Hai món vật phẩm vừa được đưa vào cột chứa đồ, thuộc tính lập tức hiển hiện.
Hạ Thắng: “……”
Tên phiền muộn kia, ngươi mẹ nó thật đáng chết!
【Khôi lỗi người giấy: Dùng phương pháp đặc thù luyện chế, chỉ cần người bị hại mang bên người, tất nhiên sẽ chịu sự điều khiển từ người khống chế người giấy.】
Hảo, không phải nói là thế thân sao?
Cái gọi là thế thân, ngươi nói là thay người đi chết đấy à?
【Sinh vật huyết nhục không rõ tên: Một loại sinh vật cường đại có mùi vị huyết nhục, đối với Ma Ngạc có lực hấp dẫn cực lớn. Giống như bạc hà đối với mèo, không thể kháng cự.】
“?”
Đây chính là cái gọi là “chỉ cần còn một hơi thở, nuốt vào là có thể sinh long hoạt hổ” đan dược mà ngươi nói?
Thật sự là không có món nào tốt, toàn bộ đều là đồ chết người!
Nói đi cũng phải nói lại, cổ nhân dị giới đều như vậy sao? Bề ngoài thì cười tươi như hoa, trong lòng mắng không ngừng, sau lưng lại hung hăng đâm dao vào hoa cúc người ta.
“Chờ một chút, sau khi ra khỏi thành cứ đi thẳng về phía trước, chúng ta mai phục tại một dặm ngoài thành. Không phải ta sợ chết, mà là nếu để Thiên Diện Ma phát giác, nó rất có khả năng sẽ bỏ qua một người, mà nhắm vào số đông chúng ta.”
Một lời này của phiền muộn nam khiến Huyện lệnh, Tôn Ban Đầu và đám nha dịch đồng loạt trầm mặc. Thật đấy, thế này chẳng phải bọn ta cũng phải theo tới? Ngài thật sự không nghĩ tới chút nào là bọn ta cũng biết sống chết sao?
“Yên tâm, dù cho kế hoạch xảy ra biến cố, không phải còn có ta sao.”
Phiền muộn nam cười đáp, dáng vẻ như thể trấn an tất cả.
“……”
Người không biết, thật sự dễ bị lời này làm dao động.
Hắn đoán ra được đại khái kế hoạch của đối phương.
Hắn, có thể tay không đánh lui Thiên Diện Ma, chính là mồi nhử tốt nhất. Một khi giao chiến chính diện, tất nhiên có thể kéo dài thời gian đủ lâu để phiền muộn nam ngoài một dặm đuổi tới hiện trường.
Khi đó, chẳng khác nào ngồi chờ ngư ông đắc lợi.
Không muốn đánh?
Khôi lỗi người giấy dùng để làm gì? Chính là chuẩn bị cho thời khắc mấu chốt khi Hạ Thắng trở mặt. Tới lúc đó, không đánh không được, hơn nữa còn phải liều mạng mà đánh.
Khốn khiếp thật, phiền muộn nam toan tính thật kỹ!
“Đúng rồi, đi gọi hai tên phù sư kia tới, nhiều người thì sức mạnh càng lớn.”
Tôn Ban Đầu được chỉ điểm, hai tay ôm quyền, dẫn theo hai nha dịch rời khỏi Triệu phủ. Nửa canh giờ sau, hai vị phù sư chừng ba mươi tuổi, theo sau đám nha dịch, lần lượt tiến vào.
“Gặp đại nhân.”
Vừa bước vào chính phòng, hai người lập tức cung kính hành lễ.
“Huynh đệ họ Tần phải không, ta mặc kệ các ngươi tới huyện Nhạc Đình có mục đích gì. Hiện tại, ngoài huyện có một con Thiên Diện Ma rất phiền phức, cần hai huynh đệ các ngươi hỗ trợ một tay.”
“Chúng ta hết thảy đều nghe đại nhân phân phó.” Thái độ cực kỳ khiêm nhường, chẳng khác gì dân thường gặp huyện thái gia.
Triệu lão gia cười tít mắt, nhìn xem a. Đại nhân vật từ Quận Thành tới, cũng phải đối với con rể tương lai của hắn cung kính, không dám chậm trễ chút nào.
Về sau, trong huyện này chỉ có thể có một “lão gia”, chính là hắn —— Triệu lão gia!
Huyện lệnh cũng vui mừng khôn xiết. Triệu gia leo được lên cành cao, hắn bám Triệu gia cũng coi như trèo lên được.
Vì sao không bám vào phiền muộn nam?
Vì leo không nổi a.
Làm chó cũng phải trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc. Không đủ tư cách? Ha ha. Muốn làm chó? Lăn ra chỗ khác đi, ngươi không có năng lực hiểu được.
“Chọn hai người lanh lợi một chút hầu hạ.” Phiền muộn nam đứng dậy, phân phó Triệu lão gia. “Đúng rồi, ta muốn chiếc xe ngựa thoải mái nhất.”
