“Giống Vân Dương quả kỳ trân?” Hạ Thắng trong lòng đã bắt đầu tính toán, khó tránh khỏi tò mò hỏi thêm. Đối với chuyện này, Hồng Vân Sứ đương nhiên nhận ra.
Tốt, rất tốt.
Không sợ ngươi động lòng, chỉ sợ ngươi không động lòng mà thôi.
“Không thiếu! Ta từng thấy trong kỳ trân dị bảo ghi chép của Ti Chủ, đồ tốt so với Vân Dương quả còn lợi hại hơn, không dưới một trăm loại! Giá cả dao động từ mấy chục cái đại công đến mười cái Thiên Công. Hiệu quả thì tùy vào phương hướng sử dụng mà khác nhau.
Chỉ tiếc, một vài vật quý phải có quan chức đủ cao mới có quyền đổi. Quan chức không đủ, có nhiều công lao hơn nữa cũng không thể lấy. Ai, tính theo tốc độ tích lũy công lao của ta hiện nay, chắc khoảng mười năm nữa có thể từ Hồng Vân tấn thăng làm Tử Vân.”
Hồng Vân Sứ dừng lại, lại nói tiếp:
“Suýt nữa quên, ngươi còn không rõ hệ thống chức vụ của Vân Sự Phủ. Trong Vân Sự Phủ có Chỉ Huy Sứ một vị, chính tam phẩm, chỉ nghe lệnh hoàng đế, Tể tướng hay vương gia cũng mặc kệ.
Dưới Chỉ Huy Sứ là hai vị Chỉ Huy Đồng Sứ, từ tam phẩm, chuyên xử lý việc lặt vặt hoặc phúc trình đại sự lên Chỉ Huy Sứ. Rồi tới bốn vị Ti Chủ, chính tứ phẩm, mỗi người phụ trách một ti.
Tiếp theo là Tử Vân Sứ (từ tứ phẩm), thường được gọi là phó Ti Chủ. Dưới nữa là Hồng Vân Sứ (chính ngũ phẩm), Ô Vân Sứ (tòng ngũ phẩm), Thanh Vân Sứ (chính lục phẩm), Bạch Vân Sứ (chính thất phẩm), cuối cùng là Vân Sứ (chính bát phẩm).”
Một hệ thống “mây mù” phân tầng đúng chất Vân Sự Phủ.
“Ba cái đại công, trước mắt cứ để ta giữ tạm. Nói rõ trước, ngươi không gia nhập Vân Sự Phủ thì không có hồ sơ, cũng không thể tích lũy công lao.”
“Như thế, vậy xin đa tạ rồi.”
Nghe thấy một câu “đa tạ”, sắc mặt Hồng Vân Sứ dịu hẳn đi.
Không dễ, thực sự không dễ nha.
“Còn nữa, không phải ba cái, mà là hai cái. Dù sao, con Thiên Diện Ma cuối cùng kia là do ngươi bắt được.”
Ồ! Biết chủ động lấy lòng rồi sao?
“Hắc hắc, vậy thì ta không khách sáo nữa.”
Nói sao thì nói, Hồng Vân Sứ thật sự cao hứng.
Còn Hạ Thắng cũng rất vừa lòng, đồ người ta tặng mà tặng lại cho chính người ta, đối phương còn vui mừng, quả là lời cả đôi đường.
“Khụ khụ, Hồng Vân Sứ…”
“Đừng gọi thế, cứ gọi ta là Vương Bằng — chim đại bàng bay cao đó.”
Hồng Vân Sứ, à không, Vương Bằng, lập tức phát tín hiệu thân thiết.
“Ta đây muốn mượn tạm vài cái đại công, xem thử Vân Sự Phủ có đủ bản lĩnh lấy về kỳ trân vượt trội Vân Dương quả không.”
“……”
Quả nhiên! Vừa rồi thái độ thân thiện là để chờ cái này sao?
“Không phải chứ, có phải có chút mạo muội rồi không?”
“Bằng ca, hai ta còn phải khách sáo sao.”
Một tiếng “Bằng ca” thiếu chút nữa khiến Vương Bằng quỳ xuống. Vừa rồi không gọi thì đã bắt đầu đòi mượn công lao, giờ thêm một tiếng “ca”, y cảm giác như mất thêm ba trăm, năm trăm đại công vậy.
“Nói trước, ta không có nhiều công lao lắm đâu. Ngươi đừng ‘công phu sư tử ngoạm’ đấy.”
