Chương 175

Bộ truyện: Vớt Thi Nhân

Tác giả: Thuần Khiết Đích Tiểu Long

Tiệc trà xã giao kết thúc, cả nhóm bước ra khỏi khách sạn.

Tiết Lượng Lượng ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, lấy ra hộp thuốc, đưa một điếu cho Đàm Văn Bân.

Đàm Văn Bân nhận lấy, móc bật lửa ra, trước tiên châm thuốc giúp Tiết Lượng Lượng, rồi cười nói:

“Chúc mừng nha, Lượng ca.”

Tiết Lượng Lượng hít sâu một hơi, chậm rãi nhả ra làn khói trắng.

Từ lúc tuyên bố khởi động đến khi chính thức động thổ, một dự án lớn thường cần một khoảng thời gian rất dài.

Nếu từng bị đình trệ rồi tái khởi động, quá trình ấy thậm chí còn tốn thời gian và công sức hơn nhiều.

Huống hồ, công trình số năm bảy hai trong lịch sử đã hai lần bị phong tỏa, mỗi lần đều đi kèm với những sự kiện kỳ quái và bất thường.

Do đó, việc khởi công trở lại lần này đòi hỏi công tác chuẩn bị chu đáo, thời gian càng kéo dài hơn nữa.

La Công phụ trách một bộ phận trong dự án này, giống như khi xảy ra sự kiện “Cao Bưu Hồ Long Hấp Thủy”, lần này ông ta cũng mang theo một đội ngũ chuyên môn để hỗ trợ.

Các nhóm phụ trách những hạng mục khác cũng cần có thời gian để sắp xếp và chỉnh đốn lại.

Theo dự tính của La Công, quá trình này chí ít cũng mất một năm.

Hiện tại, ông ta nhận được hai thông tin quan trọng.

Thứ nhất, thông báo về việc tái khởi động dự án.

Thứ hai, yêu cầu thành lập đội ngũ mới.

Vì tính chất đặc biệt của dự án, yêu cầu bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tất cả những người tham gia đều bị cô lập hoàn toàn.

Những nhân vật cốt lõi có quyền tiếp cận thông tin tuyệt mật đều phải đáp ứng những tiêu chuẩn đặc biệt.

Nhưng với những nhân viên phụ trách các công việc cụ thể bên dưới, tiêu chuẩn bảo mật sẽ không quá khắt khe, thậm chí còn có phần nới lỏng.

Dù sao thì, chỉ cần nhiệm vụ được phân chia đủ chi tiết, ngay cả những nhân viên tuyến đầu tham gia dự án cũng giống như bị giam trong mê cung, không thể nhìn rõ toàn cảnh.

Đội ngũ mới được yêu cầu tuyển chọn từ các trường đại học.

Một mặt, không thực tế khi triệu tập lại những nhân viên đã rời đi và đào tạo lại từ đầu.

Điều đó vừa tốn kém, vừa khó kiểm soát.

Mặt khác, so với việc gọi lại những người cũ, việc bồi dưỡng một thế hệ nhân tài mới từ đầu sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Việc Đàm Văn Bân chúc mừng Tiết Lượng Lượng là bởi vì La Công đã giao nhiệm vụ tổ chức đội ngũ mới cho anh ta.

Giống như một người lính trẻ khao khát chiến công, trong thời kỳ đặc biệt này, cơ hội thăng tiến cũng trở nên rộng mở hơn.

Hai năm qua, Tiết Lượng Lượng luôn kiên nhẫn tích lũy kinh nghiệm.

Mặc dù con đường của anh tương đối suôn sẻ, nhưng vẫn phải trải qua từng bước theo quy trình.

Giờ đây, quá trình ấy đã được rút ngắn đáng kể, tạo cho anh cơ hội thăng tiến vượt bậc.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là anh phải có đủ năng lực để đảm đương trọng trách này.

Nếu không, sẽ chỉ là kẻ hữu danh vô thực, sớm muộn cũng ngã đau.

Tuy nhiên, lúc này Tiết Lượng Lượng không hề cảm thấy quá vui mừng hay kích động, cũng không có chút bất an hay thấp thỏm nào.

Anh chỉ biết rằng, từ giờ trở đi, tần suất anh về nhà sẽ giảm mạnh.

Trước đây, anh liên tục di chuyển, chạy theo từng dự án, công việc dù vất vả nhưng có tính giai đoạn.

Nhờ đó, anh vẫn có nhiều cơ hội trở về Nam Thông.

Nhưng một khi nhận nhiệm vụ mới, từ tuyển chọn, khảo hạch, đào tạo, thực tập, rèn luyện… tất cả đều do anh trực tiếp phụ trách.

Nếu không có tinh thần trách nhiệm, công việc này có thể rất nhẹ nhàng.

Nhưng nếu thực sự dốc lòng dốc sức, thì khối lượng công việc gần như là vô tận.

Thời gian của anh sẽ không còn thuộc về riêng mình.

Mỗi lần muốn quay về Nam Thông, anh sẽ phải đối diện với cảm giác tội lỗi vì bỏ bê công việc.

“Lượng ca, đây là chuyện tốt.

Ta tin tẩu tử cũng sẽ ủng hộ ngươi.”

Đàm Văn Bân vỗ vai Tiết Lượng Lượng.

Hắn biết mình nói lời vô ích, nhưng vào lúc này, cũng chỉ có thể nói vậy mà thôi.

Tiết Lượng Lượng khẽ gật đầu: “Ta phải lên đường về Kim Lăng.

Quy mô đội ngũ sơ bộ dự tính là ba mươi người, nhưng nếu chỉ cần ba người thì tốt biết mấy.”

Ba người, chính là ba người trước mặt: Tiểu Viễn, Bân Bân và Lâm Thư Hữu.

Tiết Lượng Lượng tin rằng, toàn bộ Đại học Hải Hà không có sinh viên nào chuyên nghiệp hơn ba người họ.

Lý Truy Viễn cười nói: “Cần hỗ trợ gì, cứ nói thẳng.”

Tiết Lượng Lượng mỉm cười: “Đương nhiên, ta làm sao khách khí với các ngươi được.”

Tiết Lượng Lượng khoát tay rồi rảo bước ra ven đường, ngồi lên chiếc taxi đang đậu chờ khách.

Lý Truy Viễn hiểu rõ, Lượng Lượng ca hẳn là muốn rời Nam Thông trước, sau đó lại đi nhảy xuống sông thêm một lần nữa.

Rồi sẽ có một khoảng thời gian rất dài, Tiết Lượng Lượng sẽ không quay lại nơi này.

Lý Truy Viễn lên tiếng: “Chúng ta cũng về thôi.”

Lâm Thư Hữu đứng bên đường vẫy tay gọi một chiếc xe.

Trên đường về, Lý Truy Viễn lại âm thầm suy tính, chỉ là lần này không phải tính toán thời gian nữa.