Chỉ một câu, toàn bộ Triệu phủ rối tung cả lên.
Chốc lát sau, xe ngựa và người hầu đều đã chuẩn bị xong.
Huyện lệnh, Tôn Ban Đầu, mấy chục nha dịch hộ tống phiền muộn nam, từng bước rời khỏi thành.
Khí thế bày ra, thật không nhỏ.
Đi phía trước là Hạ Thắng, trong lòng đang tính toán.
Làm mồi nhử đương nhiên không thể, phiền muộn nam chắc chắn đang đánh chủ ý vào hắn. Có lẽ là nhắm đến thân thể cường hãn của hắn.
“Tính kế cũng hay đấy, tiếc rằng ta đã nhìn thấu toàn bộ.” Vừa nói xong, lập tức khởi động kỹ năng 《 Dị Chủng Long Hổ Yêu 》 ——《 Hành Vân Bố Vũ 》.
“Ầm ầm!”
Trời vốn đang trong xanh, bất chợt vang lên tiếng sấm rền vang.
Một giây sau, bầu trời nhanh chóng bị mây đen bao phủ.
“Rào rào ——”
Mưa lớn như trút nước ập xuống.
Đồng thời, từng làn sương mù cuồn cuộn lan ra, khiến tầm nhìn giảm mạnh.
“Không phải điềm lành.”
Tôn Ban Đầu nhíu chặt mày, lòng đầy bất an. Không hiểu vì sao, hắn cứ cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn.
Trong xe ngựa, sắc mặt phiền muộn nam càng thêm âm trầm.
Bởi vì hắn vốn định giám sát mồi nhử, giờ bị mưa to và sương mù phá vỡ kế hoạch.
“Quạ quạ ——”
Trên con đường hướng tới rừng núi, một con quạ cất tiếng kêu vang, đạp nước bay về phía sau, lướt qua đầu Hạ Thắng.
“Ha ha, quả nhiên là thủ đoạn của Vu.”
Từ khi rời khỏi thành, hắn đã phát hiện có một con quạ đen cứ bám theo.
Con quạ đó thỉnh thoảng xuất hiện phía trước, dùng mỏ chỉnh lại lông vũ, một bộ dạng “mưa gió không lo”, suốt chặng đường chưa đầy mười dặm, đã xuất hiện tám lần, ai mà tin không có vấn đề?
“Rào rào rào ——”
Mưa càng lúc càng lớn, kết hợp cùng sương mù, khiến đoàn xe như đám ruồi không đầu. Đồng thời, trong làn mưa, một hình người lặng lẽ áp sát.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Đáng tiếc, đám người phiền muộn không hề phát giác.
Thân ảnh kia cực kỳ nhanh, nhưng không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào. Ở phía sau xe, một nha dịch bất ngờ bị một bàn tay vô hình che miệng, kéo vào sương mù.
Chỉ chốc lát sau, người nọ lại xuất hiện, vẫn như cũ bám ở sau xe, không để ai chú ý.
“Làm cái gì, mưa gió thế này còn muốn dừng lại nghỉ? Thôi thôi, nhanh lên chút đi. Ai đó, phái một người đi theo.”
Từ trong xe truyền ra tiếng của phiền muộn nam.
Tôn Ban Đầu bất đắc dĩ, vung tay ra hiệu cho một nha dịch tiến lên. Người vừa mới trở lại kia mắt sáng lên, lập tức cùng đồng liêu đổi vị trí.
“Hảo, liền ngươi.”
Một giây sau, nha dịch kia mang theo thị nữ, đi về phía rừng cây bên cạnh.
Về phần phiền muộn nam có lo lắng Thiên Diện Ma nhân cơ hội trà trộn vào không?
Nói đùa gì chứ, hắn đối với viên đan dược mồi nhử kia vô cùng tin tưởng.
Đừng nói mấy chục người, cho dù là cả một tòa thành, để cho Thiên Diện Ma lựa chọn, nó cũng sẽ chọn ngay mồi nhử có đan dược.
Cho nên, đoàn xe cực kỳ, vô cùng, cực kỳ an toàn. Hơn nữa, trong lịch sử gia tộc, dùng đan dược dụ Thiên Diện Ma thành công không biết bao nhiêu lần, thất bại? Chưa từng có.
Làm sao không yên tâm được?
Chốc lát sau, thị nữ quay về, đem nón rộng và áo tơi treo lại bên ngoài xe.
Triệu lão gia là người có tiền có tiếng, xe ngựa tự nhiên cũng xa hoa thoải mái. Trong xe thậm chí có lò sưởi, giữa mùa đông mà ấm như xuân.
Tôn Ban Đầu quay đầu nhìn lại, nhưng vì mưa và sương mù nên tầm mắt rất mờ. Hắn cố ý thả chậm tốc độ, chậm rãi rơi lại phía sau đoàn xe.
Hắn ghi nhớ rõ từng gương mặt nha dịch trong đội.