Không mượn không được. Mới nãy vừa thổi phồng đến tận trời, giờ không cho mượn thì mất mặt chết mất.
“Một trăm cái thôi.”
“Phốc ——”
Một tiếng như đâm dao vào tim vang lên, khiến Hạ Thắng nghiêng đầu nhìn qua.
“Một trăm đại công, được. Nhưng nếu sau này ta có việc, ngươi phải nghiêm túc đấy.”
“Không chắc đâu, nếu nguy hiểm quá thì ta từ chối.”
Kiếm công lao thì được, bán mạng thì miễn.
“Hô ——”
Vương Bằng hít sâu một hơi, nhắc mình không được tức giận. Nếu không phải dưới tay không có người, gặp phải mãnh nhân này… đã sớm vả cho một cái rồi.
“Được.”
Nghiến răng gật đầu, dù sao cũng là lần đầu hợp tác, nhất định phải làm đẹp mặt. Tạo được tín nhiệm rồi, sau này dễ nói chuyện.
Phong Văn Ti từng đưa tin: chỉ là một hàng xóm giúp đỡ người quen, kết quả cả nhà ba người đều được nhấc lên trời, vào Quyền Quán học võ, được trọng điểm bồi dưỡng, cuộc sống thoải mái vô cùng.
Đúng là tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo!
“Một món kỳ trân hiệu quả ngang với Vân Dương quả, giá một trăm đại công. Ngoài ra để lại hai cái làm phí thủ tục.”
Không thể không nói, cách nói này của Hạ Thắng khiến tâm trạng Vương Bằng nhẹ nhõm hơn hẳn. Ít ra còn có hai cái công lớn phí thủ tục, nghe cũng dễ chịu.
“Đúng rồi, sáng mai ta muốn nhìn thấy kỳ trân.”
“Cắc ——”
“?”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Hạ Thắng liếc sang, thấy Vương Bằng há miệng phun ra mấy chiếc răng.
“Không sao, chỉ là răng ta thôi.”
Cho hỏi, ngươi có họ Trương tên Vĩ không vậy?
Vân Sự Phủ đúng là có thể làm chuyện hôm nay đặt, mai nhận. Vấn đề là — phải trả phí khẩn cấp, bằng một phần mười giá trị.
Không cần nói cũng biết, phí khẩn cấp lần này chắc chắn là Vương Bằng bỏ ra.
“Ai!”
Ai bảo y thiếu người? Mới bị điều tới Bình Thành quận chưa bao lâu, nhân thủ còn đang thiếu trầm trọng. Cuối cùng cũng hiểu vì sao đồng liêu trước đó không chịu thăng chức, bởi vì Bình Thành quận quá tệ.
Không trách được, chức vụ này vừa được phân xuống, lũ già kia liền thăng quan tiến chức, bỏ rơi hắn lại chịu khổ.
“Ai…”
Có bối cảnh thì sao chứ? Vân Sự Phủ ngoại trừ hoàng đế, không ai nhúng tay nổi. Lắm nhất thì chỉ được chiếu cố một chút, còn đặc quyền thì… xin lỗi, không có đâu.
Tóm lại, phải cố gắng gây dựng được chút danh tiếng.
“Đúng rồi, tay trái Bằng ca…”
Chưa nói hết câu, Vương Bằng đã cắt ngang.
“Ca, ca, gọi ngươi là Thắng ca được chưa? Đừng mở miệng nữa mà.”
Một tiếng “ca” vừa rồi đã khiến y mất 110 đại công, thêm một tiếng nữa không chừng mất thêm!
Cho dù là đại gia, cũng không chịu nổi lối phá sản thế này a…
“Không phải, ta chỉ muốn hỏi một chút thôi, không có ý gì.”
Ta không nói ngươi có ý gì!
“Cái này gọi là 【Tiết】, do một nha môn bí mật dưới quyền Chỉ Huy Sứ nghiên cứu ra, chỉ có Thanh Vân Sứ trở lên mới có quyền dùng công lao để đổi. Có thể giúp người bình thường sử dụng phù chú, nhưng tiêu hao công lao cực lớn. Tính ra, mỗi lá bùa dùng sẽ mất một tiểu công.”
“Nếu không phải gặp phải Thiên Diện Ma — loại đại công này — ta cũng chẳng nỡ xài. Mà lá bùa thì cũng phải tiêu công lao. Một tấm lá bùa phổ thông cũng mất một tiểu công.”