Dưới lòng đất cung điện khi ấy, Lý Truy Viễn đã lấy được một mảnh thẻ tre mục rữa từ người đàn ông đeo mặt nạ.

Sau khi phục chế lại bằng kỹ thuật hiện đại, hắn nhờ các giáo sư già ở viện nghiên cứu của Kinh gia giúp giải mã, cuối cùng thu được chín tọa độ.

Chín tọa độ ấy nằm rải rác khắp nơi, bao gồm:

Bạch Sơn Hắc Thủy, Áng Mây Chi Nam, Tắc Bắc Thảo Nguyên, Hãn Hải Sa Mạc, Thập Vạn Đại Sơn, Thiên Đảo Chi Hồ, Thiên Phủ Bồn Địa, Cao Nguyên Sông Băng, và tọa độ cuối cùng nằm trong biển sâu.

Trong số đó, có ba địa điểm mà Lý Truy Viễn đã xác định được.

Thiên Phủ Bồn Địa, khả năng lớn chính là Phong Đô Quỷ Thành.

Bạch Sơn Hắc Thủy, hẳn là chỉ lăng mộ Cao Câu Ly tại Tập An.

Còn tọa độ dưới biển, có lẽ chính là vị trí con hải quy khổng lồ kia.

Lúc vừa nhận được chín tọa độ này, Lý Truy Viễn cảm thấy những bí mật ấy còn quá xa xôi với mình.

Nhưng khi La Công đứng ngay trước mặt hắn, tuyên bố rằng công trình số năm bảy hai sắp được tái khởi động, thiếu niên bỗng nhiên ý thức được—chuyện này, cuối cùng cũng đến.

Hắn không chắc liệu mình có cần đích thân khám phá cả chín bí cảnh hay không, nhưng trước mắt, ba nơi đã xác định đều có liên hệ trực tiếp đến hắn.

Có lẽ, đây mới chỉ là khởi đầu.

Dòng nước đã đẩy hắn vào cuộc thi cuối cùng của đời mình, tựa như một kỳ “chín tỉnh liên thi”.

Trở về thành phố, Lý Truy Viễn không vội về nhà tổ, mà chỉ nhắn với Bân Bân và A Hữu một tiếng rồi một mình đi đến nhà Râu Quai Nón.

Tại sân sau, Tiêu Oanh Oanh đang chăm chú làm giấy đâm.

Nhìn thấy hắn đến, nàng chỉ ngước lên liếc mắt một cái, thấy hắn không bước lên thềm nhà mà trực tiếp đi về phía rừng đào, liền cúi đầu tiếp tục công việc.

Rừng đào sâu bên trong, có một vòng hàng rào nhỏ bao quanh.

Bên trong hàng rào là một khoảng rừng phủ kín hoa đào, có một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi ngây ngốc chơi đùa.

Vừa trông thấy Lý Truy Viễn, nó lập tức cười khanh khách: “Ha ha ha.”

Lý Truy Viễn tựa lưng vào một thân cây đào, ngồi xuống.

Cứ thế, hắn ngồi đó cho đến khi hoàng hôn buông xuống.

Trong lúc ấy, hai cơn gió xoáy kỳ lạ bất ngờ nổi lên trong rừng, Lý Truy Viễn để ý nhưng không quan tâm.

Vươn vai một cái, hắn đứng dậy, rời khỏi rừng đào để về nhà.

Ngay khi hắn rời đi, một trận gió lớn bất chợt nổi lên giữa rừng, cuốn theo những âm thanh “vù vù” đầy quái dị.

Tiêu Oanh Oanh dừng tay, đặt mảnh giấy đâm xuống, đi xuống bậc thềm, bước vào rừng đào, ôm lấy đứa bé ngây ngốc kia.

Đứa nhỏ giơ tay, cố gắng với lấy những cánh hoa đào bay lả tả trước mặt, dáng vẻ ngây thơ không chút sợ hãi, dù gặp phải thứ gì cũng chỉ thấy thú vị.

Nhưng Tiêu Oanh Oanh thì biết rõ—vị kia đang rất tức giận.

Nàng không rõ vì sao nó lại giận dữ.

Có phải do Lý Truy Viễn đã nói điều gì đó khiến nó nổi giận?

Nhưng điều mà Tiêu Oanh Oanh không biết là, nó giận không phải vì thiếu niên kia nói gì, mà bởi vì từ đầu đến cuối, hắn hoàn toàn không nói chuyện với nó.

Hắn chỉ xem nơi này như một khu rừng để tĩnh tâm mà thôi.

“Gâu!

Gâu!

Gâu!”

Tiểu Hắc sủa loạn về phía Nhuận Sinh.

Trước đây, khi còn ở đại học, Tiểu Hắc luôn ngủ chung phòng với Nhuận Sinh.

Ngày thường, chính Nhuận Sinh cũng là người chăm sóc nó.

Quan hệ giữa một người một chó vô cùng tốt.

Nhưng từ sau khi trở về từ Quý Châu, mỗi khi Nhuận Sinh định đến gần để cho Tiểu Hắc ăn, con chó này liền lập tức dựng đứng lên, gầm gừ dữ tợn, tỏ rõ thái độ bài xích cực độ.

Chuyện này, trước kia hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Không chỉ đơn thuần là quan hệ giữa người và chó bị rạn nứt, mà quan trọng hơn là—Tiểu Hắc luôn nổi tiếng là đần độn.

Dùng lời của Lý Tam Giang mà nói, con chó này có thể làm chó giữ nhà, nhưng nếu kẻ trộm vào khuân sạch mọi thứ, nó cũng chỉ biết oán trách trộm gây ra quá nhiều tiếng động làm phiền giấc ngủ của nó mà thôi.

Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Hắc rất ít khi sủa, đến mức ban đầu mọi người còn tưởng nó là một con chó câm.

“Tốt rồi, ngươi tránh ra một chút, để ta cho nó ăn.”

Âm Manh nghe động tĩnh liền đi ra, nhận lấy bát canh từ tay Nhuận Sinh, đưa đến trước mặt Tiểu Hắc.

Lúc này, Tiểu Hắc không còn sủa nữa, cúi đầu uống thuốc bổ.

Nhưng khi ăn, ánh mắt nó vẫn không rời khỏi Nhuận Sinh, tràn đầy cảnh giác, cứ như sợ hắn sẽ lại tiến gần.

Âm Manh lên tiếng: “Ngươi ăn cái thứ Cổ Đồng kia, trên người mang khí tức tạp nham, nó sợ ngươi.”

Nhuận Sinh lắc đầu: “Nó không phải sợ ta.”

Âm Manh cau mày: “Vậy là gì?”

Nhuận Sinh bình thản đáp: “Nó nghĩ ta đã bị một kẻ khác chiếm lấy rồi.”

“Khác nhau ở đâu?”

“Có khác.” Hắn nhìn chằm chằm vào con chó trước mặt.