Không đúng, thiếu một người!
Mặc dù mưa lớn khiến mặt người mờ mịt, nhưng hắn vẫn phát hiện — trong hơn ba mươi người, thiếu mất một người.
“Hít ——”
Tôn Ban Đầu hít sâu một hơi, Thiên Diện Ma chắc chắn đã trà trộn vào đoàn xe, chính là thị nữ vừa rồi!
Hắn lập tức thả chậm tốc độ hơn nữa, kéo dài khoảng cách với cả đoàn xe.
Huyện lệnh? Đồng liêu? Đại nhân vật Quận Thành?
Ha ha, mặc kệ đi.
Hắn vốn không muốn trèo cành cao, trong lòng lại càng rõ hơn — mình không có tư cách. Nếu mạng còn chưa chắc giữ được, nhắc nhở người ta có ích gì?
Quên đi, giữ mạng quan trọng hơn.
Công lao, cũng giống như tiền bạc, phải còn sống mới tiêu được. Mất mạng rồi thì có nhiều cũng vô dụng.
Trong sương mù, Hạ Thắng nhìn thấy Tôn Ban Đầu lặng lẽ kéo dài khoảng cách, trong lòng hơi kinh ngạc. Không ngờ kẻ này vẫn tỉnh táo như xưa, đối mặt cám dỗ như thế mà vẫn nhịn được.
Người thường nếu gặp cơ hội một bước lên trời, đừng nói chết hay không, dù có tan xương nát thịt cũng dám đánh cược. Cũng tốt, giữa hắn và tên kia coi như có chút giao tình. Không sâu đậm, nhưng ít ra cũng có.
Trong xe, phiền muộn nam đang vuốt ve hai thị nữ, mà thị nữ thì cố nén ghê tởm, đút trái cây vào miệng hắn.
“Đây mới gọi là sống! Trong gia tộc cái gì mà quy củ với chẳng quy định. Cái này không được, cái kia cũng không xong.”
Nói thật, Thiên Diện Ma chưa bao giờ bị giày vò đến mức này.
Thị nữ, chẳng phải dùng để hầu hạ người sao? Giờ lại cảm thấy giống như kỹ nữ trong thanh lâu. Người khác muốn làm gì, liền làm cái đó. Nếu không phải bản tính nó cẩn thận, e đã sớm ra tay giết chết phiền muộn nam.
Mẹ kiếp, bình thường là nó đi sờ người ta, hôm nay lại bị một tên xấu xí sờ soạng, thật là chuyện gì đây?
Mà tiếp theo, còn tồi tệ hơn.
Ánh mắt phiền muộn nam, mỗi lúc một đi xa, tay càng lúc càng quá đáng, sờ ngày càng thấp.
Nó, rốt cuộc nhịn không nổi nữa rồi.
Chứ sinh vật nào mà không có giới hạn?
Đừng tưởng ta cẩn thận mà ăn hiếp, chạm đến giới hạn rồi, ta cũng sẽ phản công!
Huống hồ, phiền muộn nam thực sự chạm đến đáy.
Nó biến thành thị nữ là để ăn thịt người, không phải để cho tên nam nhân kia chọc ghẹo.
“Vụt ——”
Một bàn tay trắng nõn như không có gì dị thường, nhẹ nhàng vuốt từ trên xuống dưới ngực phiền muộn nam.
Lão nam nhân cười cười, vừa định phản ứng thì ngón tay kia đã ra chiêu sát thủ.
“Phốc phốc!”
Biểu cảm hắn cứng lại, nhìn thấy trên tay nhỏ bé trắng trẻo kia là trái tim của chính mình — hắn chết lặng toàn thân. Không thể hiểu nổi, rõ ràng có mồi nhử, tại sao lại tìm tới hắn?
Nghĩ mãi không rõ, cũng không nghĩ nổi nữa.
Chiêu thức gia tộc từng bao lần dùng thành công, sao đến lượt hắn lại mất linh? Có thiên lý không đây!
“Phanh!”
Thiên Diện Ma bóp nát trái tim, há miệng rộng ngoác cắn thẳng về phía đầu phiền muộn nam.
“Oanh ——”
Toa xe nổ tung, một cỗ lực đẩy mạnh mẽ bùng phát, đẩy văng mưa, gỗ, cả hai thị nữ ra ngoài.
“Không ổn, có biến!”
Phía trước, hai huynh đệ họ Tần đang cưỡi ngựa, nghe được tiếng nổ sau lưng liền nắm chặt dây cương. Đúng lúc bọn họ phân tâm, trong sương mù, ánh mắt Hạ Thắng lóe lên tinh quang.
Cơ hội trời cho!
Không cần biết đối phương có Kim Cương phù hay không — đánh trước rồi tính!
《 Chung Kết Kỹ Năng Đau Đến Không Muốn Sống 》!
Vừa xông tới, hắn lập tức xuất chiêu đại sát.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.