biện minh. Nhưng hôm nay, hắn chẳng hề vội chứng minh bản thân trong sạch, như thể… như thể hắn biết rõ, người không làm gì được hắn vậy.”
“Bản cung không làm gì được hắn?”
Vĩnh Ninh công chúa giận dữ gạt đổ cả ấm trà trên bàn, “choang choang” rơi xuống đất, âm thanh chói tai vang vọng cả phòng.
“Bản cung cứ muốn hắn thân bại danh liệt!”
“Nhưng hắn không thừa nhận,” Mai Hương bình tĩnh nói, “Lại chẳng có động cơ rõ ràng. Trong mắt người khác, hắn không có lý do gì để giết con mình.”
“Không chịu thừa nhận thì thôi!” Công chúa nghiến răng. “Hắn làm ra chuyện ghê tởm như vậy trong phủ, bản cung cứ đem cái mặt thật đó cho thiên hạ đều biết! Nếu không thể chỉ đích danh hắn là hung thủ, thì bản cung ít nhất cũng có lý do hòa ly! Để tất cả mọi người đều thấy rõ — Hoàng thượng đem bản cung gả cho loại người cầm thú thế này, rốt cuộc là vì sao?”
Nếu thật sự lật mặt Lý Cảnh trước mặt quần thần, nàng liền có thể danh chính ngôn thuận hòa ly, mà mọi sai lầm sẽ đều quy về Lý Cảnh. Hoàng đế trở thành kẻ dùng người không sáng suốt, trong dân gian cũng sẽ bị chỉ trích. Đến lúc đó, cũng là cơ hội cho Thành vương ngóc đầu.
Mai Hương càng nghĩ càng thấy khả thi, gật đầu:
“Cũng được. Chỉ là, điện hạ định vạch trần bộ mặt thật của Lý đại công tử thế nào?”
Trong phòng im bặt hồi lâu.
Mai Hương bắt đầu hơi sốt ruột, thì cuối cùng Vĩnh Ninh công chúa cũng mở miệng:
“Một không làm, hai chẳng dừng. Nếu hắn đã muốn ép bản cung đến đường cùng, bản cung liền lật bài ngửa trước mặt văn võ bá quan. Lúc đó Lý gia có muốn cãi cũng không kịp!”
Nàng gằn từng chữ, ánh mắt lạnh như băng:
“Dám đụng đến bản cung, đây chính là kết cục của bọn họ! Bản cung muốn cả Lý gia ra đường không dám ngẩng đầu, trở thành trò cười thiên hạ!”
…
Đêm đó, mọi chuyện xảy ra trong Lý phủ vẫn chưa có người thứ ba hay biết. Yến Kinh lặng lẽ chìm trong màn đêm, chờ đợi một trận mưa xuân sắp tới.
Trời vừa sáng, mưa xuân lất phất rơi, từng giọt, từng giọt gột đi tàn dư của mùa đông. Không khí cũng dần ấm lên theo từng ngày.
Người đi đường che ô giấy dầu, vội vã qua lại. Còn nông dân thì cảm tạ ông trời, bởi trận mưa xuân này là khởi đầu cho vụ mùa, là tín hiệu hứa hẹn một năm đại thu hoạch.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Trong khung cảnh yên bình đó, triều đình lại tựa hồ sóng yên biển lặng. Nhưng bên dưới mặt nước, dòng ngầm đen tối đã bắt đầu chảy xiết, chỉ chờ một ngày gió nổi mưa sa, cuốn phăng tất cả.
Hoằng Hiếu Đế lên triều sớm, vẫn đúng giờ như mọi ngày. Khác với tiên hoàng tuổi già hưởng lạc, thường lười biếng thượng triều, mỗi tháng may ra được vài lần, thì từ lúc đăng cơ tới nay, Hoằng Hiếu Đế ngày nào cũng đích thân lên triều, chưa từng muộn, cũng chưa từng bỏ sót một buổi nào.
…
Trông qua, Hoằng Hiếu Đế hệt như một vị minh quân cần chính yêu dân. Từ khi ngồi lên ngôi báu còn là một thiếu niên nhỏ tuổi, ngày đầu tiên lên triều, hắn vẫn còn run sợ bất an, ngồi đó, bị đám triều thần coi thường, chỉ xem như một kẻ thế cô, hữu danh vô thực. Nhưng đến giờ, dù vẫn còn nhiều người xem thường hắn, song cũng không ai dám khinh địch như trước.