“Nó đang cố xác nhận ta có còn là chính mình không.”

Nhuận Sinh một lần nữa bước tới gần.

Tiểu Hắc lập tức ngừng ăn, lần nữa sủa loạn, tiếng gầm gừ đầy đe dọa.

Nhưng lần này, Nhuận Sinh không lùi lại như mấy ngày trước mà dứt khoát tăng tốc, thẳng đến trước mặt Tiểu Hắc.

“Gâu!”

Tiểu Hắc lao tới, há miệng cắn mạnh vào cổ tay hắn.

Chó đen sinh ra vốn là loài tràn đầy dương khí, huống hồ Tiểu Hắc từ nhỏ đã được nuôi bằng thuốc bổ.

Dù ngày thường lười biếng, nhưng bản tính hung mãnh trong nó chưa bao giờ bị phai nhạt.

Nhuận Sinh giơ tay lên chặn trước người, để mặc cho Tiểu Hắc cắn chặt vào cổ tay mình, dù bị nâng lên khỏi mặt đất cũng không chịu buông miệng.

Thế nhưng, hắn không hất nó ra, mà ngồi xổm xuống, mặc kệ cơn đau từ vết thương, đặt Tiểu Hắc lên đầu gối.

Con chó vẫn gầm gừ trong cổ họng, máu từ vết thương nhỏ xuống, nhuộm đỏ hàm răng trắng của nó.

Nhuận Sinh giơ tay còn lại, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Hắc.

Âm Manh nhìn cảnh này, sắc mặt đầy lo lắng: “Ngươi chừng nào mới có thể triệt để tiêu hóa thứ đó?”

Nhuận Sinh lắc đầu: “Nếu ta tiêu hóa hết, chẳng phải là đã hoàn toàn hấp thu nó rồi sao?”

Âm Manh chỉ thẳng vào Nhuận Sinh, giọng điệu đầy tức giận: “Ngươi cố ý giữ lại nó sao?”

Nhuận Sinh không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.

“Nhuận Sinh, ngươi có biết giữ thứ này trong cơ thể nguy hiểm cỡ nào không?”

Hắn cười nhạt: “Ta chỉ biết, nhờ nó, ta cũng trở nên nguy hiểm hơn.”

“Đám các ngươi, tại sao ai cũng là một lũ điên như vậy?”

Âm Manh cắn răng, bất giác đem cả Đàm Văn Bân và Lâm Thư Hữu vào cùng một nhóm.

Đàm Văn Bân, từ sau khi trở về, cả người trở nên âm trầm, nhưng vẫn không chịu để Lý Truy Viễn trị liệu.

Lâm Thư Hữu thì suốt ngày chỉ nghĩ cách tiêu hao tiềm lực cơ thể, cố kéo dài khoảng thời gian trước khi Bạch Hạc Đồng Tử hoàn toàn chiếm đoạt hắn.

Hết lần này đến lần khác, từng người trong nhóm đều không còn coi trọng thân thể của mình.

Dường như, bọn họ đã quen với cảm giác “mạng này là nhặt về mà có”, nhặt quá nhiều lần, cũng chẳng còn cảm thấy quý giá nữa.

Nhuận Sinh nhìn Âm Manh, im lặng không nói.

Thực ra, trong số tất cả bọn họ, người điên nhất có lẽ chính là nàng.

Âm Manh ngồi xuống bên cạnh, mở lòng bàn tay, một con cổ trùng bò ra, cuộn tròn như một món đồ chơi, bị nàng lăn qua lăn lại giữa các ngón tay như đang nghịch hạch đào.

“Ngươi nói xem, ta có nên đặt tên cho nó không?”

Nhuận Sinh không chút do dự: “Không cần.”

“Vì sao?”

“Không đặt tên, chết đi sẽ không đau lòng.”

Âm Manh sững sờ, không những không tức giận mà còn gật đầu đồng ý:

“Có lý.”

Cổ trùng trong lòng bàn tay nàng bỗng bò nhanh hơn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Tiểu Hắc cắn rất lâu, Nhuận Sinh cũng kiên trì vuốt ve nó thật lâu.

Cuối cùng, ánh mắt Tiểu Hắc dần dần dịu lại, cơn giận trong đáy mắt biến mất.

Nó chậm rãi buông miệng, sau đó vươn lưỡi, liếm lên vết thương mà chính nó vừa cắn ra trên cổ tay Nhuận Sinh.

Tiểu Hắc cuối cùng cũng xác nhận, người trước mặt nó không hề bị ai đó cướp đoạt thân thể.

Nhuận Sinh bưng bát thuốc bổ còn uống dở, đặt trước mặt Tiểu Hắc.

Con chó đen cúi đầu uống sạch, thậm chí hiếm hoi liếm cả đáy bát.

Ngày thường, nó ăn ngon uống sướng, không bao giờ có thói quen làm vậy.

Nhuận Sinh chỉ tay về phía ổ chó.

Tiểu Hắc ngoảnh đầu, chậm rãi bước vào, nằm xuống, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay nó đã sủa quá nhiều, còn cắn người, đối với nó mà nói, đây là một ngày tiêu hao thể lực lớn chưa từng có.

Nó cần phải nghỉ ngơi thật tốt để hồi phục nguyên khí.

Âm Manh lên tiếng: “Ta giúp ngươi xử lý vết thương.”

“Không cần, Tiểu Hắc rất sạch sẽ, ta dùng nước giếng rửa qua là được.”

Nhuận Sinh đi đến bên giếng, múc nước, dùng tay hất lên cổ tay bị thương.

Máu đỏ bên ngoài bị nước rửa sạch, để lộ vết cắn sâu hoắm, phần thịt xung quanh có màu cháy đen.

Đây là do khí tức trên người hắn xung khắc với dương khí của chó đen, nói cách khác, hiện tại tà sát khí trong cơ thể hắn đã quá nặng.

Nhuận Sinh lấy từ trong túi ra một lá bùa do Tiểu Viễn vẽ, dán lên vết thương.

Lá bùa không hoàn toàn biến thành đen, nhưng đã chuyển sang màu xám xịt.

Hắn chạm nhẹ vào vết thương, lặng lẽ thở dài.

Xem ra, vẫn phải làm phiền Tiểu Viễn một chuyến.

Hắn không quan tâm bản thân có phải quái vật hay không.

Dù sao từ nhỏ, chỉ vì ăn mặc tử tế hơn bạn bè cùng trang lứa, hắn đã bị người trong thôn gọi là “quái thai” quen rồi.

Hắn chỉ lo lắng, nếu khí tức trên người quá mạnh, sẽ gây hiểu lầm, ảnh hưởng đến lần đi sông tiếp theo của Lý Truy Viễn.

Đúng lúc này, Lý Truy Viễn từ nhà Râu Quai Nón trở về.

“Tiểu Viễn.”