“Mà loại cao cấp hơn, như 《Hồi Xuân Phù》, có thể lên tới một trăm đại công. Mẹ nó, đúng là cướp.”
“?”
Hạ Thắng mắt sáng rỡ, lập tức hỏi:
“Thu mua lá bùa không?”
“Đừng có mơ. Vân Sự Phủ có vô số phù sư sản xuất lá bùa, nguồn cung dồi dào, ai cần bên ngoài?
Trừ phi là loại phù chú cực kỳ hiếm, tương đương với bảo vật gia truyền của Phục Yêu Thế Gia thì mới xét. Nghe nói còn có một nhiệm vụ thu thập phù chú độc môn nữa, phần thưởng theo độ hiếm mà chia, cao nhất là một trăm Thiên Công, đã treo suốt tám mươi năm vẫn chưa ai hoàn thành.”
Vương Bằng lườm hắn một cái, trực tiếp dập tắt mộng tưởng.
“Trước kia còn có thể dùng phù chú bên ngoài, tiết kiệm không ít công lao. Sau đó do dùng quá nhiều, khiến Vân Sự Phủ bị ép phải tiêu thụ phù chú sản xuất trong ti, hai vị Chỉ Huy Đồng Sứ phải tự thân ra tay, bắt buộc chuyển sang dùng đồ trong nhà.”
“Từ đó trở đi, phù chú Phục Yêu Thế Gia coi như vô hiệu, chỉ có thể dùng làm mồi lửa.”
“……”
Hay lắm, còn có cả chống hàng giả?
Thế giới này đúng là không quá cổ đại.
“Thế các ngươi không làm loạn à?”
“Loạn cái rắm! Phù chú của Vân Sự Phủ tốt hơn hẳn. Chúng ta trước kia ham rẻ, mới xài đồ tệ. Ai cũng không dám giao phù chú kém cho chúng ta nữa. Mà mấy kẻ đã từng làm vậy, đều bị hoàng đế đem tru di thập tộc, từ đó tuyệt tích.”
Tru di thập tộc?
Xem ra, ở đây cũng có một Judy.
“Đồ ngươi cần, trưa mai chắc chắn đến. Tấm lệnh bài này cho ngươi, về sau nếu ta cần nhờ, đưa ra cho quan phủ, tránh trường hợp đắc tội ai rồi nửa đêm ngươi giết người.”
Vương Bằng nói xong, từ trong tay áo lấy ra một khối lệnh bài đỏ, lớn cỡ lòng bàn tay, khắc tám chữ to: 【Vân Sự Phủ Hồng Vân Sứ giả Phó】.
“Lệnh bài của ta, đưa ra là ngươi tương đương tòng Ngũ phẩm chức quan. Đừng làm mất, tài liệu cực hiếm. Nếu muốn khắc lại, chỉ riêng tài liệu đã cần một trăm đại công. Nếu còn tính chi phí phế bỏ lệnh bài cũ theo nghi thức đặc biệt, thì thêm năm mươi đại công nữa.”
Hạ Thắng đưa tay nhận lấy. Không thể không nói, Vương Bằng quá có thành ý. Dù hắn không gia nhập Vân Sự Phủ, đối phương vẫn đưa lệnh bài tương đương tòng Ngũ phẩm — trọng lượng không nhỏ.
“Trước khi đi, ca cho ngươi một lời khuyên. Sư phụ ngươi, Mã Lũng, thân phận không đơn giản. Khi ta tra tư liệu của ngươi, liên quan đến Mã Lũng, rất mơ hồ.
Rõ ràng viết một đống, nhưng toàn là lời xã giao, không khác gì chưa viết. Còn đại sư tỷ Mã Lê mẹ đẻ, thì hoàn toàn không có một chữ. Mà bình thường, hai người kia tâm tư không tệ.”
“Nói lý ra, chúng ta mới quen, ta không nên nói nhiều. Nhưng ta không muốn một ngày nào đó ngươi trở thành nghịch tặc. Khi ấy, mặt mũi ta trong Vân Sự Phủ… mất sạch.”
Nói xong, vỗ vai hắn, Vương Bằng quay người rời đi, chỉ để lại Hạ Thắng một mình đứng tại chỗ, trầm ngâm suy nghĩ.
“Thôi, nghĩ nhiều làm gì. Về trước đã, xem mấy cái nghề nghiệp thiên phú tạm định kia có giống như ta tưởng không.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.