Mỗi ngày đều là những chuyện cũ rích — nào là tu sửa thủy lợi, nào là phân bổ ngân lượng cứu tế, nào là nộp thuế, bổ sung quốc khố… Đều là chuyện của thái bình thịnh thế, chẳng có phong ba gì. Người tâu thì lười nhác, người nghe cũng hời hợt cho xong.
Một năm có vô số ngày như thế, mà những ngày như vậy, đã trôi qua nhiều năm.
Sắp đến lúc hạ triều, các đại thần ai nấy đều không còn gì để trình tấu. Đúng lúc ấy, một giọng nữ bất ngờ vang lên, chói tai vô cùng:
“Hoàng thượng!”
Trên điện Kim Loan, sao có thể để nữ tử làm loạn? Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đó là — Vĩnh Ninh công chúa!
Nàng không phải từ phía trước đại điện đi vào, mà là từ phía sau, đẩy ngã thái giám ngăn cản, xông thẳng vào chính điện. Nàng hiển nhiên đã dốc toàn lực giãy giụa, quần áo có phần lộn xộn, sắc mặt tái nhợt như giấy, đôi mắt đỏ hoe, son phấn lem luốc, trông vô cùng thê lương.
Một công chúa vốn luôn kiêu kỳ đoan trang, người người tán tụng là “diễm lệ hoa quý”, hôm nay lại xuất hiện với vẻ mặt tàn tạ đau thương, khiến toàn bộ triều thần đều kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy?!” — Hoằng Hiếu Đế giận dữ quát — “Ai cho phép nàng tiến vào?”
Thật là không hợp lễ nghi!
“Hoàng thượng!” — Vĩnh Ninh công chúa quỳ phịch xuống đất, liên tục dập đầu, nước mắt đầm đìa:
“Xin hoàng thượng niệm tình thân quyến, cứu lấy Vĩnh Ninh! Nếu hoàng thượng không cứu, Vĩnh Ninh chỉ e sẽ mất mạng!”
Đã có ai từng nhìn thấy công chúa quỳ gối dập đầu chưa? — Không ai từng thấy.
Dù là đối với Hoằng Hiếu Đế, đây cũng là lần đầu tiên nàng dập đầu. Trước đây, nàng dựa vào sự sủng ái của tiên đế dành cho Lưu Thái phi, chẳng mấy khi để vị thái tử khi xưa vào mắt. Đến khi hắn lên ngôi, nàng cũng chỉ tỏ ra thần phục bên ngoài, nhưng vẫn luôn ngạo mạn trong lòng.
Hành động này, rõ ràng là bước đường cùng, một nước cờ liều mạng.
Cha con Lý Trung Nam đứng gần phía trước, sắc mặt đồng loạt tái đi. Ai cũng không ngờ Vĩnh Ninh công chúa lại xông ra thẳng trên điện Kim Loan, khiến cả Lý Cảnh cũng đứng chết trân. Hắn vốn tưởng nàng dù có kiêu căng đến mấy, cũng biết chừng mực. Dù muốn đối đầu Lý gia, ít nhất cũng phải lo đến mặt mũi của Thành vương.
Bọn họ là người của Thành vương, nếu nàng công khai trở mặt, chẳng khác nào trực tiếp phá hoại thế cục, hủy diệt con đường đại sự của Thành vương.
Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả.
Chuyện nàng đã quyết, ai chết cũng chẳng màng. Đã muốn ai phải chết, thì người đó phải chết — đó là nguyên tắc xưa nay của nàng.
Lý Cảnh lập tức quay đầu nhìn về phía Thành vương.
Thành vương cũng sững sờ, rõ ràng không hề biết trước chuyện này. Những ngày qua, hắn bận rộn cho việc chuẩn bị đại sự, không để tâm đến chuyện của Vĩnh Ninh. Hắn vốn tưởng rằng, vì hắn, Lý gia chắc chắn không dám bạc đãi nàng, chỉ cần không có mâu thuẫn quá lớn, thì không thể xảy ra chuyện.
Nhưng hôm nay, công chúa bất chấp tất cả, đâm thẳng một đòn vào trước mặt Hoàng thượng và trăm quan, khiến Lý gia hoảng loạn, còn hắn thì không kịp phản ứng.
Một bên là muội ruột, một bên là tâm phúc.