“Nhuận Sinh ca?”

Nhuận Sinh giơ cổ tay bị thương lên.

Lý Truy Viễn liếc nhìn, mỉm cười nói: “Nhuận Sinh ca, ngươi đến xưởng chờ ta.”

“Được.”

Nhuận Sinh xoay người đi về phía sau nhà.

Lý Truy Viễn chuẩn bị lên lầu, trên đường gặp Âm Manh.

“Tiểu Viễn ca, Nhuận Sinh hắn…”

“Không sao đâu, ta có cách.”

Âm Manh gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, lo lắng chết ta.”

“Đúng rồi, Bân Bân và A Hữu đâu?”

“Hai người bọn hắn sau khi về, bị Lý đại gia gọi lên bắt thu dọn cái bàn rồi.”

Lý Truy Viễn đột nhiên có chút hối hận.

Sớm biết vậy, hắn đã kéo cả hai người đến rừng đào ngồi một lát, như vậy chân trước vừa về đến nhà, bọn họ cũng sẽ không lập tức bị lôi đi làm việc nặng.

Thực ra, hắn hiểu rõ suy nghĩ của đồng đội mình.

Trước đây, con đường phát triển của mỗi người đều do chính họ tự quyết định.

Nhưng bây giờ, ai nấy đều đã có ý thức chủ động hơn về vận mệnh của bản thân.

Mặc dù đôi khi ngay cả Lý Truy Viễn cũng cảm thấy bọn họ đang tự đẩy mình vào nguy hiểm, nhưng hắn không cách nào mở miệng ngăn cản.

Không ai muốn trở thành kẻ vướng víu trong đội, ai cũng hy vọng đến lúc đi sông có thể phát huy tác dụng lớn nhất.

Hơn nữa, ngoài lợi ích chung của cả đội, còn có nhu cầu phát triển của từng cá nhân.

Họ là con người, không phải công cụ trong tay hắn.

Có đôi khi, những gì hắn nghĩ là tốt nhất, lại chưa chắc đã phù hợp với họ.

Lên đến lầu hai, Lý Truy Viễn bước vào phòng mình.

A Lê đang ngồi vẽ tranh.

Bức họa đã hoàn thành phần của Lâm Thư Hữu và Âm Manh, giờ nàng đang vẽ đến Đàm Văn Bân.

Lý Truy Viễn nhìn sang bàn thờ bên cạnh, nơi vẫn còn lại một nửa bài vị.

Lượng này… không đủ rồi.

A Lê buông bút vẽ, chuẩn bị ra ngoài, nàng biết hắn đang nghĩ gì.

Giữa hai người, đã sớm không cần lời nói, chỉ cần ánh mắt là đủ hiểu.

A Lê đi lấy bài vị làm vật liệu đã là chuyện quá quen thuộc với tất cả.

Nhưng Lý Truy Viễn vẫn không muốn để nàng tự giác làm chuyện này chỉ bằng một ánh mắt ra hiệu.

Lần này, hắn trực tiếp cần đến nó, vậy thì đương nhiên, hắn phải mở miệng nói rõ.

Làm người, có thể giả hồ đồ, nhưng không thể cố tình giả vờ hồ đồ.

Hắn nắm lấy tay A Lê, cùng nàng đi xuống lầu, tiến vào gian đông phòng.

Trong phòng, Liễu Ngọc Mai đang cầm bút lông, vẽ phác thảo một bộ trang phục.

Bên cạnh bà có một bức tranh vẽ A Lê, còn trên giấy trước mặt bà, lại là hình ảnh một thiếu niên trong bộ y phục nam trang.

Lưu di từ nhà kho mang ra thêm một ít bài vị, đang sắp xếp lại bàn thờ tổ tiên.

Đúng lúc này, hai vị khách trẻ tuổi bước vào cửa hàng.

Liễu Ngọc Mai có chút ngạc nhiên: “Các ngươi đến đây làm gì?”

Lý Truy Viễn cúi đầu, cung kính gọi: “Liễu nãi nãi.”

Rồi ánh mắt hắn chuyển sang bàn thờ trước mặt.

Mặc dù lần này cần dùng gấp, nhưng Liễu Ngọc Mai đã quá quen thuộc, chỉ khoát tay áo ra hiệu cho hắn tự làm.

Lý Truy Viễn bước đến trước bàn thờ, khẽ cúi người hành lễ, rồi trầm giọng nói:

“Vãn bối có việc, trên người Nhuận Sinh xảy ra chút vấn đề, cần chế tác đinh gỗ để trấn áp.

Mong chư vị tiền bối tương trợ!”

Giọng hắn ép xuống rất thấp, gần như thì thầm.

Khi thiếu niên mở miệng nói chuyện, trong lòng Liễu Ngọc Mai bỗng dâng lên một cảm giác báo động mãnh liệt.

Bà lập tức đè nén cảm giác này, không để nó lộ ra ngoài.

Lưu di đứng bên cạnh, vốn còn đang ung dung nhấm nháp hạt dưa, định vừa ăn vừa thưởng thức hai đứa trẻ chọn bài vị.

Ai ngờ, nghe xong lời của Lý Truy Viễn, bà bỗng nghẹn lại, cổ họng có chút ngòn ngọt.

Đây là lần đầu tiên trong đời, bà nhai hạt dưa đến mức cắn ra máu!

Phản ứng này của Lưu di khiến Lý Truy Viễn cũng cảm thấy kỳ quái.

Lưu di vội vã khoát tay, ra hiệu rằng mình không sao.

Ngay khi thiếu niên vừa nói xong, A Lê lập tức bắt đầu lật bài vị.

Nàng biết trên người Nhuận Sinh có mười sáu đạo khí khổng, nên cần đúng mười sáu cây đinh gỗ.

Nhưng bài vị vốn có tạo hình cố định, phần bệ thô rộng, phần trên lại nhỏ hẹp.

Trước đây, khi cần lấy đào mộc làm bánh bột mì, đã xem như tối ưu hóa hiệu suất sử dụng.

Nhưng lần này, một bài vị chỉ có thể làm được một cây đinh gỗ, phần còn lại đều trở thành phế liệu.

Vì vậy, A Lê chọn lấy mười sáu bài vị.

Nàng không thể ôm hết, Lý Truy Viễn liền đứng bên cạnh giúp nàng.

Từ lần đầu tiên ngồi ăn cơm cùng nữ hài này, hắn đã biết nàng có chứng ép buộc.

Vì vậy, mỗi lần chọn bài vị, nàng đều lấy từ những cái cũ trước.

Đối xử công bằng.

Không có tổ tiên nào bị “ngược đãi”, cũng không có ai được “ưu ái” hơn.

Sau khi hai người ôm bài vị rời đi, Liễu Ngọc Mai nhìn bàn thờ dần trở nên thưa thớt, ánh mắt lộ ra suy tư.

Lưu di lấy khăn tay, chậm rãi nhổ ra ngụm máu tươi còn đọng trong miệng, giọng nói đầy kinh ngạc:

“Chủ mẫu, vì sao lại như vậy?”

Liễu Ngọc Mai trầm giọng đáp: “Ta cũng không rõ nguyên nhân…

Chỉ biết trên người đứa nhỏ này, nhân quả cấm kỵ bỗng nhiên trở nên nặng hơn.

Nặng đến mức ngay cả ta cũng cảm thấy kiêng kỵ.”

Lưu di chần chừ: “A Lực trước kia cũng không thế này…”

Bên ngoài phòng, Tần thúc vừa đưa giấy đâm xong, theo thói quen định ghé qua đông phòng thông báo một chút.

Nhưng khi vừa bước đến cửa, nghe thấy những lời này, ông lập tức ngừng chân.

Ông không rời đi ngay, chỉ nhìn quanh sân xem có việc gì để làm.

Thế nhưng, ở nơi này, dù không lên tiếng, cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi sự chú ý.

Liễu Ngọc Mai chậm rãi nói: “A Lực đi sông không có giá trị tham khảo.”

Nghe câu này, Tần thúc thở phào.

Cảm giác quen thuộc trở lại, ông cầm lấy cái cuốc, tiếp tục công việc.

Lưu di do dự: “Vậy…?”

Liễu Ngọc Mai lắc đầu:

“Ta từng thấy qua những người đi sông thành công.

Nhưng trong suốt quá trình đi sông, không ai xuất hiện tình huống như Tiểu Viễn sớm như vậy.”

“Nhà chúng ta Tiểu Viễn… đặc biệt quá mức.

Giống như là… đã nhận được quá nhiều…”

Bà muốn nói “chiếu cố”, nhưng dù thế nào, từ này bà cũng không thể thốt ra được.

Đây đâu phải chiếu cố?

Thế nhưng, bảo bà mở miệng nói xấu nước sông vào lúc này, bà cũng không thể.

Liễu Ngọc Mai quay sang Lưu di, hỏi:

“Ngươi ổn chứ?”

“Không sao.”

“Ừm.”

Bà lại nhìn về phía bàn thờ, bỗng bật cười:

“Đúng rồi, về sau khi làm bài vị, cứ thêm nhiều tài liệu trân quý một chút.”

Lưu di thoáng sững sờ: “Chủ mẫu, ý ngài là?”

Chuyện liên quan đến tổ tiên, bà không dám tùy tiện thay đổi.

Liễu Ngọc Mai bình thản nói:

“Ý ta là, trong một bộ bài vị, có thể dùng nhiều loại chất liệu khác nhau, không cần giới hạn trong thượng phẩm Kinh Lôi Mộc.”

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

“Ta hiểu rồi.”

“Với lại, kiểu dáng cũng nên phong phú hơn một chút.”

“Kiểu dáng?”

“Đúng, có lớn có nhỏ.

Bài vị không nhất thiết chỉ có một kích thước.”

Lưu di cau mày: “Ý ngài là, trong một bộ bài vị lại có kích thước khác nhau?”

“Có gì không thể?

Bối phận cao thì làm lớn một chút, bối phận thấp thì làm tinh tế hơn, tạo ra sự phân chia rõ ràng giữa trưởng ấu tôn ti.”

“Điều này cũng tiện cho A Lê khi chọn vật liệu.”

Lưu di gật đầu: “Hiểu rồi.”

Liễu Ngọc Mai vỗ trán, tự trách bản thân:

“Ai, ta sao mãi đến bây giờ mới nghĩ ra chuyện này?”

Lưu di cẩn trọng hỏi: “Ý ngài là…”

Liễu Ngọc Mai thở dài:

“Chúng ta thờ phụng tổ tiên là lẽ đương nhiên.

A Lê là người trong nhà, lấy bài vị cũ để thay thế, cũng là lẽ đương nhiên.

Chỉ là… mối quan hệ giữa A Lê và hắn lại quá mức đặc thù.”

Bà nhìn về phía bàn thờ, ánh mắt sâu xa.

“Hiện tại xem ra, đám gia hỏa này không có linh tính, cũng chưa hẳn là chuyện xấu.

Ít nhất, ở phương diện này, nó tương đương với việc chặt đứt nhân quả.”

Lưu di giật mình: “Chủ mẫu, ta hiểu rồi.”

Tiểu Viễn đi sông đột ngột như vậy, ngay cả tổ trạch có nhiều thứ tốt cũng không kịp chuẩn bị để phối hợp với hắn.

Bây giờ, chỉ còn lại tổ tông bài vị… Đây có lẽ là con đường duy nhất để Tần gia và Liễu gia chuyển vận lợi ích đến cho Tiểu Viễn.

Chính vì vậy, chủ mẫu mới muốn đa dạng hóa cách chọn tài liệu và quy cách bài vị, như vậy mới có thể mở rộng phạm vi chuyển vận.

Liễu Ngọc Mai khẽ gật đầu: “Còn có thể khảm nạm một số thứ lên bài vị… Nhưng thôi, làm gì cũng nên có chừng mực.

Ngươi tự xem xét, bài vị có thể xa hoa, nhưng không được quá bất hợp lý.”

“Ngài yên tâm, ta hiểu mà.”

“Vậy đi chuẩn bị đi.”

“Vâng.”

Sau khi Lưu di rời đi, Liễu Ngọc Mai ngồi trở lại ghế.

Vốn dĩ, bà định thử để Lưu di khảm một số chi tiết lên bài vị, chẳng hạn như hạt châu, phù văn, hoặc nếu tổ tiên từng thích đao kiếm, sách vở, tranh vẽ thì có thể làm chút ký hiệu để phối hợp.

Nhưng ngay khi bà vừa nghĩ đến việc này, trong lòng lại dâng lên một cảm giác báo động.

Không thể quá mức.

Có thể tìm cách len lách thiên đạo, nhưng tuyệt đối không được xem nó như một kẻ ngu ngốc.

Một khi đi quá giới hạn, kết cục sẽ chẳng khác gì bị nhân quả phản phệ trực tiếp.

Liễu Ngọc Mai thu lại suy nghĩ, cầm lấy bút lông, tiếp tục thiết kế y phục cho thiếu niên.

Có một chuyện bà vẫn thường hối hận—đó là vì sao trước đây không sớm đưa cho hắn một vài thứ.

Từ nhỏ, con cháu Tần gia và Liễu gia đều được mang theo bên người một số vật phẩm đặc biệt, đây là nội tình của Long Vương gia.

Nhưng Tiểu Viễn thì không.

Bà vốn định sau khi nghi thức nhập môn kết thúc sẽ đưa hắn đến tổ trạch của hai nhà, làm truyền nhân duy nhất, bất cứ thứ gì hắn thích mà có thể khống chế được, đều có thể lấy.