Nếu phải lựa chọn lúc này… Thành vương thà hy sinh Vĩnh Ninh, cũng không muốn đắc tội với Lý gia. Lý gia là trụ cột trong kế hoạch của hắn. Nếu vì nàng mà thất bại, bao nhiêu mưu tính sẽ hóa thành tro bụi.
“Vĩnh Ninh, đừng gây chuyện! Mau quay về!” — Thành vương lạnh giọng quát, mang theo cảnh cáo —
“Nơi này không phải là chỗ để muội nói năng bừa bãi!”
Nhưng Vĩnh Ninh công chúa làm như không nghe thấy.
Nàng biết, cơ hội chỉ có một lần duy nhất. Nàng hận Lý gia, hận Lý Cảnh đã giết con nàng, nhưng nàng không làm được gì. Nếu lần này không ly hôn được, Thành vương sẽ vì đại cục mà giữ nàng lại, Lý gia cũng vì che đậy bí mật, sẽ bắt nàng làm “Lý phu nhân” suốt đời, vĩnh viễn không thể thoát thân.
Nàng tuyệt đối không chấp nhận số phận đó. Dù là vì chính mình, hay là… vì Thẩm Ngọc Dung.
Ánh mắt nàng lướt qua giữa triều thần, nhìn đến Thẩm Ngọc Dung đang đứng giữa hàng quan lại. Hắn vẫn bình thản như cũ, không nhìn nàng lấy một cái, như thể kẻ đang quỳ lạy là một người xa lạ. Mà hắn — không quan tâm.
Tim nàng siết lại, cơn thù hận với Lý gia càng thêm sâu sắc.
Nàng không đợi ai kịp ngăn cản, liền lớn tiếng thưa với Hoằng Hiếu Đế:
“Thần phụ… cầu xin được hòa ly với Lý Cảnh. Xin Hoàng thượng chuẩn cho!”
…
Kim điện chấn động.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lý Cảnh và Vĩnh Ninh công chúa. Ai nấy đều biết, trước đó không lâu nàng sảy thai, chẳng lẽ vì chuyện đó mà vợ chồng trở mặt?
Nhưng chuyện ấy có gì để tranh cãi? Nghe đồn là do thích khách gây ra, chẳng lẽ còn có ẩn tình?
Lý đại công tử xưa nay luôn nhã nhặn, tiếng tăm tốt đẹp, vậy mà không thể dàn xếp nổi với công chúa, đến mức nàng phải cầu xin hòa ly giữa chốn triều đình?
Lý Cảnh lén ra hiệu mắt liên tục, hi vọng nàng đừng nói tiếp. Nhưng đã không còn kịp nữa.
Thành vương quát lên:
“Vĩnh Ninh! Đây là quốc sự triều đường! Chuyện nhà sao có thể đem ra trước bá quan văn võ? Trở về ngay! Người đâu!”
Hắn muốn kéo nàng xuống — nhưng nàng lần này đã quyết xé nát mọi thứ.
Kim điện lặng ngắt như tờ.
Không đợi thái giám kịp tiến lên kéo Vĩnh Ninh công chúa ra ngoài, nàng đã nhanh chóng giành lời trước:
“Hoàng thượng! Lý Cảnh miệng nam mô, bụng một bồ dao găm! Hắn giả mạo nghĩa cử, nói là thu dưỡng cô nhi, thực chất là đưa đám trẻ về phủ, cho uống thuốc độc khiến chúng câm điếc! Một kẻ ngụy quân tử, thú tính đội lốt người như vậy, thần phụ tuyệt không thể cùng hắn làm vợ chồng thêm một khắc nào nữa! Hoàng thượng đã ban hôn, vi thần phụ không dám trái chỉ, nhưng giờ cầu xin hoàng thượng chuẩn cho thần phụ và Lý Cảnh hòa ly!”
Lời nói chưa dứt, cả triều đình xôn xao, ánh mắt mọi người tập trung về phía cha con Lý gia, khiến bọn họ như ngồi trên đống lửa, chỉ hận không thể lập tức xé xác Vĩnh Ninh công chúa thành trăm mảnh để bịt miệng nàng lại.
Ngay cả Thành vương và Thẩm Ngọc Dung cũng không khỏi chấn động — chuyện này, bọn họ hoàn toàn không biết!