Nhưng ai ngờ, nhập môn xong liền lập tức đi sông, cơ hội này hoàn toàn biến mất.

Rõ ràng có hai đại truyền thừa hộ thân, thế nhưng khi đi sông lại giống như kẻ giang hồ đầu đường xó chợ, thiếu thốn đến mức giống một nhà giàu mới phất nghèo kiết xác.

Liễu Ngọc Mai cúi đầu nhìn nhẫn ngọc trên tay.

Lúc gặp mặt lần đầu, bà đã định đưa vật này cho hắn làm quà ra mắt.

Nhưng đứa nhỏ ấy lại nhất quyết không nhận.

Có lẽ, đây chính là thiên ý.

Khi chưa nhập môn, dù bà có muốn đưa, hắn cũng sẽ không lấy.

Bà nhìn về phía bàn thờ, khẽ cười tự giễu:

“Các ngươi chắc cũng không ngờ, ta một đời cẩm y ngọc thực, cuối cùng lại rơi vào cảnh phải nuôi một đứa bé nghèo kiết xác như thế này.”

Mười sáu bài vị được ôm vào tiểu công phường.

Nhuận Sinh đã sớm ngồi chờ bên trong.

A Lê rất quen thuộc quy trình, cầm bút vẽ lên bài vị, phác họa trước các đường nét.

Sau đó, nàng lấy công cụ, bắt đầu điêu khắc tài liệu.

Lý Truy Viễn đứng bên cạnh hỗ trợ.

Nhuận Sinh cũng muốn giúp, nhưng việc đòi hỏi sự tỉ mỉ này hắn không can thiệp được, chỉ có thể dọn dẹp mặt bàn và chuẩn bị các công cụ rèn luyện.

Việc làm đinh gỗ không quá khó khăn, lại không cần chạm khắc hoa văn cầu kỳ, nên không tốn quá nhiều thời gian.

Dù sao, đối với bài vị cấp cao, chỉ cần giữ nguyên vẹn hình dạng cũng đã đủ để phát huy tác dụng trấn áp.

“Phốc xích!” “Phốc xích!”

Lý Truy Viễn mở hai chai Kiện Lực Bảo, cùng A Lê mỗi người một chai, uống.

“A Lê, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

A Lê nhẹ gật đầu, ánh mắt vô thức rơi vào chai nước trên tay thiếu niên.

Những đồ uống bình thường, nàng sẽ không thu thập, dù sao cấp bậc cất giữ đã khác trước.

Nhưng cùng nhau mở ra, cùng nhau uống chung một chai, thì vẫn muốn.

Lý Truy Viễn bất đắc dĩ, ngửa đầu uống cạn phần nước còn sót lại, sau đó đưa chai rỗng cho A Lê.

A Lê nhận lấy, trong mắt lộ ra chút thỏa mãn, sau đó rời khỏi xưởng.

Lý Truy Viễn quay sang: “Nhuận Sinh ca, cởi áo ra đi.”

“Được.”

Nhuận Sinh cởi áo.

Trước đây, Tần thúc từng dùng mười sáu cây quan tài đinh để mạnh mẽ mở khí khổng trên người hắn, dùng phương pháp cứng nhắc nhất để truyền thụ Tần thị Quan Giao Pháp luyện thể chi thuật.

Bây giờ, những vết thương cũ đã sớm khép lại, dấu vết tròn trên da giống như bị lửa hun qua cũng đã phai nhạt đi rất nhiều.

Nhưng hôm nay, Lý Truy Viễn phải một lần nữa cưỡng ép mở khí khổng.

Hắn cầm lấy đinh gỗ, rồi nhấc chùy, nhắm ngay vị trí khí khổng, bắt đầu đóng đinh.

“Đinh đinh đinh!

Đinh đinh đinh!

Đinh đinh đinh!”

Máu của Nhuận Sinh thấm ướt cả hai tay Lý Truy Viễn.

May mắn là, chỉ có lúc chiếc đinh vừa đóng vào thì máu mới phun ra.

Ngay khi cái đinh ổn định, Nhuận Sinh liền co chặt cơ bắp, tự cầm máu.

Hắn không cảm thấy đau, thậm chí chẳng hề nhíu mày.

Chỉ có chút áy náy, thấp giọng nói:

“Tiểu Viễn, lần sau ta sẽ không ăn bậy nữa.”

“Kỳ thật, ngươi ăn thi thể Cổ Đồng cũng chỉ là một chất xúc tác.

Tần thị Quan Giao Pháp sinh sôi không ngừng, dù không chiến đấu, dù chỉ ăn cơm hay ngủ, nó vẫn luôn rèn luyện gân cốt và da thịt của ngươi.

Khi cơ thể ngươi phát triển đến một mức độ nhất định, những thứ ẩn giấu bên trong tất nhiên sẽ bị kích phát.”

Nếu Nhuận Sinh cứ an phận đi theo Sơn đại gia, làm một vớt thi nhân bình thường, bản chất đặc thù của hắn sẽ không bao giờ được kích phát.

Hắn có thể sống cả đời một cách bình yên, dù có đôi chút kỳ lạ nhưng vẫn có thể an ổn qua ngày.

Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại cùng Lý Truy Viễn đi sông.

Hết lần này đến lần khác chiến đấu.

Hết lần này đến lần khác bị thương nặng.

Hết lần này đến lần khác, tất cả khí khổng trên người đều mở ra.

Cuối cùng, bản chất thực sự của hắn cũng bị thôi sinh ra.

Nhuận Sinh cúi đầu, thần sắc có chút ảm đạm.

Đây là lần đầu tiên, Tiểu Viễn rõ ràng nói với hắn rằng—hắn không phải con người.

Mặc dù, hắn đã sớm biết điều đó.

Người bình thường nào lại ăn không ngon nếu chưa từng nổi danh?

Người bình thường nào lại khao khát những thứ thịt ô uế đến mức thèm muốn?

Lý Truy Viễn vừa đóng đinh vừa nói:

“Không sao cả.

Hai anh em chúng ta đều không phải là người, đều là quái vật khoác lên lớp da người.”

Nhuận Sinh ngẩng đầu, nhìn thiếu niên trước mặt.

Thiếu niên đang cười.

Nhưng trong nụ cười ấy, Nhuận Sinh nhìn thấy rõ—Tiểu Viễn khi nói những lời này, trong lòng thực ra lại rất đau đớn.

Hắn biết rằng, đối với Tiểu Viễn, từ ‘quái vật khoác da người’ là lời khó nghe nhất.

Nhưng thiếu niên lại tự mình nói ra, dùng nó làm câu bông đùa để an ủi chính mình.

“Nhuận Sinh ca.”

Chỉ một tiếng gọi, nhưng chẳng cần phải nói gì thêm.

Hình ảnh từ giấc mộng ngày trước, cả hai bọn họ đều không còn nhớ rõ.

Chỉ biết rằng, dù có bị mộng quỷ khống chế biến thành khôi lỗi, Nhuận Sinh vẫn không hề tuân theo mệnh lệnh của ‘chủ nhân’ để tấn công Tiểu Viễn.

Chuyện này, có quên cũng không sao.

Bởi vì có những thứ không cần nhớ, nó vốn đã nằm sâu trong đáy lòng.

“Tốt rồi, Nhuận Sinh ca, bây giờ ngươi vận chuyển lại Tần thị Quan Giao Pháp một lần nữa, dựa theo nhịp ta phân phó.

Ta bảo ngươi nhanh thì nhanh.

Bảo ngươi dừng thì dừng.

Bảo ngươi nghịch hành… thì nghịch hành.”

“Được.”

Dù Lý Truy Viễn không luyện võ, nhưng sự hiểu biết của hắn về Tần thị Quan Giao Pháp, ngay cả Tần thúc cũng không bằng.

Dưới sự chỉ dẫn của hắn, Nhuận Sinh bắt đầu vận chuyển pháp môn.

“Ngạch…

Trán…

Trán…”

Nhuận Sinh đau đớn gầm nhẹ.

“Tạm dừng một chút.”

Lý Truy Viễn giơ tay ra hiệu, rồi nhanh chóng bố trí một trận pháp cách âm đơn giản trong tiểu công phường.

“Tốt rồi, bên ngoài không nghe thấy nữa, tiếp tục đi.”

“A!!!”

Nhuận Sinh gào thét.

Cảm giác này giống như một con thú đang cần mài răng, mà Lý Truy Viễn chính là đang giúp hắn “mài răng”.

Những tà sát khí không ngừng sinh sôi trong cơ thể hắn bị cưỡng ép bào mòn.

Nói trắng ra, Nhuận Sinh đang sống sờ sờ chịu đựng quá trình luyện lại da thịt và xương cốt của mình.

Nỗi đau này vượt xa mức độ ‘cạo xương trị độc’.

Nhưng Nhuận Sinh vẫn kiên trì tiếp nhận.

“Tốt rồi, xong.”

“Hô… Hô…”

Nhuận Sinh thở phì phò, ngẩng đầu lên.

Đôi mắt hắn lúc này trở nên thâm trầm hơn.

Những khối cơ bắp nguyên bản cứng chắc giờ đã co rút lại, trở nên rắn rỏi và điêu luyện hơn.

Cái đầu vốn đã to lớn, giờ lại càng góc cạnh hơn trước, trông có chút sắc bén.

Từ khí chất mà nhìn, trên người Nhuận Sinh đã có chút bóng dáng của Tần thúc.

“Thú tính” khi được chuyển hóa thành “nhân tính”, không chỉ không suy yếu, mà còn trở nên mạnh mẽ hơn—bởi vì chỉ có con người, mới có thể ở trạng thái thanh tỉnh mà hợp lý vận dụng sức mạnh.

Sự biến đổi về khí chất này đồng nghĩa với việc Nhuận Sinh đã thực sự nhập môn luyện thể thuật.

Mặc dù con đường hắn đi là dùng sức mạnh thuần túy để xông cửa, nhưng bằng cách nào đó, hắn đã cứng rắn đụng ra một khe hở.

Quan trọng nhất là, tà sát khí trên người hắn đã bị áp chế xuống.

Nếu bây giờ Tiểu Hắc cắn hắn, cũng sẽ không xuất hiện những vết thương kỳ dị bị phá sát như trước.

Lý Truy Viễn lấy ra một lá bùa do chính hắn vẽ, dán lên vết thương trên cổ tay Nhuận Sinh.

Lá bùa không có bất kỳ biến hóa nào.

Hắn khẽ cười: “Nhuận Sinh ca, vất vả rồi.”

Nhuận Sinh lắc đầu, sau đó nhìn Lý Truy Viễn, nghiêm túc nói:

“Tiểu Viễn.”

“Ừm?”

“Chúng ta… cùng nhau làm người, có được không?”

Lý Tam Giang trở về, miệng ngậm điếu thuốc, vừa bước vào sân đã thấy Nhuận Sinh đang vội vã dọn dẹp những vết máu trên nền đất cạnh giếng.

“Chuyện gì đây?

Sao trên đất lắm máu vậy, trong nhà giết heo à?”

Nhuận Sinh gãi đầu, cười cười: “Lý đại gia, ta làm đấy.”

“Ngươi làm?

Ngươi mà cũng có thể chảy nhiều máu vậy?”

Lúc này, Lý Truy Viễn vừa mở trận pháp cách âm trong công phường, chuẩn bị ra giếng rửa tay.

Nghe được cuộc đối thoại bên ngoài, hắn thản nhiên nói:

“Thái gia, ban nãy Lưu di định làm huyết vượng, nhưng ta không cẩn thận làm đổ mất.

Nhuận Sinh ca đang giúp ta thu dọn.”

Lý Tam Giang nhả ra một hơi khói: “Đổ thì đổ, có gì mà làm lớn chuyện.

Ta vốn không thích ăn huyết vượng, dễ bị nóng trong người.”

Lý Truy Viễn ngồi xuống bên cạnh giếng, rửa tay.

Miệng giếng đã được lắp hệ thống bơm tay, không cần dùng dây thừng kéo thùng nước nữa.

Chỉ cần ấn mấy cái là nước trào ra.

Ban ngày, nếu giếng cạn tạm thời, chỉ cần rót một chén nước vào để kích hoạt dòng chảy trở lại.

Lý Tam Giang nhìn Nhuận Sinh, ánh mắt có chút nghi hoặc: “Thế nào… cảm giác ngươi gầy đi?”

“Không đâu.”

“Không đúng, rõ ràng gầy hơn.”

Lão bước tới, đá nhẹ vào người Nhuận Sinh đang ngồi xổm lau dọn: “Để Sơn Pháo mà thấy, nó lại tưởng ta không cho ngươi ăn uống tử tế đấy.

Nhớ ăn nhiều một chút, bồi bổ lại.”

Nhuận Sinh cười đáp: “Được rồi, Lý đại gia.”

Ăn uống?

Hắn rất giỏi khoản này.

Lý Tam Giang quay sang nhìn Lý Truy Viễn: “Tiểu Viễn Hầu, đi theo ta một chút.”

“Được rồi, thái gia.”

Nhuận Sinh đưa một chiếc khăn tay qua, Lý Truy Viễn lau khô tay rồi theo Lý Tam Giang vào nhà.

Không ngờ, lão không dừng lại ở phòng khách mà tiếp tục ra hiệu cho hắn lên lầu.

Chỉ khi đã vào trong phòng, thái gia mới từ trong túi lấy ra một tấm vé xổ số, giơ lên trước mặt Lý Truy Viễn.

“Tiểu Viễn Hầu, ngươi xem đây là cái gì.”

“Thái gia, ngài đi mua vé số à?”