Thành vương cau mày thật chặt. Dù hắn có khó chịu với Lý Cảnh đi nữa, nhưng dưới điện Kim Loan, giữa bá quan văn võ, nói ra chuyện hoang đường như vậy, Vĩnh Ninh công chúa quả thật đã mất lý trí. Dù giữa nàng và Lý Cảnh có thù oán đến mấy, cũng không nên làm to chuyện như vậy!
“Chuyện này tất có hiểu lầm.” — Thành vương đành bước ra chống đỡ, lạnh giọng nói:
“Lý Cảnh không phải hạng người như thế.”
“Ta vì sao phải vu hãm trượng phu của chính mình?” — Vĩnh Ninh công chúa bật cười thê lương.
“Các ngươi nếu không tin, cứ việc điều tra! Trên đời không có bức tường nào không lọt gió! Hắn đã làm, ắt để lại dấu vết!”
…
Mọi người xì xào nghị luận, lời ra tiếng vào như sóng cuộn.
Lý Cảnh trong lòng bùng lên lửa giận, nhưng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh, chỉ là ánh mắt ngày một lạnh. Nếu hôm nay cứ để chuyện này lộ ra, danh tiếng của Lý gia từ nay xem như xong. Dù Thành vương có đoạt được thiên hạ, một gia tộc mang tai tiếng như vậy, cũng khó lòng được trọng dụng. Sự nghiệp, dòng dõi của Lý gia, đều sẽ bị hủy hoại!
Một mảnh tĩnh lặng ngột ngạt, hắn đột nhiên cười nhẹ, nói:
“Nếu hạ quan biết được bí mật của công chúa, công chúa cũng không nên vì thế mà hãm hại hạ quan. Nếu công chúa muốn hòa ly, hạ quan cũng không ngăn cản. Chỉ là — cần gì phải dựng chuyện đến thế?”
“Bí mật? Bí mật gì?” — Có triều thần lập tức bắt lấy câu này, giọng mang đầy tò mò, lập tức dấy lên một trận chấn động khắp triều đường.
Vĩnh Ninh công chúa tim đập dồn dập, trong lòng bỗng thấy bất an. Nàng vẫn cắn răng nói:
“Ngươi lại giở trò rồi! Ta đã vạch mặt ngươi, ngươi liền muốn bịa đặt ra ‘bí mật’ gì đó, để che mắt hoàng thượng và triều thần? Đừng mơ!”
Lý Cảnh lại chắp tay, cung kính nói:
“Công chúa nhập phủ khi đã mang thai, chuyện này hạ quan vốn định cả đời chôn giấu. Ai cũng có chuyện khó nói, huống hồ công chúa xưa nay không phải người bại hoại đức hạnh, hạ quan cũng không muốn truy cứu. Nhưng hôm nay công chúa bức người thái quá, hạ quan cũng chỉ đành nói rõ sự thật.”
“Hạ quan có thể lấy lời của thái y làm chứng, có thuốc an thai, có những ngày đầu tân hôn hạ quan không ở cùng công chúa — chính đêm tân hôn, hạ quan uống rượu say, ngủ lại thư phòng. Những điều này, tiểu đồng hầu cận có thể làm chứng. Sau đó công chúa sinh bệnh, hạ quan càng chưa từng chung phòng. Vậy mà nàng lại có thai… chẳng phải kỳ lạ lắm sao?”
Rồi hắn nhìn thẳng nàng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao:
“Hay là… đứa bé ấy thật sự là sau khi vào Lý phủ mới có?”
…
Lời này vừa thốt ra, khắp điện chấn động tựa sét đánh ngang tai.
Hàm ý quá rõ ràng — nàng gả vào Lý gia rồi mà còn tư thông với người khác?
“Ngươi——!” — Vĩnh Ninh công chúa tái mặt, giận dữ đến run rẩy,
“Ngươi nói bậy! Ngươi vu oan giá họa, cố ý bôi nhọ bản cung!”
Nhưng trong lòng nàng đã bắt đầu run rẩy — nàng không ngờ Lý Cảnh lại nắm được nhiều chứng cứ đến vậy!
Chưa kịp phản bác, Lý Cảnh đã thản nhiên quay đầu, nhìn về một người giữa đám triều thần:
“Việc này, người rõ nhất… chính là Trung thư Xá lang — Thẩm đại nhân.”
“Ngài là cha đứa trẻ kia, chẳng lẽ không biết rõ nhất sao?”
…
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.