Những năm gần đây, phong trào mua vé số trúng thưởng rất thịnh hành.

Mỗi khi có hội chợ ở trấn nhỏ, hai bên đường đều có quầy bán vé số.

Đằng sau quầy luôn có một nhóm nhân viên mặc đồng phục thống nhất, dân trong vùng bị hấp dẫn đổ đến xem náo nhiệt.

Dưới chân các sạp hàng, từng lớp vé số phế thải phủ kín cả mặt đường.

Lý Tam Giang bật cười: “Mua gì mà mua, thái gia đây là nhặt được.”

“Nhặt?”

“Đúng, ngươi xem đi.”

Lý Truy Viễn nhận lấy tấm vé, trên đó ghi: “Kinh thành—du lịch xa hoa 5 ngày 2 người.”

“Hắc hắc, ngươi nhìn xem, vận khí của ta thế nào?

Ta nghe Tráng Tráng nói, các ngươi bây giờ đang bận thực tập, không cần đến trường nữa.

Hiện tại cũng không có chuyện gì làm, chi bằng đi kinh thành một chuyến.”

“Thái gia, ta không muốn quay về kinh thành. Ở đây ta sống rất tốt.”

“Cũng không phải bảo ngươi về đó sống, chẳng phải đây là tour du lịch sao?

Không đi thì phí quá!”

“Nhưng mà… vé này hết hạn rồi, thái gia.”

Lý Truy Viễn chỉ vào hàng chữ nhỏ trên vé: “Đây là giải thưởng của hai kỳ trước.”

“Hết hạn?

Tức là đã có người nhận thưởng rồi?”

“Ừm.”

Những giải thưởng lớn thế này, phần lớn đều bị “người trong nhà” của tổ chức nội bộ nhận trước.

Người bình thường chỉ có thể trúng mấy món đồ linh tinh như dầu gội hay xà phòng thơm.

“Tê… Vậy chẳng phải uổng công mừng hụt một trận à?

Ta còn tưởng nhặt được bảo vật chứ!”

Lý Truy Viễn cười cười: “Thái gia, nếu ngài thực sự muốn đi kinh thành một chuyến, ta có thể dẫn ngài đi du lịch.”

Đi kinh thành du lịch gần như là giấc mộng của tất cả thế hệ trước.

Ai cũng muốn một lần tận mắt nhìn thấy “vành mặt trời” ấy.

“Phí tiền làm gì!

Ta nghe nói ăn uống trong kinh thành đắt đỏ lắm.

Ta không đi, không đi, không đi!”

“Thái gia, ta có nhiều tiền lắm, đủ để dẫn ngài đi một chuyến.”

“Ngươi có chút tiền ấy thì tính là gì?

Ngươi đã cưới vợ chưa?

Ngươi đã sinh con chưa?

Ngươi đã mua nhà trong nội thành chưa?”

Lý Truy Viễn sững người.

Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ?!

Lý Tam Giang sờ đầu thiếu niên, cười ha hả:

“Không sao, thái gia đây đều đã tính toán cho ngươi rồi.

Bây giờ làm ăn tốt, để ta tiết kiệm thêm chút nữa, sau này lo cho ngươi đủ đầy.”

“Được rồi, thái gia.”

Thiếu niên biết, giúp hắn kiếm tiền, tiết kiệm tiền, chính là niềm vui lớn nhất của thái gia lúc này.

“Ăn cơm chiều á!”

Dưới lầu, giọng Lưu di vang lên đúng giờ, báo hiệu bữa tối đã sẵn sàng.

Lý Tam Giang vỗ đùi: “Đi, gọi khuê nữ của ngươi xuống ăn cơm đi.”

“Ừm.”

Chờ Lý Truy Viễn rời khỏi phòng, Lý Tam Giang lại cầm tấm vé xổ số lên nhìn lần nữa, lẩm bẩm:

“Làm sao lại quá hạn được chứ?”

Lão bĩu môi, nhổ hai cái vào lòng bàn tay.

Bản thân vốn chẳng hứng thú với trò xổ số, ngày thường cũng không thích đánh bài.

Nhưng rõ ràng lúc đầu không quan tâm, vậy mà bây giờ, chỉ vì một tấm vé quá hạn, lại thấy có chút tiếc nuối.

“Nếu không… ngày mai ta cũng mua một tờ thử xem?”

Đêm khuya.

Tây phòng.

Nơi này hiện tại là chỗ ở của Âm Manh.

Lúc này, từ trên giường đến trong hộc tủ, thậm chí cả trên sàn nhà, đều bị nàng bày đầy các loại bình bình lọ lọ.

Toàn bộ đều là độc dược nàng tự tay chắt lọc.

Trong đó, một phần ba là những loại nàng đã nắm rõ độc tính.

Còn lại hai phần ba… thì có trời mới biết.

Một con cổ trùng nằm gọn trong lòng bàn tay nàng, hai chiếc râu đen dài bất thường giương lên, quẫy nhẹ.

Một tay nàng nắm cổ trùng, tay kia tiếp tục phối độc, thử nghiệm các tổ hợp khác nhau.

Dần dần, nàng nhận ra một quy luật:

Cổ trùng càng phản ứng mạnh, râu đen càng lay động dữ dội khi tiếp xúc với loại độc dược có tính cương liệt.

Âm Manh liền dựa vào điểm này để tìm tòi công thức phối độc.

Nàng trộn một bộ độc dược, đặt vào trong một chiếc lồng đặc chế.

Hai chiếc râu đen của cổ trùng lập tức vẫy mạnh, tựa hồ có phản ứng mãnh liệt.

Nàng lại trộn một bộ độc dược khác.

Lần này, hai chiếc râu đen lay động nhanh đến mức tạo thành ảo ảnh.

Âm Manh gật gù, thử nghiệm trộn cả hai bộ độc dược lại với nhau theo một tỉ lệ mà nàng cảm thấy hợp lý.

Nhưng khi hỗn hợp hoàn thành…

Hai chiếc râu đen đột nhiên ngừng lay động.

Âm Manh nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Lấy độc trị độc, chẳng lẽ sau khi trộn vào lại biến thành vô hại?

Nàng dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào cổ trùng, phát hiện râu đen của nó mất đi sự cân bằng, thậm chí không còn sức mà cử động.

Nàng mở tay ra.

Cổ trùng đã mất đi phản ứng.

Âm Manh nghiêng đầu, nhìn về phía lồng cách ly độc tố mà mình dùng để điều chế, chợt phát hiện dưới đáy lồng… xuất hiện một lỗ thủng nhỏ.

Giây tiếp theo—

“Phù phù!”

Âm Manh gục đầu xuống giường.

Bị chính độc của mình làm cho hôn mê.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

    • Tự Tại Nhân Gian

      Chương này team tạm ẩn soát lại, đạo hữu quay lại sau nhé. Cảm ơn đã góp ý!

Scroll to Top